Chương 6: Mục đích đạt thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Mục đích đạt thành

Trên quan đạo, xe ngựa của Ngũ Hoàng tử Tông Chính Minh đang tới chùa Pháp Hoa.

Đến đây là do đáp ứng lời của biểu cô, thuận đường đón tiểu biểu muội Mạc Oản Thanh trở về nhà. Biểu cô của Tông Chính Minh chính là em ruột của Đổng Hiền phi đã qua đời, đang mang theo con gái ở tại biệt trang ôn tuyền ngoài thành Thanh Châu. Mẫu phi của Tông Chính Minh mất sớm, tình cảm bị ảnh hưởng, đối với nhà ngoại thân cận hơn mấy phần.

Lúc Hiền phi còn tại thế, biểu cô của Tông Chính Minh thường đưa hai biểu muội vào cung nói chuyện vui đùa, mỗi lần còn đặc biệt mang cho hắn chút sách vở tập tranh. Cho nên Tông Chính Minh cũng coi như khá thân với hai vị biểu muội này. Đại biểu muội năm trước đã lấy chồng ở xa Huy Châu, bình thường chỉ gửi thư hỏi thăm, đã lâu không gặp mặt. Tiểu biểu muội vẫn là khuê nữ, nhưng lại thích theo dượng ra ngoài, quanh năm không ở kinh thành, cũng khó có thể gặp mặt.

Hôm nay đến Thanh Châu, thật vất vả mới có thể gặp lại biểu cô cùng biểu muội, tất nhiên đối với Mạc Oản Thanh rất chiếu cố. Hôm nay Mạc Oản Thanh đến chùa Pháp Hoa tạ lễ thần, vừa đúng lúc tiện đường đón nàng trở về, liền ngồi xe ngựa, vội vã qua đón.

Cân nhắc thời gian đã đến, đột nhiên buồng xe lay động một hồi, Tông Chính Minh nhất thời không kịp phản ứng, nước trà trong tay bị sánh ra ngoài. Bên ngoài cũng loạn thành một đoàn, nhất thời lớn tiếng quát mắng. Chờ xe ngựa dừng lại, mới vén rèm xe, đã thấy đằng trước vài bước có một nam nhân trung niên mày gian mắt chuột, quần áo lôi thôi, ngã ngồi trên đất, hiển nhiên chính là đầu sỏ khiến cho ngựa bị kinh hãi. Đằng sau có một đại hán mặc quần thô áo vải bố, tướng mạo cực kỳ hung ác đang vặn cánh tay.

Hai người tuy biết đã gây họa, nhưng không chịu bỏ qua, vẫn còn lôi kéo dây dưa. Tông Chính Minh nhíu mày, lệnh cho thị vệ đi qua khuyên giải hai người tách ra. Ai ngờ bên này còn chưa dặn dò xong, bên kia đã đánh nhau.

"Hôm nay mày không thanh toán xong khoản nợ này, ông sẽ không để cho mày đứng dậy nổi." Đại hán vẻ mặt dữ tợn, mùi thổ phỉ sặc lên tứ phía. Nam nhân trung niên cũng là một kẻ ngang ngược, miệng mắng: "Mày dám! Đụng đến tao thử xem, coi chừng ông đây chặt đầu mày!" Dứt lời liền từ tư thế ngồi dưới đất, thuận tiện hung hăng cho đại hán một cước. Thừa dịp tên đó đang bị đau, giằng hai tay ra bò dậy. Không hề ngoái lại nhìn, lập tức nhấc chân lên chạy. Nào biết đại hán sau lưng phản ứng cực nhanh, nhào tới lại kéo một phen, hai người quyền cước xông vào, lại lăn lộn thành một đoàn. Lúc này bốn phía người dừng lại vây xem ngày càng nhiều, tiếng nghị luận cũng tăng lên.

Tông Chính Minh mắt lạnh nhìn, lệnh cho thị vệ trực tiếp tiến lên lôi đi. Đại hán thấy người tới muốn ra tay, lại thấy kẻ đến ăn mặc bình thường, căn bản không để ý tới, còn uy hiếp đừng có chõ mõm vào. Nam nhân trung niên càng quá đáng, không có chút xíu cảm kích nào, giống như là đột nhiên nhận ra, dứt khoát đánh ngược lại một phen, bắt đầu lớn tiếng ồn áo nói mới vừa rồi bị xe ngựa đụng vào, toàn thân không có chỗ nào không đau, phải đi tìm thầy lang bốc thuốc. Lại chỉ vào thị vệ rồi nói với đại hán: "khiến cho hắn bồi thường tiền, ta sẽ trả lại khoản nợ cho ngươi."

Đến đây mọi người vây xem đều cười rộ lên, náo nhiệt nhìn xem, càng lúc càng vui. Ngay cả đại hán kia cũng nhìn sang thị vệ bên cạnh. Bây giờ Tông Chính Minh sao còn không rõ đây là đụng phải kẻ vô lại, căn bản lười suy nghĩ là tên nam nhân trung niên kia muốn gạt tiền, hay là hai tên này căn bản là cùng một loại mặt hàng (cùng loại người).

Bận tâm đến chuyện khác trong lòng, không tiện nói rõ, chỉ sai người không cần nhiều lời, trực tiếp đem cả hai tên côn đồ kia lôi đi. Lại giải tán người xem náo nhiệt bốn phía, rồi mới chỉnh đốn lại xe ngựa cho tốt, tiếp tục đi về phía trước. Tông Chính Minh lúc này căn bản không biết, trong khoảng thời gian ngắn đó, trì hoãn đâu chỉ đơn giản "trong một chốc lát" như vậy.

Đáng tiếc là, Tông Chính Minh chỉ cho rằng gặp phải hai tên lưu manh giang hồ, cũng không nghĩ nhiều. Điều này đã thành toàn cho quỷ kế của Mộ Tịch Dao, sự việc tiến triển dị thường thuận lợi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Triệu Thanh nghe Mộ Tịch Dao phân phó thì sắc mặt lại quái dị như vậy.

Cái gì mà "Phải chuyện nghiệp", "Muốn làm một chuyện, yêu chuyện đó", "Ngàn vạn đừng khẩn trương, phải diễn có bài có bản" cẩn thận dặn dò, làm cho Triệu Thanh cảm thấy Nhị tiểu thư đối với nghề lưu manh này rất hiểu biết. Vô cùng, ừm..."Chuyên nghiệp".

Bên kia, chỗ Mộ Tịch Dao, thị vệ rất nhanh hồi bẩm, nói đằng trước có kẻ quấy rối con gái nhà lành, đang chặn đường không cho đi qua.

Mộ Tịch Dao nhướng mày, liền dẫn cả đám đi tới. Đã thấy ba tên thanh niên ăn mặc bảnh bao, có bảy tám gã sai vặt đi theo, đang chặn đường hai nữ tử một lớn một nhỏ, ngôn ngữ ô uế, hình dung lang thang (ăn chới trác táng). Một tên trong đó nhanh mắt thấy đoàn người của Mộ Tịch Dao đi qua, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền sững sờ nhìn chòng chọc Mộ Tịch Dao đang được mọi người bảo vệ ở giữa. Mắt cũng không nháy, vẻ thô bỉ hiện hết ra ngoài không thể nghi ngờ.

Huệ Lan Mặc Lan thấy tiểu thư nhà mình bị tên kia vô lễ mạo phạm như thế, đang muốn quát lớn, lại bị kẻ đó đoạt tiếng: "Vị tiểu nương tử này, là đang từ trong chùa tạ lễ quay trở về? Hôm nay sắc trời không còn sớm,..." Vừa nói vừa tiến gần tới trước, ánh mắt lại dừng ở trên người Mộ Tịch Dao, cực kỳ trắng trợn, không thu liễm chút nào.

Ôi chao, Mộ Tịch Dao vốn muốn làm hành động cứu mỹ nhân, còn chưa kịp thi triển, không ngờ chính mình lại đi trước một bước lôi kéo cừu hận. Lại nghe tên cặn bã kia đến gần bắt chuyện, trong lúc nhất thời cũng chỉ còn lại ghét bỏ.

Được rồi, nữ nhân này căn bản không có cảm giác bị mạo phạm, chỉ cảm thấy bản thân mình bị tên này đến gần là kéo thấp đẳng cấp của mình.

Hai tên khác nghe thấy âm thanh cũng xoay đầu lại, quan sát đoàn người mới tới này. Vừa nhìn liền thấy lóa cả mắt, tiểu thư ở giữa kia, hình dung quá mức mỹ, đoan trang cao quý, quần áo quý báu. Chỉ tính toàn thân khí thế kia, cũng không phải tiểu thư nhà bình thường có thể so sánh với. Nha hoàn thị vệ xung quanh dáng dấp cũng đều xuất chúng, ăn mặc trang nhã đúng mực, rất có quy củ.

Trong lòng liền cảm thấy không ổn, chỉ sợ gặp phải quý nhân, không phải người nhà mình có thể đắc tội. Lập tức sốt ruột, muốn kéo tên không có mắt kia, nhanh chóng tạ lỗi thất lễ, sớm chạy đi thì tốt hơn. Liền nghe thấy tên không có đầu óc kia lại bắt đầu buông lời nói: "Tiểu nương tử bộ dáng đẹp mắt như vậy, da trắng diện mỹ (khuôn mặt xinh đẹp), sợ là sẽ gặp phải người có tâm tư không tốt thương nhớ, chi bằng ta và nàng kết bạn đồng hành, cũng để ta bảo vệ nàng một chút." Dứt lời liền muốn đi tới tiếp cận Mộ Tịch Dao.

"Lớn mật!"

"Làm càn!"

Huệ Lan Mặc Lan đồng thời quát lên. Thị vệ cũng vội vàng đứng chắn ở đằng trước, ngăn cách tay ăn chơi kia, bảo hộ một đám nữ quyến. Hai đóa hoa lan (Mặc Lan và Huệ Lan) tức giận đến toàn thân phát run, đi theo tiểu thư nhiều năm, đây lại là lần đầu tiên gặp chuyện không chịu đựng nổi như thế. Lo chủ tử bị kinh hãi, vội vàng nhìn lại tiểu thư nhà mình.

Vừa nhìn liền biết không có vấn đề gì, nhưng lại phát hiện ra chủ tử nhà mình không hề quan tâm đến bên này, nơi nào có dáng vẻ một chút xíu lo lắng hãi hùng. Ngược lại hai mắt sáng ngời có thần nhìn về hai nữ nhân phía trước, cũng không biết những lời nói dơ bẩn kia có thể lọt vào tai nàng hay không.

"Phu nhân và tiểu thư đằng trước phải chăng muốn xuống núi? Như vậy vừa vặn cùng đồng hành đi."

Giọng nữ tử trong cao uyển chuyển, không đếm xỉa đến tên nam nhân đang quấy rối, chỉ hỏi thăm ý kiến của hai người kia.

Lúc này mọi người sao không biết Mộ Tịch Dao là đang muốn bảo vệ hai người kia, lại nghe thấy nàng phân phó thị vệ ở bên trái: "Triệu Thanh, đi mời phu nhân và tiểu thư đến đây." Liền thấy một thị vệ cao lớn nhất bước ra, bước chân vững vàng, vẻ mặt nghiêm túc. Hai tên nam tử phía sau đoán không ra thân phận đối phương, chỉ lặng im không nói. Gã sai vặt bên cạnh không thấy chủ nhân sai bảo gì, cũng liền không hề cử động.

Mắt thấy Triệu Thanh đi tới cung kính mời người, sắp đi tới bên cạnh Mộ Tịch Dao. Lúc này, tay ăn chơi lúc đầu mới có phản ứng, tiểu mỹ nhân chẳng những không để ý tới hắn, còn phân tâm tới kẻ không liên quan, lập tức bất chấp lớn tiếng kêu lên: "Tiểu mỹ nhân,..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy "tiểu mỹ nhân" kia đầu tiên gật đầu ra hiệu với hai nàng vừa đi tới bên cạnh, thêm chút trấn an, lại quay đầu phân phó: "Triệu Thanh, sai người mời vị công tử này về Thanh Châu, giao cho nha phủ. Nếu như hai vị công tử đằng sau cũng có hứng thú, tất cả mời đến phủ Tri châu Thanh Châu dùng trà." Vẻ mặt lạnh như băng, lời lẽ sắc bén.

Hai người phía sau sợ hết hồn, vội vã luôn mồm nói cáo lỗi, hoang mang rối loạn dẫn người quay đầu bỏ chạy. Chỉ còn lại tên dẫn đầu lúc trước, chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị kéo đi.

Lúc này Mộ Tịch Dao mới giãn nét mặt, xoay người dịu dàng lễ độ hành lễ hỏi thăm hai nàng kia, lại trao đổi gia thế.

Quả nhiên, hai nàng chính là gia quyến của Đệ Ngũ Dật Triều, vợ của hắn Ôn thị mang theo nữ nhi Đệ Ngũ Ngọc Oánh, vội vàng nói tạ ơn, thái độ thành khẩn, rất là cảm kích. Khi Mộ Tịch Dao đề nghị muốn mời hai người đồng hành, cả hai đều đáp ứng, biết được đối phương có lòng chiếu cố, lại luôn miệng nói tạ ơn.

Vừa cất bước, Mộ Tịch Dao đã thấy dưới váy tế sa lưu tiên của Đệ Ngũ Ngọc Oánh bị rách một miếng, đoán là trong lúc né tránh không cẩn thận bị cỏ cây vướng vào, liền sai Huệ Lan lấy áo choàng của mình đến. Sửa sang như vậy một phen, mọi người mới lần nữa lên đường.

Tới dưới chân núi, Mộ Tịch Dao tiễn hai người lên xe ngựa, lại phái thêm hai thị vệ hộ tống, rồi tạm biệt rời đi.

Xoay người đi được hai bước, nhưng lại nhìn thấy đằng trước có người đang từ trong buồng xe đi ra, hoá ra là Ngũ Hoàng tử Tông Chính Minh.

Trong Lòng Mộ Tịch Dao sợ hãi than, nhưng mặt không đổi sắc, chỉ hơi nghiêng người nói chuyện với Mặc Lan. Không ngờ phía sau có một cô nương bước nhanh lướt qua, hướng về phía Tông Chính Minh nũng nịu oán giận, ngữ điệu cực kỳ ủy khuất: "Biểu ca, huynh khiến muội phải chờ thật lâu."

Thì ra là nàng! "Mạc-Oản-Thanh".

Trong đầu Mộ Tịch Dao âm thầm hồi tưởng lại cái tên này, tâm tình tất nhiên không thể vui nổi. Bản thân Mạc Oản Thanh này cũng không tồi, nhưng nàng ta có một bạn trung mật hữu (bạn thân nơi khuê phòng), đây chính là tử địch của Mộ Tịch Dao! Kiếp trước làm hại Mộ Tịch Dao sảy thai, đẻ non ra nam hài trắc phi Giang thị , hiện giờ hẳn là Giang Sính Đình mười lăm tuổi!!!

Tốt lắm, chờ nàng thanh toán những người này, một tên nàng cũng sẽ không bỏ qua.

Mộ Tịch Dao lên xe ngựa bắt đầu suy tính, nếu hiện giờ Mạc Oản Thanh đã ở Thanh Châu, vậy có khả năng xếp người của mình vào bên nàng ta, dù sao Mạc Oản Thanh sau đó chính là trắc phi của Tông Chính Minh, vẫn rất có tác dụng. Hậu trạch không ổn định, thời điểm mấu chốt chính là có thể chết người. Ừm, chuyện này phải tiến hành sớm, Mộ Tịch Dao nghiêm túc bắt đầu tính kế.

Thật là, nữ nhân này nhập diễn quá sâu, so đo phải quá xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro