Tri Phủ Tri Phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết Không Biết Không

---

Tác giả: 灭火器

Link gốc: https://nixing178.lofter.com/post/309cd795_1cab2cc89

__________________________________________________________

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

“Cô nương, ngươi không sao chứ?”

Tả Tịnh Viện duỗi tay ở trước mặt người nọ lắc lắc, nghĩ thầm, cô nương này bộ dáng anh tuấn, làm sao nhìn lại thấy ngốc ngốc.

“A! Không có việc gì, đa tạ ân cứu mạng của công tử.”

Đường Lỵ Giai phản ứng lại, mình đây là nhìn người ta đến thất thần, lúc này mới luống cuống tay chân nói lời cảm tạ.

                                                                                                    

---

                                                                                                  

“Ơ, công tử vì sao lại ở chỗ này?”

“Nguyên lai là cô nương ngươi, thật sự quá tốt, không biết cô nương có thể mang ta ra ngoài hay không?”

Tả Tịnh Viện thấy Đường Lỵ Giai, hiển nhiên thật kinh hỉ.

“Công tử như thế nào vào được nơi này? Từ nơi này đi ra ngoài ít nhất cũng mất một tháng a!”

“Cái gì? Ta bất quá đi vào mới có nửa ngày, làm sao lại xa như vậy?”

Tả Tịnh Viện thật sự khiếp sợ.

“Quên đi, ngươi trước đi theo ta!”

Nói rồi liền kéo Tả Tịnh Viện vội vàng rời đi.

Điều mà Tả Tịnh Viện không biết chính là, khu rừng nơi nàng đứng vừa rồi là nơi trú ngụ của rất nhiều yêu quái hung mãnh, ngay cả Đường Lỵ Giai thân là yêu nhưng ngày thường cũng không dám đến.

“Hai ngày này ngươi trước tiên cứ ở lại nơi này của ta đi, qua hai ngày nữa, ta trở về liền mang ngươi đi khỏi.”

Nhìn Tả Tịnh Viện đang đánh giá phòng ốc, Đường Lỵ Giai mặt đã ửng đỏ.

“Hảo.”

Tả Tịnh Viện mỉm cười đồng ý.

                                                                                                  

---

                                                                                                  

Hai ngày sau, Đường Lỵ Giai cả người đầy vết thương đã trở lại, nhưng được Tả Tịnh Viện dốc lòng chăm sóc, rất mau liền khỏi hẳn. Về việc đã xảy ra trong hai ngày rời đi, Đường Lỵ Giai không nói, Tả Tịnh Viện cũng không hỏi.

“Chờ ta trở lại!”

Tả Tịnh Viện nắm lấy tay Đường Lỵ Giai, đem nàng ôm vào trong lòng.

“Hảo.”

Đường Lỵ Giai ở nhà đợi thật lâu, cũng không thấy Tả Tịnh Viện trở về, một ngày này nàng cuối cùng là không chịu nổi đành xuống núi đi tìm người kia.

                                                                                                  

---

                                                                                                  

“Ai! Cô nương, đây là của ngươi sao?”

Là người!

“Ân.”

Áp xuống nội tâm đang kích động.

“Cô nương, chúng ta có phải hay không đã gặp qua ở đâu đó?”

“Ân!”

“Ngươi, không nhớ rõ ta sao?”

“Không nhớ rõ!”

Tả Tịnh Viện thoạt nhìn rất thống khổ rời đi.

Nhìn bóng lưng Tả Tịnh Viện rời khỏi, Đường Lỵ Giai chậm rãi ngồi xổm xuống.

Sau đó, công tử vẫn luôn tìm một người, nhưng là nàng chính mình cũng không biết đó là ai, nàng tìm cả đời cũng không tìm được. Sau đó, hoa yêu từ bỏ hơn một ngàn năm tu vi của chính mình, đầu thai thành phàm nhân.

Hoa lạc là kiếp, chấp niệm, bất quá đổi lấy một hồi xưa nay vô duyên.

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

End.
__________________________________________________________

                                                                                                  

Lời tác giả:

Ân, khả năng có hậu tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro