Tam Thập Thất Độ Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

37°1

---

Tác giả: 苏洲九安

Link gốc: http://wenruanren.lofter.com/post/1f8ca594_1c656058d

__________________________________________________________

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

0.

Đã học cách thắt cà vạt rất lâu.

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

1.

Lại nói tiếp mình vì cái gì mà hiện tại mới muốn học thắt cà vạt đây.

Lưu Thiến Thiến thật sự đã cố sức ở trước mặt dạy Tả Tịnh Viện như vậy thế này, như vậy thế kia, ba lần bốn lượt đem cà vạt thắt cho tốt, đáng tiếc Tả Tịnh Viện một mặt mơ hồ cùng ngón tay lúng túng vẫn là làm cô biết, khiến nàng học được cách tự mình đeo cà vạt, không bằng để nàng biến ra phép thuật còn nhanh hơn.

"Vì cái gì không thể giống như thắt khăn quàng đỏ!"

Lăn lộn hai lần, Tả Tịnh Viện có điểm tức giận mà đem cà vạt ném qua một bên, không nghiêng không lệch treo trên ghế.

"Là em quá ngốc rồi!"

Lưu Thiến Thiến cảm thấy mình cũng coi như là tận tâm tận lực, rõ ràng Tả Tịnh Viện đối với động tác vũ đạo đều có thể nhớ thật chính xác, chỉ là cố tình ở phương diện thắt cà vạt làm cho rối tung rối mù.

"Trước kia làm cái gì đi?"

Tả Tịnh Viện bình đạm, lại lấy cà vạt bên cạnh quấn quanh ngón tay nghịch một lúc, nói:

"Không rảnh."

"Hóa ra em rất bận rộn."

"Cũng tạm đi."

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

2.

Tại một tháng trước vẫn là Đường Lỵ Giai thắt cà vạt cho nàng.

Hai người ở chung ba năm, tính ra Đường Lỵ Giai thế nhưng không than một tiếng giúp nàng thắt cà vạt ba năm. Lúc ấy còn không tự giác, mỗi ngày sáng sớm đều yên tâm thoải mái mặc tốt áo sơ mi, cầm cà vạt trên tay xoa vài cái, lại đến bên cạnh Đường Lỵ Giai, vô cùng tự nhiên nói câu:

"Học tỷ, giúp em thắt đi."

Đường Lỵ Giai hạ xuống khóe mắt, ngón tay mảnh mai tùy ý đem cà vạt gấp lại, buồn cười chính là nàng đứng nhìn ba năm cũng không học được cách thắt như thế nào, lại đem ngữ điệu khi nàng cùng mình nói chuyện phiếm nhớ thật rõ ràng.

Hiện tại nhớ tới, lồng ngực vẫn có cảm giác ngột ngạt.

Ba năm trước, Tả Tịnh Viện ban đầu cũng không có hạ quyết tâm ở lại Quảng Châu, chỉ là đang đắn đo tìm xem có chỗ nào thích hợp để ở lại hay không. Quảng cáo cho thuê nhà không ít, một đám xem qua xem lại chung quy chỉ muốn cau mày, tại thời điểm muốn từ bỏ vẫn là đụng phải Đường Lỵ Giai.

Hãy còn nhớ rõ lúc ấy chính mình gõ cửa, thời điểm cửa mở, Đường Lỵ Giai một tay vẫn đang cầm đàn guitar, lúc nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc.

"Hợp thuê?"

Tả Tịnh Viện theo bản năng rời khỏi thân thể, nhìn bảng số nhà, trong não cẩn thận đối chiếu một chút, sau đó quay người lại xác định:

"Là ngươi sao?"

"À à, hợp thuê."

Đường Lỵ Giai giống như là có điểm phục hồi tinh thần, nghiêng người sang một bên.

"Là chỗ này, ta tên Đường Lỵ Giai."

Ai sẽ cười giống như Đường Lỵ Giai đây, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, miệng cười như thế, chỉ là cứ vậy mà tới thôi.

Nhân gian kinh hồng.

Tả Tịnh Viện lúc ấy chỉ đơn thuần một tiểu hài nhi a, tức khắc đem cả đời người đều bị mê hoặc rồi, trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ ở nhà:

"Con muốn ở lại Quảng Châu!"

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

3.

Nói tới cũng chỉ là hành vi bốc đồng, nhưng sau này cũng không có hối hận qua.

Đường Lỵ Giai, Đường Lỵ Giai, nói đến cùng tất cả đều là bởi vì Đường Lỵ Giai.

Mục tiêu của Đường Lỵ Giai là trở thành ca sĩ, đây là điều mà Tả Tịnh Viện được biết ngay từ đầu, như thường lệ, cơ bản là mỗi ngày, việc mà Đường Lỵ Giai làm nhiều nhất là ôm đàn guitar hoặc là ngâm nga vài giai điệu.

Từ lúc Tả Tịnh Viện ra khỏi cửa, cho đến lúc Tả Tịnh Viện trở về, tư thế đều dựa vào ghế sô pha, không hề thay đổi. Nhìn thấy Tả Tịnh Viện liền ngẩng đầu, lông mi cong cong, ôn ôn hòa hòa nói câu đã trở về rồi.

"Ân."

Tả Tịnh Viện ngoan ngoan ngoãn ngoãn đi đến bên người Đường Lỵ Giai, nhân tiện dựa một chút, ôn thuận giống như một chú kim mao.

Dưới một mái nhà, không tránh khỏi có liên quan, ở chung nhiều, nói ra ngoài thì tính là hợp thuê, thuận miệng chính là sống thử, cái sau so với cái trước đương nhiên danh phận có nhiều hơn một chút ái muội, nhưng rốt cuộc thời gian lâu như vậy, ai lại ở trong chi tiết đó liều chết moi chữ.

Thời điểm gọi đồ ăn ngoài rất nhiều, thế nhưng thời điểm tự mình động thủ cũng không ít.

Đó là những gì Đường Lỵ Giai nghĩ về Tả Tịnh Viện.

Làm gì gì không được, ăn cơm đệ nhất danh.

Xong rồi còn chết không thấy thịt.

"Chị có tư cách nói em sao?"

Tả Tịnh Viện đúng lúc liếc mắt nhìn người gầy không thấy thịt bên cạnh.

"Chính mình đều sắp thành một bộ xương rồi mà còn tấm tắc."

Tả Tịnh Viện có một quãng thời gian như vậy quyết tâm đem Đường Lỵ Giai nuôi béo.

Chỉ tiếc nguyện vọng này không có hậu thoại rồi.

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

4.

"Em muốn nghe Thủy Tinh Ký sao?"

Ngày hôm đó Đường Lỵ Giai bỗng nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, Tả Tịnh Viện vốn dĩ đang nằm ở một bên xem sách chuyên môn, lúc bị hỏi còn có điểm phát ngốc.

Kỳ thật chị đã dành không ít thời gian để đàn hát cho nàng nghe, viết được một giai điệu vừa ý cũng sẽ bày ra bộ dạng tranh công mà đàn cho nàng nghe một lần.

Tuy rằng không hiểu những cái thất thất bát bát chuyên nghiệp đó, nhưng tai cảm thấy dễ nghe, liền ra sức khen thiên hoa loạn trụy, còn có thể bị Đường Lỵ Giai cười cười đẩy một cái, đầu không cẩn thận đụng vào góc bàn cũng không kêu đau, chỉ nghĩ tới cười giống như vậy.

"Hảo a hảo a."

Tối đó, Tả Tịnh Viện như thường lệ, đóng sách lại, sau đó chớp chớp mắt nhìn Đường Lỵ Giai.

Cũng thật thích.

Đường Lỵ Giai nhướng mày đầy tự tin, hờ hững gảy nhẹ dây đàn, ánh mắt sáng ngời, tuy rằng bị giới hạn bởi một không gian nhỏ hẹp bên cạnh sô pha, lại giống như đứng trên một sân khấu lớn, lấp lánh mà tỏa sáng.

Đường Lỵ Giai đối diện với tầm mắt của nàng cũng chỉ là cười cười, giọng điệu hơi nâng lên:

"Nhìn cái gì a."

---

Cùng nhau dạo chợ đêm, ở giữa đám đông chen chúc mà nắm tay.

Đường Lỵ Giai nhìn Tả Tịnh Viện so với mình cao hơn, một bộ dạng biếng nhác mà đi ở trước mặt.

Sau đó không biết khi nào, bị đám người chen lấn mà buông lỏng tay ra, Đường Lỵ Giai có điểm hoảng hốt nhìn phía trước tới tới lui lui nhiều người như vậy, đứng tại chỗ lại không biết nên đi đâu.

Vốn dĩ không phải như thế này.

Đường Lỵ Giai có chút cố sức nghĩ, lại tìm không thấy một chút manh mối hiện trạng nào, lòng bàn tay trống rỗng, suy nghĩ có điểm loạn.

Lúc chị muốn gọi tên Tả Tịnh Viện, giọng nói của em ấy đã vang lên rõ ràng ở cách đó không xa.

"Học Tỷ!"

Là loại thanh âm này, sáng sớm ôn ôn hòa hòa ở bên tai gọi chị rời giường, buổi chiều khi trở về quen thuộc gọi chị "Học Tỷ", hay là buổi tối, ngẫu nhiên sẽ cùng chị cãi nhau.

Là loại thanh âm như thế này.

"Ei."

Đường Lỵ Giai không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ là đơn giản đáp một câu, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

"Em ở đây."

Lần này âm thanh rất gần, gần đến giơ tay là có thể với tới.

Tả Tịnh Viện nháy mắt đã ở trước mặt, trong tay còn cầm một chậu cây mọng nước nhỏ.

"Đáng yêu quá."

Chị cười hì hì chọc chọc.

"Có thể mang về cho Muội Muội làm bạn sao?"

Vẫn là cảm giác không nói nên lời.

Đường Lỵ Giai ổn định tâm tình, cười nói:

"Được rồi, về nhà đi."

Theo thói quen thuận tay nắm lấy tay Tả Tịnh Viện dắt đi, mà đối phương cũng đã tập mãi thành thói quen.

Giai điệu đêm đó là như thế nào tới?
Bài hát đó là như thế nào hát tới?

Còn phải mất bao xa mới có thể tiến vào trái tim người.
Còn phải mất bao lâu mới có thể tiến đến gần người.

Chỉ cần ngước mắt lên, là có thể bắt gặp ánh mắt của Tả Tịnh Viện, chuyên chú, ôn nhu.

Nhìn cái gì a.

Chị a.

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

5.

"Sau đó, tất cả những thứ này đều là quá khứ."

Tả Tịnh Viện bình đạm nói, còn cố sức tập thắt đi thắt lại cà vạt, kết quả thuận tay mắc phải một cái nút thắt, đành phải hao tốn tâm tư tháo ra.

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

6.

Kỳ thật còn có một nguyện vọng.

Cất giấu đã rất lâu rất lâu rất lâu.

Muốn kéo Đường Lỵ Giai dưới ánh mặt trời mùa hạ xán lạn chạy đến thở không nổi, chạy đến sảng khoái tràn trề, chạy đến tận cùng thế giới, dứt khoát vứt bỏ hết thảy.

Chỉ là nàng có thể, nhưng không biết Đường Lỵ Giai có thể hay không.

Nói muốn mang chị đi, nhưng gạt bỏ tuổi trẻ khí thịnh cuồng vọng, dường như chẳng còn sót lại thứ gì có thể khiến đôi bên sinh ra dũng khí bất chấp tất cả.

Được hay không được, tốt hay không tốt.

Loại lời nói như vậy vẫn là không nên xuất khẩu mà hỏi.

Cũng có rất nhiều đêm nhìn thấy Đường Lỵ Giai nhắm mắt dựa trên sô pha mà chìm vào giấc ngủ, bình bình ổn ổn, hô hấp nhịp nhàng lên xuống, vô hình trung đem cái gì tiêu phí hầu như không còn, mím môi, lông mày an ổn.

Sơn cốc không có tiếng vọng có đáng giá hay không đem một người nhảy vọt đi đây?

Lúc ấy Tả Tịnh Viện có chút cố sức tưởng là ôm được Đường Lỵ Giai đến giường ngủ, kết quả liều mạng nỗ lực nửa ngày cũng chỉ làm nàng rời sô pha một chút, càng đừng nói là ôm đi rồi.

Có chút hối hận.

Sau đó Đường Lỵ Giai nửa tỉnh nửa mơ mở to mắt, nhìn rồi lại nhìn Tả Tả Tịnh với đôi mắt buồn ngủ mông lung, nói mớ vài câu mơ hồ, lại cọ cọ vào cổ nàng.

Cuối cùng Tả Tịnh Viện tìm được một tấm chăn đắp cho Đường Lỵ Giai, chính mình lại không buồn ngủ, ngồi bên người chị nhìn vào một khoảng hư vô trong đêm tối mà ngẩn người.

Đường Lỵ Giai dựa vào vai nàng, đêm khuya chỉ còn mỗi tiếng hô hấp nhạt nhẽo.

Khóe miệng có chút cảm giác chua xót, hít một hơi thật sâu, cẩn thận tựa đầu lên mái tóc mềm mại của người bên cạnh.

Nhưng bạn không nhảy xuống, làm sao biết có hay không có tiếng vọng.

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

7.

Không có lời hối hận, cho dù về sau mặc áo sơ mi không thắt được cà vạt cũng chết không nói hai từ hối hận.

Chỉ là nhà thám hiểm gan lớn cũng tránh không được kết cục tan xương nát thịt, cuối cùng thì cuộc sống vẫn không phải một cuốn tiểu thuyết, cũng không phải một vở hài kịch, nàng không có hào quang của nhân vật chính để có thể bảo đảm rằng vòng đi vòng lại, cuối cùng vừa nhấc đầu vẫn là có thể chiếu vào mặt.

"Kỳ thật là, chị chung quy không thích em."

Dùng tiếng Quảng Đông mà hỏi nhau, giữa môi và răng vẫn còn sót lại chút ấm áp ôn nhu quanh quẩn, ánh mắt cười cười, không bỏ xuống được khóe miệng.

Kỳ thật nha.

Chị là dành cho em.

Cực kỳ thích ý.

Nhưng bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì.

Thôi đi, thôi đi.

Vẫn là không cần nói nữa.

Nhưng kỳ thật, trước kia cũng có những lúc cãi nhau, cãi đến mắt mũi đỏ hồng, cãi đến đóng chặt cửa phòng không muốn quan tâm đối phương.

Đường Lỵ Giai co ro trong phòng nhìn cái gối mấy ngày hôm trước Tả Tịnh Viện chuyển đến còn có chút chua xót, lại có chút tức giận, lạnh mặt đem gối ném ra ngoài, lúc khóa cửa nhân tiện nói một câu.

"Lăn về phòng mình mà ngủ."

Sột sột soạt soạt một lúc sau, ngoài cửa một trận yên tĩnh.

Tả Tịnh Viện nhìn cánh cửa màu trắng, nghĩ xong rồi, Liga thật sự giận rồi.

Sau nửa giờ quật cường cũng đành phải nhận mệnh, ôm Muội Muội đang lấy móng vuốt cào cửa, sống chung với một chú kim mao lớn đáng thương, nước mắt lưng tròng.

"Mình về sau sẽ không bao giờ chọc Đường Lỵ Giai sinh khí."

"Không bao giờ làm chị ấy buồn."

"Không bao giờ làm chị ấy thương tâm."

"Về sau cũng muốn đối với chị ấy thật tốt."

"Chị ấy nói cái gì chính là cái đó."

Ai nha ai nha.

Tả Tịnh Viện còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Muội Muội, lớn tiếng nói: "Mẹ con sinh khí rồi! Oa! Chị ấy không cần chúng ta nữa! Chúng ta quá thảm rồi! Thật đáng thương a! Oa oa oa oa oa oa..."

Gào không được bao lâu, cửa phòng mở ra, Đường Lỵ Giai nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô lại ngoài cửa, nhìn thấy khóe mắt Tả Tịnh Viện phiếm hồng liền nguôi giận.

Tả Tịnh Viện không biết, bắt lấy bàn chân của Muội Muội, cẩn thận gãi gãi Đường Lỵ Giai.

"Mau cùng mẹ con nói, không cần giận Tả Tịnh Viện nha."

Là thật đó.

Không muốn làm chị ấy sinh khí, không muốn làm chị ấy thương tâm, không muốn làm chị ấy có nửa điểm ủy khuất.

Tất cả những lời nói ra đều là chân chân thật thật.

Chỉ là sợ không ai nghĩ được rõ ràng làm thế nào lại có thể đi đến hiện tại.

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

8.

Nói không đau là giả.

Tả Tịnh Viện cởi bỏ cà vạt có chút nếp nhăn, nàng nhíu mày đem cà vạt đặt vào trong tay Lưu Thiến Thiến.

Trầm mặc a, một thứ gì đó bị kẹt ở cổ chai, chỗ nửa vời, không lên không xuống.

Nhưng chính là nói thật.

Tả Tịnh Viện khóe mắt có điểm đau, nàng dụi dụi mắt, khóe mắt liền trào ra nước mắt, không ngoài ý muốn.

Một tháng không cùng Đường Lỵ Giai liên lạc rồi.

Đã không cùng Đường Lỵ Giai liên lạc một tháng.

Muốn bao nhiêu năm mới có thể hồn nhiên bất giác đem một người đặt vào trong lòng giấu kín, lại muốn bao nhiêu lần, mới có thể thoải mái đem người này trả lại biển người mênh mông.

Tả Tịnh Viện quật cường quá nửa giờ, sau đó lại ôm mèo của Đường Lỵ Giai mà nước mắt lưng tròng nhận sai.

Lúc Tả Tịnh Viện nhìn về phía Lưu Thiến Thiến tìm kiếm một câu trả lời, Lưu Thiến Thiến một mặt bất đắc dĩ nhìn cà vạt bị làm cho nhăn nhúm.

Quên đi quên đi.

Khi nước mắt chân chính vỡ đê không cách khống chế, Tả Tịnh Viện liền như vậy mà khắc thật sâu hai chữ trong lòng.

Quên đi.

Tả Tịnh Viện nghĩ đại để vẫn là học không được.

Tự mình thắt cà vạt, học không được.

Cũng học không được cách rời khỏi Đường Lỵ Giai.

Lúc lướt qua danh sách tìm kiếm người kia, đầu ngón tay vẫn còn phát run, trong nháy mắt kết nối được còn mang theo tiếng khóc nức nở.

"Uy, Đường Lỵ Giai..."

                                                                                                  

---

                                                                                                  

《 "Theo như lời năm ấy em mạn bất kinh tâm mà yêu chị, buồn cười chính là hiện tại cho dù khí cấp bại nhưỡng cũng không thể rời khỏi chị." 》

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

End.
__________________________________________________________


                                                                                                 

Lúc dịch fic này mình đã thắc mắc ý nghĩa của tiêu đề khá lâu, mới chợt nhận ra, 37° là thân nhiệt bình thường của con người, 37°1 có lẽ nên hiểu là "Sốt Nhẹ", là chút ấm áp nho nhỏ của chúng ta trong ngày đông năm ngoái, trước những cơn giông bão này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro