1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng Mạnh Chỉ Oánh hẹn ở một gian quán cà phê. Làm thân sĩ, Kỳ Ngôn đi sớm hai mươi phút, tìm một chỗ gần vị trí bên cửa sổ, gọi một ly cà phê rồi lẳng lặng ngồi chờ.

Tóc mái màu sợi đay dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ phá lệ nhu hòa, khuôn mặt thiên sứ giống như được thượng đế chiếu cố, bên miệng như có như không cong lên tuyệt mĩ càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Nhiều người đều suy nghĩ, thiếu niên mĩ như thế là đang đợi ai?

Thời điểm Mạnh Chỉ Oánh tiến vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy được thiếu niên lúc nàng nghèo túng luôn không chút do dự trợ giúp nàng, cảnh tượng cậu đưa khăn tay cho mình còn phảng phất ở trước mắt.

"Kỳ Ngôn đồng học!" Có chút vui vẻ chạy tới, lúc thấy tầm mắt đối phương nhìn mình thì hơi hơi đỏ mặt.

Kỳ Ngôn từ ánh mắt đầu tiên liền nhận ra nữ chính,lớn lên không xinh đẹp, nhưng thanh thuần dịu dàng, là loại nhất cử nhất động đều làm cho người ta cảm thấy thật sạch sẽ.    

"Dạo này khỏe chứ đồng học Mạnh Chỉ Oánh?" Kỳ Ngôn đứng lên, kéo ghế cho nàng ngồi: "Hảo, hôm nay hẹn như vậy không bận gì chứ?"

"Không quan hệ không quan hệ! Dù sao tiết của giáo viên này ta cũng không thích!"

"Kia thì thế nào, căn bản là những giáo viên cùng bọn cậu ấm cô chiêu kia đều chướng mắt ta, cho dù ta đi học đàng hoàng cũng sẽ bị tìm lý do gì đó mà bị phân đi!"

Nói xong, Mạnh Chỉ Oánh như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, ấp úng mà xua tay nói: "Ta không phải nói ngươi a, ta là nói, là nói những người khi dễ ta kìa!"

"Ân, không quan hệ." Kỳ Ngôn tay khuấy cà phê, cũng không để ý mà nói. Nữ chính lo lắng cậu có hiểu lầm ý nàng nói hay không các kiểu, này đều không tính là gì.

[ Nữ chính đối Kỳ Ngôn độhảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 70]  

...... độ hảo cảm cao như vậy vì cái gì vẫn là đâm đầu vào nam chính mà ôm ấp?!

"Kỳ Ngôn đồng học......" Mạnh Chỉ Oánh nhìn Kỳ Ngôn muốn nói cái gì, lại thấy phía sau Kỳ Ngôn đột nhiên xuất hiện bóng người mà kinh ngạc.

Cảm nhận được phía sau khí tức âm lãnh cùng buồn bực, Kỳ Ngôn giật mình quay đầu lại xem, quả nhiên là Lạc Hàn nhưng nhìn mặt thì giống như vừa rơi vào hầm băng vậy a.

"Hàn?" Kỳ Ngôn đứng lên: "Ngươi như thế nào lại ở đây?"

"Như thế nào? Chậm trễ ngươi hẹn hò?"

"Không phải......" Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua Mạnh Chỉ Oánh, đang muốn phủ nhận, lại bị Mạnh Chỉ Oánh đánh gãy.

"Đúng thì thế nào?! Cùng ngươi có quan hệ gì! Hừ!"

Mạnh Chỉ Oánh đầy mặt không phục, mở to mắt mà trừng Lạc Hàn.

Lạc Hàn không thèm nhìn nàng, chỉ âm trầm mà nhìn Kỳ Ngôn: "Ngươi cũng cảm thấy cùng ta không quan hệ?"

"Không." Kỳ Ngôn nhìn lại hắn, gằn từng chữ một nghiêm túc nói: "Nếu ta đi hẹn hò, nhất định sẽ mang theo ngươi."

......

Chung quanh một trận trầm mặt đầy quỷ dị.

Lạc Hàn đồng tử hơi hơi phóng đại, không biết nên phản ứng ra làm sao, nhưng tâm ý dâng lên vui sướng lại là sự thật.

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, trước mặt độ hảo cảm là 75]

"Kỳ Ngôn đồng học......"

Mạnh Chỉ Oánh gọi làm Lạc Hàn xoay người, hắn lạnh nhạt nhìn nàng một cái, trầm mặc rời khỏi quán cà phê.

Kỳ Ngôn nhìn bóng lưng hắn xuyên qua cửa sổ, lại thấy không rõ hỉ nộ trên khuôn mặt bị quang ảnh che khuất của hắn, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng Lạc Hàn.

Đôi mày thanh tú của Mạnh Chỉ Oánh nhăn lại, không cam lòng mà lại lần nữa kêu một tiếng: "Kỳ Ngôn đồng học!"  

.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro