Quan Vu MC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về MC

---

Tác giả: 冷芷笙

Link gốc: https://mumochenfeng765.lofter.com/post/1ef69d48_1cbb8af54

Lời tác giả:

Cảm giác lần này có chút không biết nên viết kết cục thế nào

Tùy tiện nhìn xem đi

__________________________________________________________

                                                                                                    

                                                                                                

                                                                                                

Một trận công diễn vô cùng bình thường, không ai nghĩ tới sẽ bởi vì một cái MC mà trở nên đặc thù.

Lúc Đường Lỵ Giai vừa mới bắt đầu mở tên ra, vốn dĩ muốn tìm chút manh mối từ fans, fans lại không có phản ứng gì, Đường Lỵ Giai đành đem lực chú ý đặt lên người Lưu Lực Phi.

                                                                                                
Không có ai bắt đầu miêu tả.
                                                                                                 

“Mình biết rồi, là một người rất khó hình dung đúng không?” Cũng nên nói chút gì đó.

“Mình có thể nói, có thể so với mình.” Lưu Lực Phi nói ra gợi ý thứ nhất.

“Sao có thể so với cậu.” Vẫn là Đường Lỵ Giai muốn hoạt náo bầu không khí.

                                                                                                
Ân, không phải Phi Phi, loại trừ một người.
                                                                                                
                                                                                               
Nàng có chút khẩn trương, vì cái gì mà fans lại an tĩnh như vậy.

“Em tới nói một cái, top của Trung Thái chúng ta.”

“Phạm vi lần này của em thật sự rất nhỏ a.”

                                                                                                
Top của Trung Thái? Trung Thái Nhất Tỷ Tả Tịnh Viện?
                                                                                                
                                                                                                 
Chính bản thân Đường Lỵ Giai cũng chưa từng nghĩ nhắc tới top Trung Thái thì phản ứng đầu tiên sẽ là Tả Tịnh Viện.

                                                                                                
Nhất định là bởi vì em ấy là hạng nhất mới có thể nghĩ tới em ấy, Trung Thái của chúng ta nhiều top như vậy, không phải em ấy không phải em ấy.
                                                                                                
                                                                                                 
“Người này đã từng là đồng đội của em.” Lúc Đường Lỵ Giai đang tự an ủi mình, Náo Náo lại nói ra một cái gợi ý.

                                                                                                
Đã từng? Đồng đội?
                                                                                                
                                                                                                 
Đường Lỵ Giai, đã từng là người của Ân Tuệ, đột nhiên liền hoảng rồi, Phi Phi với Náo Náo lại còn đang tranh luận ở đó.

“Hiện tại cũng là.”

“A, hiện tại phải không?”

“Đúng a, hiện tại ảnh chụp vẫn còn đang treo bên ngoài kìa.”

Đường Lỵ Giai đã hoàn toàn nghe không lọt, nàng có chút hoảng loạn lôi kéo Náo Náo hỏi: “Đã từng là đồng đội của em?”

“Đúng.”

“Hiện tại không phải đồng đội của em nữa?”

“Đúng, ách… em nghĩ là thì cũng có thể.”

Đường Lỵ Giai còn đang tiêu hóa lượng thông tin này, Trương Nhuận tới.

“Em vừa định nói chị ấy là đội bọn em.”

Đường Lỵ Giai đang ngẩn người, nghe một câu này đột nhiên tỉnh lại: “Đội bọn em?”

“Bọn em? Chị là đội nào a?”

                                                                                                
Có thể xác định là Ân Tuệ.

Đường Lỵ Giai, bình tĩnh, top của Ân Tuệ lại không phải chỉ có một mình Tả Tịnh Viện.
                                                                                                
                                                                                                 
“Hoành phóng thực thẳng.” Một cái miêu tả rất kỳ quái.

Đường Lỵ Giai bất đắc dĩ cười cười, đây là cái gì a.

                                                                                                
Không đúng, không được, không thể nghĩ đến em ấy nữa.

Vẫn luôn đặt vào em ấy nên sẽ càng lúc càng cảm thấy chính là em ấy, chỉ cần không đặt vào em ấy là được, nếu không phải Phi Phi, Nãi Cái sao?

Hình như cậu ấy cũng đều phù hợp.
                                                                                                
                                                                                                 
“Một câu cuối cùng.”

“Hôm qua ở đây.”

Biểu tình cứng nhắc của Đường Lỵ Giai ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn ra được.

                                                                                                
Hôm qua ở đây, vậy có nghĩa là không phải Nãi Cái.

Không thể nào.
                                                                                                
                                                                                                 
“Hôm qua… Hôm qua ở đây thì có quan hệ gì với mình.” Chính Đường Lỵ Giai cũng không biết mình đang nói cái gì.

Đường Lỵ Giai quá mức khẩn trương, căn bản không nghe thấy Lưu Lực Phi nói hai trận công diễn đều có mặt.

“Mình có mặt không? Mình có ở đó không?”

Đường Lỵ Giai hỏi xong liền hối hận, một trận là công diễn của Class 8 còn một trận là tuần diễn của top16, bản thân làm sao có thể ở đó.

“Cậu không có mặt.”

“Hai từ.” Có fans nhịn không được hét lớn.

“À, hai từ.” Đường Lỵ Giai vô thức thở nhẹ ra.

                                                                                                
Còn may là không phải em ấy.
                                                                                                
                                                                                                 
Nhìn fans cùng đồng đội nháy mắt bùng nổ, Đường Lỵ Giai ám đạo không tốt.

Phản ứng của mình có phải quá rõ ràng hay không, đột nhiên thở nhẹ một hơi, chẳng phải sẽ biết mình vừa mới nghĩ tới cái người không thể nói kia sao.

Đành phải dùng nụ cười che đi kinh hoảng của bản thân.

Sau khi kết thúc, Đường Lỵ Giai ngẫm lại cũng rõ ràng, chỉ bằng quan hệ hiện tại giữa hai người các nàng, tỷ tỷ làm sao có thể viết tên em ấy, nếu như thật sự là em ấy, phía dưới làm sao có thể không phản ứng.

                                                                                                
Quả nhiên, vẫn là quá hoảng rồi.

Lúc ấy sao lại không nghĩ tới Trịnh Đan Ny chứ.
                                                                                                
                                                                                                 
Đồng đội miêu tả cũng không sai, chỉ cần trong lòng không nghĩ tới người kia thì một chút việc cũng không có.

Khiến fans nhịn không được mà nhắc nhở, vừa rồi quản lí biểu tình cũng quá thất bại đi.

Ngay tại thời điểm này, Đường Lỵ Giai không thể không thừa nhận, cho dù bản thân cố thuyết phục chính mình đã buông xuống thế nào, vẫn sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới người kia, thậm chí nói, người kia cho tới nay vẫn còn đang bá đạo chiếm vị trí rất lớn trong lòng mình.

                                                                                                

                                                                                                

---

                                                                                                

                                                                                                

Trở lại trung tâm, Đường Lỵ Giai đi ngang qua phòng Tả Tịnh Viện, ma xui quỷ khiến thế nào mà dừng lại.

Em ấy tối hôm trước đi ăn tới rất khuya mới trở về, vừa rồi đi ăn với Soso lại uống một chút, hiện tại có lẽ đang ở trong phòng ngủ bù.

                                                                                                
Tả Tịnh Viện.
                                                                                                
                                                                                                 
Không cố tình tìm kiếm tin tức về người này, nhưng trong đoàn tiểu hậu bối bọn họ nhịn không được đều đang nói với nhau, Đường Lỵ Giai là bị động biết được tình trạng hiện tại của em.

Bị giáng cấp xuống idft, chờ em ấy lần nữa thăng cấp trở về, hẳn là ở Thượng Hải đi.

                                                                                                
Lúc trước bởi vì một nụ cười mà tùy ý đưa ra quyết định, chung quy vẫn là sai lầm đi.
                                                                                                
                                                                                                 
Đường Lỵ Giai nhìn ra được, ngoại trừ hôm vừa mới trở về Quảng Châu cảm xúc của em ấy không tốt lắm, khoảng thời gian còn lại em ấy thật sự rất vui vẻ.

Đã bao lâu chưa được nhìn thấy em ấy ở trước mặt mình cười vui vẻ như vậy đây.

                                                                                                
Có lẽ, đây là lần cuối cùng em ấy ở lại Quảng Châu đi.
                                                                                                
                                                                                                 
Nghĩ đến đây, Đường Lỵ Giai trong một giây xúc động, mở cửa, đi vào trong.

Quả nhiên, còn đang ngủ.

Chính Đường Lỵ Giai cũng không biết mình tiến vào là muốn làm gì, ngẩn người mất vài giây, vẫn là quyết định rời khỏi.

“Chuyện gì?” Tả Tịnh Viện vẫn chưa ngủ.

“Chị…”

                                                                                                
Có thể nói là bởi vì bị MC ảnh hưởng sao?
                                                                                                
                                                                                                 
“Em phải đi sao?” Đường Lỵ Giai vẫn là hỏi ra vấn đề mà bản thân quan tâm nhất.

“Không biết.”

“Em muốn đi không?” Đường Lỵ Giai buột miệng thốt ra vấn đề này, giây tiếp theo lập tức bắt đầu hối hận.

                                                                                                
Phí lời, Trung Thái đối xử với em ấy thế nào tất cả mọi người đều để trong mắt, hơn nữa Thượng Hải cũng có rất nhiều bằng hữu, làm sao có thể không muốn đi.
                                                                                                
                                                                                                 
Tả Tịnh Viện không nói chuyện, chỉ nhìn nàng như vậy.

Nói thật thì em cũng không biết hôm nay Đường Lỵ Giai vì cái gì mà đột nhiên lại tới tìm em, nhưng là…

Tả Tịnh Viện thở dài.

Dựa vào quan hệ giữa hai người, em hoàn toàn có thể cứ như vậy để nàng rời đi xem như không nhìn thấy, nhưng cho dù lúc trước náo thành cái dạng gì, em chung quy vẫn là không đành lòng thật sự tuyệt tình với nàng.

Không biết trầm mặc bao lâu, lâu đến mức Đường Lỵ Giai lập tức muốn xoay người đào tẩu, Tả Tịnh Viện cuối cùng cũng mở miệng.

“Đường Lỵ Giai.” Cái tên đã gọi rất lâu.

“Kỳ thật… Em không hề hối hận vì đã tới Quảng Châu.”

                                                                                                

                                                                                                

----------

                                                                                                

                                                                                                

“Tả Tịnh Viện, thứ sáu này em phải đi chụp ảnh chân dung sao?”

“Đúng a.”

“Ngày đó đi làm chứng minh thư đi, chị đi cùng em.”

“Hảo.”

                                                                                                

                                                                                                

                                                                                                

End.
__________________________________________________________

                                                                                                

Valentine Trắng vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro