1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm cơm trưa, Kỳ Ngôn bị Lạc Hàn kêu dậy.

Mơ mơ màng màng mà mở mắt ra. Nhìn trước mắt bốn món cùng một canh, sắc hương vị đều đủ cả, có điểm ngốc...: " Trường học vậy mà chịu chi cấp một bữa trưa thịnh soạn như vậy?"

Lạc Hàn đưa qua cho Kỳ Ngôn một đôi đũa, lại đưa cho cậu chén cơm: "Ta kêu quản gia đưa tới."

"Nga." Cầm lấy đũa gắp một ngụm đồ ăn lên ăn. Đột nhiên thấy đối phương mang bên người một cái khăn tay: "Đó là cái gì?"

"Ân?" Lạc Hàn theo tầm mắt cậu nhìn qua, thời điểm chạm tới khăn tay có điểm xấu hổ.

Đây là Mạnh Chỉ Oánh hôm nay cho hắn mượn, lại không biết làm sao liền lưu lại bên người.

" Hảo quen mắt........."

Lạc Hàn nghe thấy Kỳ Ngôn nói có chút hoảng loạn. Mạnh Chỉ Oánh ngày đầu tiên khai giảng liền chọc tới mình, hiện tại chính mình lại lưu trữ khăn tay của đối phương, có chút........ ( ý là gặp có mấy lần mà giữ khăn tay của người ta nghe kì kì sao á....(−///−)

" Ách, đây là........"

" Này không phải là khăn tay của ta hay sao?"

......

Kỳ Ngôn một câu liền làm hai người đều trầm mặt xuống.

Lạc Hàn nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại hắn:).

Sau một lúc lâu, Kỳ Ngôn chỉ vào cái khăn tay mà giải thích: " Lần trước, ta hình như là cho đồng học Mạnh Chỉ Oánh mượn."

" Cho nên?" Lạc Hàn nhíu mày, ngữ khí không tự giác lạnh đi vài phần.

"Nàng hứa giặt xong sẽ trả lại nhưng cuối cùng vẫn là không trả ta...." Kỳ Ngôn ăn xong một mồm to cơm, một bên ăn một bên nói thầm: " Lần trước thấy nàng bị khi dễ đến đáng thương liền lấy khăn tay cho nàng mượn dùng, kết quả đến bây giờ cũng chưa trả lại cho ta."

Không biết như thế nào, Lạc Hàn nghe ra trong giọng nói của đối phương có một chút ủy khuất.

Nghĩ đến bạn tốt đem khăn tay cho Mạnh Chỉ Oánh mượn còn không nói, còn chuyển lại cho chính mình. Chẳng lẽ là muốn bạn tốt phát hiện rồi lại chê cười mình sao?

[Nam chính đối nữ chính độ hảo cảm -5, trước mắt độ hảo cảm là 25]

"Lần sau đừng lại đem đồ của mình cho người khác mượn lung tung." Lạc Hàn trầm giọng nói: "Lần này trả lại cho ngươi, nếu có lần sau ta cũng sẽ không quản."

* Nguyên văn là "Lần này ta cho ngươi phải về tới, lần sau ta cũng sẽ không quản." Nhưng vì mik ko hỉu gì hết nên tạm dịch là vầy nhen :3*

"Nga." Rầu rĩ lên tiếng, Kỳ Ngôn tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên thò người ra sáp lại gần Lạc Hàn, hơi hơi mỉm cười: "Giúp ta một chuyện nữa đi."

Bị gần trong gang tấc, bất giác hoảng sợ, Kỳ Ngôn cùng tầm mắt hắn tương đối vừa vặn, mặt không tự giác có chút nóng lên.

"Như thế nào?"

"Thuận tiện giúp ta giặt sạch cái, so với hương vị của người khác, hương vị của Hàn ta còn có thể tiếp thu."

Hương vị của Hàn ta còn có thể tiếp thu......

Hương vị của Hàn có thể tiếp thu......

Hương vị của Hàn......

Hương vị!

Lạc Hàn trong đầu ong ong đến một tiếng, có thứ gì phảng phất dưới đáy lòng muốn nổ tung.

Chậm rãi nâng tay lên, muốn đụng vào mặt người đằng trước, nhưng cảnh tượng chợt lóe, đối diện người đã ngoan ngoãn mà ngồi trở lại vị trí cũ, một ngụm một ngụm mà tiếp tục ăn cơm.

Đáy lòng chợt dâng lên một hồi tiếc nuối, đôi tay nắm chặt, lặng yên mà thu hồi tầm mắt.

Đối diện người có da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, thậm chí có thể nói có chút yêu mị, tính tình lại ôn nhu nho nhã , không thể nghi ngờ chính là được nữ hài tử rất là hoan nghênh.

Thân là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, những thay đổi của cậu bị hắn xem ở trong mắt. Nhưng mà giờ khắc này, Lạc Hàn đột nhiên muốn đem đối phương giấu đi, không cho người khác nhìn trộm.

Ý thức được chính mình cư nhiên có những ý tưởng hoang đường như vậy, ấn đường Lạc Hàn gắt gao nhăn lại, buông chiếc đũa xuống nói là đã ăn no rồi xoay người rời đi.

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 65]

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm -5, trước mắt độ hảo cảm là 60]

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 65]

......

Những âm thanh thông báo của hệ thống cứ liên tiếp vang lên trong đầu, Kỳ Ngôn lại chỉ thản nhiên mà ăn mỹ thực, không chút nào để ý.

Nếu quyết tâm muốn đem thẳng nam bẻ cong, kia khẳng định sẽ có thời điểm rối rắm. Kỳ Ngôn cảm thấy không cần lo lắng quá nhiều, chính mình ở trong lòng đối phương đã nhấc lên cuộn sóng, giờ chỉ cần chậm rãi chờ thu kết quả.

Lấy di động ra, bấm vào danh bạ, ngón tay thon dài vuốt vuốt, cuối cùng dừng lại ở dãy số 'Mạnh Chỉ Oánh'

** Kỳ Ngôn đây là chỉ muốn coi số đt của nữ chính thui chứ không có gọi cho nữ chính nha :3. Lúc sau là nữ chính sẽ gọi hẹn Kỳ Ngôn đi uống nước. Đọc chương sau các bạn sẽ hỉu thui:3**

..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro