Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường đưa Sakura về đến dinh thự Uchiha, sau khi Sasuke lôi Sakura vào phòng trong, trực tiếp khóa cửa lại.

Sakura không dám tin nhìn chằm chằm vẻ mặt u ám của Sasuke, hoảng sợ lui về phía sau vài bước.

"Anh, anh muốn làm gì? Tôi đã giải thích với anh cả rồi, tôi với bác sĩ Takano không có gì cả, tại sao anh lại nhìn tôi như vậy."

Sasuke tiện tay ném thanh Kusanagi xuống sàn, khoanh tay lạnh lùng nhìn chằm chằm Sakura.

"Tại sao em lại đi đến một nơi như thế?"

"Nơi đó thì làm sao? Tôi tham gia Hội Nghị Liên Hiệp của bệnh viện không phải là chuyện bình thường hả? Hơn nữa... Kỳ lạ thật đấy, sao tôi phải giải thích nhiều với anh như vậy làm gì, chúng ta cũng không phải quan hệ yêu đương gì cả, thật phí lời."

Sakura quay đầu đi, hơi khó chịu nhíu mày, như thể cô đang khinh thường Sasuke, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn lại xuất hiện hai vệt đỏ ửng kỳ lạ.

Đôi mắt đen của Sasuke ánh lên vẻ lạnh lùng, nguy hiểm nhếch môi.

"Không phải quan hệ yêu đương?"

"A, có, có lẽ thế..."

Đôi mắt xanh lục của Sakura né tránh, nhanh chóng lùi lại một bước.

Sasuke bước lên phía trước, dần dần tới gần Sakura, khí chất nguy hiểm và tà ác.

"Không phải sao..."

Chết tiệt, cuối cùng là có phải hay không đây?!

Sakura quay mặt sang chỗ khác, cố gắng không nhìn thẳng vào mặt Sasuke, đỏ ửng trên mặt gần như lan đến bên tai.

Sasuke nhìn vẻ mặt lảng tránh của Sakura, trực tiếp đưa tay đẩy cô vào tường, giọng điệu hống hách không cho phép trái ý.

"Rầm."

"Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Độc dư lại chưa đào thải hết cho nên đầu óc hư luôn rồi phải không?"

Sakura bị Sasuke vây trong ngực, cắn răng thật chặt, buộc mình phải đối mặt với hắn.

Cô tự nhận là đôi mắt của mình rất dữ tợn, nhưng phản chiếu trong đôi mắt đen của Sasuke chắc chắn là do xấu hổ mà hơi ẩm ướt như sương mù.

Sasuke nhíu mày, trầm giọng nói.

"Tôi không có trúng độc, em không biết ninja có thể tự động điều khiển charka khiến nó hỗn loạn sao?"

"Hả? Cái gì?! Vậy tại sao anh lại nói với tôi là anh bị bệnh?"

Sakura bối rối, ngây ngốc nhìn Sasuke.

Là một ninja y tế, cô chắc chắn biết chuyện này, về phần tại sao lại không chẩn đoán được, hoặc là hắn che giấu quá tốt, hoặc là cô vốn dĩ không hề chuẩn bị để đạt đến trình độ kia.

"..."

Sasuke im lặng, như thể muốn Sakura chủ động nghĩ đến khía cạnh đó.

Sakura cau mày suy nghĩ, cuối cùng một ý tưởng lóe lên trước mắt cô.

"Tôi hiểu rồi, anh quanh năm đi làm nhiệm vụ không trở về, trong nhà lại không có ai, cho nên chắc chắn sẽ không biết làm việc nhà, chỉ vì anh thiếu người giúp việc nên mới nghĩ đến tôi!"

"..."

Trong đầu người phụ nữ này chứa cái gì đâu không vậy?

Khóe miệng Sasuke giật giật, im lặng lắc đầu, giọng trầm xuống.

"Không phải."

"Vậy vì sao chứ?"

Sasuke cau mày, chăm chú nhìn chằm chằm vào Sakura, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sakura, hắn cúi người, như chuồn chuồn lướt nước đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng bởi vì không kiểm soát tốt lực độ, còn phát ra tiếng "Chụt".

Trong lúc nhất thời, cả căn phòng đều yên tĩnh.

"A a a a! Anh đang làm gì vậy, cái đồ biến thái này!!!"

Sau khi Sakura phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng như quả cà chua, vô thức che miệng mình lại.

"Tôi..."

Sasuke cúi đầu, không giải thích được tại sao, nhưng không khó nhận ra, vành tai hắn đã đỏ rực.

Hắn im lặng một lúc lâu, mới nói một câu.

"Hiện tại phải đi."

"Cái gì?"

Sakura ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không rõ hắn có ý gì.

Nhưng tiếng "Ầm ầm" trong đầu khiến cô nhớ đến câu "Có phải không" khi nói đến quan hệ yêu đương vừa rồi, lập tức lúng túng tay chân.

"Anh, anh có ý gì..."

Đây là tỏ tình sao? Nhưng cô còn chưa có đồng ý đâu, làm sao đã hôn rồi?

Sasuke nhíu mày, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Sakura, có hơi không vui.

"Em còn chưa hiểu ý tôi à?"

Nếu là Sakura của trước kia, bây giờ chắc đã kích động đến mức không biết phải làm sao, chỉ là mất trí nhớ thôi mà thái độ của người phụ nữ này lại trở nên lớn như vậy, thật khiến người ta khó chịu.

"Tôi nghĩ... Có lẽ là tôi hiểu rồi, nhưng không có dấu hiệu gì cả, nói thế nào nhỉ? Dù sao chúng ta cũng chỉ gặp nhau có mấy lần, thời gian ở cùng nhau cũng chỉ có vài ngày. Anh nói mình bị trúng độc thật ra chỉ đơn giản là muốn tiếp cận tôi, ngẫm lại đúng là đáng sợ quá, à... Tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi, anh thật sự thích tôi sao?"

Sasuke nghe Sakura lải nhải cả đống ở đó, chỉ có câu cuối cùng mới đi vào trọng tâm, hắn có chút bất đắc dĩ ôm trán.

"Ừ."

Hắn là người của gia tộc Uchiha, sẽ không hôn một người phụ nữ mà mình không thích, càng đừng nói đến chuyện cưới một người phụ nữ mà hắn không yêu.

Khi Sakura nghe được câu trả lời khẳng định này, cô xấu hổ che mặt lại.

"Vậy là anh vừa gặp đã yêu tôi sao?"

Câu hỏi này hơi làm khó Sasuke.

Hắn híp đôi mắt đen, cong môi trêu chọc.

"Không, là người nào đó thích tôi trước, tôi mới là người bị theo đuổi."

"???"

Sakura đầu đầy chấm hỏi nhìn Sasuke, trực tiếp đưa tay đẩy hắn ra.

"Vớ vẩn! Tôi muốn đi ngủ! Hừ."

Sasuke cũng không giận, lặng lẽ nhìn chăm chú chiếc váy hồng phấn trên người Sakura, trong đôi mắt đen lóe lên một tia lạnh lẽo.

"Về sau đừng mặc quần áo như thế này nữa, cũng đừng trang điểm."

"Tại sao?"

"Xấu."

"Cút!!"

Sakura tức giận đến mức trực tiếp dùng gối trên giường làm phi tiêu ném về phía Sasuke, sau đó liền núp trong chăn không ló đầu ra nữa.

Một lát sau, cô đột nhiên cảm giác là lạ sao ấy, khi xoay người lại, cô đụng phải một thân thể cứng rắn, lập tức sợ hãi ngồi bật dậy.

"Ai, ai bảo anh lên giường của tôi?"

"Quan hệ của chúng ta là gì?"

Sasuke hơi dẫn dắt hỏi cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

"Quan hệ yêu đương?"

Bốn chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, chủ yếu là vì vừa rồi một mực tranh cãi với Sasuke về vấn đề này.

Sasuke gật đầu hài lòng.

"Vậy thì cứ ngủ như vậy đi."

Sakura vuốt vuốt mái tóc hồng hơi lộn xộn của mình, trơ mắt nhìn Sasuke nhắm đôi mắt đen lại, cả người đều thấy không tốt lắm.

Luôn có cảm giác như mình bị lừa rồi...

Nhưng khuôn mặt của người đàn ông này quá đẹp trai, làm cho người ta không nỡ từ chối, thôi, cứ như vậy trước đi.

Sakura nghĩ thế, rồi dứt khoát tắt đèn nằm xuống, nhưng bởi vì giường cũng đủ rộng, cho nên vẫn cách Sasuke rất xa.

Trong đêm tĩnh mịch, bên trong căn phòng tối om.

Sasuke chậm rãi mở đôi mắt đen, thần không biết quỷ không hay tiến lại gần Sakura, khóe miệng mang theo ý cười rất khó nhận ra.

Tại một sân tập ở Konoha.

Takanozawa đầu đầy mồ hôi ngồi liệt trên mặt đất, trong tay cầm kunai.

"Đáng ghét..."

Anh ta không phải ninja, cũng không có huyết kế giới hạn của gia tộc, làm sao ngày mai có thể đánh bại được tên kia...

Tuy nói là so thể thuật, nhưng anh ta là một người cả ngày làm phẫu thuật, thì làm sao mà biết đánh nhau?

Trong lúc hoảng hốt, anh ta nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ góc nào đó, đi thẳng về phía mình.

"Ngươi muốn có được sức mạnh không?"

Người đàn ông bẩn thỉu kia nhìn chằm chằm anh ta, chiếc kính gác trên sống mũi là loại kính vuông gọng đen truyền thống nhất.

"Anh là ai?"

Takanozawa cau mày, cảnh giác nhìn người đàn ông kia.

"Ta họ Yamanaka, không giống ngươi, ta có huyết kế giới hạn, có thể mang đến cho ngươi sức mạnh, nhưng với điều kiện là ta cho mượn cơ thể của ngươi..."

"Anh định làm gì với cơ thể của tôi?"

"Giết Uchiha Sasuke, để gia tộc Uchiha diệt vong."

Takanozawa nghiến chặt răng, dường như đang do dự gì đó.

Nhưng trong mắt anh ta dường như lại hiện lên nụ cười của thiếu nữ tóc hồng, thế là anh ta hạ quyết tâm, siết chặt tay thành nắm đấm.

"Tôi đồng ý."

Người đàn ông kia mỉm cười nham hiểm, trong đôi mắt bị mái tóc đen che kín lộ ra một tia lạnh lẽo.

Ngày hôm sau.

Cảm giác như bị thứ gì đó vừa cứng vừa nặng đè lên, Sakura mơ hồ mở đôi mắt xanh lục ra, đập vào mắt cô là một khuôn mặt tuấn tú phóng to lên mấy lần, lập tức bị dọa sợ đến tỉnh cả ngủ.

"Rầm!"

Sasuke còn chưa tỉnh táo lại, cứ như vậy bị đá xuống giường một cách hoa lệ, rơi không hề nhẹ.

"..."

Hắn cau mày, từ trên sàn ngồi dậy, đôi mắt đen âm trầm nhìn Sakura.

Sakura cứng đờ, vô tội phất phất tay.

"Không thể trách tôi, là do anh ngủ gần tôi quá đó, tôi phản xạ có điều kiện thôi..."

Bỏ đi, không so đo nhiều với người phụ nữ này nữa.

Sasuke hơi đau đầu xoa xoa thái dương, từ trên mặt đất đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng rửa mặt.

Sakura ngây người nhìn chỗ trống bên cạnh, vô thức đặt tay lên đó, cảm nhận hơi ấm còn sót lại.

Trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện một số mảnh vỡ, mỗi đêm cô đều ngủ ở đây một mình, vuốt ve cái gối trống bên cạnh hết lần này đến lần khác, nỗi nhớ nhung và đau đớn trong lòng dường như tràn ngập lồng ngực.

Đầu đúng thật là đau như muốn nứt ra...

"Này, anh sẽ không thật sự muốn đấu một trận với bác sĩ Takano đúng chứ? Coi như không sử dụng nhẫn thuật, thì chắc chắn anh cũng sẽ thắng mà, tại sao phải bắt nạt người ta trước mặt công chúng..."

Đôi mắt xinh đẹp của Sakura có hơi bốc cháy khi nhìn Sasuke đang im lặng ăn cơm ở đối diện.

Trận đấu này vốn dĩ chênh lệch rất lớn, thắng bại rõ ràng, vậy đấu thì còn ý nghĩa gì nữa?

"Bắt nạt?"

Sasuke nhíu mày, có vẻ rất không hài lòng với cái từ này.

"Tôi đánh anh ta, em đau lòng sao?"

Nếu không phát sinh chuyện tối hôm qua kia thì Sakura chắc chắn sẽ hung hăng phản bác lại, nhưng bây giờ mình với Sasuke đã xác nhận quan hệ, Sakura cảm thấy không nói nên lời.

"Anh đang nói vớ vẩn gì vậy, trong bệnh viện có nhiều bệnh nhân chờ bác sĩ Takano làm phẫu thuật, anh đánh người ta rồi, những người kia phải làm sao đây?"

Sasuke sau đó thu hồi ánh mắt bất mãn, mím đôi môi mỏng lạnh lùng.

"Cứ yên tâm."

Sakura cho rằng ý hắn là sẽ cẩn thận, cho nên cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo suýt chút nữa làm cô tức giận đến lật bàn.

"Bệnh viện còn có em, không có anh ta cũng chẳng sao cả."

"Anh..."

"Đến giờ rồi, tôi đi đây."

Sasuke "Xoạt" một tiếng đứng dậy, nhanh chân sải bước về phía cửa, bóng lưng lộ ra một luồng khí lạnh.

Sakura luôn cảm thấy có một loại dự không tốt, quyết định ra ngoài tìm Ino, sau đó hai người cùng đi xem trận chiến giữa Sasuke và Takanozawa.

Vừa đến sân tập, nhìn thấy hai người đứng đối diện nhau, Ino nhịn không được vỗ tay hoan hô.

"Bác sĩ Takano, cố lên!"

"Cậu đang làm gì thế?"

Sakura bất mãn kéo tay Ino.

"Nào, hai chúng ta tham gia cùng nhau đi, mỗi người hét cho một anh."

"Này, chẳng phải kết quả đã rõ ràng rồi sao? Tớ chỉ đang giúp bác sĩ Takano nâng cao danh tiếng thôi mà."

Ino nhún vai, tỏ vẻ mình rất vô tội.

Nhưng giây tiếp theo, lại ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cổ Sakura, như thể vừa khám phá ra một thế giới mới.

"Cái gì trên cổ cậu vậy? Để tớ xem nào."

Ino trực tiếp nhào về phía Sakura, một tay kéo cổ áo, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ cô.

"Quả dâu!"

"Cái, cái gì? Cậu có nhìn nhầm không? Là vết muỗi đốt chứ?"

Sakura hoảng hốt lùi lại một bước, nhìn Ino với vẻ khó tin.

"Đừng có giả vờ bối rối với tớ nữa! Vết đỏ rất lớn luôn, muỗi nào mà đốt được như thế?! Nói đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì!"

Ino chống nạnh, nhìn Sakura với ánh mắt ranh mãnh.

"Tớ, tớ không biết..."

Cô thật sự không biết, trong ấn tượng của cô ngày hôm qua, chỉ có hôn môi thôi, phần dưới đầu thì chưa chạm vào đâu.

Nhưng không biết sau khi cô ngủ đã xảy ra chuyện gì...

Nghĩ đến đây, mặt Sakura "Bùm" một phát đỏ lên, cô nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.

"Sasuke đáng ghét..."

Ino nghe xong, lông mày lập tức nhướng lên, nhìn Sakura với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Biết rồi nha, có vẻ như Sasuke đã ra tay với Sakura rồi...

"Vậy trọng tài hôm nay, chính là tôi."

Lông mày rậm Rock Lee bất ngờ nhảy lên từ trên khán đài, trực tiếp nhảy vào giữa hai người.

"Vì là trận đấu thể thuật, cho nên tôi làm trọng tài là phù hợp nhất."

"Quy tắc chính là... Đánh! Dùng nắm đấm và cú đá của bạn! Đánh đến khi đối phương không dậy nổi mới thôi, vậy là bạn thắng!"

Khóe miệng Sakura lặng lẽ co giật.

Nếu bị đánh đến không đứng dậy nổi, vậy chẳng phải là tàn phế luôn rồi à?

Đôi mắt đen của Sasuke nhìn vào quầng thâm hốc hác trên mắt Takanozawa đối diện, lạnh nhạt nói.

"Không phải anh vì trận đấu này mà tối qua không ngủ đó chứ?"

Như thể bị đâm trúng tâm tư, Takanozawa có hơi khó xử đứng đó, trên bàn tay bởi vì luyện tập kunai suốt đêm mà đóng thành vết chai.

"Đấu với người của gia tộc Uchiha, đương nhiên là tôi phấn khích đến mức không ngủ được rồi."

Khóe miệng Sasuke hơi nhếch lên đầy mỉa mai, không chút do dự lao về phía trước, đấm thật mạnh vào Takanozawa.

Takanozawa vội vàng không kịp chuẩn bị nhận một cú đấm, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.

"Anh..."

"Không phải rất phấn khích sao? Hả?"

Sasuke cười lạnh.

Sakura đứng bên ngoài sân, căng thẳng siết chặt nắm đấm, sợ Sasuke sẽ đi quá xa.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là, Takanozawa không hề tức giận như trong tưởng tượng, thậm chí trên môi còn nở một nụ cười khó đoán.

Đôi mắt đen của Sasuke hơi nheo lại, hắn trở nên cảnh giác.

Quả nhiên một giây sau, Takanozawa nhanh chóng lao tới, chân đá mạnh vào Sasuke, động tác nhanh đến mức giống như một Rock Lee khác.

Bên ngoài sân vang lên một loạt tiếng cảm thán, như thể không ngờ động tác Takanozawa lại nhanh nhẹn như vậy.

Nhưng chuyện kỳ lạ hơn nữa còn ở đằng sau, Sasuke thế mà cảm giác cơ thể mình không thể cử động được, thậm chí còn không có cơ hội né tránh, chỉ có thể lãnh trọn cú đá mạnh mẽ của Takanozawa.

Sức mạnh này...

Sasuke nhíu mày, cảm thấy chỗ bị đá bên trong phần bụng đau đớn dữ dội.

"Sasuke!"

Sakura không khỏi kêu lên, có chút không thể tin được.

"Sakura, tớ cảm thấy anh Takano không ổn lắm."

Ino cau mày, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Rock Lee, rồi lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của Takanozawa, tim cô nảy lên một cái.

"Chẳng lẽ anh ta bị khống chế rồi? Thuật chuyển tâm?"

"Có ý gì?"

Tim Sakura đập thình thịch, nghi ngờ nhìn Ino.

"Hiện tại, điều khiển cơ thể của Takanozawa là một người khác, mà người kia rất mạnh, vừa có thể khống chế cơ thể của người khác vừa sử dụng nhẫn thuật của chính mình."

Ino có chút kích động nắm chặt tay, như thể vừa phát hiện ra chuyện gì đó lớn lao lắm vậy.

"Không chỉ như thế, hắn ta vừa khống chế anh Takano, còn khống chế cả Sasuke, giam cầm hành động của hắn, đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi Sasuke không thể động đậy."

"Đợi đã! Không phải đã nói không dùng nhẫn thuật sao?!"

Sakura hét lên, cau mày.

Nếu bây giờ Sasuke bị khống chế, vậy chắc chắn anh ấy sẽ không thể sử dụng nhãn thuật được, bởi vì đã bị chiếm lợi trước.

Trong lúc các cô kịch liệt thảo luận, Sasuke bên kia đã bị đánh nhiều lần, nhưng hắn vẫn luôn đứng bất động tại chỗ, không né tránh.

"Tránh đi, Sasuke!"

Rock Lee bất bình đứng ở ngoài sân, có chút tức giận.

Nhưng chỉ có Sakura và Ino là biết, Sasuke không thể tránh được.

Đôi mắt xanh lục của Sakura ngấn lệ, nhìn Sasuke đang cắn chặt răng, nhịn không được lao vào trong.

"Dừng lại! Như vậy không công bằng!"

Xong 2c rùi nhó mầy bà ưiiii.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro