Chương 43: Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Lễ vật

Thì ra là ba nơi này đều có ý nghĩa đặc biệt. Nơi thứ nhất chính là quê cũ của thái hậu khi còn bé, mọi kỉ niệm có quan hệ với mẫu thân của bà đều ở đó. Chỗ thứ hai là nơi thái hậu sau khi chịu tang mẹ đến sống nhờ ở nhà ngoại, cũng chính tại đó mà gặp được cao tổ hoàng đế đi vi hành xuống nam, từ đó ràng buộc cả đời. Chỗ thứ ba là sau khi lên làm hoàng hậu theo cao tổ hoàng đế đi tế Hoàng lăng ở Thái Sơn, cũng chính là nơi đi tuần cuối cùng trong cuộc đời của Cao tổ hoàng đế.

Mọi người ngồi đây sau khi biết rõ ẩn tình không khỏi khâm phục sự tận tâm và hiếu thuận của Lục hoàng tử. Âm thầm tính toán, lễ vật lần này của Lục điện hạ e là hợp với tâm ý của thái hậu nhất.

Tông Chính Lâm dụng tâm xảo diệu (sắc xảo, xảo quyệt+ tinh diệu), khiến cho các hoàng tử còn lại cảm thấy buồn bực. Thái tử lại càng vô cùng phẫn hận, cho rằng Tông Chính Lâm này mặt ngoài là theo phe thái tử, vậy mà rõ ràng đã sớm nghĩ ra trong đầu, lại nửa điểm cũng không thông báo cho mình. Trực tiếp vượt mặt, ở trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng tạo dựng danh tiếng lớn, quả thật là rắp tâm bất lương.

Đang quan sát các hoàng tử tranh đấu gay gắt trên thọ yến, lại thấy thái tử làm mặt lạnh với Tông Chính Lâm, thể hiện rõ ràng là không muốn gặp hắn. Điều này làm cho Nguyên Thành đế càng thấy thất vọng đối với thái tử.

Thái tử nghĩ như thế nào thì Tông Chính Lâm cũng mặc kệ hắn, vẫn nghiêm túc đoan chính như xưa, hành lễ xong liền lui về chỗ, ngồi phải gọi là thẳng tắp. Trong lòng đang suy nghĩ thứ mà tiểu nữ nhân kia bận rộn làm ở Huệ Châu, lại che lấp cực kỳ chặt chẽ là gì, rất có hứng thú với nó.

Mộ Tịch Dao thấy lễ vật củ Tông Chính Lâm cũng rất kinh ngạc. Không nghĩ tới hắn cũng có ý tưởng giống mình, quả thật là cực kỳ tâm hữu linh tê (tâm đầu ý hợp, ý chỉ hai người rất thấu hiểu nhau). Liền nghiêng đầu cười với hắn một cái, rồi quay đầu lại chờ đại lễ của mình ra sân.

Lễ vật mà nữ quyến đưa lên phần lớn đều là Kinh Phật tự tay viết hoặc là đồ thêu nữ công. Duy nhất có vẻ nổi trội hơn một chút là bản đơn lẻ [ Kinh Duy Ma Cật] của Thái tử phi và tấm bình phong chúc thọ thêu cả hai mặt của Ngũ hoàng tử phi, hai người đều rất được khen ngợi.

Đợi đến lúc Mộ Tịch Dao tặng lễ mừng thọ, đã thấy hai tên tiểu thái giám khênh một vật cao bằng người vào trong điện.

Mọi người cảm thấy không hổ là người một nhà, phương thức ra mắt cũng tương tự như nhau.

Hai gã thái giám sau khi đứng lại mới cẩn thận từ hai bên kéo màn lụa ra. Lúc lụa rơi xuống liền vang lên nhiều tiếng kinh hô.

Chỉ thấy ở giữa đại điện là một bình phong để trang trí, hoạ tiết là ngọc lưu ly có vô số sắc màu chưa bao giờ nhìn thấy qua, toàn thân đều trong suốt. Xung quanh là dây leo hoa lê điểm thêm hoa cúc. Ở giữa có khảm nạm hai gốc cây hoa phong lan lớn. Đoá hoa màu tím nhạt, cành lá xanh tươi.

Cả gốc cây phong lan vô luận là cánh hoa hay dây leo đều loé lên ánh hài quang, dị thường đẹp đẽ quý giá. Tạo hình của cả gốc cây lại càng sáng tạo độc đáo, phong thái lịch sự tao nhã.

Nhìn kỹ mới phát hiện cây phong lan lớn được tạo thành từ vô số bông hoa nhỏ cùng dây leo hội tụ lại.

Toàn bộ những bông hoa nhỏ và dây leo này đều được chế tạo từ chính cây phong lan thật, bề mặt được phủ một lớp thuỷ tinh niêm phong lại. Xuyên thấu qua thuỷ tinh có thể thấy được rõ ràng mỗi một đoá hoa lan, mỗi một phiến lá, trông rất sống động, giống như đang có gió nhẹ lướt qua, lung lay sinh động. Tất cả gốc hoa được phong tồn trong thuỷ tinh đều được bảo lưu nguyên hình thái xinh tươi như lúc còn sống, giống y như đúc, cực kỳ đẹp mắt.

Cả tấm bình phong phải có đến mấy trăm đoá hoa, dây leo đan xen quấn quanh chằng chịt, chế tác rườm rà, tinh xảo tuyệt luân. Phía dưới góc bên phải bình phong có một tấm biển bằng lụa màu vàng, trên đó có chữ viết thanh tú của nữ tử: Cẩm tú phong lan, vạn năm lưu danh.

Lời bình này vừa ra, lập tức khiến cho cả thọ yến kinh diễm. Nguyên Thành đế và thái hậu càng thêm kinh hỉ hơn so với mọi người. Mỗi tội nguyên nhân đả động hai người này lại hoàn toàn khác.

Trong trăm nghìn loài hoa, thái hậu độc yêu hoa phong lan, chuyện này cả triều đều biết. Năm đó cao tổ cùng bà gặp nhau nên duyên sau đó rất nhiều lần tặng cho bà loài hoa này, tán dương "lan tâm huệ chất, thục nghi đạo đức cao sang*". Vì vậy thái hậu cả đời chỉ chung tình với hoa lan.
(* chỉ người cao nhã thanh khiết, đoan trang hiền thục nết na)

Còn Nguyên Thành đế thì lại kinh ngạc do công nghệ chế tác ra tấm bình phong, thật sự là xảo diệu tuyệt luân, thứ độc nhất thời bấy giờ. Lúc này, phong lan của Huệ châu vốn đã là thứ đem lại nhiều thuế nhất cho Đại Nguỵ, nếu có thể cộng thêm công nghệ tuyệt phẩm xuất chúng độc nhất này, chắc chắn sẽ tạo ra một phen phồn thịnh. Nguyên Thành đế thắc mắc xuất xứ của bình phong, liền trực tiếp gọi Mộ Tịch Dao ra hỏi.

Mộ Tịch Dao trấn định đứng dậy, trước tiên là hành lễ với thái hậu và hoàng thượng, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời: "Khởi bẩm vạn tuế gia, bình phong này chính là lúc nô tỳ ngắm hoa phong lan ở Huệ Châu bỗng hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phát ra, nảy sinh ý tưởng), sau đó liền mời thêm thợ thủ công cùng mình đích thân chế tác."

Thái hậu vừa nghe nói đây là do Mộ Tịch Dao đích thân chế tác liền thêm vài phần hài lòng. Công nghệ làm ra nó sao mà phiền phức, từ đó có thê thấy được nàng thật sự rất dụng tâm.

"Mộ thị, trong bình phong này có bao nhiêu đoá hoa lan tươi? Ai gia nhìn thấy chắc hẳn là phải có hơn trăm đoá?" Thái hậu có chút tò mò hỏi.

Mộ Tịch Dao khẽ mỉm cười, cất giọng trong trẻo: "Hồi bẩm thái hậu, cả gốc cây phong lan dùng tới hơn 270 đoá hoa lan tươi, mỗi đoá đều có tạo hình độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song. Cho nên cả tấm bình phong cũng là một cái duy nhất trên đời."

Thái hậu vừa nghe liền tỏ ra vẻ mặt vui mừng, sai người cẩn thận mang trở về tẩm điện. Lại nghĩ tới Trắc phi của Lục hoàng tử này đang có thai, liền ban thưởng cho Mộ Tịch Dao gấm vóc lụa là, ngay cả đứa bé chưa xuất thế trong bụng nàng cũng được Khoá trường mệnh cùng Ngọc Như Ý. Khiến cho một đám nữ quyến thập phần đỏ mắt.

Nguyên Thành đế lại càng mừng rỡ, không ngờ công nghệ này đều là do Mộ thị nghĩ ra. Điều kinh hỉ này thật sự là quá lớn, trong lòng Nguyên Thành đế kích động không thôi, càng cảm thấy vị trắc phi này tấn phong rất đúng, lúc trước thật sự là sáng suốt.

Lại ngay tại chỗ dặn dò Tông Chính Lâm ngày mai tới thư phòng gặp mặt, tán dương Mộ Tịch Dao dung mạo nhân phẩm là điển phạm* của quý nữ Đại Nguỵ.

(* điển phạm: điển hình, mẫu mực, ý là cái gương cho mọi người noi theo)

Lời này của Nguyên Thành đế vừa ra không khỏi làm cho mọi nữ nhân ở đây đều ghen tị, đây chính là miệng vàng lời ngọc, vô cùng có thể diện. Nhìn Mộ thị kia hành lễ tạ ơn, lại thanh tao lịch sự trở lại ngồi bên cạnh Lục điện hạ, một đám nữ nhân ước gì mình được hoán đổi cho nàng, hàng loạt ánh mắt chứa đao lả tả bay đến trên người Mộ Tịch Dao.

Thục phi nương nương ở một bên rất vui mừng, sâu sắc cảm nhận được con trai cùng Mộ thị tăng thể diện cho mình, thấy Mộ Trắc Phi cành ngày càng thuận mắt hơn. Trong lòng thầm nghĩ dường như từ lúc nàng ta vào phủ, con trai trôi qua rất thuận lợi, chẳng lẽ thật sự là cái phúc tinh?

Nếu Thục phi biết rõ số mạng của nữ nhân này không tầm thường như thế nào, chỉ e cũng không phải chỉ kinh hỉ mà là bị sợ chết khiếp.

Bên này Mộ Tịch Dao vừa mới ngồi xuống, liền âm thầm đắc ý hướng Tông Chính Lâm nháy mắt ra hiệu, bàn tay nhỏ bé dấu dưới ống tay áo chọc chọc bắp đùi của hắn. Bộ dáng kia điển hình là cầu xin tán dương, cầu xin ban thưởng, khiến cho Tông Chính Lâm cười thầm trong lòng, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của nàng, trên mặt lại bất động thanh sắc (không biểu lộ gì).

Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh ngồi ở bàn gần đó quay đầu sang liếc nhìn Mộ Tịch Dao, cảm thấy không cam lòng. Cô gái thông tuệ xinh đẹp như thế lại bị Tông Chính Lâm cướp mất. Vừa rồi Nguyên Thành đế bảo Tông Chính Lâm ngày mai đến thư phòng, rõ ràng là có quan hệ với chuyện tấm bình phong, thoạt nhìn rất được quan tâm. Đôi mắt của Tông Chính Minh đen lại, âm thầm suy nghĩ trở về phải thương nghị với mưu sĩ trong phủ xem có thể khai thác ra lợi ích gì từ chuyện này không.

Thọ yến đêm nay, phủ Lục hoàng tử độc lĩnh phong tao (một mình chiếm hết danh tiếng tốt), hai lễ vật mừng thọ đều làm cho mọi người bàn tán say sưa, nhất thời lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ không ai không biết.

Sau thọ yến, Tông Chính Lâm mang theo Mộ Tịch Dao hồi phủ, trên xe Mộ Tịch Dao dương dương đắc ý đòi phần thưởng. Lục điện hạ vui vẻ đồng ý, trở lại Đan Nhược uyển liền đem người đặt lên trên giường, thu thập tốt một trận. Nói là làm theo thỉnh cầu của nàng lúc trên xe, tự nhiên phải có trọng thưởng, làm cho nàng cả đời khó quên.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro