Chương 26: Mặc Trúc Lâm (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Mặc Trúc Lâm

Dùng cơm xong, lại ngồi ở trong đại sảnh, khách khí nói vài lời rồi Đường thị liền biết điều đứng dậy cáo lui. Nàng đã nhìn ra, hôm nay điện hạ chắc chắn là nghỉ ở Đan Nhược Uyển, có không cam lòng cũng chỉ có thể chịu đựng. Thay vì đổ thừa không đi khiến người ta chán ghét, không bằng rời đi sớm một chút, để điện hạ có thêm vài phần hảo cảm với nàng.

Quả nhiên, Tông Chính Lâm quay đầu nhìn Đường thị, nói với nàng câu thứ hai từ lúc nàng vào cửa tới giờ ngoại trừ câu cho gọi đứng lên đầu tiên: "Hôm nay nàng cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi đi thôi." Rồi không lên tiếng nữa, Đường thị lập tức đáp ứng, dẫn nha hoàn trở về.

Mộ Tịch Dao thấy Đường Nghi Như ra cửa, lập tức giảm bớt vài phần khách khí, lại trở nên tươi tắn.

"Cần gì phải bận tâm đến người khác." Tông Chính Lâm càng ưa thích cái loại tiểu tỳ khí này của nàng.

"Thiếp đây là vì giữ thể diện cho điện hạ ngài đó." Mộ Tịch Dao chu môi oán giận. Mắt phượng của Tông Chính Lâm mang ý cười. Lanh lợi hính dáng!

"Điện hạ, Đường thứ phi có xinh đẹp bằng thiếp?" Hỏi xong còn cố ý đưa mặt tới gần một chút để cho Tông Chính Lâm nhìn cẩn thận.

Tông Chính Lâm xoa bóp khuôn mặt của nàng, chưa thấy qua ai có da mặt dày như vậy. Trên khuôn mặt kia rõ ràng mang theo vẻ đắc ý cùng sự chờ đợi khen ngợi. Liền chiều theo ý nàng, nghiêm túc tường tận đánh giá một phen.

"Nàng ta không bằng nàng." Quả nhiên, Mộ Tịch Dao liền cười tít mắt, bắp chân cũng gác lên trên ghế nệm lắc qua lắc lại.

Tông Chính Lâm xem đôi giày thêu trên chân nàng đong đưa qua lại, mặt trên thêu hoa lấp lánh, khiến cho hắn nhìn thấy quen mắt. Bất giác nhớ tới bắp chân bóng loáng non mịn cùng ngón chân trong suốt mượt mà ở phòng tắm kia, trên người liền hâm nóng vài phần.

"Điện hạ, có muốn cùng đi dạo trong vườn một lát, để tiêu thực?" Tuy lời nói của Mộ Tịch Dao là trưng cầu ý kiến, nhưng bàn tay nhỏ bé đã kéo một góc tay áo bào của Tông Chính Lâm, nhẹ nhàng lay động.

Tông Chính Lâm liền trực tiếp cầm ngược trở lại bàn tay nhỏ bé của nàng, sửa sang lại sợi tóc bên tai Mộ Tịch Dao. "Muốn tới Mặc Trúc lâm hay là cá chép trì (ao cá chép)?"

Mộ Tịch Dao nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Mặc Trúc lâm? Không phải là đều nói 'Muộn thính phong thanh' ?" (Tìm mãi nhưng không thấy ở đâu nói đến ý nghĩa của câu này. B nào biết xin chỉ bảo :D)

Tông Chính Lâm liền khẽ gật đầu, mang người đi dạo về phía Mặc Trúc lâm.

Đến rừng trúc, Mộ Tịch Dao liền buông tay Tông Chính Lâm ra, bản thân thì mừng rỡ dạo đông dạo tây xem một chút, rất là vui vẻ.

Tông Chính Lâm chắp tay đi theo ở phía sau, nhìn qua bóng lưng của thiếu nữ, lười biếng cất bước, có chút thỏa mãn tràn vào đáy lòng. Uy nghi trang nghiêm, tuấn mỹ cao ngất Lục điện hạ, vào buổi hoàng hôn ngày hè trong rừng trúc lại mang theo vài phần ôn hòa.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Mộ Tịch Dao quay đầu lại liền hỏi: "Điện hạ, ngày mai vấn an, nữ quyến trong phủ đều sẽ đến đây phải không?"

Mộ Tịch Dao đối với nữ nhân khác của Tông Chính Lâm, toàn bộ đều đối xử như nhau, đều coi là "Đồng nghiệp ". Phân vị so ra có kém nàng , tự nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới, tôn ti rõ ràng; phân vị nếu cao hơn nàng, thì nàng liền ỷ vào quy tắc ngầm tình trường, tìm Tông Chính Lâm làm chỗ dựa.

"Muốn gặp sao?" Theo như tính tình lười nhác của nữ nhân này, sao lại chủ động nói muốn gặp mấy nữ nhân kia?

"Ban ngày điện hạ bận chính sự, đa số thời điểm không có ở trong viện này, thấy nhàm chán. Thiếp quen biết nhiều người, tới thăm cửa chơi cho đỡ buồn." Mộ Tịch Dao còn nhớ tới trong trận chiến muốn chiếm ưu thế cần phải trước nghiên cứu điạ hình (ý là chị cần tìm hiểu sân viện nhà tình địch để tìm ưu thế tranh đấu). Hiện giờ căn cơ của các nữ nhân này đều quá yếu, phải đợi đến khi chính phi vào phủ mới làm ầm ĩ lên được.

"Ngày mai sẽ không được nhàn rỗi, an bài vào ngày hôm sau." Tông Chính Lâm không chút nghĩ ngợi liền ra quyết định. Về phần vì sao ngày mai không được nhàn rỗi, đến lúc đó tiểu nàng liền sẽ biết.

"Dạ." Mộ Tịch Dao vui rạo rực chạy về đến, ôm cánh tay của Tông Chính Lâm, lại hỏi sang chuyện khác.

"Điện hạ, có thể cho người đi đón con thỏ của thiếp đến không? Thiếp đem con thỏ của điện hạ nuôi rất tốt, vừa mập mạp vừa đáng yêu. Còn có chiếc đèn con thỏ nhỏ trong nhà, đều muốn." Cuối cùng Mộ Tịch Dao cũng nhớ tới sáng sớm mỗi ngày đều phải cho con thỏ ăn, nhưng con thỏ này vẫn còn đang nuôi ở Vu phủ.

"Để Triệu ma ma đi lo liệu, Đan Nhược uyển có phòng cho sủng vật." Tông Chính Lâm vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, giống như trấn an nữ nhi tinh nghịch trong nhà.

Mộ Tịch Dao vừa nghe còn có phòng dành riêng cho sủng vật, liền càng vui vẻ.

Tông Chính Lâm thật sự là quá chu đáo, điểm này nhất định phải khích lệ. Liền ra hiệu bảo hắn cúi đầu, chờ nam nhân cúi người xuống, bèn một phen ôm lấy cổ hắn, mỗi bên gò má hôn một cái.

Tông Chính Lâm được chỗ tốt, làm sao chịu để cho nàng rời đi. Thuận thế ôm người lên, hai trán tương để (kề nhau), bốn mắt nhìn nhau.

"Được chỗ tốt, chuẩn bị tạ ơn ta như thế nào?" Trong mắt có ánh lửa toát ra.

Mộ Tịch Dao khó xử suy nghĩ một chút, sợ hãi thử dò xét: "Lấy thân báo đáp, có đủ hay không?"

Tông Chính Lâm bị câu nói của nàng kinh sợ đến hô hấp đều ngừng lại. Lá gan của tiểu nữ nhân này thật sự là càng ngày càng lớn, cái gì cũng dám nói. Liền bế người lên, vỗ hai phát vào cái mông yêu kiều mềm mại của nàng: "Không biết xấu hổ gì cả." Bàn tay luyến tiếc rời đi chỗ mềm mại ấy.

"Còn có thể càng không biết xấu hổ hơn" rồi tìm đến đôi môi của Tông Chính Lâm, chủ động hôn lên, nhẹ nhàng khiêu khích.
Tông Chính Lâm phản ứng lại, đầu lưỡi lập tức vòng vào, cuồng nhiệt trằn trọc, bàn tay to cũng bắt đầu sờ soạng trước ngực nàng. Mộ Tịch Dao bị hôn đến khó thở, chỉ có cái mũi nhỏ phát ra tiếng rầm rì kháng nghị. Bàn tay túm lấy vạt áo trước ngực của Tông Chính Lâm, lông mi khẽ rung động.

Lúc ở đại sảnh, Tông Chính Lâm đã có lửa nóng trong người, bây giờ bị Mộ Tịch Dao khiêu khích, liền lập tức sôi trào. Hung hăng nắm lấy bầu ngực to mềm của thiếu nữ, nắn bóp như quả hồng mềm.

"Điện hạ, đau ~~" Mộ Tịch Dao còn không biết điều, tiếp tục trêu chọc. Mắt phượng của Tông Chính Lâm híp lại, ánh mắt đen thui thâm trầm.

"Để bản điện nhìn xem đau ở đâu." Sau đó một phen kéo thắt lưng ra, cởi bỏ áo ngoài của Mộ Tịch Dao, lộ ra cái yếm đỏ, cách nó liềm ngậm lấy đỉnh nhô ra.

"Là chỗ này sao?"

"A ~~" Mộ Tịch Dao bị đánh bất ngờ, cả người mềm yếu, cánh tay vô lực khoác lên cổ Tông Chính Lâm. Gò má đỏ tươi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.

Tông Chính Lâm thở gấp, nhìn gương mặt tràn đầy ý xuân của nữ tử dưới thân, hung hăng xé bỏ thứ cản trở cuối cùng, đỉnh nhũ phong kiêu ngạo trắng mềm đột nhiên nảy bật ra, kích thích khiến toàn thân hắn run rẩy. Đôi vú tròn trịa, trắng muốt hoàn mỹ, phía trên là hai đỉnh hồng phấn nộn đứng thẳng khẽ run rẩy, còn điều gì có thể thiêu đốt dục hỏa của một người nam nhân hơn thế. Ánh mắt Tông Chính Lâm nóng rực như lửa, thứ bị đè nén lúc trước giờ như thủy triều khó lòng kiềm chế được nữa, cúi đầu liền ngậm lấy hai đỉnh hồng đang đứng thẳng, còn dùng răng nhẹ cắn xé.

Mộ Tịch Dao "A!" một tiếng nức nở kêu lên, khiến da đầu Tông Chính Lâm run rẩy, bàn tay to mạnh mẽ luồn vào giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi non mềm. Cũng không ngờ thân mình của nàng lại mẫn cảm như thế, cách một lớp quần áo đều đã ướt đẫm thủy dịch.

"Sao lại có thể mẫn cảm đến thế." Tông Chính Lâm thở sâu, liền không khách khí xé mở tiết khố của nàng, trực tiếp xoay vòng rồi ấn nhẹ lên trên nụ hoa, chà xát một phen.

Tiếng rên rỉ của Mộ Tịch Dao cao hơn một chút, run rẩy gọi: "Điện hạ ", Tông Chính Lâm nghe được hai mắt liền đỏ lên, ngón tay khẽ dùng sức, tiến vào trong cánh hoa, thật là một nơi ấm áp khít khao, thực cốt mất hồn. Đang bị cái miệng nhỏ nhắn phía dưới hớp hồn hớp vía, đã thấy nước ngọc róc rách phun ra nơi đầu ngón tay, kích thích Tông Chính Lâm gầm nhẹ ra tiếng.

"Yêu tinh, thật sự là yêu tinh." Tông Chính Lâm rốt cuộc chịu không nổi, nới ra thắt lưng bên hông, nhanh chóng giải phóng dục vọng đã bành trướng đến mức tận cùng, một tay xoay người Mộ Tịch Dao sang chỗ khác, để nàng vịn vào trên thân cây trúc, từ phía sau cọ xát vào nơi riêng tư non mềm của nàng
"A ~~ điện hạ, không cần ~~" Mộ Tịch Dao kinh hô ra tiếng, nhưng lại như xuân dược kích thích dục vọng cứng rắn của Tông Chính Lâm càng thêm thẳng tắp.

"A!" Tông Chính Lâm chưa từng chịu qua kích thích như vậy, dục vọng điên cuồng va chạm vào dưới thân nữ tử, thỉnh thoảng không cẩn thận thoáng chạm vào điểm mẫn cảm, thân thể hai người đều run rẩy, động tình vô cùng.

"Ngoan, chỉ chạm một chút, hơi giải hỏa thôi." Tông Chính Lâm thở gấp trấn an Mộ Tịch Dao, động tác dưới thân lại không hề có dấu hiệu chậm lại, càng điên cuồng hơn.

"Điện hạ, khó chịu ~~ muốn về phòng." Nữ tử nghẹn ngào rên rỉ ra tiếng, thân thể theo bản năng lui về phía sau, nghênh đón Tông Chính Lâm chạm vào. Đôi mắt ướt át long lanh, như phủ một lớp sương mờ nhìn qua hắn. Sắc mặt nồng đậm khao khát dục tình, hiển nhiên cũng không chịu nổi tra tấn như vậy.

Tông Chính Lâm bị dáng vẻ mị hoặc của nữ tử trước mắt câu dẫn đến toàn thân rung động, hơi do dự, lý trí còn sót lại thúc giục hắn ôm lấy Mộ Tịch Dao, chỉ qua loa kéo áo khoác phủ lên, liền đi nhanh về phía phòng chính. Bước chân cao thấp của nam tử lại khiến cho phần dưới bụng còn đang cương cứng của hắn ma sát vào trên đùi Mộ Tịch Dao, rước lấy một tiếng ôn nhu ngâm khẽ của nữ tử ở bên tai.

"Ngoan, sờ nó, thực là khó chịu!" Giọng của Tông Chính Lâm khàn khàn, mày nhíu chặt lại.

Mộ Tịch Dao biết được nam nhân này đang vô cùng khó chịu, cũng không già mồm cãi láo, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy phân thân to lớn của hắn, vuốt ve lên xuống, lại khiêu khích viên cầu phía dưới, nghe được tiếng thở dài thoải mái của hắn lại khiến cho hô hấp của nàng càng ngày càng nặng nề, tim đập như trống.

Tông Chính Lâm đi như bay vào phòng chính trong chủ viện, rồi một cước đá văng cửa ra, lại "Oành" một tiếng đóng cửa lại, ôm Mộ Tịch Dao đi thẳng vào trong buồng.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro