CHƯƠNG 88 - Phân phòng ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88 - Phân phòng ngủ

Hai người giằng co giằng co, Hổ Đầu bỗng nhiên nói: "Có phải nàng hối hận rồi không, nàng muốn chạy sao?"

Yên Nhiên lạnh mặt không nói chuyện, nàng ấy không lạc quan đến mức cho rằng chính mình có thể trốn thoát, nhưng muốn nàng ấy tự lừa mình cùng hắn làm phu thê như người bình thường sinh sống, nàng ấy cũng không làm được.

Hổ Đầu cho rằng nàng ấy cam chịu, nhưng không phát hỏa, chỉ chậm rãi nói: "Nàng không được đi."

Yên Nhiên nghe xong, trong lòng đột nhiên có một ngọn lửa bốc lên, nàng ấy chán ghét nhất, hận nhất, chính là dáng vẻ này của hắn, nhìn thì là một người ôn hòa chậm chạp, nhưng ai biết được, người này lại có tâm địa độc ác như thế nào.

Nàng ấy nhớ tới việc ở bãi tha ma đêm hôm đó, nhịn không được rùng mình một cái.

Hổ Đầu thấy thế, kéo chăn qua phủ lên người nàng ấy, nói: "Ngủ đi, đừng náo loạn nữa."

Yên Nhiên cắn răng, kiệt lực trấn định, "Ta nói chính là sự thật, ngươi đừng chạm vào ta. Không sai, ta xác thật trốn không thoát, nhưng nếu muốn tìm cái chết, ngươi cũng ngăn không được ta."

Hổ Đầu chỉ ừ một tiếng, cũng không đáp lời, nếu hắn không cho nàng ấy chết thì cũng có trăm ngàn loại thủ đoạn.

Bất quá giống như lời đại sư huynh nói, những thủ đoạn đó đều là để đối phó với người ngoài, không cần phải dùng trên người nàng ấy.

Trong lòng hắn nghĩ, việc đêm nay rốt cuộc là việc lớn hay việc nhỏ? Nên nghe ai đây?

Chính hắn đương nhiên không muốn phân phòng ngủ, nhưng xem tình huống hiện tại, nếu không làm vậy, đêm nay vợ liền không tính ngủ, tuy nói việc này chỉ cần điểm huyệt đạo là có thể giải quyết, nhưng thủ đoạn này tựa hồ cũng không thể dùng với người một nhà.

Hổ Đầu nhíu mày, không biết tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này, rõ ràng lúc trước cũng chưa từng nói muốn đem hắn đuổi ra khỏi phòng.

Bất quá hắn ngẫm lại, lúc trước nàng ấy tựa hồ rất ít nói chuyện với hắn, đến cả nhi tử cũng không muốn nhìn, hiện tại ít nhất mỗi ngày đều bảo bà vú ôm hài tử theo bên người, hơn nữa tối hôm nay nàng ấy cũng chịu nói chuyện với mình còn nhiều hơn trước.

Nếu đêm nay hắn một hai phải ở lại, có thể từ đây về sau nàng ấy sẽ không bao giờ nói với hắn một câu hay không?

Nghĩ đến đây, Hổ Đầu nói: "Nàng ngủ đi, ta đến phòng cách vách."

Yên Nhiên nhìn hắn, không thể tin được hắn thế nhưng sẽ thoái nhượng, thẳng đến khi hắn ra đến cửa, nàng ấy mới phản ứng lại, vội xuống giường khóa cửa lại.

Sáng sớm ngày thứ hai, Yên Nhiên thu thập sạch sẽ, đi đến viện của Thanh Liễu.

Thanh Liễu nhìn thấy nàng ấy, ngạc nhiên nói: "Vừa rồi Hoàng tẩu tử còn nói với ta, sáng sớm liền không thấy muội, muội đi đâu vậy?"

Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua ta về viện bên kia ngủ."

Thanh Liễu hỏi: "Là Hổ Đầu sư đệ đem muội đi sao?"

Yên Nhiên gật gật đầu, "Không nói đến hắn nữa, tỷ tỷ, chúng ta hôm nay sẽ làm cái gì đây?"

Thanh Liễu nhìn sắc mặt nàng ấy không tốt lắm, liền không hỏi nhiều, ngược lại cao hứng nói: "Muội xem hôm nay không nắng cũng không gió, đúng là dịp tốt để ra cửa, tối hôm qua tiểu sư đệ nói hắn đã đem thuyền nhỏ rửa sạch sẽ rồi, chúng ta hôm nay liền đi hái đài sen đi!"

Yên Nhiên cười nói: "Được."

Sáng sớm đi gặp Lệ Đông Quân xong, mấy người Thanh Liễu thay đổi xiêm y nhẹ nhàng, đội mũ trúc, theo Đậu Tầm dẫn đường đi đến hồ sen trên sườn núi.

Lâm Trạm không cam lòng bị lưu lại trong nhà, một hai phải mang theo hài tử cùng lại đây, một đứa ôm ở trong tay, một đứa khác thì cõng trên lưng.

Hổ Đầu cũng ôm Tiểu Hổ đi ở bên cạnh hắn.

Lâm Trạm liếc hắn một cái, nói: "Tối hôm qua là ngươi sao."

"Là ta." Hổ Đầu gật gật đầu.

"Thật có tiến bộ a, lại còn trộm người."

Hổ Đầu nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, phân phòng ngủ là việc lớn hay việc nhỏ?"

Đương nhiên là việc lớn!

Lâm Trạm thầm nghĩ, trên đời này còn có việc gì lớn hơn việc bị vợ đuổi ra khỏi phòng sao? Lúc vợ đang ở cử ấy, hắn quả thực sống một ngày bằng một năm!

Bất quá...... Hắn liếc mắt Hổ Đầu, hàm hồ nói: "Sao ta biết được, ta lại chưa từng phân phòng ngủ, ngươi đi hỏi vợ ngươi đi thôi."

Hổ Đầu nói tình hình thực tế: "Nàng không chịu cùng ta ngủ một phòng."

Lâm Trạm quả thực hiếm lạ, "Cho nên ngươi tối hôm qua đem nàng trộm mang đi, kết quả là vẫn ngủ một mình?"

"Đúng vậy, nàng không chịu."

Lâm Trạm khinh bỉ vứt cái nhìn xem thường, xem ra hắn lúc trước đã trách oan Hổ Đầu, tên này nơi nào là nhìn bên ngoài thì ngốc bên trong thì tinh, rõ ràng là bên ngoài đã ngốc bên trong lại càng ngốc hơn!

Hắn nhịn không được nói: "Nàng không cho ngươi ngủ ngươi liền quay đầu đi? Không hỏi một chút là vì sao sao? Vợ của ngươi cả ngày không cho ngươi sắc mặt tốt, ngươi cũng không đi tìm nguyên nhân?"

Hổ Đầu liền hỏi: "Sư huynh, tẩu tử giận ngươi là vì cái gì?"

"Đương nhiên là bởi vì ta —— a phi! Tẩu tử ngươi từ trước đến nay chưa từng giận ta! Ngươi cũng không nhìn xem ta là ai? Ta là đại sư huynh của ngươi! Ta làm sao lại có thể làm chuyện ngu xuẩn chọc tẩu tử ngươi tức giận được chứ?!"

Hổ Đầu bội phục nói: "Đại sư huynh quả nhiên lợi hại."

Lâm Trạm đắc ý mà nhướng mày, vừa nhấc đầu đã thấy nhóm Thanh Liễu đi xa, vội ôm hài tử đi nhanh đuổi kịp, "Vợ, từ từ, đợi ta với!"

Hồ sen trên núi ước chừng có bốn năm mẫu vuông, phủ một màu xanh biếc trên sườn núi, như một viên ngọc lục bảo trong suốt.

Lúc này hoa sen không còn nhiều lắm, mạnh mẽ vươn dài trên mặt nước, nâng một đài sen lớn bằng bàn tay, bị ép đến hơi cong xuống.

Đậu Tầm đã đem thuyền nhỏ thả vào trong nước, mấy người Thanh Liễu lôi kéo tay nhau cẩn thận ngồi lên, một bên ngồi hai người, Đậu Tầm ở đầu thuyền bắt đầu chèo.

Hắn nhìn hai vị sư huynh đang ở cạnh bờ hồ không thể theo tới, trong lòng bỗng nhiên có chút đắc ý, lớn tiếng xướng một tiểu khúc.

Thanh Liễu và Ngọc Nhi bị hắn chọc đến khanh khách cười không ngừng.

Đậu Tầm thấy thế, xướng đến càng thêm hăng say, mái chèo cũng theo làn điệu mà lắc lư. Thuyền nhỏ ở trên mặt nước lảo đảo lắc lư đẩy ra từng gợn sóng mang theo tiếng cười thanh thúy truyền tới bên bờ.

Lâm Trạm nghiến răng, nói: "Có người lại ngứa da rồi."

Hổ Đầu nhìn Yên Nhiên trên mặt khó có khi nở nụ cười, nghiêng nghiêng đầu.

Chẳng lẽ nàng ấy thích nghe người ta xướng khúc?

Hắn sẽ không xướng, lần sau mang nàng xuống núi đi nghe là được rồi.

Thanh Liễu nhìn đài sen lướt qua mọi người, ở nước trong nhẹ nhàng ngắt một cái bỏ vào giỏ tre.

Tuy mặt trời vẫn còn phía sau những tầng mây, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự nóng bức.

Nàng ngẩng đầu thấy Lâm Trạm còn đứng cạnh hồ nước, liền nâng âm lượng nói: "A Trạm, chàng tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút đi, đừng đem hài tử phơi nắng, Hổ Đầu sư đệ cũng vậy, mau mang theo hài tử tránh một chút đi!"

Lâm Trạm nghe được nửa câu đầu, thấy vợ quan tâm hắn, còn rất cao hứng, lại vừa nghe nửa câu sau liền khó chịu, thấy Hổ Đầu đứng không nhúc nhích, lão đại không cao hứng nói: "Còn không đi theo ta! Vợ của mình không dỗ dành cho tốt, còn muốn vợ ta phí tâm cho ngươi."

Hai người mới vừa tìm được một cây đại thụ nghỉ chân, liền thấy từ đường núi bên kia, Phan Lê đang một đường chạy như bay đến, giống như phía sau có lão hổ đang đuổi theo hắn.

Dưới chân hắn cũng chưa đứng yên, thở hổn hển nói: "Đại sư huynh, sư đệ, các ngươi mau trở về đi, sư tổ đã trở lại, đang một đường đuổi đánh sư phụ đấy!"

Lâm Trạm vừa nghe xong, đuôi lông mày nhướng lên, "Đi! Mau đi xem náo nhiệt —— a không, mau đi khuyên nhủ sư tổ đừng đánh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro