Phiên ngoại 2 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Thanh quá gầy, chân lại mảnh khảnh, mắt cá chân nhẹ nhàng nắm chặt là có thể chộp trong tay, làm anh nhịn không được hoài nghi: địa phương hẹp nhỏ yếu ớt kia làm sao có thể hàm chứa cự vật thô to của anh.

Cả người cậu run đến lợi hại, lần nữa làm Thẩm Dật cảm thấy, cậu có khả năng tùy thời sẽ vỡ vụn. Thẩm Dật bị ý nghĩ này của mình làm hoảng sợ, nhưng chưa từng dừng lại, ngược lại như là bị kích thích tới dục vọng thi ngược, càng làm mạnh hơn.

Lời nói đứt quãng, hơi thở dồn dập. Túc Thanh rốt cuộc nhịn không được bật khóc.

Cậu đem mặt chôn ở gối đầu, tựa hồ muốn trốn tránh cảm giác dị thường chân thật thẹn thùng này.

Thẩm Dật sợ cậu ngợp chết chính mình vội đưa tay nâng mặt cậu lên. Liền sờ đến một mảng ướt át, nước mắt kia khiến anh nóng lòng, cũng thúc giục anh thanh tỉnh nhắc nhở chính anh đang làm cái gì.

"Đau?"

Anh định rút khỏi, lại bị Túc Thanh gian nan nghiêng người cầm lấy đầu ngón út, cậu nghẹn ngào: "Em thích lắm."

Phòng tuyến kiên cố trong anh bị phá vỡ. Định sẵn tương lai sẽ cùng nhau trầm luân.

......

Có một khoảng khắc, Thẩm Dật nghe thấy cậu tựa đầu vào vai mình khóc lóc: "Về sau luôn bên em được không?"

......

Xuyên qua đường hầm hẹp dài sâu không lường được, trong lại lần nữa sáng ngời lên, tựa hồ mới vừa rồi chỉ là ảo giác một hồi.

Thẩm Dật hồi tưởng, có lẽ là vì nhớ về hồi quang ấm áp, làm anh ở trong đêm tối càng kiên định đi nhanh hơn.

Tâm hắn cho tới bây giờ luôn bị những bận tâm khác chiếm hết, chỉ có thể để lại cho Túc Thanh một góc đất cằn sỏi đá. Nhưng khi anh trở về nhìn lại, mới phát hiện nơi chật hẹp nhỏ bé kia, vẩy đầy cỏ dại.

Xuân phong thổi lại sinh, trong khoảnh khắc liền đã làm lửa cháy lan ra đồng cỏ.

......

Phong Ngọc đem xe ngừng ở góc bí ẩn đợi mấy giờ, Thẩm Dật rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong tầm nhìn hắn.

Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Dật thần sắc vội vàng, sải bước lên lầu, thật lâu sau, cười khổ một chút.

Hắn từ đầu đến cuối chỉ là  người đứng xem.

......

"Túc Túc...... Khụ, Túc Thanh, mới vừa có người cho gọi điện thoại cho cậu."

Túc Thanh ăn cơm chiều từ nhà ăn đi lên, nam đồng nghiệp kiêm cấp dưới liền đưa điện thoại di động đưa tới.

"Ai a?" Túc Thanh cúi đầu tìm kiếm trò chuyện ký lục.

Người nọ biểu tình có chút cổ quái, tựa hồ là muốn cười, nghẹn lại, nói: "Cái người mà  cậu lưu là cẩu nam nhân đó."

Hắn nguyên bản chỉ là nhẹ nhàng một câu trêu ghẹo, lại phát hiện Túc Thanh tay dừng lại, đầu ngón tay vô ý thức buông ra, di động đắt tiền rơi xuống đất, màn hình vỡ nát.

Mọi người đều khiếp sợ.

"Túc Túc cậu không sao chứ?!"

"Cậu nói ai?" Túc Thanh sắc mặt trắng bạch, muốn đi nhặt lại di động, hai cái đùi lại giống như hong gió sau thạch cao, cứng đờ mà khó có thể uốn lượn.

"Túc Túc." Sau lưng đột nhiên truyền đến cái trầm thấp lại quen thuộc, gần trong gang tấc.

Rõ ràng vài giây trước, còn xa ở chân trời.

Túc Thanh cứng đơ người rồi.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, một người nam nhân cao lớn đang đứng ở cửa.

Hắn một thân tây trang được may khéo léo, ngũ quan sắc bén anh đĩnh, mi cốt cao, hốc mắt thâm, mày kiếm nhập tấn, đôi mắt tối tăm thâm thúy, khí chất cao cao tại thượng, thập phần có khoảng cách, làm người theo bản năng tâm sinh sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

"Hả? Giống như chính là thanh âm này," người bắt điện thoại thay ánh mắt sáng lên, liền đi kéo Túc Thanh, "Chính là hắn, người cẩu......"

Hắn bị ánh mắt đồng nghiệp kéo lại, rốt cuộc ý thức được không khí không đúng, Túc Thanh mặt tái nhợt đến lợi hại.

Ai cũng không nói nữa, áp lực nặng nề gian, tựa hồ có cái gì liền phải bùng nổ.

Các đồng nghiệp hướng Túc Thanh bên cạnh hơi chút nhích lại gần, vẻ mặt đề phòng mà nhìn người mới tới, phòng ngừa người nọ đối với Túc Thanh động thủ.

Thẩm Dật liếc mắt một cái liền ở  trong đám người xám xịt nhìn thấy được  Túc Thanh.

Cậu so trước kia càng gầy hơn, cằm nhỏ, làn da trắng đến hơi hơi trong suốt, mạch máu xanh lá phía dưới làn da như ẩn như hiện, tóc của cậugiống như trước vẫn mềm mại, lại so với trước kia càng dài hơn, như là nhân chứng thời gian. Cậu đã gầy đến quần áo không che được, lại vẫn như cũ xinh đẹp ấm áp, ở trong đám người trổ hết tài năng.

"Túc Túc, anh đã trở về." Thẩm Dật nghe thấy chính mình nói, giọng nói run rẩy.

"Ân." Túc Thanh thực nhẹ thực nhẹ mà trả lời, tỏ vẻ đã biết, nhưng cũng không hơn, cũng không có phản ứng khác. Cậu quay mặt đi, nhìn bàn làm việc có ấm trà phía trên, xuất thần mà suy nghĩ, có lẽ là nên đem đổ.

Tuy thích trà, cũng không thể uống hoài.

Trà xanh tính lạnh, không hợp với người bị dạ dày như cậu. Ai cũng biết điều này, nhưng cậu vẫn rất muốn uống.

Cậu chỉ là đơn thuần đang đợi, vì anh mà đợi thôi. Không có ý nghĩa gì hết. Vốn dĩ cầu mà không được là căn nguyên sự đau khổ, vậy không cầu là được.

Hiện tại đã kết thúc, một sự kiện chấm dứt, cậu đã thực hiện lời hứa, cậu đã hoàn thành thiên chân đơn thuần, mang tấm lòng tràn đầy tình yêu, không màng người ta không có ngày trở về mà ôm ấp lời hứa. Cậu vẫn có thể kiên cường bước đi. Đoạn đường không có Thẩm Dật, cậu cũng có thể một người đi một đường.

Mọi thứ đều đã là quá khứ.

Cậu đã nhìn thế giới này bình yên xoay 520 ngày mà không có Thẩm Dật. Cậu phát hiện mình vẫn sống tốt. Nguyên lai không phải vì cậu thật sự không rời khỏi anh, mà là cậu cho rằng anh không rời khỏi cậu.

Cậu không cưỡng cầu, vì yêu phấn đấu quên mình là một chuyện, nhưng cũng phải ngẫm xem liệu đối phương có nguyện ý hay không. Có thể hay không quấy rầy đến đối phương.

Dạ dày ẩn ẩn co rút đau đớn, vị chua như cuồn cuộn. Túc Thanh chớp vài cái mắt, đem cảm xúc kia nuốt trở về, quay đầu cười nói: "Hoan nghênh anh trở về."

Cậu rõ ràng đang cười, nhưng liếc mắt một cái, Thẩm Dật tâm lại lạnh xuống, anh nói: "Anh đã trở về, em cũng muốn đi rồi, đúng không?"

Túc Thanh nhìn hắn: "Em nghe không hiểu."

Cậu từ trên mặt Thẩm Dật nhìn ra chút ít thống khổ, muốn tìm một chút vẻ mặt yêu thương trên mặt anh. Nhưng cậu lại thất vọng rồi, gương mặt ấy vẫn lãnh đạm.

"Em mời anh ăn cơm nhé? Chúng ta vừa đi vừa nói." Túc Thanh nói.

Hắn nhớ tới tiền đều ở di động, di động quăng ngã liền hỏng rồi. Cậu tính phải hỏi mượn tiền  đồng nghiệp đang bị dọa đến choáng váng bên cạnh, lại đột nhiên bị Thẩm Dật nắm lấy tay, kéo vào văn phòng.

"Anh buông ra!" Túc Thanh chỉ cảm thấy chỗ bị nắm rất đau, cậu định hất tay Thẩm Dật ra. Lại nghe thấy Thẩm Dật ở bên tai nói: "Còn phản kháng anh sẽ ôm em đi vào."

Túc Thanh nhìn tới đôi mắt sâu thăm kia, nháy mắt bất động, một lòng loạn đến lợi hại. Cậu không rõ Thẩm Dật làm như vậy là vì cái gì.

Anh ấy không phải trước nay rất sĩ diện sao? Trước công chúng, bọn họ chưa bao giờ có bất cứ tiếp xúc gần nào.

"Tôi có chuyện cần xử lý một chút, mọi người đừng hiểu lầm......"

Túc Thanh cười cười, trấn an vẻ mặt tức giận có thể tùy thời chuẩn bị xông tới đánh người khác của Thẩm Dật. Lời còn chưa dứt, cửa liền bị đóng lại, bên ngoài ầm ỹ hoàn toàn bị ngăn cách.

Không có những người khác, không gian chật hẹp hoàn toàn bị bịt kín, cảm giác an toàn cũng phảng phất theo tiếng người biến mất, bị ngăn cách sau một bức tường ngoài cửa.

Túc Thanh theo bản năng hướng phía cửa nhích lại gần, lại bị Thẩm Dật cầm chặt cổ tay, đè chặt vào trong góc đến đầu cũng không dám nâng.

"Túc Túc, em cảm thấy cùng anh ở bên nhau thực không an toàn sao?"

Thẩm Dật chú ý tới động tác sợ hãi trốn tránh của cậu, chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.

Túc Thanh không nói lời nào.

"Không phải nói chờ anh sao? Anh hiện tại đã trở lại." Thẩm Dật tận lực ôn nhu nói.

Trong thanh âm của anh tràn ngập vẻ mệt mỏi, anh cứ nghĩ sẽ như chim mỏi về rừng, kỳ thật lại là người đi nhà trống. Anh không muốn thất thố, nhưng anh hiện tại đã khống chế không được chính mình.

Anh cảm thấy lý trí của mình đã căng hết mức, tùy thời có khả năng sẽ đứt gãy, đến lúc đó anh không rõ ràng lắm anh sẽ làm cái gì Túc Thanh.

Túc Thanh nắm chặt tay, quay mặt đi không nhìn anh.

Chỉ cần không nhìn, chỉ cần không nghe, liền sẽ không lần nữa u mê khó thoát.

Anh ấy đã thoát khỏi gánh nặng, hoàn toàn có thể tự do tìm kiếm thứ mình muốn, tiền tài, nam nhân hoặc là nữ nhân.

Anh ấy là bị mình cầm chân, vì cảm giác tội lỗi mà gượng ép  bản thân ở lại.

Cậu cũng đã giữ lấy anh thật lâu, cũng đến lúc phải nghĩ cho tiền đồ của anh ấy rồi.

Cậu nên dừng lại thôi. Nếu thế giới này nhất định phải vây quanh một người, loại người này khẳng định sẽ là Tạ Trì và Thẩm Dật, tồn tại của bọn họ vốn là thuộc về vinh quang.

Mà cậu không muốn trở thành một loại trói buộc, trở thành dây leo trói chặt hùng ưng.

"Suy nghĩ cái gì? Nói cho anh biết được không?"

Thẩm Dật khẩn cầu làm Túc Thanh trong nháy mắt có chút mờ mịt, hoang mang.

Ngữ khí như vậy, khiến cậu ảo tưởng mình là một người rất quan trọng.

Túc Thanh lặng lẽ ghi nhớ loại cảm giác này, trong lòng hiện lên một tia thỏa mãn.

Cậu ngẩng đầu, lấy hết can đảm, càng thêm kiên định mà nói: "Thẩm Dật, anh không yêu em, anh chỉ là cảm thấy em như đồ bỏ đi, cảm thấy thương hại nên mới nhặt về. Hoặc là anh cảm thấy thua thiệt em, bởi vì đại nam nhân như anh luôn đề cao trách nhiệm, muốn thực hiện lời hứa, muốn chăm sóc em. Nhưng anh à, thật ra không hề cần thiết, em cũng là nam nhân,em tự chăm sóc tốt cho mình, anh không cần luôn cho rằng em thật mềm yếu, nơi này không phải App, không có quỷ, không có nguy hiểm, em sẽ sống thật tốt mà không cần anh bảo hộ."

"Anh không cần thiết miễn cưỡng cùng em sống chung, chuyện mấy năm nay khiến em thông suốt nhiều thứ lắm. Em không có anh cũng không sao đâu, chỉ cần anh vui sướng là được. Anh không cần phải xen vào cuộc sống của em nữa, anh không nợ em gì cả, em cũng từng đối tốt với anh. Bà em từng nói, thiếu một người trời cũng không sập. Thiếu đi anh một năm rưỡi, em vẫn sống tốt."

Thẩm Dật hầu kết trên dưới quay cuồng, tay càng nắm chặt, mà không phát giác được Túc Thanh bị mình nắm đau.

Túc Thanh phảng phất cũng không thấy quá đau, chỉ gian nan rút tay ra. Trở tới lui không được, cuối cùng vẫn là sờ sờ mặt Thẩm Dật , nhẹ nhàng nói: "Anh thích ngắm nhìn thế giới rộng lớn thì cứ đi đi, một mình em sẽ tự yêu thương chính mình thật tốt. Nhưng xin anh đừng mãi ở lại đây, em không chịu nổi khảo nghiệm đâu, em sợ tâm em sẽ lại rục rịch vì anh. Em sợ em sẽ không còn là chính mình, em sợ sẽ lại lần nữa lặp lại đau khổ."

Cậu tự dưng khóc, nước mắt tí tách rơi xuống, đọng thành một vũng trên đất. Cậu nghẹn ngào cuối mặt che đi nước mắt.

"Anh đi đi, em sẽ xem như anh chưa từng trở về. Em sẽ tiếp tục sống như quá khứ, sống như những ngày còn chờ anh."

Túc Thanh nhớ tới hai ngày trước cậu có xem được một lý luận về vũ trụ lãng mạn. Nếu thật sự có thế giới song song, như vậy liệu trong trăm ngàn vạn Thẩm Dật, có thể hay không có một người sẽ thật lòng yêu cậu?

Cậu sẽ chờ, chờ đến khi có một Thẩm Dật yêu cậu xuất hiện.

Đột nhiên không hề báo trước, cậu nghe thấy Thẩm Dật gần trong gang tấc nói: "Túc Túc, anh yêu em."

Túc Thanh cho rằng chính mình nghe lầm, cả người run đến lợi hại, không thể tin được mà ngẩng đầu: "Anh...... Anh vừa rồi nói...... Nói cái gì?"

Cậu quay mặt đi, nỗ lực bài trừ vẻ tươi cười: "Cái kia...... anh không cần an ủi em, ân...... sẽ khiến em cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, cái kia......"

Môi cậu bị chặn lại.

Túc Thanh trừng lớn đôi mắt, liều mạng đẩy anh, anh thấy Thẩm Dật ở trước mặt mình, liền như thấy một cái lốc xoáy lớn.

Nhưng cậu lại lần nữa muốn rơi vào cái lốc xoáy sâu không thấy đáy .

Thẩm Dật đằng đằng sát khí, hôn cậu một cách hung bạo, nửa điểm cũng không cho phép từ chối. Túc Thanh giãy giụa, anh liền đem cậu ghì chặt vào trong lồng ngực như thể muốn đem cậu khảm vào xương cốt của mình.

Môi răng giao hòa, phảng phất mùi máu tươi. Nhưng lại giống mùi nước mắt hơn, mùi đau khổ và mùi nhớ nhung hơn.

Thẩm Dật nhớ cậu đến đau lòng.

Túc Thanh lần đầu tiên cảm nhận được điều đó rõ ràng.

Cậu hoảng hốt cảm thấy, chính mình có khả năng chưa bao giờ thoát khỏi lốc xoáy kia, vậy mà cậu luôn cho rằng chính mình đã bò ra ngoài.

Cậu vĩnh viễn không có biện pháp rời khỏi Thẩm Dật, cậu luôn lưu luyến độ ấm của anh

Thẩm Dật buông cậu ra, Túc Thanh bị ôm vào trong ngực nghe thấy Thẩm Dật trầm thấp nói: "Không an ủi em, là nói thật."

"Anh vẫn luôn yêu em, từ ánh mắt đầu tiên đã thích, em có thấy anh cứu ai bao giờ chưa? Trước nay anh chỉ yêu mỗi em, chưa từng yêu người khác, cũng chưa từng có người khác, là anh trước kia không có thời gian nói lời yêu em, sau này anh sẽ nói bù thật nhiều được không?"

Thẩm Dật trước nay chưa nói thích cậu, lại trong một lần nói mà thổ lộ thật nhiều lời yêu.

Trái tim đã chết của Túc Thanh, bỗng như sống lại

"Quá khứ của anh đều sẽ nói cho em nghe, nếu anh nói dối sẽ đưa mặt cho em đánh phạt. Anh thiếu cái gì, giờ cho anh bù đắp được không?"

"Không phải đùa giỡn, cũng không phải dục vọng sỡ hữu, càng không phải do trách nhiệm. Từ đầu đến cuối, đều là do anh yêu em."

"Trước giờ không thương em nhiều, từ nay sẽ thương em nhiều thật nhiều, cả đời cho em dựa vào"

"Túc Túc, Thẩm Dật anh nửa đời trước là vì sứ mệnh kia mà sống, nửa đời sau đều sẽ vì em. Được không?"

Ngực Thẩm Dật ướt một mảng lớn.

Túc Thanh chưa từng nghe qua Thẩm Dật trong một lần nói qua nhiều đường mật như vậy, hơn nữa đều rất thật lòng, anh như biết mình muốn cái gì, nên liền hứa hẹn.

Thẩm Dật có lẽ hay nói dối, cũng không dễ dàng hứa hẹn, nhưng mỗi câu anh nói đều đã trở thành sự thật.

Những nỗi đau thuở nhỏ, những cơn ác mộng dài dăng dẳng, thoáng chốc biến mất.

"Túc Túc, chúng ta về nhà, được không?" Thẩm Dật vỗ vỗ bảo bối của anh, nhẹ nhàng nói.

Thẩm Dật cũng không chờ mong được đáp lại, mọi sự đều có nguyên nhân, đều là do anh bắt Túc Thanh đợi mình thật lâu.

Đây là sự thật.

Anh làm sai.

Anh chỉ là muốn có một cơ hội  đền bù.

Trầm mặc thật, Túc Thanh lại lặng lẽ ngoéo một cái vào đầu ngón út anh, giống như vô số lần trước đây

Cậu đáp ứng rồi.

Thẩm Dật trong lòng kịch liệt rung động.

......

Phong Ngọc ở dưới lầu, nhìn trên lầu có hai bóng người ôm nhau, cười khổ, hắn vậy mà phải ăn cơm chó.

Hai năm theo đuổi, nháy mắt tan tành.

Đây chính là Túc Thanh, cậu  vĩnh viễn luôn biết chính mình muốn cái gì.

Thẩm Dật cũng không phải người như hắn nghĩ.

Phong Ngọc xưa nay chưa từng thanh tỉnh như vậy, hắn không nhìn nữa, lái xe trước rời đi.

......

Sau đó một chút, khi Thẩm Dật biết được Tạ Trì ở app đã thành bán thần, tâm tình phức tạp.

Lúc đó Túc Thanh đang chuẩn bị tiệc mừng, thấy sắc mặt Thẩm Dật cứng ngắc, cơ thể đơ như bị táo bón, cười khẽ hỏi: "Hối hận rồi?"

"Không không không," Thẩm Dật nhìn tin nhắn Lê Hạo gửi đến, chán ghét ném điện thoại ra xa bất đắc dĩ nói, "Chết anh rồi."

"Nghiêm trọng như vậy?" Túc Thanh có điểm lo lắng mà đi tới, "Nói cho em nghe một chút?"

"Đừng."

Túc Thanh có điểm sinh khí mà cười: "Anh mới vừa nói sẽ không đối em giấu giếm bất luận cái gì ——"

"Anh nói anh nói," Thẩm Dật đem cậu ôm vào lòng, kẹp giữa hai chân nhìn cậu, biểu tình giữ kín như bưng, "...... Em có khả năng sẽ thành con dâu của Tạ Trì."
(Khúc này mình chém, vì mình không hiểu "Tạ Trì ngô ngô" là gì á. Mà mình đoán nếu Trì thành bán thần, tức là sẽ thành ba ba của Thẩm Dật, vì ông này lấy gen bán thần mà :))

"Cái gì?"

Túc Thanh hoàn toàn không nghe được hai chữ cuối.

Thẩm Dật vì ngại ngùng nên vội đánh trống lảng.

Anh vào công ty Túc Thanh dò hỏi một chút, sợ trong thời gian qua Túc Thanh đi nói xấu mình.

Rốt cuộc Túc Thanh từ trước đến nay chỉ thích nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, luôn ngớ ngẩn, dễ dàng đem người lạ cho thành người tốt, gặp vấn đề sai sót liền có khuynh hướng tự trách mà không phải trách cứ người khác, nên bị người khi dễ cũng không biết.

Thẩm Dật hơi ngoài ý muốn, bèn dò hỏi thêm chuyện khác.

......

Buổi tối khi Tạ Trì cùng Tạ Tinh Lan tới , Thẩm Dật mang sắc mặt cũng không quá tốt.

Rượu quá ba tuần, Tạ Trì nhớ tới cái gì, từ trong lồng ngực Tạ Tinh Lan một đồ vật hơi mỏng nhét vào tay áo, sau đó đứng lên, đi đến bên cạnh Thẩm Dật, thấp giọng nói: "Đi ra ngoài hút điếu thuốc không?"

"Được thôi. " Thẩm Dật liếc nhìn cậu một cái, sửa sang lại tâm trạng kì cục, khác thường cười nói.

Tạ Trì không rõ nguyên do, nhưng vẫn nhớ được nhược điểm của Thẩm Dật, nhìn Tạ Tinh Lan chớp mắt, sau đó ở trước ánh mắt mờ mịt Túc Thanh căng thẳng khóe miệng đi ra ngoài.

Hai người đi rồi, Túc Thanh chần chừ hỏi, cảm thấy muốn làm quen, thấp giọng hỏi "Bọn họ đang làm gì thế?"

Tạ Tinh Lan biết Tạ Trì muốn làm gì, trầm mặc hai giây, nói: "Bọn họ hai cha con khẳng định là có chuyện muốn nói."

Không biết có phải hay không là ảo giác của Túc Thanh, cậu  cảm thấy Tạ Tinh Lan khả năng có một giây đang cười.

"Đừng lo lắng, chúng ta ăn trước." Tạ Tinh Lan nói.

"Nga, tốt." Túc Thanh mắt nhìn về hướng ban công chậm rãi thu hồi mắt.

......

Trên ban công, đã là một vùng tối đen, gió lạnh thổi đến. Tạ Trì kéo chặt áo bông, thay Thẩm Dật châm thuốc, cười nói: "Lần trước anh đốt cho tôi, giờ tôi đốt lại cho anh."

Thẩm Dật ngẩn ra một chút, nhớ tới lần đầu cùng Tạ Trì gặp mặt: "Cảm ơn."

Anh tiếp nhận, đón gió lạnh hút một hơi.

Tạ Trì nhìn nơi xa xa đèn nê ông lóng lánh trên những cao ốc, nhớ tới lần trước cậu cùng Thẩm Dật đứng hút thuốc là vào thời điểm cậu vừa biết sự thật về Pet.

Cậu lúc ấy cho rằng còn có rất nhiều cơ hội để gặp mặt, không nghĩ tới lúc sau Thẩm Dật liền chết, lần đó vậy lại là lần cuối.

Một cái chớp mắt, cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm thấy giống như một con soi cô độc tự dưng được có định hướng. Bởi vì có được Thẩm Dật mở đường.

Bây giờ còn có cơ hội hút thuốc với nhau, cũng là rất ngoài ý muốn, về sau hiển nhiên cơ hội cũng không ít

Khá tốt.

"Căn hộ tình nhân, đãi ngộ không tồi a?"

"Ân."

"Về sau hãy yêu thương Túc Thanh thật tốt."

Thẩm Dật nghiêng đầu xem hắn: "Cậu muốn nói gì."

"Tôi đâu hay xen vào việc người khác?" Tạ Trì cười nói.

Thẩm Dật buồn bã nói: "Cậu cũng rảnh rang nhiều thứ lắm ha?"

Tạ Trì giật mình, hiểu được những lời này, sắc mặt đại biến: "Anh đã biết?"

Thẩm Dật mỉm cười nói: "Tạ Trì, cậu thiếu chút nữa tặng cho tôi tình địch, làm tốt lắm, còn làm Túc Túc khổ sở."

Đột nhiên lòi đâu ra Phong Ngọc, tưởng tượng một chút liền biết có lai lịch khác, cũng may Túc Túc ngốc, một chút cũng nhìn không ra được.

"......" Tạ Trì khụ khụ, quay mặt đi, "Cái kia, ý định ban đầu là tốt."

Cậu nói ra, lại cảm thấy chính mình tựa hồ không cần thiết hổ thẹn như vậy, nhưng Thẩm Dật quá đúng hợp lý hợp tình.

"Cái kia, tôi cho anh xem đồ vật này." Tạ Trì nói.

"Cái gì?"

Tạ Trì mỉm cười nói: "Anh sẽ nhớ tới."

Thẩm Dật nhìn hắn từ cổ tay áo lấy ra một bức thư bị đốt một nửa, ở trước mắt anh giơ giơ lên. Thẩm Dật đột nhiên hồi tưởng khởi cái gì, sắc mặt đại biến, tính chạy qua đoạt lấy. Nhưng Tạ Trì đã nhanh tay giấu đi, hướng về phía Túc Thanh vẫy vẫy.
(Nhắc cho bạn nào chưa nhớ, vào lúc Thẩm Dật chết có để lại di thư cho Tạ Trì, mặt sau có viết "Nếu được hãy hồi sinh tôi, tôi thật lòng không nỡ bỏ mẹ cậu" kakaka😂)

"Mẹ kế ? Anh có muốn để Túc Thanh biết anh đều gọi cậu ấy như vậy không? Hửm?"

Thẩm Dật sĩ diện lớn, nheo  mắt hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

Tạ Trì nhìn hắn một cái, ý chỉ: "Tôi cảm thấy anh khả năng đã biết? Lê Hạo lúc trước đã nói với tôi rằng anh đi tìm hắn...... Hơn nữa không phải phía trước anh còn nói, chờ sống lại phải hảo hảo cảm tạ tôi sao?"

Cậu hướng Thẩm Dật hơi hơi mỉm cười, lại lắc lắc lá thư kia.

Thẩm Dật nghiến răng nghiến lợi, anh không nghĩ tới Tạ Trì tại đây gài anh, nhưng anh hiện tại đánh không lại Tạ Trì.

"Túc Túc lại đây," Tạ Trì nhìn người phía sau Thẩm Dật, "Anh có thể tự tưởng tượng a."

Thẩm Dật nhìn đến Túc Thanh càng tới gần thái độ đột nhiên 180 độ đại chuyển biến: " Con trai Thẩm Dật xin chúc Tết cha."

Tạ Trì sửng sốt một chút, ngay sau đó cười đến ngặt nghẽo, có điểm hối hận không kêu Tạ Tinh Lan cùng nhau nghe: "Không nghe thấy."

"Con mẹ cậu!"

Túc Thanh đã qua tới mở cửa, Tạ Trì thỏa mãn, không hề lừa Thẩm Dật, đem thư ném cho anh. Thẩm Dật vội vàng nhét vào trong túi, dường như không có việc gì mà tiếp tục hút thuốc, anh đi đến Tạ Trì bên cạnh, hơi cúi đầu đè thấp thanh nói: "Hai ta ai cũng đừng nuốt lời."

"Biết." Tạ Trì đi theo hút điếu thuốc, khẳng khái nhận lời.

Túc Thanh thấy hai người dựa như vậy gần, cảm thấy quái quái: "Đồ ăn muốn lạnh, nói gì lâu thế?"

Tạ Trì quét mắt một bên nghe thấy hỏi chuyện cả người có điểm cứng đờ nhìn Thẩm Dật, sâu kín mà nói: "Gia tăng tình cảm cha con thôi mà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro