Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều

Chưa kịp đặt chân bước vào nhà thì một cuộc gặp hoàn toàn có thể đoán trước được đã đến.

- Thằng khốn, mày dám chơi tao

Gã đàn ông to lớn giận dữ gằn từng chữ, Ni-Ki vẫn thản nhiên xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, mỉm cười

- Ông đang nói gì?

- Còn giả điên? Mày hại bảo bối và tao ra nông nỗi này, phá nát cả nhà của tao...

Lúc này Ni-Ki mới để ý đến vẻ ngoài của gã, nhếch nhác, thê thảm, dù đã cố tẩy rửa nhưng làn da vẫn tim tím như xác chết

-...bây giờ baby của tao không dám bước ra khỏi nhà nửa bước. Cái công ty chết tiệt thì cứ đòi bồi thường, tất cả tại mày, hôm nay tao không giết mày thì thật không đáng làm người.

Ni-Ki bật cười

- Gieo gió gặp bão, quy luật của tự nhiên thôi. Nếu muốn giết cứ tự nhiên, nhưng phải chắc chắn rằng tôi đã chết, vì nếu không, tôi sẽ bắt ông trả lại gấp ngàn lần.

Gã lạnh sống lưng lùi lại vài bước. Nhìn thằng nhãi trước mặt, gã có thể dễ dàng đè bẹp hắn, nhưng từ hắn lại toát ra một hàn khí rất đáng sợ. Ni-Ki nói không phải không đúng, gã mới chỉ tạt nước hắn thôi mà giờ như thân tàn ma dại, không biết đụng vào hắn thì sẽ còn như thế nào. Giết? Gã đời nào dám giết hắn, chỉ là doạ suông thôi

Thôi thì nhịn, coi như xui xẻo, việc cấp thiết trước mắt là tắm và cút xéo ra khỏi đây, tránh xa cặp vợ chồng đáng sợ này.

- Cậu và gã ta nói gì thế??

- Không gì

- Hắn có cho cậu ăn đấm không?

- Không

- Chán vậy

- Nói nhiều quá, đi làm cơm đi

Sunoo bĩu môi bước vào bếp, nói làm cơm cho oai chứ thật ra là thức ăn chế biến sẵn. Sunoo chuẩn bị bàn ăn xong xuôi thì gọi Ni-Ki vào. Nó cầm đũa lên, định gắp thức ăn, nhưng rồi khựng lại, chống cằm ngồi nhìn Ni-Ki đang ăn ngon lành. Mái tóc trắng bạch rất hợp với từng đường nét trên khuôn mặt nam tính. Bàn tay có vài vết xước, chắc là lại đánh nhau. Sunoo hơi chau mày, rồi lên tiếng thở dài trách móc.

Nó cứ ngồi nhìn như vậy cho đến khi Ni-Ki bất chợt buông đũa xuống.

- Sao không ăn nữa đi

Sunoo ngạc nhiên hỏi.

- Vậy sao anh không ăn?

- Đang có hứng làm chuyện khác

- Chứ không phải anh lại bỏ thuốc độc vào đống thức ăn này chứ??

Ni-Ki nhướng mày lên hỏi, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác, Sunoo không để ý, vui vẻ lắc đầu. Ni-Ki hơi ngạc nhiên, nhưng hắn khổng nghi ngờ nó, cầm đũa lên ăn tiếp, vừa ăn vừa nói.

- Này Joe, không phải đang giảm cân đấy chứ?

- Sao cơ? Không hề

- Nhịn ăn chỉ có thể làm chuyện vớ vẩn đó thôi.

- Đã bảo không mà

- Cứ yên tâm ăn đi, tôi không chê vợ mập đâu

- Này sao... Hả? Gì chứ??

Sunoo sắp điên lên thì mắt đột nhiên sáng rỡ, Ni-Ki giật mình, hắn nói sai gì sao

- Cậu vừa...gọi tôi là vợ sao???

- Vậy không phải à?

- Không, không, ý tôi là phải, ơ không, à không phải chứ, aizzz nói chung là phải, tôi chính là vợ cậu, huhu

- Có cần phản ứng thế không?

- Vì...đây là lần đầu cậu thừa nhận tôi là vợ cậu

Ni-Ki nhìn Sunoo, sao hắn nghe trong câu nói có chút buồn. Hắn gắp miếng bò thật to, đưa tận miệng nó

- Nè ăn đi, tôi không thích vợ gầy đâu

Sunoo cười híp mắt, há miệng ngậm lấy miếng thịt, nhai trong sung sướng

- Này

- Gì?

Sunoo bất chợt chồm người về phía Ni-Ki, hắn vẫn vừa ăn vừa thản nhiên đáp lại.

- Tôi ngày càng thích cậu rồi.

Ni-Ki khựng lại, ho sặc sụa.

- Nói cái quái gì vậy?

- Tôi ngày càng thích cậu rồi

Ni-Ki mở to mắt. Mặt sắp chuyển sang đỏ, hắn vội vàng đứng bật dậy, bỏ lên lầu

- Không nghe gì hết

Sunoo vừa chạy theo vừa gọi í ới, liên tục nhắc lại câu vừa nãy. Ni-Ki chạy nhanh vào nhà vệ sinh, khoá trái cửa lại, thở phào vì đã tránh mặt được nó, vì nếu để Sunoo thấy bộ dạng bây giờ của hắn, thì thật mất mặt. Ni-Ki chống tay lên bồn rửa mặt, tạt nước lạnh vào mặt. Trái với suy nghĩ khi nghe Sunoo tỏ tình, hắn sẽ thấy đáng sợ như thế nào thì bây giờ, hắn lại cảm thấy tim đập thật mạnh, giống với hồi ở suối nước nóng vậy, có chút...vui. Áp tay lên lồng ngực mình, Ni-Ki nghĩ thầm, có lẽ hắn...điên rồi.

Trường của hắn

- Này tôi đã cấm anh đến đây rồi mà.

- Chỉ đến dạo vài vòng thôi mà

- Thề không gây chuyện đi

- Ừ tôi th...

- Thôi quên đi, lời thề chẳng có giá trị

Ni-Ki nói chặn họng Sunoo, nó liếc hắn, lè lưỡi rồi ngoảnh mặt đi không chấp. Hắn cũng chẳng muốn để ý đến nó nữa

- Thôi cho xin đi, vợ chồng sao cãi nhau hoài thế

Cái giọng bỡn cợt này ngoài Jay ra thì còn ai nữa, cậu cười tươi như hoa đến khoác vải hai đứa nó

- Kì đà, sao lần nào đến trường cũng gặp cậu vậy?

- Ơ Sunoo à, là em hỏi anh mới phải, sao lần nào em đến TRƯỜNG CỦA EM cũng gặp anh hết vậy?

- Anh đến giám sát chồng không được sao?

- Ồ được chứ, rất hoan nghênh

- Sao trường này không nuôi chó nhỉ??

- Sunoo ý anh là gì đây???

Để mặc cho hai tên kia tám chuyện nhảm nhí, Ni-Ki đút tay vào túi quần bước đi một bước, trong lòng có chút không vui.

Rầm

- Ui

Một giọng con gái dịu dàng vang lên, Ni-Ki dừng lại chút, không thèm đỡ cô ta dậy dù mình là người đâm phải. Sunoo và Jay ngừng cãi nhau khi nghe tiếng kêu, Sunoo chạy lại toan đỡ, còn Ni-Ki thì bước đi.

- Đây là lời chào sau 2 năm của cậu sao?

Vẫn là giọng nói mượt mà ấy, nhưng lần này Ni-Ki như bị điện giật, đứng khựng lại. Vẻ kinh ngạc càng hiện rõ khi người con gái đó phủi người đứng dậy, vuốt mái tóc dài óng mượt sang một bên, khuôn mặt thanh tú hiện ra cùng với nụ cười say lòng người.

- Chào, đã lâu không gặp

Sunoo quan sát Ni-Ki, lòng có chút lo lắng. Chỉ qua vài lời nói và biểu hiện thôi, nó cũng biết thừa chuyện gì đang xảy ra. Ôi Chúa ơi, Sunoo than thầm trong lòng, cuối cùng tình huống phổ biến nhất trong truyện và phim cũng đã xảy ra với nó. Tình địch xuất hiện rồi

Jay đứng nhìn cảnh tượng đó, uể oải lắc đầu.

- Mệt rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro