Chương 68 nếu là trân bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BOSS xuyên thành tiểu khả ái [ xuyên nhanh ]

Chương 68 nếu là trân bảo 7

Tác giả: Quang Minh Tại Án

Thiếu niên đưa lưng về phía hắn giả bộ ngủ
Phong Phỉ Minh để sát vào nhẹ giọng dò hỏi: “Em giận sao?”

Khanh Vân không tiếng động cười lạnh, Phong Phỉ Minh lại không phải ngốc, Thẩm Minh Diệp đợi hắn suốt cả đêm, hắn sao sẽ không phát hiện được có chỗ nào đó không thích hợp. Nhưng lúc này bản chất nhân tra của Phong Phỉ Minh liền hiển lộ ra tới.

Hắn đã luyến tiếc chân tình thật lòng của Thẩm Minh Diệp, lại không muốn trả giá thiệt tình. Ác ý phỏng đoán mục đích của Thẩm Minh Diệp, đồng thời lại đối mình thập phần ôn nhu, nhằm lừa gạt thiếu niên đơn thuần này.

“Anh biết tối hôm qua là sinh nhật của em, vốn dĩ muốn cho em một kinh hỉ. Nhưng bên trong gia tộc đột nhiên xảy ra vấn đề, nên việc cho người đi chuẩn bị quà cũng vì chuyện này mà phải lùi lại một đoạn thời gian……”

Lời nói dối nói ra thật sự lưu loát, nhưng có thể làm Phong Phỉ Minh tự biên ra lời nói dối tinh tế đến như vậy, điều này thuyết minh nhiệm vụ của Khanh Vân đã hoàn thành được một nửa.

Ánh mắt Khanh Vân thoáng hiện trào phúng, nhưng thanh âm lại lộ ra vẻ buông lỏng: “Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật, đại khái ngày mai anh sẽ cho người chuẩn bị quà mang đến đây, đến lúc đó em nhìn xem coi có thích hay không?” Phong Phỉ Minh vẫn kiên nhẫn tiếp tục lừa gạt thiếu niên, đây là lần thứ hai hắn tận tâm tận lực làm ra loại sự tình này, lần đầu tiên vẫn là lúc hắn vừa mới tới gia tộc Patterson.

Lần đầu tiên là vì lấy lòng dì, lần này lại là vì sao? Hắn lại là vì cái gì phải làm đến như vậy? dưới đáy lòng của Phong Phỉ Minh đang tự dò hỏi chính mình.

Nhưng nhìn đến cặp mắt của thiếu niên lại lần nữa lóe sáng nhìn về phía hắn, hắn cũng không còn rối rắm chuyện gì nữa.

Đại khái bộ dạng ngượng ngùng của Thẩm Minh Diệp khi xoay người nhìn về phía hắn, khiến Phong Phỉ Minh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, Phong Phỉ Minh nhịn không được cúi thấp đầu xuống muốn hôn lên trán thiếu niên.

Ahas vừa mở mắt liền nhìn đến trường hợp này, cơ hồ khiến hắn muốn lập tức chết máy, mẹ nó, hắn chỉ có thể ở trong mộng hôn đến thiếu niên, Phong Phỉ Minh lấy đâu ra quyền lợi chạm vào thiếu niên của hắn cơ chứ?

“Chủ nhân!”

Ngay lúc Phong Phỉ Minh gần chạm đến trán Khanh Vân, thanh âm cứng ngắt của quản gia vang lên khiến hắn ngừng động tác.

“Như thế nào?” Phong Phỉ Minh không vui quay đầu nhìn lại.

Trong mắt Khanh Vân ẩn sâu một mạt lạnh lẽo cuối cùng cũng bị rút đi một chút, hắn nhướng mày rất có hứng thú nhìn về phía mặt người máy đang không đổi sắc tiếp tục nói dối.

“Chủ nhân, trải qua kiểm tra đo lường, do không dùng bữa sáng, đường máu của thiếu gia đã thấp hơn giá trị bình thường, kiến nghị lập tức mang thiếu gia xuống lầu dùng cơm.”

Ahas cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, người máy không thể đối chủ nhân nói dối, trời biết hắn là phải cố sức đến thế nào mới có thể khống chế thân thể này nói ra những lời ấy.

Nghe vậy, mới vừa ở trước mắt Thẩm Minh Diệp làm ra bộ dáng ôn nhu, Phong Phỉ Minh tự nhiên không có khả năng đi kéo thiếu niên, cho nên hắn phân phó Ahas xuống lấy chút đồ ăn đem lên trên phòng.

Ahas thập phần không muốn, vạn nhất hắn đi rồi…… Phong Phỉ Minh lại……

“Em sẽ xuống dưới ăn” thanh âm Thiếu niên vang lên, hắn từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Ahas nói, “Ngủ thời gian lâu như vậy vừa vặn có chút mệt mỏi, xuống lầu đi một chút cũng tốt.”

Rõ ràng ánh mắt này cùng thường lui tới giống nhau, nhưng không biết vì sao Ahas lại mạc danh cảm thấy có chút lạnh sống lưng…

Khanh Vân không hề chớp mắt nhìn mặt người máy vẫn vô biểu tình như thường, âm thầm kéo khóe miệng.

À ha, lúc này lại toát ra tới, còn rất kịp lúc a?

Thẩm Minh Diệp thực mau liền thu được quà của Phong Phỉ Minh, nhưng mấy ngày nay Phong Phỉ Minh lại bởi vì Ahas ngầm làm ra vài chuyện khiến hắn vội đến sứt đầu mẻ trán, cho nên liền đem Thẩm Minh Diệp ném ra sau đầu.

Khanh Vân ngồi ở án thư, không có tiếp tục ngồi đọc sách hoặc là sáng tác, mà là tựa lưng vào ghế, nhấc lên mí mắt nhìn về phía quản gia K đang đứng ở trước mặt hắn.

Ahas bị ánh mắt chuyên chú của thiếu niên xem đến thập phần sung sướng, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chút phát lạnh, lần này hắn đã biết bí quyết để có thể ở trong thân thể người máy dễ dàng xuyên qua xuyên lại.

Chỉ cần người máy bị tắt máy, Ahas có thể trở lại thân thể của chính mình, mà linh kiện ở trong phòng hắn chính là thứ khiến hắn có thể xuyên qua.

Sau khi có thể tự do khống chế việc xuyên qua, chuyện thứ nhất Ahas làm chính là gọi điện thoại cho thợ sửa chữa duy tu người máy, gọi hắn tới đây chỉnh sửa lại quyền hạn cho quản gia K. Hiện tại ở trong trình tự của quản gia K, Thẩm Minh Diệp đã thay thế Phong Phỉ Minh biến thành chủ nhân duy nhất, hơn nữa quyền tự chủ của Ahas cũng trở nên cao hơn, có thể tùy thời khống chế quyền kích hoạt của cameras trên người người máy.

Dù gì quản gia K cũng được xuất từ sản nghiệp nhà Ahas, hắn chỉ cần ra yêu cầu, việc ngầm thay đổi kết cấu của người máy còn không phải là chuyện thực dễ dàng hay sao?

Nhưng không biết vì sao, mỗi lần Ahas tắt máy sau đó khởi động lại, ánh mắt thiếu niên xem hắn liền có chút không thích hợp. Giống như bây giờ nhìn đến ánh mắt của thiếu niên, rõ ràng khi còn ở trong thân thể của chính mình khi phải đối mặt với nguyên thủ của các quốc gia đều không có e dè chút nào, ngang nhiên cò kè mặc cả, thế nhưng lúc này lại rõ ràng có chút…… Thấp thỏm?

Mấy ngày nay, hành động của quản gia K đều bị Khanh Vân thấy được, hắn đối thân phận của người nam nhân này càng ngày càng tò mò, nhưng hắn cũng không chuẩn bị chủ động dò hỏi. Người nam nhân này nói đến là đến, nói đi là đi, như cũ làm Khanh Vân không vui.

“K…”

Ahas nghe được thiếu niên gọi hắn, tiếng nói đều không phải là dạng ngoan ngoãn như lúc đối mặt Phong Phỉ Minh, mà là kéo dài quá âm cuối, mang lên điểm mơ hồ lại có ý vị câu nhân. Nếu người máy có hô hấp, chắc chắn hô hấp lúc này của hắn sẽ biến thô nặng lên.

“Thiếu gia, ngài có cái gì cần phân phó sao?”

Ahas thập phần vui vẻ khi phải sắm vai làm một người chỉ trung thành với một mình thiếu niên, cho dù không cần bản thân người máy tự động điều khiển thân thể, nhất cử nhất động của Ahas cũng làm người khác không kiếm ra dược lý do gì để mà bắt bẻ.

“sinh nhật của Phỉ Minh hình như còn có hai tháng nữa liền đến phải không?” Thiếu niên một tay chống cằm, một ngón tay khác thì gõ mặt bàn, ánh mắt khinh phiêu phiêu đảo qua Ahas, “cũng sắp tới rồi, ta nên cần chuẩn bị quà gì cho anh ấy nhỉ?”

khóe miệng Ahas cứng đờ, còn có hai tháng như thế nào đã kêu là “sắp tới rồi”? sinh nhật của Thẩm Minh Diệp vừa qua đi trong không vui còn chưa có bao lâu, sao giờ lại đã đi nghĩ chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Phong Phỉ Minh cơ chứ?

Tên ngốc Yodel cũng đang chuẩn bị quà cấp Phong Phỉ Minh một kinh hỉ, nghĩ cũng biết Phong Phỉ Minh sẽ lựa chọn cùng ai đi ăn sinh nhật.

Còn không biết khuyên thiếu niên như thế nào, Ahas liền nhìn đến thiếu niên ở nào đó trong ngăn kéo tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng tìm ra một xấp trang giấy, mặt trên là thơ do thiếu niên tự viết bằng chữ phồn thể cực kỳ xinh đẹp và tỉ mỉ, đó là thơ tình.

Đó đều là do Thẩm Minh Diệp trước viết, dù gì Khanh Vân cũng không có tâm tình viết thơ ca gì cả.

Hắn đem một xấp thật dày  “Thơ tình” toàn bộ nhét vào tay Ahas, nhìn chằm chằm vào hắn, ác thú vị nói: “Ta muốn bố trí tốt những thứ này để cấp Phỉ Minh một kinh hỉ, ngươi giúp ta đem chúng nó khắc vào tay vịn cầu thang đi.”

Từ khi nhìn đến câu chữ đầu tiên trên trang giấy, sắc mặt Ahas liền khó coi lên, lúc này nghe được thiếu niên nói quả thực muốn hộc máu.

Thiếu niên mà hắn yêu nhất, lại đi phí tâm phí lực viết cho Phong Phỉ Minh nhiều thơ tình đến như vậy, mỗi một chữ mỗi một câu đều cực lãng mạn cùng với tràn ngập tình yêu.

Hiện tại, lại để hắn thân thủ khắc từng chữ cái vào tay vịn cầu thang, liền vì làm người kia mỗi lần xuống lầu đều có thể dùng đầu ngón tay cảm nhận được tình yêu của em ấy sao?

Thiếu niên sao có thể lãng mạn như vậy? Nhưng này đó đối Phong Phỉ Minh là lãng mạn, còn đối với người đồng dạng ái mộ thiếu niên như Ahas tới nói lại là không khác gì tra tấn.

Nhưng mặc kệ là hiện tại bên trong người máy có bị trình tự tác động hay không, hoặc vẫn là chính bản thân Ahas,  đều không thể cự tuyệt Khanh Vân.

Vì thế Ahas chỉ có thể cứng đờ cầm xấp thư tình đi ra ngoài, hắn thập phần muốn chuyển về thân thể, sau đó để người máy tự động tới khắc liền xong, nhưng Ahas luyến tiếc, cho dù biết này đó đều là thiếu niên viết cho người khác để bộc lộ tình yêu của mình, hắn cũng muốn đọc từng câu từng chữ.

ngày này, Ahas trừ bỏ giúp thiếu niên chuẩn bị cơm, sở hữu thời gian còn lại hắn đều dành để khắc thơ tình.

Mãi cho đến khuya, Ahas mới khắc xong một chữ cái cuối cùng, tuy rằng mặt vô biểu tình, lại khiến cho người ta thấy được một loại nản lòng thoái chí.

Khi hắn vội xong hết thảy lại đi đến phòng Thẩm Minh Diệp, chuẩn bị nhìn xem thiếu niên đã ngủ hay chưa, đột nhiên cửa phòng bị mở ra từ bên trong.

Thiếu niên ăn mặc áo ngủ đứng ở nơi đó, một đôi con ngươi màu hổ phách trong suốt không dám nhìn về phía hắn, mà là biệt nữu ngửa đầu giả ngắm bầu trời ngoài khung cửa, nhưng từ góc độ của Ahas như cũ có thể nhìn thấy cặp mắt kia đang lấp lánh ba quang.

Thiếu niên đột nhiên vươn tay, đưa cho hắn một tờ giấy, vết mực nước trên giấy vẫn còn chưa khô, hiển nhiên là vừa mới viết ra một đầu thơ mới.

“Trên tay vịn còn có chỗ không?” Nói xong thiếu niên đem trang giấy nhét vào trong tay Ahas, “nếu không còn chỗ, chính ngươi tự lưu lại đi.”

Nói xong, thiếu niên đóng “Phanh” lại cửa phòng, không để nam nhân nhìn đến bên tai của chính mình chợt dâng lên đỏ ửng.

Khanh Vân chỉ đi hai bước liền đã nhảy tới trên giường, đem chính mình vùi vào trong chăn.

Đáng chết! Tại sao khi hắn nhìn thấy bóng dáng nam nhân nản lòng đứng khắc tự, đột nhiên liền có chút đau lòng cơ chứ? Còn giống thằng ngốc chạy tới bàn viết cho hắn một đầu buồn nôn thơ tình nữa chứ?

Chẳng lẽ là bị Thẩm Minh Diệp lây bệnh rồi sao?

Đỉnh một đầu tóc rối từ trên giường ngồi dậy, Khanh Vân hung tợn nhìn chằm chằm gối đầu, giống như nhìn đến nam nhân kia, lập tức đánh lên: “Còn không phải là làm ngươi khắc cái thơ mà thôi, ủy khuất cái gì!”

Đem gối đầu quăng xuống sàn nhà, thời điểm Khanh Vân xoay người lại nhặt lên, vừa vặn nhìn đến chính mình trong gương.

Gương phản lại hình thiếu niên đầy đầu tóc rối, ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình, trước mắt xấu hổ buồn bực, mặt càng là hồng tới rối tinh rối mù.

“Phanh!” Đây là thanh âm gối đầu ném vào gương phát ra.

Ahas nhéo trang giấy trong tay, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại đây. Hắn thầm than một tiếng, xoay người liền đi xuống lầu tìm xem còn có chỗ để khắc đoạn thơ không hề ngắn này hay không.

Nhưng hắn lại nghĩ đến, thiếu niên nói không có chỗ khắc liền cho hắn không phải sao?

Ahas tức khắc liền dừng bước chân, hắn dựa ở trên tay vịn, bắt đầu đọc thơ.

Từng câu từng chữ, dị thường nghiêm túc.

Đầu thơ này ngầm có ý chỉ tình yêu, không như những bức thơ lúc trước chứa đầy phù hoa cùng nhiệt liệt, mà là ẩn hàm nhung nhớ giữa những hàng chữ, muốn để người khác phải cẩn thận phẩm đọc mới có thể cảm nhận được. Thẳng đến câu thơ cuối mới minh xác được loại tình cảm này.

“Em yêu anh, đến tận cùng thế giới.” Ahas dùng thanh âm cứng nhắc, chậm rãi đem những lời này đọc thầm vài lần. Tức khắc ưu sầu bao phủ ở trên người Ahas cả ngày nay đều biến mất vô tung vô ảnh.

Một loại cảm động cùng tình cảm cực kỳ kịch liệt kích động sâu vào linh hồn hắn, thúc đẩy Ahas thành kính hôn lên những dòng chữ trong bức thơ này.

Đồng dạng là thơ tình, nhưng đầu thơ này lại làm Ahas đọc đến dị thường vui sướng, tựa hồ trong đó trộn lẫn bí mật nào đó chỉ có hắn cùng thiếu niên mới biết được.

Tờ giấy này, Ahas cất giữ ở đâu đều không yên tâm, cuối cùng lợi dụng đặc quyền của chính mình, đem trang giấy này gửi đến két sắt của tổ chức ngầm nơi có tiếng là nghiêm mật nhất quốc gia.

Người trong tổ chức trong lúc âm thầm tới lấy hàng, chỉ cho rằng đây là đồ vật cực kỳ chân quý, đến nỗi làm vị lãnh đạo tối cao này tự mình liên hệ, lại còn có xin phòng hộ cấp quốc bảo. Bọn họ phải dùng cấp bật phòng thủ cao nhất để "hộ tống" bảo vật trân quý này tới nơi, mỗi người đều như đang lâm đại địch, sợ trên đường sẽ xuất hiện điểm bất chắc nào đó.

Mặc cho ai cũng không thể tưởng được, bảo vật làm cho bọn họ phải luôn trong trạng thái chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch này, chỉ là một bức thơ tình do một thiếu niên tùy tay viết xuống mà thôi.

“Mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt sao?”

Ngồi ở trong phòng khách, Yodel nhấp một hớp trà, mắt lộ ra quan tâm nhìn về phía Phong Phỉ Minh đang ngồi ở đối diện hắn.

Phong Phỉ Minh không nói chuyện, chỉ là  lắc lắc đầu, trên mặt che giấu không được mỏi mệt.

Hắn mới vừa tiếp nhận gia tộc Patterson , bên trong gia tộc có lực lượng chống cự rất mạnh, đặc biệt là nhà bác của Thẩm Minh Diệp. Cha của Thẩm Minh Diệp và em trai của ông ấy có quan hệ rất tốt, nhưng chính là bởi vì quan hệ tốt, cho nên bác của Thẩm Minh Diệp tình nguyện nâng Thẩm Minh Diệp lên đài, cũng không muốn tiện nghi cho Phong Phỉ Minh.

Nhưng trải qua một đoạn thời gian, sau khi qua tay của Phong Phỉ Minh, bên trong gia tộc đã yên ắng trở lại. Gần nhất không biết vì sao, thanh âm không hài hòa lại lần nữa vang lên, có người thậm chí đối Phong Phỉ Minh dùng đến cả thủ đoạn phi pháp.

Ahas quyết định không cho hắn có ngày lành cho nên mấy ngày này trong lòng Phong Phỉ Minh đích xác thập phần run sợ cùng mỏi mệt.

Kỳ thật ngồi ở chỗ này sắc mặt của cả hai đều không được tốt lắm, bởi vì Yodel cũng không thể hiểu được vì sao gần đây lại bị vị cha như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia của mình nhờ người báo cho hắn biết là hắn đã bị cách chức, khiến hắn thấp thỏm không thôi.

Kỳ thật càng làm cho Yodel khó chịu chính là Phong Phỉ Minh khi nghe tới hắn bị tạm cách chức, trong nháy mắt ấy không che giấu được biểu tình. Đó không phải biểu tình phát ra từ nội tâm lo lắng, mà là như ánh mắt của thương nhân khi đang cân nhắc lợi và hại.

Thật ra Phong Phỉ Minh làm ra biểu tình như vậy, Yodel cũng không mấy kinh ngạc, bởi vì nói thật hắn cùng Phong Phỉ Minh có tính cách thập phần giống nhau. Hắn biết Phong Phỉ Minh có tâm phòng bị rất nặng, cũng có thể lý giải cho Phong Phỉ Minh. Nhưng từ góc độ cảm tình tới nói, Yodel lại có chút không tiếp thu được biểu hiện như vậy của Phong Phỉ Minh.

Đặc biệt…… Là khi đối lập với Thẩm Minh Diệp

Nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Minh Diệp khi nhìn về phía Phong Phỉ Minh, Yodel không khỏi cười khổ. Đó là một loại có thể đem sinh mệnh chính mình cho người mình yêu mà không chút do dự, loại tình cảm này hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể nhìn đến ở trên người Phong Phỉ Minh.

Bởi vì cậu ấy là người cường đại cùng lý trí, nhưng hắn thật sự yêu Phong Phỉ Minh a, cho nên có biện pháp nào khác đâu chứ?

Đem đáy lòng không thể hiểu được toát ra khát vọng áp xuống, Yodel hướng trên lầu nhìn nhìn, vẫn là nhịn không được hỏi thăm: “Thẩm…… Như thế nào mấy ngày nay đều không thấy em ấy vậy?”

Từ sau khi thiếu niên phát sốt, thời điểm Yodel đến nơi này, liền cực ít gặp qua Thẩm Minh Diệp. Thường thường lui tới chỉ cần hắn ở, cho dù thiếu niên đang xem thư, Phong Phỉ Minh cũng sẽ cố tình kêu hắn xuống dưới.

Những lúc thấy thiếu niên, trong lòng Yodel cực kỳ bực bội, bởi vì vấn đề về hôn ước nên xem em ấy không vừa mắt chút nào, lại vì cảm thấy em ấy sẽ phân đi sự chú ý của Phong Phỉ Minh mà nổi ghen tị. Nhưng hiện tại liên tiếp không thấy được Thẩm Minh Diệp, hắn lại có chút tưởng niệm cặp con ngươi màu hổ phách xinh đẹp kia.

Nghe được Yodel hỏi chuyện, Phong Phỉ Minh sửng sốt. Lại nghĩ đến lúc trước khi Yodel tới chơi, Thẩm Minh Diệp đều có mặt, hiện tại tò mò hỏi cũng là bình thường.

Kỳ thật Thẩm Minh Diệp thực an tĩnh, không ai quấy rầy hắn, hắn có thể vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng đọc sách cả ngày. Ngay từ đầu khi Yodel tới gia tộc Patterson làm khách, đồng dạng như Yodel hắn cũng thực bài xích hôn ước giữa hai người bọn họ, thiếu niên không muốn xuống dưới đối mặt Yodel, là Phong Phỉ Minh kêu hắn xuống dưới.

Chính là vì làm cho Yodel ghen rồi nhanh chóng thông suốt mà thôi.

Hiện tại…… Có lẽ là bởi vì Yodel biểu hiện đã làm hắn thật vừa lòng, Phong Phỉ Minh cũng không muốn kêu Thẩm Minh Diệp xuống dưới nữa, bắt hắn ngồi ở một bên nhìn chính mình cùng Yodel nói chuyện phiếm cũng không phải chuyện tốt gì.

Bởi vì Phong Phỉ Minh thường xuyên sẽ cùng Yodel nói tới chuyện sinh ý, đối chuyện này không có hứng thú cho nên thiếu niên liền sẽ cảm thấy thực nhàm chán, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi đó không muốn quấy rầy hắn, chỉ có thể một người ngồi ở chỗ đó phát ngốc, ánh mắt đều mang lên rõ sự cô đơn.

Cho nên, nếu không cần thiết, Phong Phỉ Minh không muốn lại quấy rầy Thẩm Minh Diệp đọc sách.

Hoàn toàn không nhận thấy được chính mình hiếm thấy phát ra ôn nhu từ tận nội tâm, Phong Phỉ Minh chỉ cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, không khỏi làm trò trước mặt Yodel ngáp một cái.

Yodel lập tức đứng lên: “ mệt mỏi đến như vậy còn ngạnh chống làm gì? Tớ đỡ cậu lên lầu nghỉ ngơi.”

Nói xong hắn hơi mang cường ngạnh nâng dậy Phong Phỉ Minh, dìu hắn hướng trên lầu đi.

Yodel quan tâm làm Phong Phỉ Minh cực kỳ sung sướng, hắn cũng không chối từ, mà là theo lực đạo đứng lên đi lên trên lầu.

Yodel vốn đang chuyên chú đỡ Phong Phỉ Minh, nhưng tay vừa chạm lên tay vịn cầu thang liền mẫn cảm cảm thấy một chút không thích hợp, mộc chất trên tay vịn tựa hồ có khắc hoa văn gì đó?

Lại dùng lòng bàn tay cẩn thận cảm thụ một chút, Yodel lúc này mới phát hiện, nguyên lai đều là chữ cái.

Này đó chữ cái khắc thật sự thật nhỏ, từ bề ngoài căn bản nhìn không ra trên tay vịn lại có khắc chữ cái nào.

Yodel theo bản năng vuốt tay vịn, một ít rải rác câu chữ truyền vào trong đầu, từng câu từng chữ biểu hiện tình yêu thực nhiệt liệt lại tựa hồ mang theo ngượng ngùng.

Hắn sửng sốt, lúc trước hắn cũng sờ qua tay vịn cầu thang, cũng không có nhận thấy mấy dòng chữ này.

Cho nên nói, đây là gần nhất mới khắc lên sao?

“Tay vịn ở nhà cậu thực độc đáo?” Yodel quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phong Phỉ Minh, lời nói mang theo dò hỏi.

“Phải không?” Phong Phỉ Minh cười cười, gần nhất hắn vội chân không chạm đất, cho dù cảm thấy tay vịn tựa hồ có điểm khác biệt so với ngày thường, cũng không có miệt mài theo đuổi.

Nhìn biểu tình của Phong Phỉ Minh, Yodel liền biết hắn là không hiểu rõ. Đó là…… Thẩm Minh Diệp sao?

Một đôi mắt dưới ánh mặt trời trạm sáng lên con ngươi, cùng ngón tay thon dài cầm lấy tách sứ trắng, đột nhiên không kịp phòng ngừa lại lần nữa hiện lên ở trong đầu Yodel.

Hắn đỡ Phong Phỉ Minh, lại không có bởi vì tư thế có chút thân mật mà sinh ra bất luận cảm giác ái muội gì, ngược lại giống như bị trứ ma, không ngừng dùng ngón tay vuốt ve trên tay vịn, nghiêm túc phẩm đọc thơ tình được khắc trên đó.

Từng câu từng chữ, lãng mạn lại trung trinh, tựa như khi thiếu niên nhìn Phong Phỉ Minh bằng ánh mắt cực kỳ chuyên chú ấy.

Editor: một ngày chỉ dịch được 1 chương *khụt khịt* !! sẽ cố gắng thêm !! mọi người cho cái cmt ủng hộ Pie một tí tì ti đi !!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro