1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mày thanh tú của Mạnh Chỉ Oánh nhăn lại, không cam lòng mà lại lần nữa kêu một tiếng: "Kỳ Ngôn đồng học!"

" Xin lỗi, ta có việc, đi trước." Kỳ Ngôn bỏ xuống một câu, cầm lấy áo khoác vắt ở lưng ghế vội vàng rời đi.

Mạnh Chỉ Oánh khiếp sợ mà nhìn bóng dáng Kỳ Ngôn, trong mắt có tia nghi hoặc cùng khó hiểu, càng nhiều hơn là không thể tin.

Kỳ Ngôn chạy theo phương hướng mà Lạc Hàn rời đi.

Lạc Hàn một mình ở trên phố, lang thang không có mục tiêu. Hôm nay hắn đột nhiên cảm thấy mình đối với bạn tốt rất kỳ quái, cảm giác có lẽ đây là tình bằng hữu ràng buộc, là chính mình nghĩ quá nhiều.

Ngày thường thường xuyên đến quán mua hai ly cà phê rồi trở về, tình cờ thấy bạn tốt cùng nữ nhân lúc nào cũng cho mình là đúng kia nói nói cười giỡn.

Trong nháy mắt, đầu tràn ngập lửa giận. Không biết là vì Kỳ Ngôn hay là vì Mạnh Chỉ Oánh. Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng kì quái.

Đối với Mạnh Chỉ Oánh, không thể không nói hắn đúng thật là có chút cảm thấy hứng thú. Từ nhỏ đến lớn, nơi nơi đều đầy rẫy những nữ nhân nịnh nọt hắn, dám đối với hắn kêu to trừng mắt căn bản là không có.

Mà Kỳ Ngôn, bạn tốt cùng hắn mặc chung một cái quần cùng nhau lớn lên, cả hai đều quen thuộc lẫn nhau, chính mình nhược điểm cùng dung túng tựa hồ chỉ vì đối phương mà rộng mở......

Lạc Hàn thế nhưng không tự giác đem bạn tốt cùng nữ nhân so sánh một hồi lâu.

Càng nghĩ càng không thông, Lạc Hàn trên mặt lại lần nữa nổi lên một tầng khói mù, quanh thân tản ra hơi thở bài xích với mọi người đi đường.

"Hàn!"

Phía sau truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc, Lạc Hàn đồng tử hơi co lại, nhanh chóng quay đầu, quả nhiên thấy Kỳ Ngôn thở hổn hển hướng nơi này chạy tới.

Lạc Hàn thấy trên trán cậu một tầng mồ hôi mỏng, không khỏi nhíu mày nói: "Chạy gấp như vậy làm cái gì?"

"Sợ, sợ đuổi không kịp ngươi a......" Tay chống đầu gối, Kỳ Ngôn bình phục hồi lâu mới có thể nói chuyện bình thường.

"Đuổi theo ta làm gì?"

"Muốn cùng ngươi trở về."

Lạc Hàn nhấp môi, không nói một lời mà nhìn Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn thấy đối phương nhìn mình với tầm mắt mờ mịt, nhẹ nhàng mà gợi lên khóe miệng, giơ lên một mặt cười nhạt.

"Trở về đi, còn rất nhiều văn kiện chưa xử lý đâu."

"...... A Ngôn, ta cảm thấy......"

"Đi thôi."

Tựa hồ có chút hoảng loạn, Kỳ Ngôn đánh gãy lời hắn định nói, duỗi tay kéo lấy tay hắn, kéo hắn hướng đến trường học mà đi.

Ánh mắt dừng ở nơi hai người nắm tay, Lạc Hàn bất tri bất giác mà đỏ mặt. Trên đường lớn đầy sương, hắn phảng phất thấy sương mù dần tan đi, phía trước người với nụ cười ấm áp mà nhìn mình, hướng chính mình vươn một bàn tay......

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +15, trước mắt độ hảo cảm là 90]

Kỳ Ngôn khóe miệng tươi cười giống như đã được tắm gội dưới ánh mặt trời, nụ cười ấm lòng nhân.

Bắt đầu từ ngày đó, Lạc Hàn cùng Kỳ Ngôn quan hệ có chút vi diệu, liền bị các đồng học khác nói, hai người cơ hồ làm gì đều ở bên nhau.

Trong trường học hai vị thiếu gia là bạn tốt đã không phải cái gì bí mật, nhưng trước kia cũng rất ít cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn ăn cơm, càng miễn bàn cùng nhau chơi bóng gì đó.

"Hô......" Kỳ Ngôn dùng khăn lông lau mồ hôi, cầm lấy chai nước uống một ngụm to.

"Đừng uống gấp quá." Âm thanh Lạc Hàn từ bên tai truyền đến, Kỳ Ngôn xoay qua hướng hắn cười cười, mệt đến nỗi không nói chuyện nổi.

Hai người cùng nhau chơi bóng rổ tận hai tiết, bên ngoài là thanh âm của các nữ sinh hò hét, Kỳ Ngôn đột nhiên ý chí chiến đấu dâng trào, không cẩn thận đánh thêm một hồi lâu nữa, cuối cùng mệt đến thở không thông. So với cậu, Lạc Hàn có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nghỉ mệt một hồi, Kỳ Ngôn đứng dậy hoạt động gân cốt, tùy ý hỏi: "Ngươi không mệt a?"

Lạc Hàn liếc cậu một cái, đúng sự thật trả lời: "Còn hảo."

"Chậc." Kỳ Ngôn cười tủm tỉm mà thò lại gần, đột nhiên duỗi tay nắm gương mặt hắn kéo kéo: "Ngươi không biết khiêm tốn chút à? Chơi lâu như vậy mà còn hảo? Chọc tức ta rồi!"

Lạc Hàn có chút bất đắc dĩ mà cầm tay cậu, vững vàng dùng lòng bàn tay mình mà bao lấy: "Đừng nháo."

"Ai cùng ngươi nháo." "Lần sau thời điểm ngươi tập chạy kêu ta."

"Ngươi sẽ đến?"

"Vì cái gì sẽ không, đừng xem thường ta!"

"Hảo đi, lần sau ta sẽ kêu ngươi."

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 95]

............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro