Thanh Huyết Chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh Máu Xanh

---

Tác giả: Abstract🐺

Link gốc: https://ace2791289.lofter.com/post/7417f634_2b5918083

Lời tác giả:

Cảnh báo ooc ⚠️

Hành văn không tốt

Đừng áp đặt 🚫

Nếu có tương đồng, chỉ là trùng hợp
__________________________________________________________

                                                                                                     

                                                                                                  

                                                                                                  

1.

                                                                                                  

"Trong thời gian gần đây, thành phố của chúng ta đã xuất hiện một loại bệnh trạng gọi là bệnh máu xanh, tuy không có khả năng lây nhiễm, nhưng tỉ lệ tử vong là trăm phần trăm. Trên cánh tay người bệnh sẽ xuất hiện những mạch máu nổi lên rất rõ ràng, máu biến thành màu xanh lam. Nếu bên cạnh có bạn bè xuất hiện triệu chứng này, xin hãy lập tức đưa đến bệnh viện, chúng tôi sẽ dùng huyết thanh để giữ lại cho họ một đoạn thời gian cuối cùng..."

Đài phát thanh truyền đi tin tức ngày hôm nay, Đường Lỵ Giai dùng bữa sáng xong liền tắt nó đi.

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

2.

                                                                                                  

"Hi, Liga, hôm nay dậy sớm vậy, tới Siba đã thích ứng rồi sao." Phùng Tư Giai bắt gặp Đường Lỵ Giai ra ngoài.

"Ừm, cũng giống như ở GNZ thôi."

"Haiz, chị đã nghe nói chưa, về bệnh máu xanh."

"Có nghe nói, nhưng không có bị nhiễm."

"Ở đây có một vị thành viên mắc phải chứng bệnh này, không nhìn rõ là ai, đã được đưa đến bệnh viện rồi."

"A? Thật vậy sao, vậy người đó có phải sẽ..."

"Hello, Tiểu Bắc. Ơ? Liga cũng ở đây à." Trương Hân kéo theo Hứa Dương Ngọc Trác ra ngoài.

"Chị tưởng rằng em cũng đi rồi chứ." Trương Hân ngáp một cái.

"Cái gì, đi đâu?" Đường Lỵ Giai nhìn Trương Hân.

"? Em không biết gì sao, sáng sớm hôm nay Viên Nhất Kỳ đưa Tả Tịnh Viện đến bệnh viện rồi, Tả Tịnh Viện mắc phải bệnh máu xanh."

"..." Đường Lỵ Giai không nói gì nữa.

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

3.

                                                                                                  

Rạng sáng hôm nay, lúc Tả Tịnh Viện vừa thức dậy, phát hiện đầu mình vô cùng đau nhức, còn tưởng là ngủ không đủ giấc. Nhưng lúc em đi đến phòng tắm rửa tay, nhìn thấy những mạch máu nổi cộm trên cánh tay mình, Tả Tịnh Viện cảm giác được một tia bất an, em cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, nhẫn tâm cứa một dao lên cánh tay.

Quả nhiên, máu là màu xanh lam, Tả Tịnh Viện không dám nghĩ tiếp nữa, em tuyệt vọng ngồi sụp xuống mặt đất. Trước mắt bỗng xuất hiện người kia, người đã từng rất yêu.

Tả Tịnh Viện cầm điện thoại lên, nhìn cái tên đầu tiên trong danh bạ liên lạc là Đường Lỵ Giai, em không dám ấn vào. Em thừa nhận, em là một người nhát gan. Rõ ràng chính mình còn yêu, nhưng lại không dám đối mặt với Đường Lỵ Giai, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không dám làm.

Tả Tịnh Viện cuối cùng vẫn không gọi cho nàng, mà là gọi cho huynh đệ tốt của mình, Viên Nhất Kỳ.

"Alo, Tả Tả?"

"Alo, Viên Nhất Kỳ, chị... khụ khụ..." Tả Tịnh Viện đột nhiên ho ra một ngụm máu.

"Chị không sao chứ, có chuyện gì vậy?"

"Chị có chút khó chịu, em có thể đưa chị đi, khụ khụ... bệnh viện xem sao không, khụ khụ..."

"Chị kiên trì một chút a, em lập tức đi qua."

Chờ đến lúc Viên Nhất Kỳ chạy tới, Tả Tịnh Viện đã bất tỉnh nhân sự.

"Tả Tịnh Viện! Chị cố chịu một chút."

Viên Nhất Kỳ gửi một tin nhắn WeChat cho Dương Tỷ.

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

4.

                                                                                                  

Hai người đến bệnh viện, bác sĩ đưa Tả Tịnh Viện vào phòng phẫu thuật.

"Bác sĩ, chị ấy làm sao vậy?"

"Bệnh máu xanh, chúng tôi đã tiêm cho cô ấy huyết thanh thích hợp, nhiều lắm cũng chỉ còn hai tuần. Thật là đáng thương, còn trẻ như vậy, haiz..."

Viên Nhất Kỳ không thể tin được Tả Tịnh Viện sẽ mắc phải loại bệnh này.

"Vì sao chị ấy lại mắc căn bệnh này?"

"Đại đa số đều là bởi vì yêu mà không được, trải qua thời gian dài tích tụ, thân thể không chịu nổi. Đúng rồi, trên cánh tay cô ấy có một cái ống nghiệm, nối liền với mạch máu, khi chất lỏng bên trong ống nghiệm không còn nữa, thì sinh mệnh của cô ấy cũng sẽ dừng lại."

"Vâng, cảm ơn ngài."

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

5.

                                                                                                  

Viên Nhất Kỳ mang theo Tả Tịnh Viện còn đang hôn mê trở lại Siba, em ấy nhẹ nhàng đặt Tả Tịnh Viện lên giường.

"Chậc, Tả Tịnh Viện, chị hà cớ gì lại phải tổn hại bản thân như vậy." Viên Nhất Kỳ bất lực lắc đầu.

Viên Nhất Kỳ vừa mới bước ra khỏi cửa phòng Tả Tịnh Viện, chuông điện thoại đã vang lên, là Đường Lỵ Giai gọi tới.

"Viên Nhất Kỳ, chúng ta có thể gặp nhau một lúc không, chị muốn biết tình trạng của em ấy."

"Được, em đến phòng chị."

                                                                                                  

Tại phòng Đường Lỵ Giai,

"Chuyện của Tả Tịnh Viện là sự thật sao?"

"Bác sĩ chính miệng nói, em chính tai nghe, chị cảm thấy thế nào?"

"..."

"Bệnh của chị ấy là bởi vì chị, chị ấy vẫn còn thích chị, nhưng chị ấy lại sợ chị cự tuyệt, yêu mà không được. Chị phải biết rằng, Tả Tịnh Viện sẽ không thể giống như em, em và Thẩm Mộng Dao vẫn là bạn bè, nhưng chị ấy ngay cả làm bạn với chị cũng không dám."

"Tả Tịnh Viện... Thật xin lỗi..."

"Bác sĩ nói, chị ấy nhiều nhất cũng chỉ còn thời gian hai tuần, hãy ở bên cạnh chị ấy, chị ấy thật sự rất cần chị."

Nói xong, Viên Nhất Kỳ đứng dậy rời đi, ở trong phòng, chỉ có bóng lưng tự trách của Đường Lỵ Giai...

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

6.

                                                                                                  

Dược tính của thuốc gây mê rút đi, Tả Tịnh Viện dần dần tỉnh lại.

"Đây là đâu? Trên cánh tay mình là..."

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.

"Ai? Ai ở đó!" Tả Tịnh Viện cảnh giác nhìn ra cửa.

"Đường... Lị Giai..." Tả Tịnh Viện nhìn thấy Đường Lỵ Giai, tức thời cũng không còn cáu kỉnh, "Chị vốn không nên tới..."

Hốc mắt Tả Tịnh Viện ửng đỏ, không ngăn được dòng nước mắt chảy ra. Đường Lỵ Giai tiến lên ôm lấy Tiểu Kim Mao.

"Đừng khóc, Tả Tịnh Viện, chị ở đây." Những lời này cực kỳ ôn nhu.

"Tại sao chị lại muốn tới đây?"

"Tại sao lại không thể tới?"

"Chúng ta BE rồi, em không muốn để Học Tỷ nhìn thấy em như vậy..."

"Tả Tịnh Viện."

Tả Tịnh Viện ngẩng đầu, Đường Lỵ Giai thuận thế hôn lên trán em, Tả Tịnh Viện ngây ngẩn.

"Tả Tịnh Viện, chúng ta không có BE, chỉ là chúng ta đang giở tính khí đùa nghịch mà thôi. Thời gian còn lại, chị vẫn luôn ở đây..."

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

7.

                                                                                                  

Mấy ngày này, Đường Lỵ Giai đưa Tả Tịnh Viên đi xung quanh dạo chơi một chút. Đường Lỵ Giai nhìn Tả Tịnh Viện, nàng của hiện tại, cũng rất vui vẻ, nhưng lúc nghĩ đến Tả Tịnh Viện không còn bao nhiêu thời gian, hốc mắt lại ửng đỏ.

"Học Tỷ, chị đợi em một lát."

Tả Tịnh Viện mua một bó hoa hồng thật to, tặng cho Đường Lỵ Giai.

"Học Tỷ, Tiểu Kim Mao của chị tặng chị một bó hồng." Tả Tịnh Viện cười nói.

Đường Lỵ Giai cũng cười, Tả Tịnh Viện đột nhiên tiến lại gần, khẽ hôn lên vành tai Đường Lỵ Giai, khiến nó lập tức đỏ ửng.

Thấy Đường Lỵ Giai nhạy cảm như vậy, Tả Tịnh Viện nhịn không nổi nữa, liền bế nàng lên, đi về phía phòng mình.

Tả Tịnh Viện đặt Đường Lỵ Giai lên giường, áp Đường Lỵ Giai dưới thân, bàn tay không an phận sờ loạn. Đường Lỵ Giai vòng tay ôm lấy cổ Tả Tịnh Viện, liếm nhẹ yết hầu của Tả Tịnh Viện... (Kế tiếp tự mình tưởng tượng đi, không dám viết nữa 🌚)

Một đêm không ngủ...

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

8.

                                                                                                  

Lại qua mấy ngày,

Bệnh tình của Tả Tịnh Viện đột nhiên chuyển biến xấu, phun ra một ngụm máu to. Đường Lỵ Giai biết, thời gian của em ấy không còn nhiều nữa, nàng nhìn chất lỏng trong ống nghiệm trên cánh tay Tả Tịnh Viện đã cạn thấy đáy.

"Thật xin lỗi, Học Tỷ, Tiểu Kim Mao của chị thật sự phải đi rồi..." Tả Tịnh Viện hai mắt ngấn lệ nhìn Đường Lỵ Giai.

"Kiếp sau, chị nhất định phải chờ em, chờ Tả Tịnh Viện..."

"Được... Kiếp sau, Đường Lỵ Giai chỉ chờ một mình Tả Tịnh Viện..."

"Đường Lỵ Giai, chị nhất định phải... vui vẻ..."

Nói xong, Tả Tịnh Viện nhắm hai mắt lại. Nhưng lần này... em không bao giờ có thể tỉnh lại, không bao giờ có thể nhìn ngắm Học Tỷ của em được nữa...

                                                                                                  

Lễ tang của Tả Tịnh Viện, chỉ có Đường Lỵ Giai không tới...

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

9.

                                                                                                  

Sau đó, Đường Lỵ Giai rời nhóm.

Trên mạng có người nói Đường Lỵ Giai đã mang theo kỳ vọng của Tả Tịnh Viện mà ẩn cư. Cũng có người nói Đường Lỵ Giai không chịu nổi đả kích, đã tự sát để đi tìm Tiểu Kim Mao của nàng.

Nhưng những thứ đó cũng chỉ là suy đoán, không một ai thật sự biết được rốt cuộc nàng đã đi đâu, ngay cả những thành viên cũ cũng không biết... Nhưng thứ mà mọi người đều biết được là, Đường Lỵ Giai thật sự rất yêu Tả Tịnh Viện.

Bởi vì bài đăng Weibo cuối cùng của Đường Lỵ Giai:

Chị vẫn luôn chờ đợi em, chỉ đợi một mình em...

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

---

                                                                                                  

                                                                                                  

Một tên ngốc những mong có thể tuyên bố cảm tình của mình với toàn thế giới

Một kẻ khờ lại hao hết tâm tư chỉ để đem cảm tình giấu đi

                                                                                                  

                                                                                                  

---

                                                                                                  

                                                                                                  

                                                                                                  

End.
__________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro