Chương thứ bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ tư: Vân Thái

" Vân a cha! Vân a cha...!" Thanh âm vui sướng phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng của buổi sáng sớm vẫn còn lẩn khuất sương mù, càng ngày càng gần.

Động tác múc nước của Vân a cha ngừng lại, là ai sáng sớm như vậy đã tới tìm hắn? Đợi đến khi nhận ra đó là ai, ánh mắt hắn liền tràn ngập vui mừng, vội vã ném muôi ra đón.

" Thẩm a cha? Sớm như vậy? Nhanh, màu vào, việc có hôn nhân thuận lợi hay không? Là ca nhi nhà ai? Có điều kiện gì không?" Ông đã nhờ Thẩm a cha làm mai cũng đã được vài ngày rồi, vẫn luôn không có động tĩnh gì, Vân a cha lúc này trong lòng đã rất sốt ruột.

"Từ từ, ta mệt tới đỏ mặt tía tai rồi, có nước không? Cho ta một chút." Thẩm a cha đi gấp, bầy giờ dừng lại thấy hai chân mình đã muốn nhũn ra từ lâu.

" Ai ai, có, có, ngươi chờ, ta đi lấy."

Cùng Vân a cha tiến vào nhà chính, Thẩm a cha ngồi xuống uống hết hai bát nước sôi để nguội, sau đó mới hướng Vân a cha đang thấp thỏm mỉm cười.

" Việc vui! Đại hỉ sự! Người biết ca nhi của Mạnh Đức Phong gia đi, ta đi xem, người nọ là tốt nhất, bộ dạng lớn lên trắng nõn đòi hỉ, chu sa cũng rõ ràng, vừa nhìn chính là một ca nhi chịu khó lại dễ sanh nuôi, a cha của hắn cũng đồng ý."

"Mạnh Đức Phong gia? Mạnh An? Ta nhớ đứa nhỏ đó đặc biệt sợ người lạ a, cùng Vân Thái có thể được hay không?" Vân a cha trong đầu cố gắng nhớ lại chút thông tin về đứa trẻ này.

" Ta xem a, là tại hắn bị a cha kế chè ép, chỉ cần nhân phẩm tốt, gả tới nhà các ngươi đối với hắn khẳng định không có vấn đề gì, như vậy không phải rất tốt sao?" Thẩm a cha cũng không để ý lắm.

" Chuyện này...đúng là như vậy, thân thể nó có được không?"

Thấy Vân a cha do dự, Vân a cha con mắt hơi chuyển, thở dài nói:" Ai, ta biết lời này nghe không êm tai, nhưng người cũng biết tình huống của Vân Thái, mười tám dặm trong thôn này đâu còn ai muốn gả cho hắn a."

Thẩm a cha nhìn Vân a cha nghe thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, vội vã xoay chuyển câu chuyện, đánh một gậy cho một quả táo:" Bất quá, Vân Thái nhưng thật sự có khả sinh hậu sinh, bọn học không chịu lấy hắn là bọn họ không có phúc. Nhưng ca nhi Mạnh An này, nghe a cha hắn nói là yêu thich Vân Thái nhà người đây, người xem nó chính là có ánh mắt tốt, chờ khi nào gả tới nhà Vân Thái thì săn sóc tốt một chút, không phải sẽ dưỡng ra thân thể tốt hay sao?"

Vân a cha nghe hắn khen Vân Thái, biểu tình trên mặt tốt lên không ít, tâm trạng cũng không còn buồn bực, không còn rối rắm nữa.

"Vậy nhà bọn họ có hay không nhắc tới điều kiện gì và vân vân?"

"Không có không có, ngươi lúc trước không phải đem số sính lễ đều nói ra sao, bây giờ liền chuẩn bị như vậy, tốt nhất là nhiều hơn chút, để cho nhân nhi kia cũng cảm thấy bản thân không bị thiệt thòi."

" Ta cũng chẳng còn cách nào khác, nghĩ sính lễ nhiều như vậy nói không chừng sẽ có người đồng ý, Vân Thái đã hai mươi mốt, ta cũng sốt ruột a." Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng không còn, Vân a cha tuy là oán giận cũng thở ra hơi thở nhẹ nhõm

Cũng không phải sao! Thẩm Trạm chính là nhìn trúng quà cưới nên mới tìm đến mình. Thẩm a cha nói thầm trong lòng.

" Há, đúng rồi, ta đây ngày hôm qua nhìn mọi chuyện đều tốt, liền trực tiếp cầm bát tự hai người bọn họ lên trên trấn, đề phòng bất trắc, phù hợp cực kì." Thaame a cha cười híp mắt.

" Thật sự? Vậy ca nhi kia có hay không sự tình khắc thân?" Vân a cha có chút kích động, Vân Thái mệnh cách kì quái, hai người bát tự dĩ nhiên lại có thể hợp sao?

" Chuyện này...ngược lại là nói " Linh hồn kì quái, trừ sát nghênh phúc" và vân vân,ta nghe cũng không hiểu, hỏi lại thì thầy chỉ cười không nói lời nào. Ngươi không cần lo lắng, thầy nói không có tai họa gì, xác định có thể được."

" Vậy được, ta đi tìm cha Vân Thái hỏi một chút, xem hắn có gì muốn nói không. Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Vân a cha nói xong liền xoay người đi ra vườn rau tìm Vân Thành.

"Ta nói, Thẩm a cha tìm là ca nhi của Mạnh Đức Phong gia, Mạnh An, ngươi cảm thấy có được không?"

Vân Thành dừng một chút, bỏ xuống thùng gỗ nhỏ tưới rau, nói: "Nhiều năm như vậy, có ca nhi đồng ý cũng không dễ dàng, Mạnh An ta cũng đã gặp, tính tình đúng là hơi nhát, bất quá cũng là điều tốt."

" Ai...ngươi nói, làm sao Vân Thái nhà ta số khổ như vậy? Thôi , tóm lại hai người giúp đỡ lẫn nhau cũng đốt, với lại thầy cũng nói, bát tự bọn họ phù hợp vô cùng, này cũng là điều bất ngờ." Vân a cha thở dài nói.

" Vô cùng phù hợp? Kia cũng thực là không tồi, ngươi chờ một chút nữa nói với Vân Thái, để cho hắn đừng bướng bỉnh nữa." Vân Thành trên mặt mang theo vài nét cười.

" Được, ngươi đem con gà đã chuẩn bị tốt kia cho Thẩm a cha đi."

"Đây không phải là quà cảm ơn người làm mai sao? Cấp cái này sao?"

"Không phải là gà cùng tiền sao? Hiện tại chỉ cấp gà, chờ mọi việc định xuống thì lại đưa tiền, để hắn hỗ trợ mọi việc đẹp một chút, Vân Thái ăn khổ nhiều như vậy, không thể qua loa."

"Cũng được." Vân Thành vỗ vỗ tay đi trói gà.

Vân A cha lại trở về trong phòng cùng Thẩm A cha hàn huyên một hồi, đem gà cho hắn, Thẩm A cũng nói thẳng nhất định tận tâm tận lực mà hỗ trợ, sau đó liền rời đi, muốn đi tìm người xem ngày nào tốt để cử hành hôn lễ.

Vân Thái ở tại phía Đông Bắc của làng, cùng ngọn núi xanh biếc rất gần, nguyên lai chỗ đó có công việc trên lâm trường, sau đó cây chặt đã được không sai biệt lắm, nhưng không ai xen vào nữa, chỉ còn dư lại vài người ở lại bảo hộ rừng, Vân Thái tại thời điểm mười tuổi một mình chuyển đến trong này, ban đầu người nhà cũng sẽ đến đưa cơm, theo thời dan vân Thái trưởng thành, tại xung quanh khai khẩn vài miếng đất, thì cùng mọi người trong nhà tiếp xúc ngày một ít.

Nghĩ đến đây, Vân A cha không khỏi thở dài, Vân Thái biến thành tính tình lạnh như băng bây giờ, cả nhà bọn họ đều rất khó chịu lại lại không thể làm gì, trước là sợ liên lụy người khác, có ý định sống một mình đến cuối đời, bây giờ có một người có ý tứ, hi vọng lần này có thể thuận thuận lợi lợi, đây cũng là tâm nguyện của chính mình.

"Vân Thái." Vân A ở ngoài đại môn hô một tiếng.

Vân Thái đang ở bên trong sân phơi khoai lang, nghe tiếng liền mở cửa: " A Cha."

"Vân Thái a, cha lần này tới, có một chuyện tốt nói cho ngươi. Người cũng biết ca nhi Mạnh An nhà Mạnh Đức Phong đi? Ta nhờ Thẩm a cha làm mối cho ngươi với hắn, thành, thầy cũng nói, các ngươi bát tự vô cùng hợp nhau, ta đã để Thẩm a cha đi tìm một ngày tốt rồi."

"... Nếu cũng đã định xuống, vậy thì nghe cha đi." Vân Thái trầm mặc một hồi đáp.

"Ai ai, ngươi đồng ý là tốt rồi, cha chỉ sợ ngươi liền không muốn, ngươi yên tâm, nhất định là ca nhi tốt." Vân A đang cao hứng cũng bất ngờ, không nghĩ tới Vân Thái lần này đáp ứng, "Kia cha nhanh đi về chuẩn bị một chút, ngươi cúng nhớ xem có cái gì phải làm liền làm đi."

"... Hảo." Vân Thái vẫn cứ không lộ vẻ gì, thái độ có phần hơi xa cách.

Nhìn a cha rời đi, hắn đứng một hồi, tiếp tục làm khoai lang. Mình từ chối hôn nhân nhiều lần như vậy, sợ liên lụy người khác là thật, nhưng trong yếu hơnlà đã quen thuộc sống một mình từ lâu. Nhưng cũng đã nhiều năm như vậy, chính mình tại thời điểm chống cự hôn sự gia đình trong mắt thống khổ thậm chí hổ thẹn hắn đều xem trong lòng, nếu lần này bát tự phù hợp như vậy, cha a cha cũng đã xác định rồi, vậy thì tiếp thu đi.

Mạnh An? Ngược lại là thỉnh thoảng có nghe nói qua, tựa hồ cũng là một ca nhi số khổ. Bất kể như thế nào, nếu mình đáp ứng, tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn, chỉ là... Nghĩ đến lời đồn đãi mình không thể "làm" , hắn tự giễu giật nhẹ khóe miệng, kỳ thực, cũng coi như là thật, bản thân hoàn toàn không có hay nảy sinh dục vọng, vậy thì mối hôn sự này hắn cũng không ý kiến gì nhiều.

Khi còn bé, Vân Thái cũng không biết về mệnh cách khắc thân của mình, chỉ là người nhà đại tai tiểu họa không ngừng làm cho hắn rất là không hiểu, tại sao chỉ có hắn là không có chuyện gì? Mãi đến có một ngày, hắn gặp một đám tiểu hài nhi, bọn họ vây quanh hắn , chạy xung quanh, vỗ tay, nói hắn là cái "Tang Môn tinh", nói hắn khắc thân. Hắn tức giận phản bác, một hài tử cười hì hì hỏi hắn:

"Vậy tại sao khi a cha sinh ra ngươi thời điểm đó liền suýt chết? Thời điểm cha ngươi ở cùng người bị ngã thương chân, ngươi giúp người chăn trâu liền để trâu chạy mất còn phải bồi thường tiền, đệ đệ ngươi cùng ngươi chơi liền ngã dập đầu, không phải sao?"

"Đủ rồi! Đủ rồi!" Vân Thái đau đớn đánh gãy lời nói của nó, đầy mặt kinh hoảng, đẩy ra một đưa phá vòng vây rồi bỏ chạy.

Sẽ không! Không thể! Làm sao sẽ là bởi vì mình? Không thể!

" A Cha! ACha!" Vân Thái nắm lấy cánh tay Vân a cha, thân thể có chút run.

"Làm sao thế này?" Vân A sợ hết hồn.

"Ta không phải Tang Môn tinh đúng không? Ta sẽ không khắc thân đúng hay không? A cha?"

"... Ai nói cho ngươi biết? Có phải bọn hắn nói cái gì hay không ?"

" A cha, ngươi mau nói cho ta biết." Vân Thái khẩn cấp, nội tâm hi vọng a cha có thể khẳng định hắn không phải như vậy.

"Vân Thái, ngươi hãy nghe ta nói, là bởi vì khi ngươi sinh ra không lâu thì có một người coi bói nói ngươi mệnh hung, có thể sẽ ảnh hưởng đến người trong nhà..."

"Là vậy sao?" Vân Thái nước mắt bắt đầu tràn ra.

"Đó chỉ là một cái suy đoán không phải sao? A cha nói cho ngươi chỉ là không mong để cho ngươi tin theo những người kia nói bậy."

Vân Thái không nói gì thêm, hạt giống hoài nghi cứ như vậy gieo trong lòng, thậm chí là cả ở trong lòng của Vân a cha.

Sâu đó tai họa nhỏ đến càng thêm nhiều, Vân Thái dần dần không còn gào khóc nữa, mà là mặt vô biểu tình đứng ở một bên. Hắn càng ngày càng không thích nói, tính cách cũng càng ngày càng lạnh. Thời điểm năm hắn mười một tuổi đưa ra đề nghị phân gia, người trong nhà cũng đành đáp ứng, từ đó, Vân Thái càng không muốn giao thiệp với người khác

Một người sinh hoạt cũng rất tốt, Vân Thái thoát ra từ trong hồi ức, cầm lấy một miếng khoai lang vừa luộc chín,cũng không có lau khô, bỏ vào miệng, mềm mềm, và ngọt.

                                           ~~ Chương thứ tư - kết thúc ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro