Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Bé cưng, thứ này em thấy sao? - Len đưa cho Rin xem đôi giầy cao gót mẫu mới

-Sao cũng được - Rin chẳng thèm liếc nhìn lấy nó một cái mà tiếp tục chơi game trên cái máy điện thoại của mình.

Rin thật sự là kẻ thích mua sắm nhưng khi đi với Len thì cô lại chẳng thấy hứng thú chút nào. Mặc cho tên đó tự diễn trò người chồng tương lai tốt còn cô thì ngồi đó vô tư mà chơi game.

-Em không thích sao?Từ nãy giờ đi đến shop nào em cũng không hài lòng?Em thích mua gì? - Len đặt đôi giày về vị trí cũ ngồi xuống cạnh Rin.

Rin tắt máy và bỏ vào túi của mình đứng dậy nhìn Len cười nhếch nhẹ - Nếu như tôi đi một mình hoặc là đi cùng với những người bạn của mình thì có lẽ sẽ rất thích nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy mặt của anh thì mọi hứng thú tuyệt đẹp nhất của tôi đã biến mất - Rin cuối nhẹ xuống cầm lấy cái túi xách và đi nhanh ra khỏi cửa tiệm

Len lập tức đuổi theo - Em ghét anh đến như vậy sao? - Len khẽ mỉm cười níu lấy cánh tay của Rin.

-Tại sao tôi phải ghét anh?Nếu ghét anh thì không phải anh quá lời sao...vì tôi luôn nghĩ đến anh - Rin tỉnh bơ nói - Bây giờ, đến giờ ăn cơm trưa tôi muốn đi ăn một mình anh chắc cũng muốn tôi được ngon miệng chứ? - Rin đang ám chỉ Len đừng bám theo mình.

-Được thôi, anh sẽ để cho em được ăn ngon miệng - Len khẽ mỉm cười và buông tay của Rin ra đưa hai tay lên như là thả tự do cho cô.

Rin liếc nhẹ lấy Len và vui vẻ đi thật nhanh để Len khỏi bám theo cô. Rin vui vẻ đưa hai tay và tung tăng đi trên đường như đang cảm nhận cái không khí tự do khi không có Len ở bên cạnh. Len cũng thực hiện đúng lời hứa không bám theo Rin nhưng là không bám sát ván chứ không phải là không được quyền đi theo ở phía xa để ngắm cô.

Rin đi đến nhà hàng mà mình thường đến ăn cơm để dùng cơm trưa một mình, tận hưởng cái không gian riêng của bản thân không có Len. Len không bước vào nhà hàng, cậu ngồi ở bên ngoài để chờ Rin ăn cơm trưa mặc cho kẻ qua người lại điều nhìn cậu.

-No quá! - Rin mỉm cười mãn nguyện vì bữa ăn ngon miệng - Tiếp theo mình nên đi đâu mua sắm đây ta?Từ sáng đến giờ toàn tốn thời gian vô bổ với cái tên kia - Rin ngồi suy nghĩ để tự đề ra cái kế hoạch của mình.

Rin đang mải mê tự đề ra kế hoạch đi mua sắm của mình thì một bóng người quen thuộc đi đến gần cô. Hắn còn kéo cả cái ghế và ngồi đối diện với Rin làm cô chỉ biết tròn mắt đầy ngạc nhiên khi cô hồn tháng 7 còn không linh bằng hắn ta.

-Sao lại là anh không phải anh bảo cho tôi tự do? - Rin quát lên khi thấy Len đang ngồi trước mặt mình và cười nửa miệng đáng ghét.

-Anh chỉ đồng ý cho em có bữa cơm riêng chứ anh không có nói cho em tự do - Len bắt chéo chân cười nhẹ.

Rin híp mắt khó chịu nhìn Len, 7 năm qua hắn vẫn không thay đổi nói đúng hơn càng lúc càng đê tiện, xấu xa và mặt dày hơn lúc trước nhiều.

-Cơm em cũng ăn xong rồi, chúng ta cần phải đến một nơi - Len bỏ chân xuống đứng dậy đưa tay ra như muốn Rin nắm lấy tay cậu.

Rin vẩu môi khó chịu đánh mạnh vào tay của Len, tự mình đi một nước ra khỏi nhà hàng cô biết thế nào hắn cũng đã tính tiền luôn dùm cho cô rồi nên không cần phải phiền phức hỏi làm gì nữa.

-Đi đâu? - Rin ngồi trên xe hỏi cụt ngủn

-Đến nhà tân hôn - Len cười tinh ranh.

-Đến đó làm gì?Tôi không hứng thú...sau này còn thời gian dài để mà tham quan anh không cần phải làm tốn thời gian của cả hai bên - Rin tỏ ra không hứng thú khi nghe đến nhà của Len.

-Anh đưa em đến đó để em có thể tham quan, nếu em không thích điều gì anh sẽ sửa lại theo ý thích của em - Len mỉm cười nhìn sang Rin.

-Lại giở trò - Rin khẽ nói nhỏ chỉ bản thân nghe thấy.

Bon bon trên con đường một lúc chiếc xe cũng đã dừng lại ngay trước một khu chung cư cao cấp giành cho giới thượng lưu.

-Cứ tưởng anh ở biệt thự không ngờ lại ở chỗ này - Rin bĩu môi nhìn Len khinh thường.

-Biệt thự quá rộng tạo cảm giác lạnh lẽo, nếu như em muốn ở biệt thự anh có thể đổi cho em - Len hào phóng nhìn cô vợ tương lai của mình đang tỏ ra xem thường cậu.

-Không cần đâu! - Rin nói xong đẩy cửa bước xuống xe.

Cô đi theo Len đi lên lầu đến đúng căn hộ của họ, Len lấy tấm thẻ ra quét nhẹ thì cửa mở ra. Khi ánh đèn được bật sáng khắp nhà thì Rin phải tròn mắt và há mồm vì ngạc nhiên, tuy là Len rất đáng ghét nhưng căn nhà của cậu được trang trí rất đẹp mỗi thứ điều rất tinh tế.

Len khẽ mỉm cười khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Rin, cảm nhận được tên đáng ghét đang cười mình, Rin lập tức khép miệng lại và giả vờ trở lại vẻ mặt dửng dưng của mình.

-Em cứ tham quan đi, có gì không hài lòng cứ nói với anh. Đây là chìa khóa nhà - Len đặt vào tay của Rin tấm thẻ.

Rin khẽ mỉm cười nhẹ nhìn tấm thẻ - Đúng là trò cua gái cũ rích - Rin bỏ nhanh vào túi và đi một nước vào bên trong.

Len đương nhiên hiểu những gì Rin đang ám chỉ, bởi vì 7 năm trước cậu cũng đưa cho cô chìa khóa nhà như vậy.

-Sao hả có vấn đề gì không? - Len nhẹ nhàng bước đến gần Rin ôm lấy cô từ phía sau

Rin tháo tay của Len ra ngay lập tức và quay lại nhìn anh với ánh mắt khó chịu - Vấn đề lớn nữa là khác.

Rin đi đến chỉ chiếc giường lớn trong phòng của Len và vòng tay nhìn anh - Giường nhỏ như vậy làm sao mà ngủ, còn nữa nếu như chiếc giường này đã có phụ nữ khác nằm lên thì tôi muốn có giường mới mắc công lại vướng bệnh.

-Len khẽ mỉm cười - Em ghen sao?

-Tôi không phải ghen, đây gọi là sạch sẽ - Rin nhấn mạnh cho Len biết cô không phải là ghen như anh suy đoán.

-Anh sẽ đổi giường lớn hơn cho thoải mái, nhưng em yên tâm ngoài em ra chưa có bất kì người phụ nữ nào bước vào ngôi nhà này - Len chắc chắn khẳng định với cô vợ chưa cưới của mình.

-Anh có từng thấy heo nái leo cây chưa? - Rin tỉnh queo hỏi Len một câu không đâu vào đâu

-Chưa - Len lắc đầu khó hiểu và mặt nghệch ra.

-Khi nào thấy thì hãy nói cho tôi biết - Rin khẽ mỉm cười nhẹ và tiếp tục lại đi tham quan chỗ khác.

Lúc này, Len mới bật cười thì ra câu nói của Rin tức là ám chỉ những gì cậu nói cô hoàn toàn không chút tin tưởng nào cả.

-Tủ quần áo tôi cũng muốn cái lớn hơn, anh định để một mình đồ của anh thôi sao? - Rin liếc nhẹ Len một cái ra trò rồi lại đi chỗ khác tìm chỗ để bắt lỗi bắt phải Len - Kệ đựng giầy cũng phải lớn, giấy dán tường nên thay đi, rèm cửa phải thay hết...

Cái gì Rin cũng đòi đổi, hầu như nhìn vào cái gì cô cũng thấy chướng mắt, không có thứ gì là hài lòng cô.

-Được thôi, anh sẽ đổi hết cho em - Len nói chắc chắn

-Tốt nhất là nên đổi hết trước ngày cưới của chúng ta nếu không tôi sẽ không vào ở đâu - Rin cười ranh ma vì còn 1 tuần nữa là đến ngày họ kết hôn với nhau, rõ ràng Rin lại muốn gây khó dễ cho Len.

-Không vấn đề gì - Len mỉm cười bình thản

-Đây là phòng gì vậy? - Rin thấy một căn phòng bị khóa, mở vào không được.

-Đây là phòng bí mật của anh, em không thể vào được - Len khẽ lên tiếng

-Tôi muốn xem - Rin chống hông ngang ngược nói.

-Không được, chưa đến lúc em không thể xem - Len kéo tay của Rin lôi ra ngoài, còn Rin thì ngoái đầu lại nhìn căn phòng với sự nghi hoặc trong lòng.

-Tôi không thích làm việc nhà đâu, anh đừng có ý định bắt tôi quét nhà, nấu cơm cho anh ăn...đừng mơ đến chuyện đó - Rin ngồi phịch xuống sofa vòng tay tuyên bố trước.

-Việc dọn dẹp nhà cửa anh đã thuê người, đến sáng sẽ có người đến quét dọn sạch sẽ cho chúng ta, em không cần phải đụng vào cái gì cả. Nhưng mà....chuyện nấu cơm thì anh phải suy nghĩ lại.. - Len lập tức cười ranh ma nhìn Rin

-Tôi sẽ bỏ thuốc độc vào cơm - Rin híp mắt nói hâm dọa.

-Anh cũng tình nguyện ăn - Len ngồi xuống sát lại gần Rin.

-Chiêu này không hữu dụng với tôi đâu - Rin đưa tay đẩy mạnh Len ra và đứng dậy ngay lập tức.

Len đưa tay túm lấy cánh tay của Rin kéo cô thật mạnh làm cho cô ngã vào người của cậu. Rin cố vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Len, cô khó chịu mỗi khi bị con người này ôm chặt vào lòng. Bởi vì khi đó tim của cô sẽ đau nhói và khó chịu...

-Anh muốn gì? - Rin lạnh lùng nói.

-Chúng ta thân mật một chút cũng không được sao? - Len đưa mặt sát vào người của Rin như đang ngửi lấy mùi nước hoa dễ chịu và quyến rũ của cô.

Rin híp mắt lại cô đang căm giận con người ngay trước mặt mình, hắn dùng quyền lực để ép cô lấy hắn. Chỉ cần hắn thích điều gì đó thì hắn nhất định phải có, sao lúc nào cô cũng ở trong lòng bàn tay của hắn để mặc cho hắn đùa giỡn.

-A!

Len lập tức buông Rin ra và xoa xoa cánh tay, Rin đứng bật dậy khẽ mỉm cười khi thấy vẻ mặt bất ngờ của Len vì bị cô cắn một phát vào cánh tay.

-Em... - Len nhìn Rin khó hiểu

-Rin cười khẩy và đứng bật dậy - Tôi ghét cái vẻ mặt đắc thắng của anh

Nói xong Rin lấy túi xách và quay lưng đi ra phía cánh cửa, Len đưa mắt nhìn theo Rin.

-Em vì anh cho nên mới thay đổi như thế này sao? - Len đột nhiên lên tiếng hỏi, tuy là lúc này không nhìn thấy vẻ mặt của Len nhưng Rin lại cảm nhận được giọng cậu đang rất nghiêm túc hỏi cô.

-Anh đang tự đề cao mình quá đó Len Kagami.

Lòng Rin có chút đau nhói, mắt cô có chút dao động. Cô ghét cái cảm giác yếu đuối lúc này.

-Đây không phải là con người thật sự của em, anh sẽ lôi em ra khỏi cái vỏ ốc đó. Anh sẽ làm cho em quay trở lại với chính bản thân mình. Và điều quan trọng nhất chính là làm cho em yêu anh - Len khẽ lên tiếng.

Rin khẽ bật cười lớn và ngước nhẹ mặt lên khi nghe những lời, sao chỉ một câu nói của hắn lại đang tác động đến tâm tư của cô - Chủ tịch Kagami, nếu là 7 năm trước khi nghe những lời này tôi sẽ mừng đến phát khóc và ôm chặt lấy anh. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã thay đổi...không lẽ anh đã quên lời tôi hay nói với anh hay sao?

-Trái tim bây giờ là của em...em sẽ không trao cho bất kì ai - Len nhắc lại những lời mà Rin từng nói với cậu.

-7 năm trước anh đã có nó nhưng chính anh đã đánh mất đi nó, anh nghĩ sẽ có cơ hội nữa sao? - Rin quay lại nhìn thẳng đối diện với Len với ánh mắt kiên định.

-Không có cơ hội sao? - Len nghiêm túc hỏi.

Rin khẽ mỉm cười nhẹ tiến lại gần của Len, cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của cậu nhìn Len với ánh mắt dịu dàng. Khi Len đưa tay lên định nắm lấy bàn tay đó thì Rin vội rút lại và lùi lại thật nhanh.

-Không thể nào có cơ hội lần nữa đâu chủ tịch Kagami.

Rin bật cười lớn đưa ngón tay quơ quơ và quay đi rời khỏi căn hộ, cô thích cái cảm giác khi Len đưa tay lên định nắm lấy bàn tay của cô nhưng lại không nắm được. Cô muốn nói cho cậu biết bây giờ nó đã không còn dễ dàng nữa, dù ở ngay trước mắt nhưng cô sẽ không dễ dàng để cho Len túm được. Cô sẽ không cho bàn tay đó chạm vào trái tim của cô lần nữa.

Len ở lại trong căn hộ nhìn bàn tay của mình và khẽ mỉm cười chua chát. Đúng là Rin của 7 năm sau hiện diện rất rõ ràng nhưng lại rất khó nắm bắt. Bây giờ, trái tim của cô đã giữ rất chặt nếu muốn bước vào thì cần phải có thời gian và sự kiên nhẫn. Tuy luôn nhìn thấy rõ Rin bị Len cưỡng ép đủ mọi chuyện nhưng cái trò chơi tình ái này người đang bị vờn chính là Len. Bởi vì, cậu luôn phải dùng cái đầu thông minh và nhạy bén của mình đã quan sát và phán xét những suy nghĩ của vị hôn thê.

Rin ở trong thang máy dựa lưng vào đôi chân như muốn khuỵu xuống, ánh mắt của cô trở nên xót xa. Đến bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân mình không hề kiên cường chút nào. Chỉ cần ở bên cạnh Len thì cô phát hiện ra mình rất dễ xao động bởi những lời nói và cử chỉ của hắn. Cô đang đấu tranh với tình cảm của mình, cô không thể một lần nữa bước vào vết xe đổ.

.

.

.

.

-Rin!Hôm nay cậu thật sự rất đẹp! - Lily nhìn Rin với đôi mắt ngưỡng mộ

Ngày cưới đã đến nên đương nhiên hôm nay Rin của chúng ta phải lộng lẫy trong chiếc đầm cưới cô dâu của mình.

-Mình cứ tưởng cậu sẽ bỏ trốn - Gumi khẽ mỉm cười vì có chút tò mò cứ nghĩ Rin sẽ quậy đến cùng.

-Mình không dư hơi như vậy, anh ta sẽ túm mình được thôi. Mình không muốn ba mình phải mất mặt...hơn nữa...sau này còn nhiều thời gian từ từ tính sổ với anh ta - Rin khẽ mỉm cười chỉnh lại bao tay của mình.

-Rin, đêm nay cậu định sẽ thế nào? - Lily có chút tò mò và lo lắng.

-Thế nào là thế nào?Mình là vợ của anh ta chuyện đó định chắc phải làm thôi...dù có thể xác của mình nhưng anh ta mãi mãi cũng không thể nào có được trái tim của mình - Rin cười nhếch nhẹ.

-Bọn mình ra ngoài giúp cậu đón khách - Lily khẽ lên tiếng. Gumi và Lily rời khỏi phòng nhưng họ vẫn lén quay lại nhìn Rin vì có chút lo lắng. Rin cười thật tươi nhìn hai cô bạn như chắc chắn cho họ biết cô không có vấn đề gì cả. Khi cánh cửa phòng khép lại nụ cười trên môi của Rin vụt tắt đi. Cô bước đến tấm gương lớn trong phòng và nhìn bản thân mình đang phản chiếu trong đó. Cô khẽ nở một nụ cười nhạt đau xót...

-Rin Kagamine, mày đang làm điều gì vậy?

Mắt Rin đỏ lên và ngấn lệ nhưng cô lại cố nén chặt nó vào trong.Bảy năm trước cô đã từng mơ ước được mặc chiếc áo cưới rực rỡ này để cùng Len bước vào nhà thờ. Nhưng sau khi bị tổn thương thì Rin chưa từng nghĩ đến mình sẽ được mặc chiếc áo này. Vậy mà 7 năm sau ông trời lại trêu đùa cô để nguyện vọng của cô được thực hiện nhưng nó không hề trọn vẹn chút nào. Giờ đây trong cô không rõ còn có tình yêu giành cho Len nữa không?Mọi cảm giác đan xen lẫn trong lòng cô làm cô đau đớn và nghẹt thở.

-Bé cưng!

Cánh cửa khẽ mở ra, Rin nghe được tiếng đó là của Len thì cô lập tức quay lại cái vẻ mặt lãnh đạm của mình. Giả vờ ngồi xuống trang điểm lại cho đẹp.

-Vào kiểm tra xem tôi có bỏ trốn hay không sao?

-Anh biết em sẽ không làm vậy. Có một số câu anh muốn nói rõ với em trước khi làm lễ - Len khẽ mỉm cười tiến lại gần Rin nhìn cô

-Nói gì thì nói lẹ đi - Rin vẫn cái giọng lãnh đạm

-Hôm nay, em là cô dâu đẹp nhất - Len khẽ mỉm cười cuối nhẹ xuống ôm lấy Rin

-Chỉ vào nói điều vô bổ này sao? - Rin vẫn ngồi im đó mặc cho Len ôm mình nhưng vẻ mặt thì không nở nụ cười.

-Nếu em đã làm vợ của anh thì em cứ tin rằng vị trí này của em rất chắc chắn trong tim anh, dù em không yêu anh nhưng em là người vợ duy nhất và suốt đời này của anh. Ngoài em ra anh sẽ không yêu bất cứ cô gái nào...cũng không phóng túng như lúc trước. Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh là người em có thể nương tựa cả đời, em sẽ không hối hận vì đã lựa chọn anh.

Len khẽ dịu dàng nói bên tai của Rin, Rin có chút dao động nhẹ trong lòng và mắt thì trùng xuống dường như có một chút xúc động khi nghe lời nói này.

-Nói xong rồi thì ra ngoài đi, tôi phải trang điểm lại. Anh chắc không muốn cô dâu của mình lát nữa sẽ xấu chứ? - Rin gỡ nhẹ tay của Len ra khỏi vòng eo của mình.

-Vậy anh ra ngoài đây - Len mỉm cười dịu dàng rời khỏi phòng.

Ánh mắt của Rin lập tức trùng xuống cô cười nhạt - Heo nái cũng biết leo cây à! - Giọng Rin nghẹn đi.

Khi tiếng nhạc vang lên cũng là lúc Rin choàng tay của ba mình bước vào lễ đường. Lúc này, Rin phát hiện ra một điều thật kỳ lạ có rất nhiều người đến dự hôn lễ nhưng khi bước vào cánh cửa đó cô lại chỉ thấy duy nhất một đường sáng dài và Len đang đứng ở cuối đường sáng đó và mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Đây không phải là giấc mơ của 7 năm trước sao? Bây giờ nó đã trở thành hiện thực, cô nên vui hay là buồn đây?

-Len, ta giao con gái cho con, hãy chăm sóc nó thật tốt - Ông Kagamine đưa tay của Rin cho Len

Len nắm chặt lấy tay Rin và khẽ cười dịu dàng - Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Chợt Rin khẽ nở một nụ cười dịu dàng, cô tự nói với bản thân mình đây chỉ là một màn kịch mà thôi. Giữa cô và Len vốn không hề có tình yêu, cô chỉ là vật trao đổi và thế chấp cho hắn mà thôi. Rồi cũng có lúc màn kịch này sẽ hạ màn cho đến khi hắn bắt đầu cảm thấy chán.

******

-Xin lỗi, đáng ra nên đưa em đi du lịch nhưng nửa chừng lại có bản hợp đồng quan trọng cần giải quyết.

Len cầm khăn lau tóc bước ra từ nhà tắm mỉm cười dịu dàng tiến lại gần Rin. Cô đã tắm xong trước Len và đang mặc chiếc đầm ngủ màu đỏ mỏng manh ôm sát người gợi lên những đường cong rất quyến rũ.

-Không sao, tôi không quan tâm đến chuyện này - Rin khẽ lên tiếng và đặt nhẹ cái mái sấy tóc xuống.

Len khẽ mỉm cười tiếp tục lau khô tóc và nói - Anh sẽ nhanh chóng thu xếp cùng em đi du lịch.

-Không cần phiền như vậy đâu.

Rin cầm cái máy sấy tóc bước xuống giường và bước đến gần Len, cô dịu dàng lại gần Len giúp cậu sấy tóc. Len khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn Rin, tuy là miệng thì có chút khó chịu nhưng mà Rin cũng rất quan tâm đến Len.

-Cám ơn em - Len khẽ dịu dàng nói và đưa tay ôm lấy eo của Rin.

-Tôi chỉ muốn làm tốt vai trò người vợ của mình, dù sao tôi cũng xài tiền của anh. Công ty Kagamine ngàn mấy công nhân viên điều dựa vào anh cả. Đối xử tốt với anh để sau này khi rút tiền của anh...tôi sẽ không thấy ngại - Rin đang sấy tóc cho Len khẽ cuối nhẹ nhìn cậu cười tinh ranh.

-Em thật sự rất đáng yêu.

Cái bàn tay nghịch ngợm của Len lại bắt đầu không yên, nó đang đặt ở mông của Rin và bóp nhẹ làm Rin giật mình cô trừng mắt nhìn cậu.

-Tôi vẫn chưa xong! - Rin nhìn Len cảnh cáo như đang cảnh cáo một đứa trẻ tinh nghịch.

Len bật cười lớn và ôm chặt lấy Rin quật cô ngã xuống giường, Rin cầm chặt cái máy sấy vì sợ nó rơi xuống.

-Anh thật sự thiếu kiên nhẫn đó! - Rin lạnh lùng nói khi Len đang nằm đè lên người của cô.

-Em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh thiếu kiên nhẫn - Len cười dịu dàng đưa tay lấy cái máy sấy ra khỏi tay của Rin, cậu tắt nó đi và chồm nhẹ đặt lên bàn để chiếc đèn ngủ.

Quay lại với việc chính của mình, Len đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Rin và vuốt nhẹ từng đường cong trên người Rin do chiếc đầm ngủ tạo nên. Rin vẫn nằm yên đó sắc mặt không có chút biểu cảm, cô biết bản thân sẽ phải làm điều này cùng hắn lần nữa. Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, cho dù hắn có được thân xác của cô lần nữa...thì trái tim của cô nhất định cũng sẽ không giành cho hắn.

-Để anh đoán xem em đang nghĩ gì? - Len chợt dừng tay lại đưa cặp mắt tình tứ nhìn Rin.

-Anh thích chơi trò đoán suy nghĩ lắm sao? - Rin lạnh nhạt nói.

-Em đang mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm...nhưng anh không thích làm tình với một cái xác không cảm xúc đâu.. - Len cười tinh quái.

-Tôi đối với anh vốn không có cảm xúc từ lâu - Rin lãnh đạm nói.

-Thật sao, vậy em hãy nghe cơ thể của em có nói như vậy không? - Len cuối xuống nói nhỏ vào tai của Rin.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Warning: Chương sau có cảnh nóng =]]].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro