Chương 238: Sát thủ tự tu dưỡng (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Định Vinh.

Phùng Trung vào thành với gương mặt âm trầm, đi tới tiêu cục Trấn Viễn, nhìn tấm lụa trắng bị treo lên, mặt càng đen.

"Tổng tiêu đầu..."

Quản sự nhận được tin tức vội vã đi tới nghênh đón.

Phùng Trung đá một cước vào người quản sự, tức giận gầm lên: "Ai làm?"

Hắn chỉ có một đệ đệ như thế, ở thành Định Vinh không ai là không biết, động vào Phùng Hiếu chính là khiêu chiến với hắn ta.

Người nào dám ở thành Định Vinh giết đệ đệ hắn ta!

Quản sự bị đạp ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn, khó khăn nói: "Tổng tiêu đầu, thuộc hạ...Thuộc hạ vô năng."

Bọn họ đã đóng thành, nhưng không điều tra được gì cả.

Cuối cùng muốn đi bắt người nhà của cô nương kia chịu tội thay, nhưng khi đến đó lại phát hiện nhà không lầu trống.

"Phế vật."

Sau khi Phùng Trung trở lại, toàn bộ tiêu cục Trấn Viễn như được bao trùm bởi một luồng khí áp suất thấp.

Dân chúng trong thành dường như đều nhận thấy nguy hiểm, bốn phía tiêu cục Trấn Viễn không có một bóng người.

Phùng Trung đi đến trước linh đường, hắn không trở về, những người còn lại cũng không dám chôn cất, bởi vậy quan tài của Phùng Hiếu vẫn còn ở linh đường.

Thời tiết bây giờ không nóng, nhưng nhiều ngày như vậy, vẫn sẽ có một chút mùi lạ.

Phùng Trung đứng ở giữa linh đường, đối diện với lệnh bài thề: "Đệ đệ, đệ yên tâm, đại ca nhất định sẽ tìm được hung thủ, báo thù cho đệ."

Phùng Trung sắp xếp để cho Phùng Hiếu được chôn cất vẻ vang.

Chờ xong xuôi những việc này, còn vài ngày nữa là tới sinh nhật của Phùng Trung.

Quản sự cẩn thật hỏi: "Tổng tiêu đầu, sinh nhật của ngài...Có cần chuẩn bị không?"

Phùng Trung âm trầm liếc nhìn quản sự.

Quản sự căng thẳng trong lòng, hoảng loạn cúi đầu.

Đúng vào lúc này, có người tới báo: "Tổng tiêu đầu, bên ngoài có người cầu kiến."

"Không gặp."

Phùng Trung hiện tại không có tâm trạng, càng đừng nói là tiếp khách.

Người báo tin cũng không đi, ngược lại lấy ra một phong thư: "Đối phương nói ngài xem, nhất định sẽ gặp."

Phùng Trung nhíu mày, nhưng cũng không mở miệng đuổi người, quản sự lập tức dâng lá thư kia lên.

Phùng Trung mở bức thư ra, chỉ thấy hai chữ lớn viết ẩu - sách cổ.

Hắn ta đột nhiên gấp bức thư gấp lại, vò thành một cục: "Cho vào."

Không nhiều người biết đến thứ này lắm.

Ngoại trừ người của Đỗ Lăng... Hẳn sẽ không có ai biết đến.

Cho nên Phùng Trung mới cần xem người đó là ai.

Người báo tin lập tức đi gọi.

Phùng Trung không ngờ người đó là một tiểu cô nương, ngũ quan tuy xinh đẹp nhưng rõ ràng là chưa thành niên, là một tiểu nha đầu.

Nàng theo hạ nhân tiến vào, bước đi bình tĩnh, không chút bất an hay lo lắng nào.

Trong khi Phùng Trung quan sát nàng, nàng cũng không kiêng nể gì mà đánh giá hắn ta.

Tiểu nha đầu này... có lai lịch gì?

Ánh mắt Phùng Trung như đao, có ý định muốn mổ xẻ thân hình thiếu nữ: "Là ngươi muốn gặp ta?"

Khóe môi Hoa Vụ giương lên, lễ phép chào hỏi: "Lần đầu gặp mặt."

"Ngươi là ai?"

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là..."Hoa Vụ nhìn về bốn phía: "Ngài xác định muốn ta nói trước mặt nhiều người như thế sao?"

Phùng Trung nhìn chằm chằm vào Hoa Vụ.

Hoa Vụ không tránh né ánh mắt hắn ta chút nào, đối diện trực tiếp với hắn ta, khóe môi nở một nụ cười kỳ quái.

Không khí trong đại sảnh dường như đông cứng lại, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Quản sự và những người còn lại không dám thở mạnh.

Cuối cùng là Phùng Trung phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này: "Tất cả đi xuống."

Quản sự và hạ nhân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi đại đường.

"Hiện tại có thể nói, tại sao ngươi lại biết sách cổ?"

"Ta không chỉ biết sách cổ, ta còn biết trong sách cổ ẩn giấu thứ gì, cũng biết tổng tiêu đầu chiếm đoạt sách cổ làm của riêng, lại còn phái người nói với Đỗ Lăng, sách cổ bị người khác cướp đi."

Tay Phùng Trung trên tay ghế chậm rãi nắm chặt nhưng sắc mặt không có biến hóa gì lớn.

Kỳ thật đáy lòng hắn đã có tính toán nên giết nàng như thế nào.

Nàng biết sách cổ, lại còn biết Đỗ Lăng...

"Có phải ngài nghĩ, ta có thể là do Đỗ Lăng phái tới? Muốn giết ta?"

Hoa Vụ nói ra những gì Phùng Trung suy nghĩ.

Phùng Trung: "..."

Hiện tại hẳn là Đỗ Lăng vừa mới nhận được tin tức.

Cho dù ông ta có phái người tới, cũng không nhanh như vậy.

Hoa Vụ trấn an Phùng Trung: "Yên tâm, ta không phải là người của Đỗ Lăng."

Đương nhiên Phùng Trung sẽ không tin lời Hoa Vụ, nhưng hắn ta cũng không phản bác: "Vậy ngươi là ai? Muốn gì?"

Rõ ràng Đỗ Lăng đã nói, chuyện này ngoại trừ bọn họ cũng sẽ không có ai khác biết.

Tại sao hiện tại lại nhảy ra một tiểu nha đầu.

Có phải Đỗ Lăng lừa dối hắn ta hay không?

"Ta chính là ta."Hoa Vụ cười: "Lòng mang lí tưởng thiên tài nên một mình xông xáo giang hồ. Làm một mình mới phù hợp với thân phận thiên tài của ta, làm công cho người khác là không có khả năng."

"???" Cái quần què gì vậy?

Hoa Vụ trở lại chủ đề: "Tổng tiêu đầu thật sự cho rằng với biện pháp vụng về của ngài có thể làm cho Đỗ Lăng tin tưởng là sách cổ bị mất sao?"

Hoa Vụ bẻ ngón tay, làm giống một thầy bói, trầm ngâm nói:

"Bây giờ hẳn là Đỗ Lăng đã xuất phát tới tìm ngài. Ông ta không tin lời ngài nói, hẳn sẽ giết ngài..."

Hoa Vụ nhìn về bốn phía đại đường: "Bao gồm cả tiêu cục Trấn Viễn mà ngài đã dày công xây dựng, tất cả đều sẽ bị phá hủy."

"Gia nghiệp lớn như vậy, trong một đêm đều biến mất, thật đáng tiếc..."

Khóe mắt Phùng Trung giật giật: "Tiểu nha đầu, ngươi bị điên rồi à?"

Hoa Vụ liếc nhìn hắn ta một cái.

Với cái liếc mắt lạnh lẽo đó, Phùng Trung là người đã quen với những tình cảnh lớn cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Nhưng cũng là chỉ trong nháy mắt.

Phùng Trung đối với chuyện bản thân cảm thấy ớn lạnh trong nháy mắt sinh ra phẫn nộ.

Một tiểu nha đầu, có gì đáng sợ?

"Ta tới đây là cho ngài một lời khuyên, khuyên ngài sớm chuẩn bị, không phải là bị giết tới cửa rồi mà không biết."Hoa Vụ sâu kín thở dài: "Người tốt như ta không còn nhiều đâu."

"..."

Đây không phải bị điên thì là cái gì?

Phùng Trung gằn từng chữ một nói: "Ngươi tới...Chỉ vì cho ta một lời khuyên?"

"Không cần khách khí."

Hắn ta có nên nói lời cảm tạ với nàng không?

Không khách khí cái gì mà không khách khí!

Phùng Trung hít vào một hơi: "Ngươi không muốn những thứ khác?"

Nếu như nàng nói chia cho nàng một phần tài sản trong số tài sản to lớn của sách cổ thì hắn có thể cảm thấy nàng bình thường một chút.

Con ngươi Hoa Vụ đảo một vòng: "Trong tiêu cục Trấn Viễn này, cuộc sống của ngài cũng còn chút ý tứ, ngài muốn trả ơn ta bằng tính mạng sao? Cũng không cần phải khách sáo như vậy, đây chỉ là chuyện nhỏ."

"..." Ha

Tại sao hắn ta có thể ở đây nghe nàng nói nhảm nhí lâu như vậy.

Đỗ Lăng không có khả năng phái loại người như thế này tới tìm hắn ta.

"Người đâu!"

Sau khi quản sự ra ngoài, ông ta đã gọi không ít người đến đây.

Lúc này, nghe thấy giọng của Phùng Trung, quản sự lập tức mang theo người chạy vào vây quanh Hoa Vụ.

Thiếu nữ như cũ không cảm thấy khẩn trương, hai tay nàng đan lại để trong tay áo, làm như một ông cụ non hừ một tiếng: "Lòng tốt không được báo đáp, tổng tiêu cục, ngài như vậy rất dễ gặp báo ứng."

Phùng Trung lớn tiếng nói: "Giết nó!"

Cho dù là do Đỗ Lăng phái tới, hôm nay nàng cũng phải chết ở chỗ này.

Hoa Vụ: "..."

Cổ nhân bảo người tốt không thể sống lâu là có đạo lý

Làm người tốt thật là khó nha.

"Các ngươi đừng tới đây..."Hoa Vụ một bên hô 'đừng tới đây', một bên xắn tay áo lên, nụ cười trên mặt không những giảm đi mà tăng lên, trong đôi mắt đen nhánh dần hiện lên vẻ hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro