Du bist meine Rose.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:

Link gốc: https://yeyan86076.lofter.com/post/31309c11_1cd0f5485

Lời tác giả:

Đừng áp đặt vào bản thân xox!!

ooc, xem như mình xxj hành văn, đừng mắng

W bệnh nhân, be văn học, toàn văn đại khái khoảng 1k8 từ

Góc nhìn ngôi thứ nhất của Liga
__________________________________________________________

                                                                                                             

                                                                                                 

                                                                                                 

1.

                                                                                                 

Tả Tịnh Viện, là người tôi quen biết trong lúc nằm viện.

Em giống như mặt trời nhỏ, mỗi thời mỗi khắc đều đang phát quang phát nhiệt.

Em sẽ mang theo tôi tản bộ trên đường Gia Hưng, sẽ mang tôi đi hóng gió bên bờ sông Hoàng Phố.

Tuy rằng cuối cùng cũng khó tránh khỏi việc bị bác sĩ thuyết giáo một trận, nhưng thành thật mà nói, tôi rất vui vẻ.

Em có khi sẽ kéo tay tôi, trong mắt lấp lánh ánh sáng, cười hì hì nói với tôi: “Liga, em tặng chị một đóa hoa hồng đỏ nha.”

Tôi vẫn luôn thích đôi mắt của Tả Tịnh Viện.

Phảng phất giống như có một loại ma lực thu hút tôi, tôi cơ hồ gật đầu không chút do dự.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của tôi đã tràn đầy dấu vết của Tả Tịnh Viện.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

2.

                                                                                                 

“Đường Lỵ Giai, nếu sau khi xuất viện chị quên mất em, em làm quỷ cũng sẽ không buông tha chị.” Tả Tịnh Viện gắt gao ôm tôi vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ tôi, tông giọng hờn dỗi.

Tuy là rất ủy khuất, nhưng tôi thật sự cảm thấy em rất giống một chú kim mao.

Tôi tựa như đang vuốt lông cún con, vỗ vỗ lưng em, mỉm cười nói với em: “Vậy em vẫn là làm quỷ đi.”

Ý của tôi là, đừng buông tha chị.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

3.

                                                                                                 

Tả Tịnh Viện thích gọi tôi là Học Tỷ.

Quà mừng xuất viện em ấy tặng tôi có kèm theo một phong thư, trên mặt có một câu:

“Máy Kéo của em, Học Tỷ của em, Đường Lỵ Giai của em, tuổi tuổi bình an.”

Đã biết, Sơn Móng Tay của chị, Kim Mao của chị, Tả Tịnh Viện của chị.

Tôi bất giác gợi lên ý cười.

Trên thế gian vội vã này, cảm tình vụng về nhưng chân thành càng có thể đả động lòng người.

Không có gì bất ngờ, bên trong kẹp một đóa hoa hồng đỏ.

Mặt sau phong thư còn viết một câu:

“Du bist meine Rose.” (1)

Lúc ấy tôi tưởng là tiếng Anh, nhưng không dịch ra được là ý nghĩa gì, nên cũng không quan tâm đến nó nữa.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

4.

                                                                                                 

Sau khi xuất viện, tôi vẫn thường tới bệnh viện thăm Tả Tịnh Viện.

Rõ ràng là bản thân tha thiết ước mong cuộc sống sau khi xuất viện, nhưng tôi lại cảm thấy có chút đần độn vô vị.

Là bởi vì không có Tả Tịnh Viện sao? Hình như là vậy.

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng hình như tôi đã thích Tả Tịnh Viện mất rồi.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

5.

                                                                                                 

Từ khi nhận ra bản thân thích Tả Tịnh Viện, tần suất tôi tới bệnh viện càng lúc càng cao.

Mỗi lần tôi đều sẽ mang đến bảy đóa hoa hồng trắng.

Có đôi lúc em sẽ ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật nhận lấy.

Tôi không thể để bản thân bại lộ quá mức rõ ràng, tình yêu của tôi sẽ dọa sợ em.

Cho nên có đôi lúc tôi sẽ vờ làm ra dáng vẻ rất ghét bỏ Tả Tịnh Viện.

Dưới ánh mắt của những người xung quanh, Tả Tịnh Viện giống như là đơn phương trả giá.

Ngay cả y tá tỷ tỷ có khi cũng sẽ trêu ghẹo vài câu: “Tiểu Tả có phải yêu thầm Tiểu Đường hay không a, đơn phương tương tư cần phải cố lên nha.”

Tôi đỏ bừng mặt, trong miệng lẩm bẩm: “Nào có... Sao có thể...”

Tả Tịnh Viện lại ủy khuất rồu, lại đến tìm tôi để được an ủi.

Thành thật mà nói, dáng vẻ cụp tai của Tả Tịnh Viện lại càng giống kim mao hơn rồi.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

6.

                                                                                                 

Quên mất là bởi vì cái gì, dường như rất hoang đường, chúng tôi bạo phát khắc khẩu.

Tôi cho rằng Tả Tịnh Viện hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, ai cũng có thể trở thành tỷ tỷ của em, tôi cũng không phải một người đặc biệt, ai cũng có thể thay thế tôi.

Tả Tịnh Viện cho rằng tôi cũng không đặt em ở trong lòng, giống như những người khác, cho rằng chỉ có em đơn phương trả giá.

Hốc mắt Tả Tịnh Viện phiếm hồng, chất vấn tôi: “Em ở trong lòng chị rốt cuộc tính cái gì? Chị có từng quan tâm em sao?”

Một màn cảnh tượng đó vẫn rõ ràng trước mắt tôi, bị người mình thương chất vấn cảm giác cũng không dễ chịu.

Lúc ấy tôi không nói chuyện, chỉ là thất hồn lạc phách trở về nhà, vùi vào chăn khóc nức nở.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

7.

                                                                                                 

Sau trận cãi nhau hôm đó, tôi có gần một tháng không đi tìm Tả Tịnh Viện.

Chúng tôi đều không muốn cúi đầu trước.

Tôi cho rằng tôi có thể chờ được lời xin lỗi của Tả Tịnh Viện, kết quả chỉ chờ được một dòng tin nhắn của em:

“Đường Lỵ Giai, em mệt rồi, em không làm quỷ nữa.”

Nghĩa là, em ấy đã buông tha tôi, em ấy không còn cần tôi nữa.

Tôi cho rằng tôi sẽ có phản ứng rất lớn, sẽ khóc đến hỏng mất, sẽ phẫn nộ quở trách, nhưng, tôi không có.

Tôi chỉ cảm thấy vô lực, giống như rơi vào vực sâu vô tận.

Tôi cơ hồ là chết lặng mà trả lời em:

“Tả Tịnh Viện, không nói không đại biểu không thích, không nói không đại biểu không nghĩ, không nói không đại biểu không quan tâm.”

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

8.

                                                                                                 

Gửi xong đoạn tin nhắn này, tôi lập tức kéo đen tất cả phương thức liên lạc của Tả Tịnh Viện.

Tôi nằm trên giường, ép buộc bản thân không được nghĩ tới những chuyện có liên quan với Tả Tịnh Viện.

Nhưng dường như càng không theo ý tôi, tất cả những thứ liên quan tới Tả Tịnh Viện đều đang bừng lên.

Tôi bắt đầu mải mê tìm việc để làm, không cho bảm thân có thời gian rảnh để nhớ tới Tả Tịnh Viện.

Nhưng tôi vẫn sẽ quấn chặt mình trong chăn giữa đêm đen yên tĩnh, tưởng tượng cái chăn này là Tả Tịnh Viện, sau đó cậy mạnh nói một câu: “Nhìn đi Tả Tịnh Viện, không có em chị vẫn sống rất tốt.”

Đúng vậy, tôi còn yêu em.

Nhưng là, quay về được sao?

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

9.

                                                                                                 

Tả Tịnh Viện đột nhiên phát bệnh, cấp cứu không có hiệu quả, mất rồi.

Lúc tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, đầu óc trống rỗng.

Sao lại có thể, ba tháng trước không phải còn đang cãi nhau với tôi sao.

Sao lại đi rồi chứ.

Tả Tịnh Viện, nói với chị, đây là giả đi.

Tả Tịnh Viện, chị không cãi nhau với em nữa, chị không náo nữa.

Em đến nói với chị rằng chuyện này là giả có được không.

Tả Tịnh Viện, em còn phải tặng chị hoa hồng mà.

Tả Tịnh Viện, em nuốt lời rồi.

                                                                                                 

Tả Tịnh Viện của tôi đã ở lại tháng Năm.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

10.

                                                                                                 

Hiện thực xưa nay không phải truyện cổ tích, huống chi là tôi và Tả Tịnh Viện.

Tôi cũng dần dần tiếp thu sự thật là Tả Tịnh Viện đã rời đi, bắt đầu cuộc sống mới thuộc về mình.

Tôi đem tất cả những thứ thuộc về Tả Tịnh Viện khóa vào hộp, bao gồm cả tình yêu của tôi.

Không phải không yêu nữa, mà là không dám yêu nữa.

Chân tâm cái thứ này, trao cho một người là đủ rồi.

Tôi chỉ để lại duy nhất một đóa hoa hồng đỏ đầu tiên mà Tả Tịnh Viện tặng, tôi để nó thành hoa khô, luôm mang theo bên người.

Đóa hoa hồng đỏ đại biểu chân ái ấy vẫn luôn tồn tại, nhưng Kim Mao của tôi đã ở lại tháng Năm.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

11.

                                                                                                 

Sau này mỗi lần đến thăm Tả Tịnh Viện, tôi đều sẽ mang theo một đóa hồng đỏ cùng với một đóa hồng trắng. (3)

Dành tặng cho phần chân ái thuần khiết nóng rực thời niên thiếu của chúng tôi.

Tả Tịnh Viện, là người tôi quen biết trong lúc nằm viện.

Tả Tịnh Viện, là người tôi yêu.

Là Sơn Móng Tay của tôi, Kim Mao của tôi, Tả Tịnh Viện của tôi.

Là Máy Kéo của em ấy, Học Tỷ của em ấy, Đường Lỵ Giai của em ấy.

Tả Tịnh Viện, là đóa hoa hồng của tôi.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

End.
__________________________________________________________

                                                                                                 

Tác giả chú thích trên truyện, nhưng mình mang xuống đây để lúc đọc mọi người có thể dành chút thời gian suy đoán hàm ý.
(1) Du bist meine Rose - Tiếng Đức, dịch nghĩa “Người là đóa hoa hồng của tôi.”
(2) Hoa hồng trắng đại biểu cho thuần khiết, bảy đóa hoa hồng ngụ ý là “Tôi trộm yêu thầm người”.
(3) Hoa hồng đỏ đại biểu cho chân ái, hoa hồng trắng đại biểu cho thuần khiết.

---

Lời tác giả:

Du bist meine Rose. Dịch nghĩa “Người là đóa hoa hồng của tôi.”

Tả Tả là hoa hồng trắng của Liga, Liga là hoa hồng đỏ của Tả Tả.

Tức Tả Tả là chân tâm của Liga, Liga là chân ái của Tả Tả.

Hai người đều là phần chân ái thuần khiết nóng rực trong khoảng thanh xuân của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro