5. [ĐM] Miêu hệ thống × Ký chủ biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Meo, ký chủ đại nhân, nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, những người dám khi dễ ngài đều chết hết, về sau ngài chính là người thắng toàn bộ nhân sinh, chúc mừng, meo"  Lâm Nguyễn đắc ý kêu meo meo, nằm ở trên đùi ký chủ, hưởng thụ sự vuốt ve.

Thẩm Minh yêu thích không buông tay hôn hôn mèo trắng trên đùi. Một con mèo có thể nói chuyện, hắn một chút cũng không sợ, dù sao cũng bảo bối được hắn nuôi dưỡng 10 năm.

Lâm Nguyễn được nuôi cực kỳ tốt, toàn thân đều phát phì.

"Bảo bối, bây giờ tôi có thể đổi cơ thể mới cho em" Nam nhân thanh âm gợi cảm mê người, hắn không quan tâm nhiệm vụ có thành công hay không, trong mắt chỉ quan tâm bé mèo trước mặt.

Bé mèo Lâm Nguyễn có chút khẩn trương, nói: " Ký chủ đại nhân, tôi hy vọng ngài lựa chọn phần thưởng là bàn tay vàng"

Dù sao cậu cũng phải đi rồi, không cần phải đổi cơ thể mới.

Thẩm Mình bị một nam phụ đoạt đi khí vận, còn cậu thì bị tai nạn xe tình cờ gặp được chủ thần hệ thống, cho cậu nhập vào mèo con với nhiệm vụ là giúp đỡ Thẩm Minh lấy lại vận khí.

Chứng kiến mười năm trưởng thành, anh đã sắp bước lên đỉnh cao quyền lực.

Mà cậu thân là hệ thống, nhiệm vụ cũng đã  hoàn thành. Chủ Thần cũng đã đáp ứng với cậu là nhiệm vụ hoàn thành xong, liền trở về thân thể của mình.

Nhưng không hiểu tại sao, cả ngày hôm nay ký chủ đều hỏi chuyện đổi thân thể mới cho cậu.

Ánh mắt cũng có chút không thích hợp, làm cậu cũng không dám nói mình sắp rời đi.

Hazzz, ký chủ quá dính người.

Lâm Nguyễn không để tâm sự việc này, vô lực kêu meo meo, cũng do Thẩm Minh nuôi dưỡng hắn quá tốt nên khi làm hệ thống cậu cũng chỉ có tác dụng là cỗ vũ ký chủ cố lên.

Thẩm Minh cũng cảm giác được bảo bối không cao hứng lắm, nhíu mày, miệng hôn lên lông xù trước mặt.

"Bảo bảo, xảy ra chuyện gì, em đối với ta mới quan trọng nhất" Hắn ánh mắt u ám, nhìn Lâm Nguyễn nói.

"Meo!!! Đừng nói bậy"

Lâm Nguyễn bị nhìn, cả người đều phát run, kêu meo meo tưởng muốn chui vào không gian hệ thống, lại bị ngăn cản.

“Bảo bối ngoan, hôm nay chúng ta cùng nhau ngủ.”

Thẩm Minh nhíu mày, mang theo thanh âm đáng tin, ngăn cản Lâm Nguyễn.

Hắn hiện tại, chức quyền còn cao hơn so với Lâm Nguyễn, chỉ cần hắn không đồng ý, hệ thống không gian liền bị đóng.

Đành phải nằm ở trong lòng ngực ký chỉ, cậu cảm thấy ký chủ hơi có tính chiếm hữu.

Nhưng, cậu phải đi rồi.

Lâm Nguyễn thật cẩn thận hỏi: “Ký chủ đại nhân, nếu có một ngày tôi phải rời đi thì sao?”

Thẩm Mình đã không còn là thiếu niên đáng thương năm xưa, hắn hiện tại là người quyền cao chức trọng, ai gặp cũng phải sợ kêu 'Thẩm tổng'

Dù cho có được vô số tiền tài và quyền lực, nhưng bé mèo của hắn phải rời đi, thì hắn chẳng còn gì cả.

Thẩm Minh mím môi, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, nhưng giọng nói vẫn ôn hoà: "Nói cái gì vậy bảo bối, không phải đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên anh? Bảo bối, không phải em nói thích anh nhất sao?"

Hắn liên tiếp nỉ non vài câu, làm Lâm Nguyễn mềm lòng. Phảng phất như cậu thấy lại thiếu niên đáng thương năm ấy. Cậu nhìn lên, thấy ký chủ đang kìm chế nước mắt, hắn giống như rất thương tâm.

“Em phải đi sao?”

Thẩm Minh ngữ khí thực bình đạm, nhưng mạc danh làm Lâm Nguyễn mở miệng không được.

Cậu theo bản năng cảm thấy, nếu nói sự thật thì sẽ có chuyện xảy ra.

Lâm Nguyễn kêu vài tiếng, cọ cọ cổ Thẩm Minh :“Ký chủ, không có…… Mau ngủ đi.”

Cậu mở to mắt, thúc giục Thẩm Minh đi ngủ. Nhưng Thẩm Minh lại cứ muốn cậu thề, nhất định không ngủ. Cuối cùng vẫn là Lâm Nguyễn hy sinh miêu sắc, liếm liếm dỗ ngọt ký chủ.

Nhưng cậu không biết, lúc cậu nhắm mắt lại, ánh mắt u ám nhìn cậu cả một đêm.

Sáng sớm, không biết tại sao, cậu lại nằm trên đũng quần của ký chủ, thân thể bé mèo chạm vào đồ vật đang phồng lên.

Là nam nhân, Lâm Nguyễn hiển nhiên biết đó là cái gì! Ký chủ của cậu đang cương.

Lâm Nguyễn bị doạ sợ kêu lên: "Meo, meo!"

Cậu nhanh chóng tránh sang một bên, hai tay che đi đôi mắt.

Thẩm Minh liền mở mắt, hắn cảm thụ được dương vật đang cương cứng, bực bội hừ một tiếng.

“ Bảo bảo, lại đây.” kéo Lâm Nguyễn tới gần.

Lâm Nguyễn tim đập nhanh, đầu óc không nghĩ được gì, dùng sức lắc đầu.

“Meo…… Ký chủ, anh trước giải quyết đi, tôi đi ra ngoài.”

Quá xấu hổ! Cậu với ký chủ tuy rằng quan hệ tốt, nhưng cũng không muốn nhìn chim lớn của anh.

Thẩm Minh buồn ngủ 'ừ' một tiếng, nhìn bé mèo đang thẹn thùng.

Hắn cong môi cười khẽ.

Thật đáng yêu...

Thẩm Minh buồn rầu vô cùng, lại không nhịn làm trò trước mặt Lâm Nguyễn, nắm lấy tay mèo, đặt trước khoá kéo, kéo xuống, cởi quần ra, dương vật thô to trong quần lộ ra.

Chim lớn của anh ước chừng 20cm, chưa từng sử dụng qua nên màu hồng nhạt, quy đầu tích tụ toàn chất lỏng, gân xanh nổi lên bao quanh dương vật, như là đã nghẹn thật lâu.

Trong lòng Thẩm Minh chỉ có mèo nhỏ, không chứa bất kỳ ai, nên dương vật trước này chưa từng ăn qua "thịt"

Hắn cầm lấy gối động eo đâm lên tưởng tượng mình đang làm với mèo nhỏ, cố ý phát ra âm thanh gợi cảm: "Ân…… Nga bảo bối, thật mềm.”

Lâm Nguyễn bò ở mép giường, trợn tròn mắt, nhìn ký chủ cầm gối đầu tự an ủi.

Mèo nhỏ đỏ mặt, quay đầu đi, nói: “Ký chủ, ta đi trước.”

Cậu muốn chạy trốn nhưng Thẩm Minh lại tay nhanh mắt lẹ bắt cậu lại.

“Ân a…… Bảo bối…… Ngoan ngoãn ở lại đây, nhìn cho kỹ”

Thẩm Minh như là tới cực hạn rồi, hắn điên cuồng cọ xát gối đầu mềm mại.

“Ân a…… Mau bắn, nga… Bảo bối, đều bắn cho ngươi.” Tất cả tình dịch đều bắn lên gối đầu.

Lâm Nguyễn cả người đều choáng váng, thân thể phát run, bắt đầu sởn tóc gáy. Tuy rằng bị cắm không phải cậu, nhưng khi dùng gối đầu tự an ủi bắn ra, thì ký chủ đều nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, làm cậu cảm giác như mình là cái gối đang bị ký chủ thao.

“Ký chủ… Ta không thích xem cái này.” Cậu khô cằn nói.

Thẩm Mình không chút để ý, đem Lâm Nguyễn ôm lên

Khi tới gần hắn, Lâm Nguyễn liền ngửi được cổ tinh dịch tanh hôi kia.

Thật tanh!. Lâm Nguyễn ghét bỏ quay đầu đi

Thẩm Minh thân mật cọ mặt Lâm Nguyễn, nói: “Bảo bối…… Em phải làm quen với hương vị này thì sau mới thích được"

Hắn ám chỉ sờ sờ bụng nhỏ Lâm Nguyễn.

Bởi vì sau này tình dịch của chồng đều sẽ bắn đầy bên trong, làm bụng bảo bối ăn no.

Lâm Nguyễn không rõ nguyên do nghiêng đầu, lại bị Thẩm Mình hôn lên miệng, lôi kéo dây dưa, cắn nhẹ lên đầu lưỡi cậu.

Cậu hoảng sợ vô cùng. Ký chủ chẳng lẽ là bị kích thích nên bắt đầu biến thái!

Thẳng đến mèo nhỏ sắp tắt thở, Thẩm Minh mới buông ra, hắn mỉm cười uy hiếp nói,

“Bảo bối…… Em phải đi sao?”

Hắn phát hiện?!

Lâm Nguyễn khiếp sợ nhìn hắn, cũng đúng, ngày thường ký chủ khôn khéo vô cùng, sao lại không phát hiện được sự bất thường của cậu chớ.

Lâm Nguyễn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi thật sự phải rời đi!”

Thẩm Minh đôi mắt lạnh nhạt vô cùng, chất vấn cậu: “Vì cái gì phải đi, ta đối với em không tốt sao?”

"Ta yêu em như vậy, bảo bối, vì cái gì lại muốn rời đi, ta sẽ đổi cho em một thân thể tốt hơn, chồng muốn cùng em kết hôn, em thấy sao? Côn thịt này cũng chỉ cứng vì em"

“En vì cái gì mỗi ngày đều ở dụ hoặc anh……”

Hắn ác ý đem đầu Lâm Nguyễn tới gần côn thịt đang cương cứng.

Lâm Nguyễn không thể tin nhìn hắn: “Tôi chỉ là một con mèo, anh như thế nào có thể……”

Ký chủ thổ lộ làm hắn á khẩu không trả lời được, trời xanh chứng giám! Là người bình thường ai lại nảy sinh dục vọng với mèo cơ chớ!!!

Lâm Nguyễn có chút sợ hãi, muốn thoát khỏi, càng làm ánh mắt hắn vô cùng tối tăm, hắn sờ sờ móng vuốt đã được cắt gọn gàng sạch sẽ.

“Bảo bối, em dùng tay sờ côn thịt ta một chút, chỉ một chút thôi." Không đợi Lâm Nguyễn trả lời, hắn cầm tay mèo hướng tới côn thịt.

Lâm Nguyễn bị dọa chết khiếp, xong rồi xong rồi, ký chủ hoàn toàn điên rồi!

Cậu ở trong đầu kêu to: “Cứu mạng, Chủ Thần, ta muốn đi, hiện tại liền đi!”

Cậu cuồng loạn kêu gọi  Chủ Thần.

Chủ Thần kinh ngạc nhìn hành vi biến thái của Thẩm Minh, phất phất tay: “Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, ngươi sẽ đi thôi.”

Trong nháy mắt, Lâm Nguyễn liền rời khỏi cơ thể.

Cuối cùng giải thoát rồi!

Lâm Nguyễn lệ rơi đầy mặt, lơ đi ánh mắt âm u của ký chủ, thoát ly khỏi thế giới này.

Mở mắt, cậu ngồi dậy, sờ sờ tay chân của mình.

Mùi nước sát trùng, phòng ở, thiết bị chữa bệnh,... tất cả đều quen thuộc.

Cậu đã trở lại, còn biến thành người.

“Nguyễn Nguyễn, con cuối cùng cũng tỉnh!” Ba mẹ Lâm vui mừng nói.

Lâm Nguyễn cùng người nhà kích động ôm nhau.

Cậu nằm viện một tháng mới được xuất viện, khi thân thể hoàn toàn hồi phục, cậu bắt đầu tiếp tục làm việc. Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nhớ tới người bạn ký chủ mười năm, nhưng nghĩ đến tình yêu biến thái của hắn, cậu liền sởn tóc gáy.

Lâm Nguyễn bắt đầu sinh hoạt bình thường. Hôm nay, người nhà của an bài xem mắt cho cậu, đang lái xe tới địa điểm, lại một chiếc xe đâm vào cậu.

Cậu mở to đôi mắt, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ánh sáng, hai tay che mắt lại, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, trong đầu chỉ còn lại lời nói của Chủ Thần.

"Người đàn ông của cậu, vì tìm cậu mà thiếu chút nữa hủy diệt thế giới, nên cậu hãy ráng nhẫn nhịn xíu"

"Chờ hắn chết ta sẽ thả cậu về lại thế giới của mình, yên tâm, ta sẽ nghĩ cách điều chỉnh thời gian!”

Nói xong, Chủ Thần biến mất.

Không! Đừng mà!

Lâm Nguyễn ngơ ngác mấy giây, thấy mình trần trụi đang ở một căn phòng lớn xa hoa, chăn và cửa đều dán chữ hỉ.

Trong lòng dâng lên dự cảm bất an, cậu nhìn bốn phía xung quanh, đứng lên muốn chạy, nhưng ở cửa lại xuất hiện một người đàn ông mặc hỉ phục, đẹp vô cùng, ánh mắt vừa hung ác vừa khát vọng, hắn như dã thú đang nhìn chằm chằm cơ thể trần trụi của cậu.

Thật đáng sợ…… Ký chủ rốt cuộc trải qua chuyện gì?

Thẩm Minh như đã biết trước, hắn vui sướng nhẹ giọng nói: “Lão bà, đã trở lại? Vừa lúc, hôm nay là hôn lễ của chúng ta.”

“Hiện tại, là thời gian động phòng.”

Lâm Nguyễn sợ hãi lùi về sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại và khoá đi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro