Khi Nam Chính Băng Sơn Bá Đạo Bị Bẻ Cong (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Kì Ngôn mở mắt ra thì nghe tiếng hệ thống trong đầu nói nói liên tục:

[Ký chủ, lần này nữ chính có bàn tay vàng rất mạnh, thỉnh kí chủ cẩn thận]

[ Nam chính đã bắt đầu đối với nữ chính có hảo cảm, thêm một chút nữa sẽ không thể vãn hồi, nữ chính bàn tay vàng lóe mù mắt, thỉnh kí chủ cẩn thận.]

.........

Kỳ Ngôn cau mày suy nghĩ gì đó, tiếp theo là vào không gian hệ thống đọc lấy cốt truyện tiểu thuyết lần này.

Đây là một tiểu thuyết vườn trường, nữ chính Mạnh Chỉ Oánh thời điểm vừa khai giảng đã chọc tới đại thiếu vườn trường Lạc Hàn, bởi vì dáng vẻ không khuất phục của mình không giống với bộ dạng mà người bình thường nên có nên được Lạc Hàn nhớ kĩ. Lúc sau bởi vì xảy ra đủ loại sự kiện cùng chạm mặt, hai người lâu ngày sinh tình, tự nhiên mà trở thành một đôi. Sau khi ra trường cả hai kết hôn ở cùng nhau đến già ......

Ngươi thực cho rằng như vậy là xong rồi? Không không không, nếu chuyện mà tiếp diễn như vậy thì còn gì là trình độ cẩu huyết của bổn văn? Sau khi thành một cặp, kế đó nữ chính bị đủ các loại nữ phụ hãm hại, nam chính do dự không chừng làm nữ chính tổn thương cùng tuyệt vọng, quyết định cùng nam phụ rời đi. Vài năm sau lại một lần nữa trở về tỏa sáng rực rỡ, cuối cùng cùng nam chính hạnh phúc bên nhau.

Kỳ Ngôn hiện tại là sắm vai nam phụ luôn yên lặng mà bảo vệ nữ chính, bồi nàng xuất ngoại sau đó nhìn nàng trở về trên danh nghĩa báo thù rồi lại nhìn nàng một lần nữa ân ân ái ái cùng nam chính.

[ ký chủ thỉnh chú ý, nam chính đối với Kỳ Ngôn trước mắt độ hảo cảm là 50]

50 điểm hảo cảm? Này thực chính là bằng hữu thân thiết đó nha.

[ Kí chủ lại một lần nữa chú ý, nam chính đối với nữ chính độ hảo cảm là 30]

......nữ chính có khác, vừa gặp không lâu đã đuổi kịp độ hảo cảm mà bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên nam phụ đây gầy dựng.

Kỳ Ngôn không nói gì mà chỉ nhìn lên trần nhà. "A Ngôn." Một đạo âm thanh không cảm xúc vang lên: "Tỉnh?"

"Ừm...." Kỳ Ngôn theo phản xạ trả lời, vừa mới tỉnh ngủ thanh âm còn mang theo chút nhè nhẹ cùng khàn khàn, mạc danh mà kích thích nhân tâm.

Lạc Hàn tay cầm văn kiện chỉnh lại ngay ngắn, xem qua một chút, cũng không nói gì thêm.

Kỳ Ngôn từ trên sô pha ngồi dậy, nháy mắt mê mang nhìn một vòng, sau đó đem ánh mắt đặt ở bàn làm việc sau lưng Lạc Hàn.

" Nguyên lai là ở văn phòng Hội Học Sinh a....."

Lạc Hàn: "........."

Có điểm manh, thật sự.

" Hàn, ta đói bụng....." Nói xong, lúc Lạc Hàn trong ánh mắt đang khó hiểu lại một lần nữa nằm xuống: "Giữa trưa ngươi ăn cái gì có thể giúp ta mang thêm một phần không?"

" Ngươi hôm nay văn kiện còn chưa có ......."

" Giao cho ngươi." Khóe miệng đột nhiên gợi lên ý cười, tay chống đầu nghiên người xem hắn, đáy mắt xẹt qua một tia giảo khiết: " Ta chính là thực tín nghiệm ngươi nga."

*Giảo Khiết: ở đây nghĩa chính là một đôi mắt đang lim dim đầy mị hoặc ý :3*

Lạc Hàn có chút kinh ngạc. Kỳ Ngôn vẫn luôn ôn nhu vô hại, rất hiếm khi có biểu hiện như hiện tại. Đối mặt với bạn tốt phá lệ chơi xấu, Lạc Hàn lại cảm thấy việc này rất bình thường.

Cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, ngữ khí có chút hơi bất đắc dĩ, lại mang theo dung túng và thỏa hiệp nói: "Không có lần sau"

[ Nam chính đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 55]

Trong lòng mỉm cười, Kỳ Ngôn cứ thế mà nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.

..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro