Chương 159: Dạy dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159: Dạy dỗ

"Chủ tử, phòng bếp nhỏ bên kia đã chuẩn bị thức ăn thỏa đáng, giờ đã muốn bày cơm chưa ạ?" Quế ma ma ôm Thành Khánh vào nhà, vừa vặn giúp nha đầu trên đường gặp phải truyền lời.

"Phụ thân." Thành Khánh vừa thấy Tông Chính Lâm liền vui vẻ, bàn tay nhỏ bé thẳng tắp đưa tới muốn ôm.

Mộ Tịch Dao không nghe thấy cậu bé gọi người, mỹ mâu nhíu lại, lập tức đi tới vãn cánh tay Tông Chính Lâm, âm thầm cản trở hắn đem Thành Khánh ôm vào trong ngực.

"Tạm thời không vội bày cơm, trước tiên đem cơm canh của Thành Khánh đưa lên." Hôm nay nàng muốn dạy vật nhỏ tự mình dùng cơm, cho hắn ăn no rồi mới bày cơm cũng không muộn.

"Ma ma, bà để Thành Khánh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kia, thuận tiện lau sạch tay cho nó."

Rõ ràng hai người đều ở đây, vật nhỏ lại chỉ gọi Tông Chính Lâm thống khoái, một lòng chỉ nghĩ tới vui đùa, thậm chí ngay cả mở miệng gọi mình đều chẳng quan tâm. Tật xấu này phải đổi. Nếu không nuôi ra một tên nam tử có nương khí, còn không bằng khi còn bé đánh cho hắn một trận.

Tông Chính Lâm hiểu ý định của nàng, chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của Thành Khánh, cũng không như bình thường ôm người vui đùa với nó, mà là xoay người trở lại bên cạnh bàn tròn ngồi vào chỗ của mình, tùy Mộ Tịch Dao tự mình hầu hạ rửa tay.

Bánh bao nhỏ lần đầu bị cha ruột gạt sang một bên, ủy khuất móp mép miệng nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn qua cha hắn, lúc này mới hướng một bên Mộ Tịch Dao kêu lên. "Mẫu thân."

Mộ Tịch Dao đem khăn vuông đưa cho Tông Chính Lâm, đi tới hôn nhẹ hai má Thành Khánh, giờ mới thấy hài lòng một chút.

Tiểu hài tử phải học lễ nghi từ nhỏ, nếu không lớn lên chính là kẻ làm cho người ta ghét. Trong cung có rất nhiều trưởng bối, mồm miệng lanh lợi mới có thể được yêu thích, được nhiều người che chở.

"Thành Khánh nhất định phải nhớ kỹ, trong cung thấy lão tổ tông cùng hoàng gia gia, muốn gọi họ trước nhé."

Bánh bao nhỏ đối hai người trong miệng Mộ Tịch Dao nhớ rất rõ, vừa nghe là mình phải chào, trong nháy mắt gọi lên một loạt. Bộ dáng kia, cùng lúc Mộ Tịch Dao dạy nó nhận biết đồ giống nhau như đúc.

Trời, đây là coi nàng đang chơi đùa với nhóc đây mà. Mộ Tịch Dao đen mặt. Nuôi con trai thật sự là bận lòng.

Tông Chính Lâm xem hai mẹ con nàng ông nói gà bà nói vịt, khóe môi dần dần lộ sự vui vẻ. Thành Khánh nhỏ như vậy, cũng chỉ có Mộ Tịch Dao kiên trì dạy quy củ. Bản thân nàng thì không tuân thủ lễ nghi nhất, lại muốn con trai học được quy củ hiểu chuyện.

"Thành Khánh ngoan ngoãn, từ hôm nay trở đi học tự mình dùng cơm nhé." Mộ Tịch Dao xoa nắn khuôn mặt non mịn của bánh bao nhỏ, quả nhiên lại bị Triệu ma ma nói, "Chủ tử, gò má của trẻ con không được xoa bóp, bóp hư thì không tốt."

"Dạ dạ, ma ma bà nói thẳng sẽ bị chảy nước miếng là không phải được sao, cái gì tốt với chả không tốt." Có đứa bé nào không chảy nước miếng, đâu phải do nàng bóp được đi ra.

Triệu ma ma bất đắc dĩ, lời này của chủ tử, sao lại có thể nói bất nhã như vậy. Tiểu chủ tử bị mẫu thân nói như thế, nếu sau khi lớn lên biết được, há có thể không ngượng? Xem một chút Lục điện hạ ở một bên mặt mày nhu hòa, chưa phát giác ra điều gì bất thường, Triệu ma ma không khỏi thở dài.

Ai, vị này vẫn cùng dĩ vãng đồng dạng, chỉ ở một bên nhìn xem, đối với chuyện Dao chủ tử nuôi dạy con trai rất ít khi nhúng tay. Đáng tiếc Thục phi nương nương không biết chuyện gì, nếu không, cũng không thể cho hai vị chủ tử này cứ chăm sóc bảo bối hoàng tôn của bà như vậy.

Mộ Tịch Dao làm cho người đưa lên chén và muống gỗ nhỏ đặc biệt chuẩn bị cho Thành Khánh, đặt vào trong tay nó, kiên nhẫn dạy nhóc cầm chắc. Sau đó mất thêm nhiều công sức mới để cho bánh bao nhỏ hiểu, vật mới mẻ này, không phải là để cho nhóc gõ chơi đùa mà là dùng để ăn no no bụng.

Bất kỳ sự vật mới nào chỉ cần làm được bước đầu, dần dần sẽ có thể càng ngày càng thuận tay. Thành Khánh vốn đã thông tuệ, lại bắt chước theo động tác của Mộ Tịch Dao, chỉ chốc lát sau là có thể học được giống hai ba phần.

Nhũ mẫu cầm lấy chén sứ lớn hơn, từng muỗng từng muỗng bỏ thêm rau dưa cơm canh vào trong bát của nó, nhìn tiểu chủ tử gập ghềnh đưa cơm vào trong miệng, mặc dù bôi hết ra mặt, nhưng ít nhất vẫn được ăn vào trong miệng, trong lúc nhất thời mừng rỡ không thôi.

Ý tưởng của Dao chủ tử thực sự cổ quái. Sớm như vậy liền cho tiểu chủ tử ăn thêm món chính, ngoại trừ một ngày hai bữa cứ theo lẽ thường cho bú sữa, thời điểm còn lại nếu không phải là cơm nhão bánh ngọt thì chính là món ăn dặm nước trái cây. May mà tiểu chủ tử nghe lời, không chỉ không gây ầm ĩ, hôm nay còn học xong cách tự dùng cơm. Một búp bê nhỏ bé lại thông tuệ như vậy, khắp cả kinh thành cũng chưa từng nghe nói qua.

"Thành Khánh cục cưng ngoan nhất." Mộ Tịch Dao đạt thành mục đích, không hề keo kiệt khen ngợi bánh bao nhỏ, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, khiến vật nhỏ kia ha ha không ngừng vui vẻ cười.

Tông Chính Lâm từ khi Thành Khánh được sinh ra, liền một đường nhìn con trai hắn bị Mộ Tịch Dao từ lăn qua lăn lại đến lừa gạt, cho tới bây giờ đã có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, bắt đầu học cách ăn cơm. Khóe miệng chưa phát giác ra liền mang ra khỏi chút vui vẻ. Nữ nhân này, đối với Thành Khánh là nửa điểm đều không nuông chiều, trong chuyện nuôi dạy cũng thập phần thoả đáng. Ngoại trừ tính tình yếu ớt một chút, Mộ Tịch Dao đúng là nghi thất nghi gia.

Hao tâm tổn trí dạy Thành Khánh dùng cơm, lại nhìn hắn ăn thỏa thuê, Mộ Tịch Dao mới gọi nhũ mẫu ôm hắn đi tiêu thực.

Xoay người lại gọi Huệ Lan bày cơm, đem rượu hoa quế tự cất đẩy tới trước mặt Tông Chính Lâm. "Làm phiền điện hạ khai phong (mở nắp)." Như vậy pằng một tiếng vỗ xuống, nàng sợ lực đạo không khống chế tốt.

Tông Chính Lâm nhận lấy, thong thả ung dung cởi bỏ dây thừng, vạch trần nắp đậy, trong nháy mắt một làn mùi rượu thơm tràn ngập phát tán.

Mộ Tịch Dao sững sờ nhìn xem nhất cử nhất động của đại Boss, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm: Lại bị lừa !

Bà nó, ai nói cái vò rượu là bị đập ra? Không thấy nam nhân nhà nàng, bỏ chút công sức ba lượng hai hạ như vậy, nhất tề thông suốt, thuần thục cực kỳ.

"Kiều Kiều không rót rượu sao?" Ngây ngốc soả hồ hồ nhìn chằm chằm vò rượu như vậy làm chi?

Mộ Tịch Dao hoàn hồn, thẹn thùng lúng túng cười cười. Thật may là, thật may là nàng không tự mình động thủ. Nếu không tại trước mặt Boss hung hãn một chưởng đập xuống như vậy, Mộ Tịch Dao cũng có thể tưởng tượng ra đến lúc đó nàng sẽ khiến mọi người kinh ngạc, không biết xuống nước như thế nào.

Cho Tông Chính Lâm uống hơn phân nửa chén rượu hoa quế, Mộ Tịch Dao căng mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lom lom, sẽ chờ Boss cho cái bình luận.

Đây chính là nàng đích thân chế thành, mặc dù là lính mới, nồng độ không nắm chắc lắm nhưng cũng nên khích lệ không phải sao? Nếu Lục điện hạ ghét bỏ, từ nay về sau, nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn lẫn vào thư phòng cho thỏa đáng.

"Sao nào?" Mộ Tịch Dao mở miệng hỏi thăm. Nếu không phải đại Boss không để cho nàng uống rượu, cũng không cần vội vã hoang mang rối loạn như vậy chờ phản ứng của hắn.

Tông Chính Lâm thấy vẻ mặt nàng tràn đầy mong đợi, cố ý chậm dần động tác, từ từ nhấp một ngụm nhắm mắt dư vị.

Sau một lúc lâu, mới nói câu: "Tạm được."

Vẻ mặt Lục điện hạ không thấy tán thưởng, hơi có chút hương vị miễn cưỡng. Cái vẻ mặt kia khiến Mộ Tịch Dao nghiến răng nghiến lợi.

Tuy nói vốn là không có ôm mong đợi cao có thể một lần liền làm cho hắn hài lòng, nhưng có cần trực tiếp đả kích người ta như vậy hay không? Mộ Tịch Dao nói được dễ nghe, chẳng qua chính là sẽ không thèm động tay để cho người ta ghét vứt bỏ nữa.

Tiểu tỳ khí vừa nổi lên, còn có thể không nghĩ ra chút thiu chủ ý để hả giận sao?

Xú nam nhân không biết thưởng thức đúng không? Tốt! Nàng liền đưa cho người biết thưởng thức từ từ nhấm nháp.

"Điện hạ cảm thấy không tốt sao?" Tiểu bộ dáng ủy khuất, đôi mắt rũ xuống.

Tông Chính Lâm nín cười, tiếp tục trêu chọc, "Kiều Kiều đừng nhụt chí, lần tới dụng tâm hơn một chút, nhất định có thể làm tốt hơn."

Lần tới? Còn có lần tới mới là lạ! Mộ Tịch Dao tính tình ngạo kiều nổi lên, cô nãi nãi ta không hầu hạ!

"Vậy điện hạ nếm thử thịt cua được không? Rượu này nếu không hợp khẩu vị, thiếp cho người đổi rượu khác nhé?" Vừa cho Tông Chính Lâm tróc cua, vừa liếc trộm Mặc Lan, Mộ Tịch Dao cười đến mười phần diễm lệ.
...
Mia: hô hô, có người sắp mất bình rượu quý và có người sắp được xem trò hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro