1.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần thêm 5 điểm độ hảo cảm, nhiệm vụ kì này của Kỳ Ngôn liền hoàn thành. Vì củng cố độ hảo cảm, Kỳ Ngôn đều cố ý nói hùa theo Lạc Hàn, bồi hắn chạy bộ, ăn cơm, chơi bóng...... Cứ lặp lại như một vòng tuần hoàn, Lạc Hàn dần dần bắt đầu có thói quen bất luận sự tình gì đều sẽ có cậu ở cùng.

Kỳ Ngôn cũng không sốt ruột về độ hảo cảm cho lắm, cho nên khoản cách bạn bè thân thiết kia hai người không có đâm thủng a.

Thời điểm này trường cao đẳng Sâm Vũ tổ chức hoạt động tham gia trại hè cho những tân sinh viên.

Cái gọi là trại hè, kỳ thật chính là điểm tập huấn quân đội. Nguyên bản những sinh viên năm ba là không cần phải đi, nhưng Lạc Hàn cùng Kỳ Ngôn thân là hội trưởng và hội phó Hội Học Sinh, đi theo là cần thiết.

Điểm đến của trại hè là một vùng núi đang bị khai phá. Vì để rèn luyện cho những tân sinh viên, hiệu trưởng trường quyết định cho huấn luyện ở môi trường sinh thái nguyên sinh, thức ăn chủ yếu là lương khô, ngủ chính là dựng lều trại, mục tiêu là đỉnh núi.

Buổi tối ngày đầu tiên sau khi hạ trại, Kỳ Ngôn đương nhiên cùng một tổ với Lạc Hàn.

Đem túi du lịch đặt trên phần đất trống kế bên lều, Kỳ Ngôn thấy những học sinh mới ghét bỏ có, hưng phấn có, cũng có những người bình tĩnh không nói gì mà đi dựng trại, trong lòng không khỏi cảm thán thật đúng là tuổi thanh xuân.

"Hai năm trước chúng ta cũng như thế này......" 

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Kỳ Ngôn bỗng dưng nét mặt thay đổi nói: "Chúng ta lúc ấy là ở một khu bộ đội tập huấn đi!"

"Ân." Lạc Hàn một bên đáp, một bên đáp lời: "Bộ đội Lục Quân 389."

"...... Nghĩ lại mà kinh." Kỳ Ngôn xoay người, giúp hắn xếp đồ đạc.

"Làm sao vậy?"

"Mệt muốn chết không nói, lúc ta về nhà mẹ ta thiếu chút nữa không nhận ra ta luôn ấy chứ, phơi nắng đến nỗi cũng tiểu Hắc có vài phần giống."

* Ý là phơi nắng đến đen thui lun ý:3*

Nghe thấy cậu nói, Lạc Hàn không nghẹn lại, cười khẽ một tiếng: "Còn hảo đi, ta không chú ý......"

"Ngươi đương nhiên không chú ý, bởi vì ngươi lúc ấy cũng đen y chang ta!"

Lạc Hàn: "......"

Đối với Kỳ Ngôn tính khí trẻ con như vậy, Lạc Hàn mạc danh dung túng, thậm chí cảm thấy đối phương có chút đáng yêu.

Không biết từ khi nào, ấn tượng lúc trước về đối phương vẫn luôn là hình tượng ôn tồn lễ độ, hiện tại thay bằng tính cách bị chơi xấu sẽ bắt đầu làm nũng, chính là hắn một chút cũng không bài xích a.

Lạc Hàn biết, hắn chính là muốn cùng cậu ở bên, sau này cũng như vậy.

Có lẽ sau khi trại hè kết thúc, chính mình có thể sẽ tìm cậu hảo hảo nói rõ một lần.

Ngày cuối cùng của trại hè, trường học cấp cho học sinh ăn đồ nướng BBQ.

Màn đêm buông xuống, bọn học sinh bắt đầu hì hục nướng BBQ ăn, đem mĩ thực nướng xong đặt lên bàn, hưởng thụ mà nhìn đến rõ dãi.

Trong một rừng cây nhỏ cách doanh địa một khoản không xa, Kỳ Ngôn nhàn nhạt mà nhìn thiếu nữ đang ngượng ngùng trước mắt.

Mạnh Chỉ Oánh nhìn khuôn mặt của nam sinh tuấn lãng mà ôn nhuận, cùng với kia ôn nhu có thể tràn ra ngoài mắt, thế nhưng mà lại không tự giác nhìn đến ngây người.

Kể từ lần từ biệt ở quán cà phê lần trước, Mạnh Chỉ Oánh liền không thể cùng Kỳ Ngôn ở chung quá lâu. Trên đường có gặp cũng chỉ là gật đầu chào nhau mà thôi.Hảo không cam lòng a......

Rõ ràng đã cùng cậu trải qua không ít chuyện tình, thời điểm bị mọi người khinh thường cũng chỉ có cậu là đứng bên cạnh mình, cho chính mình ấm áp. Nhưng hiện tại lại liền giống như người xa lạ, nàng như thế nào có thể cam tâm?

"Kỳ Ngôn đồng học...... Ta, ta......"

Nghĩ nghĩ một hồi, Mạnh Chỉ Oánh không biết mở miệng như thế nào.

Kỳ Ngôn nhìn nàng, ban đêm ánh sáng thực ít, cơ hồ thấy không rõ biểu tình của nàng. Kỳ Ngôn lui ra phía sau vài bước, cùng nàng duy trì khoảng cách, ngữ điệu lại như cũ mềm nhẹ nói: "Làm sao vậy?"

.............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro