Chương thứ năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ năm: Tới gần

Bát quái là thiên tính của con người. Đặc biệt là ở đây ngày mùa đã qua, thời điểm này mùa đông cũng chậm rãi tiến đến, những ngày thu về cuối ánh nắng mặt trời không độc không gắt, trời cao mây nhạt, tỉnh thoảng còn có từng trận gió nhẹ mát mẻ thổi qua, khiến cho người ta cả thân lẫn tâm đều lười biếng. Kéo một cái ghế, ngỗi dưới một gốc cây lá cây đang dần thưa thớt, ngươi một lời ta một lời, tán gẫu về nhân sinh bách thái, đàm luận chuyện nhà, như vậy chẳng phải cũng là một thú giải sầu sao?

Mạnh An yêu thích chính là một cuộc sống như vậy, nhàn nhã tự tại, chỉ là...nếu như chủ đề bát quái vài ngày nay của mọi người không phải mình thì tốt rồi.

Ngày hôm qua, Thẩm A mang theo Vân Thái Vân Thành cùng với Vân A chính thức tới cửa cầu hôn. Tuy rằng vì do nhiều nguyên nhân, trước không có tuần hoàn truyền thống kết hôn tập tục "Sáu lễ*", nhưng chính là từ lúc đầu những nhà nghèo cũng không cần giữ lễ tiết, ngược lại cũng không ai nói cái gì, quan trọng trình tự không sai lệch là được rồi. Còn nữa, Vân gia cắn răng ra nhiều hơn gấp ba sính lễ so với bình thường, đã đủ cho Mạnh gia mặt mũi, liền càng làm cho không người nào có thể chỉ trích điều gì.

* sáu lễ: lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh.

1- Lễ nạp thái: là một lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy.

2- Vấn danh: theo đúng nghĩa chữ vấn danh, lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi người con gái và mẹ đẻ người ấy, để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này.

3- Nạp cát: lễ này có nghĩa là nhà trai đã bói được quẻ tốt về hôn nhân giữa đôi trai gái.

4- Thỉnh kỳ: lễ này có mục đích xin nhà gái ấn định ngày làm lễ cưới dựa theo ngày tháng tốt xấu.

5- Nạp tế: đưa sính lễ tới nhà gái.

6- Thân nghinh: là lễ đón dâu về nhà trai.

Tìm hiểu thêm ở đây:

Thẩm Trạm cười đến mức có thể so với hoa hướng dương được rồi, cùng Thẩm a cha trò chuyện một chút, Vân a cha ở bên cạnh thỉnh thoảng thêm vào vài câu. Vân Thành cùng Mạnh Đức Phong có chút hiền lành, đối thoại rất ít. Còn Mạnh An cùng Vân Thái, cả hai trực tiếp liền nhìn nhau mà không nói gì.

Đây cũng coi là lần đầu tiên hắn thấy Vân Thái, nguyên thân trong trí nhớ đối với vị hôn phu hiện tại của hắn mới chỉ nghe danh, chưa hề gặp lần nào. Không thể không nói, Mạnh An dùng ánh mắt của người hiện đại xem xét, Vân Thái đúng thật là đẹp trai: ngũ quan cường tráng cân xứng, mày kiếm mắt sao, sống mũi kiên cường, chính là không tự chủ mà mím môi, thái độ có chút lãnh đạm lại xa cách. Lao động chân tay đem thân hình của hắn lớn lên cao to khỏe mạnh nhưng cũng không đến mức đè ép người khác, mái tóc dài được chải chuốt cẩn thận chỉnh tề, một thân quần áo vải thô nhưng sạch sẽ.

Mạnh An đánh giá nửa ngày, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem dáng dấp như vậy, hẳn là không có khuynh hướng gia bạo (bạo lực gia đình), tính cách xác thực lãnh đạm, nhưng đối với hắn mà nói là chuyện tốt, có thể tránh dược việc tiếp xúc nhiều với đối phương. Đáng tiếc là sính lễ nhiều như vậy đều rơi vào trong tay Thẩm Trạm, mỗi lần nghĩ tới đây, Mạnh An cũng có chút khí huyết cuồn cuộn.

Vân a cha yên lặng đem việc Mạnh An nhìn chằm chằm Vân Thái(?) rồi đỏ mặt(?) vào trong mắt, quả nhiên, Mạnh An yêu thích Vân Thái. Theo tính tình của Vân Thái, chủ động là không thể nào, Mạnh An hữu tâm liền dễ làm, nói không chừng chính mình rất nhanh có thể được ôm cháu.

Vân a cha đối Mạnh An cười hiền lành, nhìn ra Mạnh An sợ hãi, này khích lệ cùng vui mừng là loại nào?

Vân A đối Mạnh An cười đến một mặt hiền lành, nhìn ra Mạnh An kinh hồn bạt vía, này khoái tràn ra tới cổ vũ cùng vui mừng là nháo loại nào?*

* Câu này mình cũng không biết nên dịch thế nào cho đúng nữa, bạn nào biết thì giúp mình nha 这快溢出来的鼓励和欣慰是闹哪样?

Mãi đến tận khi bọn họ nói chuyện phiếm xong, xác định tốt ngày kết hôn rồi cùng nhau ăn một bữa cơm, Mạnh An cũng không cùng Vân Thái nói được câu nào.

"Ai..." Mạnh An thở dài một hơi, lắc đầu xóa bỏ hồi ức lúng túng ngày hôm qua, lại nhìn trước mắt hai bên gia đình đang bàn chuyện đến khí thế ngất trời, hắn đột nhiên muốn cho việc kết hôn năm ngày sau đến sớm một chút.

Nhưng về phương diện khác, một đám "đại thúc" ngồi dưới tàng cây chơi cờ nói chuyện đến mức mặt mày hớn hở, nước miếng tung bay, tình cảnh này làm cho hắn cảm thấy an lòng khó giải thích được.

Đột nhiên đi đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, trở thành một nhân vật mang tính chất của phái nữ, Mạnh An hoàn toàn là dựa vào tâm lí thích ứng trong mọi tình cảnh để thôi miên chính mình, hắn không để ý ròi đi gia đình kia, là vì hắn không có cách nào đem mấy người Thẩm Trạm trở thành thân nhân của mình, cũng sẽ không cảm thấy thương tâm. Nội tâm hắn vẫn uôn không đủ trung thành, mà hình ảnh này quá giống ở hiện đại, trong công viên các cụ ông tụ tập với nhau tập dưỡng sinh chơi cờ bàn chuyện nhân sinh, đây giống như một sự ràng buộc, dẫn hắn từ từ dung nhập vào thế giới này.

Một vị đại thúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh An cách đó không xa, phất tay gọi hắn lại muốn hỏi chuyện trước đây, mục đích là để trở thanh người đầu tiên nắm giữ tin tức bát quái, Mạnh An yên lặng quay đầu bỏ chạy, nói giỡn, đi tới không phải sẽ bị đùa chết sao? Hắn mơ hồ còn nghe thấy phía sau bộc phát ra tiếng cười cùng với lời nói " An Tử xấu hổ" vân vân, vì vậy, bước chân cũng càng nhanh hơn.

Lần này hắn ra ngoài là vì làm xiêm y thành thân, Mạnh An thực sự là vui mừng vì chính mình không cần phải tự làm áo cưới.

Đến nhà của Mộ a cha, vừa muốn gõ cửa liền nghe hắn hô to một tiếng: "Mạnh An?!"

Mạnh An quay đầu lại, là một ca nhi mặc thanh sam xanh, hắn nhận ra người này, là con trai độc nhất của Mộ a cha – Mộ Thanh.

Bởi vì đối người này không quá quen thuộc, Mạnh An cũng chỉ hương hắn gật gật đầu, mở cửa rồi cùng hắn đi vào trong.

" Ai, ta nói, ngươi thật sự phải gả cho Vân Thái kia sao? Hắn có thể (thể chất) khắc thân đấy." Mộ Thanh bắt đầu bát quái.

"..." Mạnh An đỡ trán, kỳ thực mọi người đều là đang quan tâm đến hắn, hắn cũng biết, nhưng cùng người khác thảo luận vấn đề này vẫn khiến hắn có cảm giác sâu sắc vô lực.

"Ngươi thật sự yêu thích Vân Thái? Ta phỏng chừng, ngươi là bị ép buộc đi?" Mộ Thanh sờ sờ cằm, đồng tình nói.

"Không có, ta nguyện ý gả đi."Vụ thảo*! Khó mà giải thích được cảm giác xấu hổ của mình bây giờ, Mạnh An ở trong lòng che mặt.

* Bản gốc ghi là 雾草,mình nghĩ chắc một câu mắng (chửi) chăng.

"... A, vậy ngươi thực sự là dũng cảm, có thể theo đuổi tình yêu chân chính của mình. Ta cũng hy vọng có thể gả cho người mình thích." Mộ Thanh thoải mái nói.

"Đúng vậy, dù sao cũng là người sẽ cùng sống đến hết đời, đương nhiên phải thận trọng." Mạnh An trợn tròn mắt nói mò.

Nguyên thân trong trí nhớ cũng có Mộ Thanh, bởi vì hắn thân là một ca nhi, đã mười chín nhưng lại không kết hôn, chính là vì kiên trì tìm kiếm người mình thích. Mộ a cha rất văn minh, trượng phu qua đời nhiều năm, hắn dựa vào làm quần áo cùng Mộ Thanh sống nương tựa lẫn nhau, đối ý nghĩ của Mộ Thanh mặc dù không hiểu nhưng cũng chống đỡ, mãi cho đến hiện tại.

Mạnh An cảm thấy quan điểm tự do yêu đương tiên tiến của vị "cổ nhân" này rất là thú vị, sau khi nhờ Mộ a cha làm quần áo lại cùng Mộ Thanh hàn huyên một hồi rồi mới trở về nhà.

Sau đó mấy ngày, Mạnh An luôn vì vấn đề quần áo mà bị Thẩm Trạm bắt chạy đi chạy lại nhà Mộ a cha, nhưng thật ra là Thẩm Trạm không muốn xem hắn rỗi rãi ở nhà. Qua lại mấy lần như vậy, Mạnh An ngược lại là cùng Mộ Thanh càng thêm quen thuộc.

" An Tử, ngươi lại tới nữa rồi? A cha kia của ngươi lại phát giận cái gì rồi à?" Mộ Thanh ở bên trong sân, nằm trên ghế tựa tắm nắng, không có hảo ý hỏi. Hắn nhìn ra rồi, Mạnh An sẽ không bởi vì loại sự tình này mà thương tâm, tuy rằng cảm thấy được cùng nghe đòn ở bên ngoài không giống nhau lắm, nhưng ngược lại cùng hắn rất hợp ý.

"Ngươi nói xem? Hắn là không nhìn nổi ta hưởng phúc." Mạnh An xách một cái ghế cũng ngồi xuống, "Ngươi làm sao không đi làm? Y phục đều đã đưa xong hết rồi sao?"

" Ngày hôm nay lên làm đều đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ ta đang bận tắm nắng."

"Ân,không sinh trùng."

"... An Tử, ngươi đang coi ta là trò cười." Mộ Thanh nguýt hắn một cái, "Ta đây thích người sạch sẽ, không tắm nắng cũng sẽ không sinh trùng! Hơn nữa, ta da dẻ tốt như vậy, sâu cũng sinh không được a."

"Ân, ngươi biết có một ví dụ so sánh như thế này, đó là một người rất thủy linh, như vỏ trứng gà luộc không*? Ngươi bây giờ giống hệt như vậy." Mạnh An cười đến một mặt giảo hoạt.

* Ý của An An là Mộc Thanh nằm phơi nắng màu ra liền giống như vỏ trứng gà luộc (chắc vậy)

"Trứng gà luộc? Có thật không?" Tuy rằng ăn rất ít, nhưng ấn tượng vẫn là rất sâu, về loại thức ăn trắng mịn nộn nộn, lộ ra cảm giác trơn bóng oánh nhuận kia.

"Ha ha, cũng không cần như thế khen ta."

Nhìn Mộ Thanh một mặt "Cảm ơn đã khích lệ vui lòng làm thêm chút nữa đi ", Mạnh An nhíu mày: "Đương nhiên là thật sự." Dừng một chút, hắn đứng dậy, "Chỉ là, cái này, gọi là trứng luộc nước trà."

Nói xong Mạnh An liền chạy, để lại Mộc Thanh đằng sau tức đến giơ chân. Hắn da dẻ đích xác rất tốt, chính là có chút đen, đương nhiên so với ông cháu trong nhà vẫn là trắng, chỉ là tại thế giới nơi mà màu da của ca nhi đều là trắng trẻo, thì hắn thiên về màu vàng nhạt, màu da coi như đen. Mạnh An rất ước ao, kết quả chính là luôn lấy cái này đùa hắn, mỗi lần trêu trọc Mộ Thanh đều sẽ tạc mao.

"Ha ha ha..." Mạnh An ở trên đường cười ngây ngô một chút, trở về nhà.

Sinh hoạt thú vị trôi qua đặc biệt nhanh, trong nháy mắt, đã đến đêm trước ngày kết hôn của Mạnh An.

Buổi tối, Mạnh An nằm ở trên giường, nhìn xà nhà tích đầy tro bụi, nghe ngoài cửa thỉnh thoảng toát ra mèo kêu chó sủa, tâm lý thế nhưng lại không hề có chút cảm giác kích động nào.

Thật không thể tin được a, Mạnh An nhắm mắt lại, kiếp trước hắn đã đối phó không biết bao người muốn hướng kết hôn với mình. Chính mình cũng từng ảo tưởng qua, tìm một người có thể cùng qua một đời. Hi vọng của hắn chỉ là bao dung, ôn nhu, kiên định, không cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ mong vĩnh viến êm dịu yên lành như dòng nước, cùng dắt tay nhau đồng hành đến cuối đời. Có lẽ sẽ có cãi vã, cũng có sự bất đồng, nhưng chỉ hy vọng tình cảm từng trải mưa gió sau sẽ càng sâu, mà không phải thương tổn lẫn nhau.

Hiện tại thế nào? Hắn trở mình, trong đầu trống rỗng.

Hồi lâu, Mạnh An đem chăn chùm lên đầu, không quản nữa, ngủ! Tiểu gia là thanh niên tốt đẹp đến từ thế kỉ 21, sợ cái gì? Không phải đều là nam sao? Chính mình cũng quá không yêu thích nữ nhân a, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ân, nhìn thoáng chút , nhìn thoáng chút... Hắn nói thầm, dần dần chìm vào giấc ngủ.

A, về sau sau đó, đầu cầu đương nhiên là thẳng, nhưng là Mạnh An chính mình, đã cong thành khúc kim băng*.

* Ý là An An cong rồi, không còn thẳng nữa.

~~ Chương thứ năm – kết thúc ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro