Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương bên ngoài trên người Ngao Bính cũng không khó trị, hơn nữa Long tộc trời sinh năng lực cường đại, có thể tự phục hồi vết thương. Sau mấy ngày ngắn ngủi rời khỏi ngục tù kia, trên người hầu như đều lành.

Na Tra lại còn đang chế thuốc cho hắn. Đây là bí kiếp Thái Ất Chân Nhân truyền cho hắn, vài loại dược liệu tốt nhất nghiền nát chung với nhau, chính là loại thuốc chữa vết thương hữu hiệu nhất.

Na Tra tất nhiên là sẽ đem những gì tốt nhất cho Ngao Bính, trên tay hắn bây giờ là một hỗn hợp dược phẩm cấp cao bị trộn đến khó coi. Hắn nước mũi Hải Dạ Xoa từng bôi lên người, thì dược bùn này cũng không thấm thía gì. Huống chi đây lại là ý tốt của Na Tra.

Dù vậy, Ngao Bính vẫn có chút ngượng ngùng. Thương thế đã tốt hơn phân nửa, hắn định từ chối Na Tra, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc hiếm có kia thì lời đến miệng lại nghẹn trở về. Dựa theo chỉ dẫn của Na Tra, Ngao Bính cởi áo ngoài xoay lưng về phía hắn. Da thịt trong sáng như bạch ngọc có chút xanh xao lộ ra trong không khí, còn có cả vết thương nhìn đến thương tâm. Dù nói là đã chữa khỏi, nhưng sẹo trăm năm khó mà có thể mờ.

Cảm giác lạnh lẽo dán lên da thịt, Ngao Bính theo phản xạ rụt thân mình. Phía sau, người nọ chuyên tâm đem dược bôi hết lên lưng hắn, lòng bàn tay nóng rực cùng hỗn hợp lạnh lẽo khiến hắn sau lưng phát ngứa.

"Còn tưởng rằng trên người ngươi sẽ là vảy rồng." Na Tra không nhanh không chậm mà nói, "Không nghĩ là bóng loáng như vậy."

Na Tra lén sờ hai cái lên thân thể như ngọc kia, Ngao Bính cũng không hề phát hiện. Hắn hiện tại sớm đã e lệ đến mặt đỏ bừng, mặc cho người nọ sau hắn bôi bôi, Ngao Bính như bị trúng thuật bất động mà quỳ tại chỗ, tận lực trấn tĩnh bản thân, không cần vì Na Tra vuốt ve mà kinh sợ.

Lòng bàn tay tinh tế cẩn thận lướt qua da thịt. Dụng tâm trong đầu Na Tra vẫn luôn còn lưu lại cảm giác, bắt đầu từ lần trước hắn trộm hôn môi Ngao Bính, ý định muốn hôn môi lần nữa cứ lẩn quẩn trong đầu ăn không vứt bỏ được.

Na Tra một bên tính toán muốn tìm thời cơ hôn lại một lần, một bên không quên quang minh chính đại sờ Ngao Bính. Lần này hắn không muốn chỉ là một cái chạm môi như chuồn chuồn lướt nước, hắn là muốn nếm thử, môi của Đông Hải Tam Thái Tử rốt cuộc là vị gì. Na Tra càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Na Tra hắn là ai, từ khi nào mà nhấc tay nhấc chân cũng bắt đầu lo sợ. Na Tra nhìn chằm chằm sau gáy Ngao Bính hồi lâu.

Người trong lòng?

Vậy thì ta sẽ tuỳ hứng tự mình lý giải cái người trong lòng này đi.

"Ngao Bính."

Thấy người sau lưng dừng động tác, đoán chừng bùn dược hẳn đã bôi xong rồi, Ngao Bính kéo lên xiêm y chuẩn bị mặc lại, liền bị người nọ kéo lấy sau cổ. Ngao Bính quay lại, chỉ thấy trên mặt Na Tra ý cười không lường trước được, một đôi mắt sâu thẳm lăng lăng nhìn hắn.

Ngao Bính thở dài một hơi, cũng không biết Na Tra trong đầu tính cái gì: "Đều đã nói, vết thương lành rồi không cần lãng phí dược, chi bằng đem tặng người khác."

"Quay lại." Na Tra hoàn toàn không hề nghe lời hắn nói.

Ngao Bính liên tục thở dài: "Xiềng xích toàn lag vòng ở sau lưng ta, phía trước không có vết thương, không cần bôi thuốc."

"Quay lại." Na Tra thanh âm lớn hơn nói lại lần nữa.

Nhiều lúc Ngao Bính đều sẽ nghe theo Na Tra. Hắn đem cổ áo kéo lên vai, đảm bảo đối phương không thấy trước ngực mình, lúc này mới chậm rì rì quay lại.

Ngay sau đó, vòng càn khôn trên cổ bị một lực kéo qua. Ngao Bính bị bất ngờ mà trừng lớn đôi mắt

Na Tra cư nhiên hôn hắn!

Na Tra nhẹ nhàng híp mắt, đáy mắt phản chiếu bộ dạng kinh ngạc của Ngao Bính. Đối phương có kinh ngạc, nhưng lại không hề kháng cự.

Mang theo ý cười, Na Tra chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hắn một tay kéo sau gáy Ngao Bính, đầu lưỡi linh hoạt đi vào.

"Ngô, ngô..."

Ngao Bính miệng bị lấp kín kinh hoảng giật mình, đôi tay hoảng loạn ở không trung, nửa muốn đẩy Na Tra ra, nửa lại muốn chạm vào đối phương, cứ thế dừng lại giữa không trung.

Cảnh tượng này không phải hắn chưa từng nghĩ đến. Trăm năm qua, cảnh này nhiều lần lặp lại trong giấc mơ hắn. Mỗi lần tỉnh lại, hắn đều hận không thể đánh vào đầu mình. Ngao Bính cảm thấy mình phụ đi tấm lòng hữu nghị của Na Tra. Cư nhiên hắn không nghĩ đến Na Tra cũng có ý với hắn.

Đôi tay treo giữa không trung nhẹ nhàng đặt lên eo Na Tra, Ngao Bính chủ động đón lấy đầu lưỡi triền miên.

Nụ hôn thâm tình quấn quít thật lâu, thẳng đến khi hai bên có chút hít thở không thông, Na Tra mới lưu luyến rời đi.

Kéo ra một sợi chỉ bạc, Na Tra hài lòng xoa xoa khoé môi.

"Quả nhiên Ngao Bính là vị biển nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro