Tiệt Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ảnh Chụp Màn Hình

---

Tác giả: 憨憨的圆圆要呼呼

Link gốc: https://xiaowangzidehuli221.lofter.com/post/3099deba_1cb077752

__________________________________________________________

                                                                                                   

                                                                                                 

                                                                                                 

“Nữ hài tử luôn cảm thấy chụp ảnh màn hình thì có thể giữ lại một thứ gì đó.”

                                                                                                 

Có lẽ là như vậy đi, em ngây ngốc mà nghĩ như vậy.

                                                                                                 

Trong vô số đêm tối, mỗi khi nhìn thấy những hồi ức vui vẻ đó, em đều sẽ tự nói với chính mình, những việc ấy thật sự đã từng tồn tại, sau đó lại yên lặng, xóa bỏ từng tấm từng tấm, rốt cuộc, chị cũng khiến em cảm thấy những thứ đó, là giả, nhưng là sau khi xóa bỏ lại lần lượt khôi phục, bởi vì em luyến tiếc.

                                                                                                 

Cứ như vậy, mặt trời dần nhô cao, ban đêm thật sự rất lạnh a, còn có một chút cô độc, vẫn là ánh mặt trời tương đối thoải mái, Hàm Hàm cũng thích.

                                                                                                 

Có thể em điên rồi đi, chị cảm thấy như vậy, bọn họ cũng cảm thấy như vậy, hiện tại em cũng cảm thấy như vậy, nhưng là, tại sao giống như mỗi một khoảnh khắc đều là em sai, vì lí do gì em cũng không biết, kỳ thật em cũng rất muốn biết.

                                                                                                 

Thật ra em có chút hối hận rồi, lúc ở văn phòng ấy, em có phải không nên nhìn chị hay không, chị có phải hối hận vì đã mỉm cười với em hay không, đúng vậy đi, suy cho cùng hiện tại sẽ không có nhiều chuyện như vậy, có lẽ người mà hiện tại em thích cũng không phải chị, có thể cũng chỉ là thích cái người ngây ngô, ngốc nghếch năm đó, cuối cùng lại để bản thân thất hồn lạc phách, sau này sẽ không bởi vì một nụ cười của người khác, mà mất hồn hay động tâm.

                                                                                                 

Đường Lỵ Giai, ảnh chụp màn hình và bản ghi âm đều ở đây, không có bản sao lưu, em, trở về Trùng Khánh rồi.

                                                                                                 

Em cái gì cũng không quên, nhưng là có vài thứ chỉ thích hợp cất giữ. Không thể nói, cũng không thể nghĩ, nhưng lại không thể quên.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

End.
__________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro