Chương 132: Sơn Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 132: Sơn Chi

"Tỷ tỷ, giờ liền bắt đầu được không?" Mộ Tịch Dao vẻ mặt vui vẻ, nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên Mẫn Mẫn đang mang khuôn mặt cứng ngắc, một chút cũng không ngần ngại nàng lãnh đạm với mình.

"Muội nếu thật có thể tìm ra gian tế, tất nhiên càng nhanh càng tốt." Hách Liên Mẫn Mẫn gật đầu đáp ứng. Mặc dù xem bộ dáng yêu mị kia của Mộ Tịch Dao liền thấy ác cảm, nhưng tên nội ứng của phản tặc như cái gai mắc ở cổ họng càng làm nàng ta nghiến răng thống hận.

"Phương cô cô là lão nhân trong cung, đối với chuyện điều hương dùng thuốc thập phần am hiểu. Hôm nay tất cả các ngươi đều phải nghe bà ấy phân phó, lần lượt từng người tiếp nhận kiểm tra."

"Cô cô, làm phiền." Phương cô cô vóc dáng cao gầy đầu tóc búi gọn gàng, trên vẻ mặt nghiêm túc là ánh mắt đặc biệt sắc bén.

"Trên giấy viết thư có một mùi thơm thoang thoảng. Đây là dấu vết lưu lại do trong thời gian lâu dài đụng vào một loại hương phấn, trên làn da năm xưa tháng dài sẽ nhuộm dần, xuyên thấu qua mồ hôi. Tiếp theo các ngươi đều tự đưa tay vào trong chậu, ngâm một lát. Kết quả như thế nào, sau đó lão nô sẽ giải thích." Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm đám nữ nhân đầy trong phòng, trong lòng cảm khái, lí do thoái thác này rất khó tìm đó, không cẩn thận chính là sơ hở. Thật may là nữ quyến đại Ngụy có thói quen dùng hương nhang, thế nên mới giúp nàng bớt chuyện phiền phức.

"Nha đầu trong viện Ngũ thị, Khổng thị tới trước, tiếp theo lại đến phiên người hầu hạ Tề thị." Mộ Tịch Dao tiện tay chỉ một cái, quy định sẵn trình tự mọi người.

Ngũ thị nghe lệnh đứng dậy, cung kính hành lễ. Phân phó nha hoàn trong sân từng người đi lên cho cô cô tra xét.

Chỉ chốc lát sau, trên tay tất cả mọi người đều ngâm qua nước, hai tay vươn về trước, để cho các vị chủ tử nhìn rõ.

Hách Liên Mẫn Mẫn xem xét từng đôi bàn tay ướt đẫm, ngoại trừ treo bọt nước, nhìn không ra bất kỳ biến hóa gì, nghi hoặc nhếch lông mày.

"Người trong viện Ngũ thị, trên tay lại không dính bất kỳ huân hương gì." Phương cô cô nghiêm mặt, bẩm báo Hách Liên chính phi cùng Mộ trắc phi. Mộ Tịch Dao gật đầu, ra hiệu tiếp tục.

Đến phiên người trong phòng Khổng thị, lai có hai người trên tay hơi vàng.

"Đây là do lâu dài tiếp xúc với hương bách hợp gây phản ứng. Không giống loại hương trên giấy viết thư."

Trái tim lơ lửng của Khổng thị trong nháy mắt rơi xuống đất. Phương cô cô này rất có bản lãnh, huân hương nàng thường dùng đều nghiệm ra được.

Sau đó người của Tề thị và Ngũ thị cũng vậy, biến hóa gì cũng không có.

Mọi người nhìn mười mấy bàn tay của ba nhóm người, trong lúc nhất thời đều an tĩnh lại. Theo như ý tứ của Phương cô cô, rõ ràng chính là không tìm được người!

Xem qua trận thanh tra diện rộng náo nhiệt này, kết quả lại nhận được thông tin rải rác như thế, căn bản chính là bận rộn toi công một hồi. Lần này tất cả tâm tư mọi người trong phòng đều sinh động đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao trở nên dị thường cổ quái, đặc biệt là vài người địa vị cao trong hậu viện, đó là ngầm ngạc nhiên mừng rỡ, cười trên nỗi đau của người khác.

Mộ thị huy động nhân lực như thế, còn ở trước mặt chính phi vỗ ngực bảo đảm hôm nay có thể làm cho kẻ tặc sa lưới. Bây giờ có kết quả này, xem nàng ta thu xếp như thế nào? Hiện giờ nữ nhân này đúng là mất hết thể diện.

"Muội muội, cái kết quả này, tỷ tỷ sao mãi không hiểu nổi? Hay là nói căn bản là muội tìm nhầm người rồi?" Tô Lận Nhu cầm lấy khăn lụa, che khóe môi xuy cười ra tiếng.

"Mộ thị, đây là ngươi cho bản phi làm bảo đảm?" Hách Liên Mẫn Mẫn sắc mặt cực kỳ khó chịu. Còn tưởng rằng nàng ta nói xong hẳn là nắm chắc chứng cớ mười phần, không nghĩ tới cũng chỉ là nói mạnh miệng. Sớm biết không chịu được trọng dụng như thế, còn không bằng để nàng trực tiếp đem người có hiềm nghi tất cả đều bắt lại nghiêm hình bức cung.

Mộ Tịch Dao đem vẻ mặt của mọi người từng cái thu vào trong mắt, trong lòng rất "Khổ sở" .

Ai nha, hậu viện này ngoại trừ Trương thị, quả thật là không có người chào đón nàng. Nhân phẩm này có kém như vậy sao? Mộ yêu nữ đối với chuyện mình không có nhân duyên, rất là không hài lòng. Lục điện hạ vừa đi, không có người làm chỗ dựa, những người này ngay cả mặt ngoài nhận lời đều lười phải làm, thật sự là không đủ khéo léo đưa đẩy. "Tỷ tỷ đợi chút, kết quả không phải là đã đi ra rồi sao?" Mộ Tịch Dao cười khẽ, tay trái quạt tròn lảo đảo chỉ vào một người, một đôi lông mày kẻ đen cao cao nhướng lên.

"Sao, ngươi còn muốn diễn đến bao giờ?"

Mọi người tầm mắt nhìn theo hướng nàng ta chỉ, nhất tề nhìn về phía Ngũ thị, đợi thấy rõ là cái người đầu gỗ từ trước tới nay an phận, thành thật khiếp đảm kia, vẻ mặt chuyển biến không cách nào nói nên lời.

Ngũ thị bị Mộ Tịch Dao bắt được, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, mềm chân chuyển động vài bước, thân thể run rẩy quỳ xuống, trong mắt tất cả đều là kinh hoàng, ngay cả câu giải thích đều nói không nên lời. Cực kỳ giống người ngày nhát như chuột, khó coi kia.

Tô Lận Nhu ghét bỏ liếc nhanh Ngũ thị đang hù dọa run lẩy bẩy, quay đầu lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Mộ Tịch Dao cực kỳ khinh thường. "Muội muội đây là không bắt được ai, tùy tiện chỉ một người để lừa gạt mọi người? Chớ không phải là trắc phi cho rằng chư vị đang ngồi đều là người không có đầu óc?"

Trong phòng mọi người đa số đều có nghi vẫn giống Tô Lận Nhu. Ngũ thị này uất ức thành như vậy, nếu có thể là mật thám, các nàng là người hồ đồ không hoàn toàn là không có mắt nhìn sao?

Mộ Tịch Dao nghe Tô Lận Nhu bới móc, nhìn chằm chằm nàng ta thật kỹ trong chốc lát, cho đến khi khiến nữ nhân đối diện da đầu tê dại, mới dẩu môi, nói câu làm cho đối phương sung huyết lên não.

"Tô trắc phi nếu hôm nay không mang đầu ốc đến Thiền Nhược uyển, ta có thể đợi ngươi trở về chỉnh đốn tốt lại đến sau."

Đây là rất rõ ràng nói Tô Lận Nhu ngu xuẩn, tất cả mọi người ở đây không ngờ hai vị trắc phi lại ý ngoại chống đối nhau, lần này tâm tình vô cùng kích động. Kể từ khi vào phủ hoàng tử, còn chưa bao giờ phát sinh qua chuyện hậu trạch xung đột, hôm nay thế này, là tín hiệu muốn chính diện tranh phong sao?

"Ngươi!" Tô Lận Nhu tức giận vặn khăn, hai mắt nhìn Mộ Tịch Dao đỏ hồng. "Đừng tưởng rằng có điện hạ sủng ái, ngươi có thể tùy ý làm bậy. Trong phủ này còn có đứng đắn hoàng tử phi ở đây, Mộ Tịch Dao ngươi cũng chỉ là người thiếp! Đều là trắc phi của hoàng tử, ngươi có tư cách gì nhục mạ ta?"

Hách Liên Mẫn Mẫn ngồi ngay ngắn xem hai người nảy sinh mâu thuẫn trở nên gay gắt, không có chút ý tứ khuyên can nào, ngược lại còn mừng rỡ xem cuộc vui.

Tô Lận Nhu vốn là đầu óc có khiếm khuyết , Mộ Tịch Dao hôm nay bị nàng ta quấn lấy, quả thực là chuyện tốt a. Có thể khiến Mộ thị ngột ngạt, nàng cho tới bây giờ đều vô cùng hoan nghênh.

Hai vị thứ phi thấy chính phi không mở miệng, cũng liền an tĩnh ngồi, không dám vượt quy củ.

Mộ Tịch Dao xem dáng vẻ động kinh của nàng ta, hiển nhiên bị tức đến không nhẹ. Thật sự là phạm sầu, hôm nay Tông Chính Lâm không có ở đây, Hách Liên Mẫn Mẫn khẳng định sẽ không giúp nàng đem nữ nhân này cấm túc lần nữa. Đây là muốn bức nàng tự mình động thủ?

"Tô trắc phi chớ vội, ngươi chỉ cần ngồi xuống nghe xong trận thẩm vấn này. Đến lúc đó chuyện có đầu óc chuyện hay không, cũng không cần ta phải nói thêm. Cái gì mà nói là làm nhục kia, thì càng không cần nói tới." Đến lúc đó ngươi liền mang theo cái não heo kia của ngươi, cút nhanh lên, nhìn xem liền khó chịu.

"Ngươi còn dám nói hưu nói vượn!" Tô Lận Nhu nhất thời trong cơn giận dữ, giương cao tay định hướng về phía mặt Mộ Tịch Dao.

"Lớn mật, đây là muốn phản thiên à!" Hách Liên Mẫn Mẫn kinh hãi, nhanh chóng để cho người kéo Tô Lận Nhu trở về, áp chế nàng ta ngồi ở vị trí không dám buông tay chút nào.

Triệu ma ma dẫn theo Lục điện hạ cho nữ vệ, đã sớm hộ tại trước người Mộ Tịch Dao, mặc dù chính phi không ra mặt, Tô trắc phi cũng không đến được trước mặt chủ tử.

Hách Liên Mẫn Mẫn sắc mặt khó coi, nữ nhân Tô Lận Nhu này, vừa định nhìn trò hay của nàng ta với Mộ Tịch Dao, liền cho nàng chọc ra cái hoạ lớn như vậy?

"Tô thị, ngươi nếu còn dám hồ nháo, bản phi cũng chỉ có thể đem ngươi cấm túc, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ rồi hãy tiếp tục gây chuyện." Âm trầm trừng nàng ta hai mắt, nếu không phải lúc này còn trước mặt người khác, Hách Liên Mẫn Mẫn cũng cho nàng ta ăn bạt tai. Mộ Tịch Dao lúc này là có thể bị xông tới sao? Cái bụng chết tiệt kia một ngày không có sinh ra, liền một ngày không chịu được người khác đụng vào, đặc biệt là ở trước mặt nàng!

"Mộ thị, ngươi cứ hỏi tiếp. Nếu là hôm nay không bắt được người, câu bảo đảm kia của ngươi bản phi đúng là nhớ rất rõ." Ngụ ý, nếu dám nói khoác không ngượng miệng, hôm nay có trừng phạt như thế nào, cũng đều phải chịu trách nhiệm.

"Vâng. Giờ ta liền trở lại chuyện chính ~~" Mộ Tịch Dao kéo thật dài giọng nói, lé mắt liếc Tô Lận Nhu một lát, quay đầu lại tiếp tục nhìn thẳng Ngũ thị tra hỏi.

"Tay nha hoàn của Tề thị ngâm nước mà không thay đổi màu, đó là bởi vì nàng ta đối với hương nhang có chút...bài xích, cho nên hồi lâu đều chưa từng dùng hương. "Mộ Tịch Dao dùng từ rất là chú ý, người thông minh nghe tiếng liền biết là ý gì.

Tề thị tự cho là đúng dùng hương câu dẫn Tông Chính Lâm, liền bị Lục điện hạ thu thập đến nay cũng vẫn còn sợ hãi. Nào dám động vào hương nhang kia nửa điểm nữa, chỉ sợ điện hạ một khi phát giác, sẽ đem chuyện xưa lôi ra thanh toán với mình.

"Về phần ngươi thì, " Mộ Tịch Dao nhìn Ngũ thị cực kỳ tiếc nuối lắc đầu, "Nhưng lại thông minh quá mức."

"Đem hai tờ giấy kia đưa cho nàng ta xem." Mộ Tịch Dao phân phó Mặc Lan đưa một phần sao chép lại của ám báo cho Ngũ thị quỳ phía dưới xem.

"Ngươi hôm qua sau khi trở về, đóng cửa viện một hồi lâu. Không chỉ gọi nha hoàn tâm phúc đến hỏi thăm, còn tự mình tới khắp nơi trong sân viện mấy lần. Cuối cùng vẫn không yên tâm, cầm vài thứ thêm vào trong chum nước, làm cho mọi người trong viện không biết chút nào liền dùng nước kia nấu ăn pha trà."

"Có điều có khả năng ngươi không thể ngờ được, từ khi nhận được tin tức này, ta đã nhất thời cao hứng, bôi thêm rất nhiều loại dược liệu vào xiêm y vật trang sức của đại nha hoàn của ngươi. Nhưng mà xem đấy, vì sao hôm nay cái gì cũng không tra ra được? Ngũ thị, ngươi nói xem có lạ không?"

Mộ Tịch Dao lắc lắc quạt tròn, nhìn nữ nhân kia sắc mặt kịch biến, lập tức tâm tình trở lên sung sướng. Cho ngươi báo tin bắt trói người, kiếp này báo ứng đúng là đến được sảng khoái.

"Sao nào, còn muốn ngụy biện? Vậy có muốn ta mời Phương cô cô dùng biện pháp khác nghiệm tra vật liệu may mặc trên người đại nha hoàn kia của ngươi hay không? A, đúng rồi, còn có chum nước kia, ngươi chắc cũng còn chưa kịp xử lý nhỉ. Ở trong đó cho thêm cái gì đây, chẳng lẽ là bí thuốc thần kỳ kia của Thục trung? Ngay cả hương vị cũng có thể che dấu, coi như rất thực dụng..."

Mỗi một câu Mộ Tịch Dao nói ra, sắc mặt Ngũ thị liền trắng bệch một phần.

Trúng kế! Nữ nhân này càng ngày càng giảo hoạt, rõ ràng có thể khiến cho nàng tự loạn trận cước, hủy tại sự tự thông minh của mình. Thật sự là bất đắc dĩ a. Nhiều năm như vậy đều tránh thoát, sau ngày hôm nay, cái mệnh này lại không phải là của mình nữa.

A, cũng là buồn cười. Cái mệnh này đã có khi nào là của mình đây? Cả đời này đều bị người khác thao túng, hiện nay chẳng qua là trả nợ mà thôi.

Nữ nhân hậu viện thấy Ngũ thị vốn quỳ ở chính giữa phòng run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên ngừng sợ run, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc mai, từ từ đứng dậy.

"Tâm kế của Trắc phi, nô tỳ thua không oan." Ngũ thị vẻ mặt bình tĩnh, giữa lông mày đều là vẻ lãnh đạm. Ở đâu còn có vẻ ngốc trệ chất phác lúc ban đầu. Thoạt nhìn ngược lại không ít ngạo khí.

"Nói như vậy, mới xứng với đôi mắt kia của ngươi." Mộ Tịch Dao hoàn thành nhiệm vụ, vui lòng nói nhảm vài câu.

Mọi người lúc này mới chú ý tới đôi mắt sáng ngời kia của Ngũ thị. Chợt nhìn lại, lại có cảm giác tuyệt đẹp.

Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn thẳng Ngũ thị dò xét hồi lâu, mới quay đầu lại phức tạp nhìn về phía Mộ Tịch Dao. Thực sự không thể không bội phục thủ đoạn của nàng ta a.

Về phần Tô Lận Nhu, đã sớm nghẹn đến mức sắc mặt đỏ hồng, hận không thể lập tức trốn về Phương Hoa uyển, tránh không gặp người.

"Người đâu, đem nữ nhân này giải xuống, đưa đến quan phủ nghiêm khắc xử lý." Hách Liên Mẫn Mẫn nghiêm nghị phân phó. Sự tình có liên quan đến phản tặc, nàng không có quyền xử trí phạm nhân.

"Chậm đã!" Mộ Tịch Dao lên tiếng ngăn cản Điền Phúc Sơn.

"Mộ thị, ngươi đây là có ý gì?" Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận. Phạm nhân cũng đã tra ra được, nàng còn muốn ở Thiền Nhược uyển trong khoa tay múa chân đến khi nào? Đây là muốn mượn cơ hội khoe khoang nàng vì hoàng tử phủ dựng lên công lao?

Mộ Tịch Dao không để ý tới Hách Liên Mẫn Mẫn chất vấn, mà là nheo hai mắt lại, cực kỳ lãnh túc nhìn qua nữ nhân đang đứng giữa phòng, vui mừng không sợ cùng nàng đối mặt.

"Ngũ thị, hoặc là nên gọi ngươi 'Sơn Chi*' ?" (Sơn chi hay còn gọi là sơn chi tử, dành dành)
...
Mia: đã có đáp án, đúng là ng mà k ai ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro