CHƯƠNG 89 - Việc hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89 - Việc hôn nhân

Chờ đoàn người Lâm Trạm đuổi tới đại điện, bàn ghế trong điện đã bị đánh hỏng hơn phân nửa.

Lâm Trạm cẩn thận che chở thê nhi, không cho mảnh vụn văng đến trên người bọn họ.

Thanh Liễu từ phía sau hắn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một lão nhân gia thân hình mạnh mẽ tráng kiện đang đuổi theo Lệ Đông Quân đánh, ông cũng không cần vũ khí hay chiêu thức gì, liền dựa vào song quyền cùng hai chân, đuổi theo tay đấm chân đá một phen.

Lệ Đông Quân cũng không dám phản kháng, chỉ dùng tay đón đỡ che chở mặt mình, chờ sư phụ đánh đến thở dốc, ông liền tìm khe hở chạy đi.

Lão nhân gia tại chỗ nghỉ đủ rồi, lại tới đuổi theo đánh tiếp.

Các sư huynh đệ khác đều trốn trong một góc an toàn, Lâm Trạm che chở thê nhi dịch qua hỏi: "Đánh đã bao lâu rồi?"

Một sư đệ nhìn xem sắc trời, nói: "Hơn nửa canh giờ, đại sư huynh ăn hạt dưa không?"

Lâm Trạm không khách khí mà từ chỗ hắn lấy một nắm, phân một nửa cho Thanh Liễu, "Vợ, chúng ta cắn hạt dưa đi, còn phải chờ một lát nữa."

Thanh Liễu vội la lên: "Chúng ta không đi khuyên một chút sao?"

Lâm Trạm nói: "Không cần khuyên, chờ sư tổ xả giận xong thì tốt rồi."

Thanh Liễu nói: "Sư tổ tại sao lại tức giận như vậy? Lão nhân gia lớn tuổi, thân mình có thể chịu nổi hay không? A Trạm, chúng ta vẫn là nên khuyên một chút đi."

Lâm Trạm lắc đầu, nói: "Vợ, nàng đừng nhìn sư tổ lớn tuổi, trên thực tế thân thể rất tốt đấy. Nàng xem lão nhân gia hiện tại thở hổn hển, đó là để cho sư phụ có thời gian trốn, bằng không thêm hai sư phụ cũng không phải là đối thủ của người."

Thanh Liễu không quá tin tưởng mà liếc mắt nhìn sư tổ cùng sư phụ một cái, lại hỏi: "Sư tổ rốt cuộc là vì sao lại tức giận vậy?"

Nàng bỗng nhiên nhớ đến ngày đó Lâm Trạm nói có biện pháp làm sư tổ tự mình trở về, trên mặt rõ ràng là mang theo nụ cười xấu xa, nàng vội hỏi: "A Trạm, có phải chàng đã làm cái gì hay không?"

"Hả......" Lâm Trạm giả vờ nghi hoặc, ánh mắt mơ hồ, "Không có mà."

Thanh Liễu ở cùng hắn lâu như vậy, nhìn biểu hiện này liền biết có vấn đề, buồn bực mà véo hắn một cái truy vấn: "Chàng rốt cuộc đã làm cái gì?"

Lâm Trạm xoa xoa nơi bị véo, hắn da dày thịt béo, cũng không cảm thấy đau, chỉ là có chút ủy khuất, hắn thấy sư huynh đệ bốn phía vẫn chưa chú ý tới động tác nhỏ của vợ mới thoáng yên lòng.

Hắn nhỏ giọng nói thầm: "Không phải một mình ta làm, bọn họ đều có phần."

Thanh Liễu đang muốn hỏi lại, sư tổ đột nhiên hô to một tiếng "Nghịch đồ", làm nàng hoảng sợ, vội quay đầu nhìn.

Nghiêm lão nhân đã ngừng tay, đang ngồi trên một cái ghế còn lành lặn duy nhất trong điện, chỉ vào Lệ Đông Quân mắng to.

"Hai mươi năm trước lão tử muốn ngươi thành thân, ngươi không chịu! Hiện tại chính là do lớn tuổi không ai muốn chứ gì? Khó trách muốn ở rể! Lúc trước ngươi nếu chịu nghe lão tử, hiện tại tôn tử đều đã chạy đầy đất! Còn cần hiện tại làm điều thừa cởi quần đánh rắm sao?! Ngươi gây họa cho chính mình còn chưa đủ, còn muốn mang tổ tông cơ nghiệp ta cho ngươi làm của hồi môn! Đáng thương cho những đồ tôn kia của ta, không cha không nương trưởng thành đến lớn như vậy, vẫn là những hài tử trong sạch, liền phải theo ngươi làm của hồi môn!"

Các sư huynh đệ vốn đang xem náo nhiệt nghe một câu cuối cùng như thế, khóe miệng không hẹn mà cùng giật giật.

Có quỷ mới biết lời đồn là truyền ra như thế nào, rõ ràng lúc trước bọn họ thả ra tin tức là sư phụ phải đến nhà người ta ở rể, còn chuẩn bị lấy Lăng Tiêu Phong làm sính lễ, kết quả truyền đến truyền đi, liền thành sư phụ muốn bắt đám đệ tử bọn họ cùng Lăng Tiêu Phong làm của hồi môn.

Lệ Đông Quân ăn một trận đòn, cũng không cảm thấy có gì, dù sao từ nhỏ luyện võ chính là bị sư phụ đánh như thế, nhưng hiện tại Nghiêm lão nhân thoá mạ đem ông mắng đến hồ đồ, bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, ngài rốt cuộc là đang nói cái gì vậy, cái gì mà ở rể?"

Nghiêm lão nhân vừa nghe, lông mày vừa mới buông lỏng lại dựng ngược lên, "Bên ngoài đều đã lan truyền khắp nơi rồi, còn cùng lão tử giả đứng đắn!"

Lệ Đông Quân nhíu mày, đang muốn hỏi rõ ràng, Lâm Trạm vừa thấy sự tình không ổn, một chân đem Đậu Tầm đá ra ngoài.

"Ai nha!" Đậu Tầm bị đá đến lảo đảo một cái, thuận thế lăn một vòng trên mặt đất mới dừng lại, vừa lúc lăn đến bên chân Nghiêm lão nhân.

Nghiêm lão nhân vừa thấy hắn, lập tức xuân về hoa nở ánh mặt trời ấm áp, một tay đem Đậu Tầm xách lên, trên mặt cười ra một đóa cúc vạn thọ, "Là đồ tôn Tiểu Đậu ngoan của ta đây sao, đã lớn như vậy rồi."

Đậu Tầm nhếch miệng vỗ vỗ tro bụi trên mông, vui cười nói: "Sư tổ, con rất nhớ người!"

Có sư tổ ở đây, sư phụ không bao giờ có thể tìm hắn luyện tập!

Nghiêm lão nhân vỗ vỗ vai hắn, "Các sư huynh của con đâu?"

Một đám người trong góc lúc này mới từ từ đi ra, một đám bày ra biểu tình kích động đi lên, người này nói 'sư tổ ngài rốt cuộc đã trở lại', người kia nói 'sư tổ con nhớ ngài muốn chết', giống như những người vừa rồi ở một bên xem náo nhiệt không phải là bọn họ.

Lệ Đông Quân nhìn đám đồ đệ này, chân mày giật giật.

Nghiêm lão nhân ôm lấy đàn đồ tôn này giống như mẹ ruột rốt cuộc cũng gặp lại con mình, lão rất an ủi, " Đồ tôn ngoan đều đừng sợ, sư tổ trở về làm chủ cho các con!"

Ông liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Trạm, đem người gọi tới trước mặt nhìn kỹ một lần, hỏi qua hắn mấy năm nay lưu lạc bên ngoài như thế nào.

Chờ nhìn thấy hài tử đang ngủ trên lưng Lâm Trạm, ông lại trừng lớn mắt, "Đây là?"

Đậu Tầm giành nói trước: "Sư tổ, đây là nhi tử của đại sư huynh, là song bào thai đấy, một đứa khác ở trên tay tẩu tử!"

Thanh Liễu nhanh chóng ôm hài tử tiến lên, hành lễ với Nghiêm lão nhân.

Nghiêm lão nhân nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu đột nhiên tuôn ra một trận cười to, dùng sức vỗ bả vai Lâm Trạm, "Tốt tốt tốt! Không hổ danh là thủ đồ của Lăng Tiêu Phong ta, so với sư phụ ngươi thì mạnh hơn nhiều!"

An An trên lưng Lâm Trạm bị tiếng cười làm hoảng sợ, còn chưa mở mắt đã há mồm khóc to.

Thanh Liễu vội nhỏ giọng dỗ con.

Nghiêm lão nhân hoan thiên hỉ địa mà tiến lại gần, "Để ta để ta, mau để ta ôm một cái."

Đám người vừa rồi được ông bảo hộ dưới cánh chim gọi đồ tôn ngoan lúc này lại không bằng một ngón tay của hài tử.

Lâm Trạm hài tử trên lưng bế xuống, Nghiêm lão nhân lập tức liền ôm qua, đôi tay chống dưới nách hắn giơ lên, vui vẻ nói: "Tiểu bảo tiểu bảo, ta là Thái sư tổ đây!"

An An khóc hai tiếng, lập tức bị nâng cao quá đỉnh đầu, thấy nhiều đỉnh đầu đen như vậy liền xoay xoay đầu nhìn, lại ha ha cười rộ lên.

Nghiêm lão nhân đem hắn ôm vào trong ngực, vui sướng hài lòng nói: "Đứa nhỏ này tính tình thật tốt, ta thích!"

Ông thấy trong lòng Thanh Liễu còn một đứa khác, vội nói: "Nhóc kia cũng ôm tới cho ta nhìn xem, đều ôm tới đây."

Đậu Tầm nói: "Sư tổ, còn có một đứa nữa, tẩu tử nhà Hổ Đầu sư huynh cũng sinh sư điệt!"

"Ai ui, thật sao!" Nghiêm lão nhân mừng rỡ đến đôi mắt cũng không mở ra được, "Đều ôm tới đều ôm tới, đều Thái sư tổ nhìn một cái xem."

Vì thế mọi người hợp lực từ những mảnh vụn đầy đất tìm ra một cái mặt bàn hơi hoàn chỉnh, hợp sức đặt lên chân bàn tam giác, đem ba oa oa đặt ở phía trên.

Nghiêm lão nhân đi vòng quanh bàn quan sát, vừa nhìn vừa xoa tay hầm hè, trong miệng tấm tắc khen ngợi.

Không biết còn tưởng rằng lão nhân này đang muốn ăn thịt người, đang lo lắng nên hạ miệng ở đâu mới tốt.

Lệ Đông Quân đứng bên ngoài đám người, đối với hình ảnh này đã tập mãi thành quen.

Sư phụ ông chính là như vậy, so với cùng người ngoài, đồ đệ chính là bảo bối, so với cùng đồ tôn, đồ đệ chính là rễ cây, chỉ là nếu lấy đồ tôn so với tằng tôn, thì đồ tôn đại khái đến rễ cây cũng không bằng, ông sớm đã thành thói quen với sự chênh lệch này.

Ông hiện tại trong lòng đang nghĩ đến những lời sư phụ nói, bên ngoài đều đang lan truyền, lan truyền chuyện gì chứ?

Dù sao sư phụ cũng đã trở lại, tông môn không cần ông tọa trấn, không bằng nhân cơ hội này đi ra ngoài xem một chuyến, điều tra rõ ràng, thuận tiện...... đi xuống chân núi nhìn xem nàng?

Nghĩ như vậy, ông liền gật gật đầu đi ra ngoài, quần áo cũng không mang theo một cái liền xuống núi.

Lúc này đã đến giữa trưa, trấn nhỏ dưới chân núi, một ít nhà có gia cảnh giàu có đang chuẩn bị cơm trưa, khói bếp lượn lờ từ nóc nhà dâng lên, ngói đen tường trắng, trúc xanh khói trắng, còn có một gốc cây mai tam diệp nở đầy hoa từ tường trong vươn ra.

Liễu Phiêu Nhứ đang hái một rổ nhỏ hoa quế, mắt thấy trung thu từng ngày đến gần, bà tính toán lấy chút hoa quế, làm chút điểm tâm hợp với ngày này.

Bà vừa quay đầu liền thấy Lệ Đông Quân ngồi xổm trên đầu tường, xoa xoa ngực, nói: "Đang giữa trưa, tướng quân tại sao lại ngồi dưới trời nắng như vậy? Mau xuống dưới đi."

Lệ Đông Quân từ đầu tường bay xuống dưới, Liễu Phiêu Nhứ hỏi hắn: "Đã ăn cơm trưa chưa?"

Lệ Đông Quân lắc đầu, "Vẫn chưa."

Liễu Phiêu Nhứ nói: "Ta ở một mình, cơm trưa cũng lười làm, liền uống chút bột củ sen hoa quế, ăn mấy khối bánh hạt sen là xong, tướng quân nếu không ngại, cũng dùng một chút đi?"

Lệ Đông Quân gật gật đầu, Liễu Phiêu Nhứ liền đi bưng tới.

Lệ Đông Quân ăn một khối bánh hạt sen, hỏi: "Mới vừa rồi tại sao cô lại thở dài?"

Liễu Phiêu Nhứ cười nói: "Ngài nghe thấy sao? Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là có chút buồn rầu, trung thu sắp tới rồi, ta định dùng hoa quế làm chút điểm tâm, nhưng cây hoa quế trong viện này quá cao, ta hái một buổi sáng cũng chỉ được có một ít như vậy, nếu là ngày thường ta liền đi mua, chỉ là gần đây lại không tiện ra phố...... Ai nha, tóm lại chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến."

Lệ Đông Quân nghe xong, không nói chuyện, chờ đem bột củ sen cùng bánh hạt sen Liễu Phiêu Nhứ cho ông ăn sạch sẽ, ông mới đứng lên, cầm cái rổ không đi đến dưới cây hoa quế.

Liễu Phiêu Nhứ vội nói: "Sao có thể để ngài động thủ, mau buông ra đi."

Lệ Đông Quân nói: "Không sao, một lát là xong ngay thôi."

Dù sao cũng là người có kinh nghiệm nhiều năm leo núi trèo tường như vậy, bắt lấy một cây hoa quế với ông mà nói căn bản chỉ là việc nhỏ.

Liễu Phiêu Nhứ liền thấy ông dùng một thân khinh công xuất thần nhập hóa, giống như một con ong mật to lớn đang nhảy từ trên xuống dưới, nhìn đến hoa cả mắt, không bao lâu sau nhảy xuống trên mặt đất, chiếc rổ trong tay đã đầy ắp hoa quế.

"Đã đủ chưa?"

Liễu Phiêu Nhứ vội tiếp nhận, vui vẻ nói: "Đủ rồi đủ rồi, chờ làm xong bánh trung thu, ta cho ngài hai cái."

Lệ Đông Quân nhìn thấy trên má bà hiện lên hai mảnh hưng phấn đỏ ửng, đang thanh thanh giọng nói, liền quay đầu đi nhìn cây hoa quế trước mặt.

Cây này vừa mới bị ông hái một rổ hoa lớn, hơn nữa vì ông có công phu nên chỉ hái nửa phần hoa phía trên, cơ hồ là đem một nửa hái hết, mà một nửa kia lại còn bung nở rất đẹp, nhìn thật giống như một người quy y xuất gia, kết quả đầu chỉ mới cạo một nửa, dao cạo lại bị gãy, vẫn còn để lại nửa đầu tóc —— thập phần thương đôi mắt.

Ông lại khụ một tiếng, lại lần nữa yên lặng dời mắt đi.

Liễu Phiêu Nhứ đem một rổ hoa quế đổ ra, tinh tế lựa chọn, mùi hoa quế nồng đậm tràn ra trong không khí, là một loại hương vị thuần hậu thơm ngọt.

Lệ Đông Quân ngồi giữa mùi hoa trong chốc lát, cảm giác cả người đều bị say, ông bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vì thế nói: "Sư phụ đã trở lại, việc hôn nhân rất nhanh là có thể làm thỏa đáng."

Liễu Phiêu Nhứ khóe miệng mới vừa rồi còn tàn lưu ý cười, ngẩng đầu nhìn ông, hiếu kỳ nói: "Việc hôn nhân? Việc hôn nhân gì? Trên núi lại có người muốn thành thân sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro