1.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngữ điệu lại như cũ mềm nhẹ nói: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy......" Mạnh Chỉ Oánh muốn nói lại thôi, ngẩng đầu lên đột nhiên hỏi: "Ta cùng Kỳ Ngôn đồng học là bạn bè đi?"

Kỳ Ngôn ngẩn người, sau đó chỉ nhu hòa cười nhạt: "Không phải nga."

"...... Cái gì?"

Mạnh Chỉ Oánh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, phảng phất không tin những gì mình nghe được.

"Ta nói, chúng ta không phải bằng hữu." Kỳ Ngôn gằn từng chữ một, nặng nề cho nàng một kích.

"Vì cái gì?" Mạnh Chỉ Oánh không chịu nổi, nàng điên cuồng mà đối Kỳ Ngôn kêu to, đem tình cảm chôn giấu bấy lâu mà phát tiết ra: "Ta thích ngươi a!"

......

Giọng nói rơi xuống, chung quanh là một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Mạnh Chỉ Oánh cảm giác toàn thân trên dưới đều lạnh băng vô lực, giống như là bị nhốt ở hầm băng, không thể động đậy.

Nàng...... Liền như vậy nói ra? Tại thời gian này, tại địa phương này......

Mạnh Chỉ Oánh hoảng loạn mà ngẩng đầu, muốn giải thích hoặc thu hồi câu nói kia, mà khi tầm mắt nàng chạm đến khuôn mặt tuấn mỹ của cậu, cổ họng phảng phất có chút đắng, bỗng dưng lời định nói ra lại thu về.

_______ nàng muốn nghe đáp án.

Kỳ Ngôn lúc nghe nàng nói câu nói kia liền cảm giác sâu sắc không tốt. Quả nhiên, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

[ Thỉnh ký chủ chú ý, nữ chính đối nam phụ Kỳ Ngôn độ hảo cảm vô pháp phán định, thỉnh ký chủ xử lí thích đáng! ]

* Cụm từ 'Vô pháp phán định' mình định để là 'không thể xác định' nhưng cụm từ này nghe cũng hay nên mình để vậy lun chứ không phải mình ko sửa nhen:3*

...... Excuse me? Vô pháp phán định là cái quỷ gì?!

Kỳ Ngôn đè xuống khó chịu trong lòng, liền nhìn đến ánh mắt tràn đầy mong đợi của nữ chính.

"Thực xin lỗi." Lời nói không hề do dự: "Ta đã có người mình thích."

"......"

Trong lúc nhất thời, không khí lại lần nữa trầm mặc xuống.

[ nữ chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm -20, trước mắt độ hảo cảm như cũ vô pháp phán định, thỉnh ký chủ xử lí thích đáng. ]

[ nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm -10, trước mắt độ hảo cảm là 85. ]

Kỳ Ngôn:......!

Mạnh Chỉ Oánh rũ đầu, vốn là bởi vì bóng đêm mà mặt mơ hồ càng thêm đen.

Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, Mạnh Chỉ Oánh đột nhiên mạnh mẽ đẩy cậu ra, men theo con đường nhỏ trước mặt mà chạy đi.

Kỳ Ngôn nhìn nàng đến khi bóng dáng biến mất, đôi mày tuấn tú nhẹ nhàng nhăn lại.

Quá không bình thường, cậu làm nhiều nhiệm vụ như vậy, rất ít có nữ chính đối nam phụ độ hảo cảm là vô pháp phán định.

Xuất thần một chút, âm thanh hệ thống lại lần nữa vang lên.

[ nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm -5, trước mắt độ hảo cảm là 80]

Lỗ tai nhanh nhạy giật giật, kia cách đó không xa có người vì đạp trúng cành cây khô mà để phát ra tiếng động.

Kỳ Ngôn có chút bất đắc dĩ cười cười, đi nhanh về phía đường nhỏ.....

Thẳng tắp đi về phía lều trại của cậu cùng Lạc Hàn, có ánh đèn chiếu rọi bóng người bên trong.

Kỳ Ngôn chui vào lều, Lạc Hàn đang thu thập túi ngủ. Thấy cậu tiến vào, ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Ngươi đi đâu?"

Kỳ Ngôn đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn nhe răng cười nói: "Đi cự tuyệt người khác, phải thông báo ngươi?"

"Ừm."

Đạm mạc một tiếng, cả hai cùng im lặng một khoản lâu.

Đột nhiên Kỳ Ngôn tiến lại gần nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không hỏi một chút ai cùng ta thổ lộ sao? Ngươi cũng không muốn biết ta cự tuyệt nàng như thế nào sao?"

"Không hỏi."

"Nhưng ta lại muốn nói cho ngươi biết......"

"Ta không muốn biết!"

Âm thanh Lạc Hàn đột nhiên phóng đại, Kỳ Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, thời điểm hoàn hồn lại, lưng cậu đã chạm đất.

Đôi tay Lạc Hàn chống ở bên sườn cậu, vững vàng mà nằm ở phía trên Kỳ Ngôn.

"Ngươi liền như vậy muốn cho ta biết? Mặc kệ hậu quả là cái gì?"

Âm thanh tràn ngập âm trầm, mơ hồ cảm thấy có một tia nguy hiểm.

Kỳ Ngôn đối với cặp mắt đầy hắc tuyến của hắn, bên trong còn phản chiếu khuôn mặt chính mình, cậu thấy chính mình đang cười.

"Vậy còn ngươi, Hàn." Kỳ Ngôn lặp lại nói: "Ngươi biết chính mình đang làm cái gì sao?"

"......"

Đáp lại cậu, là cánh môi đột nhiên áp xuống.

............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro