Chương 100: Vô địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100: Vô địch

Mộ Tịch Dao được Triệu ma ma nâng đỡ, đi sau Thục phi hơn ba bước.

Bên cạnh là Lục điện hạ vẻ mặt hờ hững, uy nghiêm vững vàng.

Hách Liên Mẫn Mẫn đang dìu tay phải Thục phi, cẩn thận hầu hạ, khóe mắt dư quang lại ngắm qua khuôn mặt với thần thái phi dương của Mộ Tịch Dao.

Vẫn bị nàng trốn thoát...

Mộ Tịch Dao đang dương dương đắc ý quăng mị nhãn về phía Tông Chính Lâm, nhưng không ngờ mới vừa đến chỗ rẽ, lại bị Lục điện hạ một phen ấn dựa vào trụ cột thành cung, không thể động đậy.

Thấy Lục điện hạ lướt mắt quét tới, người hầu đi theo đằng sau mắt nhìn thẳng, vội vã tránh xa hai người, theo sát Thục phi mà đi.

Mộ Tịch Dao mắt thấy mới vừa rồi còn là một đám người, nháy mắt cũng chỉ còn dư lại bọn họ hai người, trong nháy mắt giật sững mình. Lại nhìn quanh bốn phía, sau lưng là tường cung loang lổ, chính diện là một hàng cột trụ sơn son, thấy thế nào cũng không giống chỗ hẹn hò.

"Điện, điện hạ." Thử dò xét đẩy đẩy lồng ngực áp ở trên người.

"Ừm ~~" Mộ Tịch Dao khước từ không thành, còn bị Tông Chính Lâm cúi người ngậm lấy cánh môi hung hăng cắn xé.

Lục điện hạ nhìn nữ nhân hấp dẫn hắn cả một ngày nay, đâu thèm quan tâm nàng giãy giụa, bắt lấy người chính là động tình hôn.

Mộ Tịch Dao bị nam nhân công thành đoạt đất, hô hấp khó khăn, thủy mâu dần dần gợn rung động.

Tông Chính Lâm xem sắc mặt nàng đỏ lên, ngực phập phồng, mới lưu luyến không rời thả người, cuối cùng còn liếm láp hai cái.

"Kiều Kiều, còn khiêu khích nữa, bản điện sẽ không bỏ qua cho nàng lần thứ hai."

Nói xong giúp nàng chỉnh lý tóc mai, vuốt phẳng cung trang, nắm tay bước chậm đi về phía trước.

Mộ Tịch Dao mặt đỏ thở hổn hển đi phía sau, nhìn bóng lưng anh tuấn của nam nhân kia, trong đôi mắt lên án rõ ràng.

Nàng thật sự là cái gì cũng chưa làm mà! Nam nhân này càng ngày càng vô sỉ. Ban ngày ban mặt giở trò lưu manh. Đang dùng sức oán thầm, liền thấy Tông Chính Lâm đột nhiên quay đầu, mắt phượng khẽ nheo lại, tà tứ quan sát nàng.

"Lại xuân tình nhộn nhạo như thế câu dẫn bản điện, trong cung mẫu phi cũng miễn cưỡng chấp nhận."

Mãi cho đến khi bị Tông Chính Lâm dẫn vào trong cung Thục phi, Mộ Tịch Dao đều vẻ mặt hoảng hốt, vang lên bên tai luôn là câu nói vô liên sỉ kia của Lục điện hạ.

Ngồi ở trên giường nệm, nhìn tẩm cung giống ngày thường như đúc, Mộ Tịch Dao đột nhiên cảm thấy bồn chồn, lúng túng xoay chuyển thân thể, tai nhỏ đỏ lên.

Ở trên địa bàn của Thục phi... Mộ Tịch Dao càng nghĩ càng hoảng loạn.

Tông Chính Lâm ngoài mặt cùng Thục phi đáp lời, dư quang lại thời khắc lưu ý nữ nhân bị trêu chọc kia. Phát hiện nàng khó được đứng ngồi không yên, hai tay thay đổi nhiều tư thế, cái đầu nhỏ lại càng ước gì rủ xuống vùi vào trong ngực. Liền thấy tâm tình thật tốt, thực rất thú vị.

Dáng vẻ cô vợ nhỏ kia, cực giống "Con thỏ dễ thương" bị nàng bắt nạt. Mỗi lần bị Mộ Tịch Dao trêu chọc, con thỏ kia cũng là xoay nhích người, đầu vùi thấp.

"Mộ nha đầu." Thục phi cười gọi người. Hôm nay Mộ Tịch Dao đã tăng uy phong rất lớn, phản kích rất xinh đẹp. Lúc rời khỏi Gia Hoà điện, vẻ mặt sợ hãi bất an kia của Đức phi bà thấy rõ ràng.

"Đây là làm sao vậy? Chớ không phải là hôm nay quá mệt mỏi, bụng có thấy sao không?" Thục phi thấy nàng im lặng như vậy, an lặng yên tĩnh rúc ở một chỗ, thấy rất đáng thương.

Thục phi chỉ chú ý đến vẻ mặt nàng, nhưng Hách Liên Mẫn Mẫn lại nhìn ra rõ.

Cánh môi đỏ bừng, tai đỏ lên, trong mắt không được tự nhiên... Cộng thêm vừa rồi đột nhiên biến mất...

Trái tim bị siết lại đến phát đau nhức. Đó là phu quân danh chính ngôn thuận của mình, lại ôm nữ nhân khác ôn nhu thân mật. Rõ ràng bất chấp lễ nghi, ngay trên hành lang hoàng cung...

Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy lạnh buốt. Nàng cảm thấy trả giá càng nhiều, thất vọng càng lớn. Điện hạ căn bản chưa từng quan tâm đến tình cảnh của nàng, nếu không cũng sẽ không bất chấp thể diện của chính thất như thế.

Mộ Tịch Dao bị hỏi bất ngờ, lập tức thuận cột bò lên trên. Càng nhanh rời đi càng tốt, chỗ này thật là tà ác.

"Có chút mệt mỏi ạ." Mềm mại nhu nhu làm nũng với Thục phi.

"Tiểu nha đầu này, mệt mỏi cũng không nói, cố chống làm gì. Mau, trở về thật tốt điều dưỡng. Thời gian gần đây bị chuyện vớ vẩn này cũng phiền đã quá đủ, thanh thản ổn định dưỡng thai chờ sinh đi. Nơi này của bản cung cũng miễn thỉnh an, để cho Triệu ma ma ôm Thành Khánh tới xem một chút là được rồi."

Thục phi hôm nay vô cùng hài lòng với nàng, vừa có thể sinh, lại biết nuôi. Còn có thể giúp Tông Chính Lâm tiêu diệt trở ngại. Bản lãnh của nha đầu này, không phải nhỏ. Nếu Hách Liên Mẫn Mẫn có ba phần khả năng như nàng, cũng sẽ không bị Tông Chính Lâm nhìn không thuận mắt.

Vừa rồi hai người kia đảo mắt đã không ở đây, tuy Tông Chính Lâm lấy cớ Mộ Tịch Dao bị chuột rút nghỉ ngơi một lát, nhưng bà còn chưa có mờ mắt, nhìn không ra manh mối.

Nhi tử này của bà cũng không phải là người thành thục. Người làm mẹ tất nhiên cũng hiểu rõ vài phần. Mở miệng hỏi thăm như vậy, cũng chỉ là cho Mộ nha đầu cái bậc thang, để cho nàng đừng cứ uốn éo như bánh quai chèo, nhìn mệt mỏi.

"Đi đến." Tông Chính Lâm nhìn người có ý đồ trốn ra kiệu phía sau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tịch Dao co rút, điện hạ ngài chú ý ảnh hưởng. Chuyện giữ thể diện ngài không thích làm, cũng chớ liên lụy nàng được hay không.

"Điện hạ, ngài đây là...?" Hách Liên Mẫn Mẫn nghi hoặc nhìn Tông Chính Lâm.

"Chính phi đi trước, bản điện dẫn trắc phi đến tạ ơn hoàng thúc rồi về sau."

Nói xong kéo Mộ Tịch Dao lên kiệu liễn của hoàng tử, lưu lại Hách Liên Mẫn Mẫn vẻ mặt sương lạnh, một mình cô đơn bên ngoài cung điện.

"Chủ tử." Quế Lê đưa tay dìu Hách Liên Mẫn Mẫn, lại bị nàng một phát hất ra.

"Xuất cung, đi Hách Liên phủ."
...

"Ngươi nói cái gì? Mộ thị bình yên vô sự?" Vạn Tịnh Văn bỗng nhiên đứng dậy, hai tay chống tại trên bàn, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.

Chu Cẩm đem tin tức thăm dò được từng cái hồi bẩm, cảm thấy âm thầm cảm thán. Mộ trắc phi kia thật là lợi hại tài hoa, thậm chí ngay cả mệnh cách cũng có thể cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Vạn Tịnh Văn mày nhíu lại đến chết căng, nhắm mắt trầm tư thật lâu.

Người bày cục thế lần này, so với thủ đoạn mình nghiêm mật rất nhiều mà còn chưa đắc thủ. Có phải hay không, nếu đổi lại là nàng ra tay, cũng sẽ không công mà lui như vậy, thậm chí còn hao binh tổn tướng?

Xem ra tùy tiện làm việc tuyệt đối không thể được. Còn phải tìm thời cơ thích đáng, một kích trí mạng.

"Ngươi mới vừa nói đại sư sẽ hồi kinh?"

"Dạ. Điện hạ chính miệng nói."

Lại có thay đổi. Quả nhiên dính dáng đến nữ nhân kia liền sẽ không có chuyện tốt.

"Nghĩ biện pháp làm cho bào huynh (anh ruột) đầu nhập vào dưới trướng Ngũ hoàng tử."

Vạn Tịnh Văn cũng đành chịu. Vốn đã thuận lợi đưa về dưới trướng Đại hoàng tử, đâu nghĩ đến Tông Chính Thuần lại đột nhiên thất thế? Chuyện đó cùng dự đoán của nàng hoàn toàn trái ngược, cùng hướng phát triển của kiếp trước lại càng khác xa.

"Hết thảy đều là thùng rỗng, như thế còn có thể làm cho nàng ta chạy thoát?"

Tay ngọc thon thon của nữ tử một bả nhấc lên khăn trải bàn, đem cả bộ ấm trà Thái Bạch rơi vỡ tan nát.

"Chủ tử, lần này chuyện chúa thượng mưu đồ bị thất bại, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không để cho ngài tiếp tục hành động. Điện hạ cũng rất ủng hộ Mộ thị, lúc này không nên quá cấp tiến."

"Mộ thị... Không vặn ngã được nàng ta, vậy thì châm ngòi quan hệ tỷ muội hai người họ, đâm dao sau lưng!"

"Chủ tử anh minh. Thuộc hạ sẽ tự phóng ra tin tức, làm cho tình cảm tỷ muội nàng ta rạn nứt."

Trong kiệu liễn hoàng tử của Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao bị vững vàng ôm vào trong ngực nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au xinh đẹp.

"Rất đắc ý, hử?" Tông Chính Lâm liếc nhanh trông thấy vẻ đắc ý trong mắt nàng, tiếng nói đầy nguy hiểm.

"Điện hạ, thiếp nếu không đắc ý, lần này đã sớm bị ngài nhét vào xó xỉnh nào đó tị nạn. Không uất ức chết sao?"

"Kiều Kiều, chuyện hôm nay bỏ qua. Lần sau còn dám liều mạng, bất luận kết quả như thế nào, Thành Khánh cùng đứa con trong bụng nàng, đừng mơ tưởng nuôi ở bên người!"

Nữ nhân này cái gì đều dọa không được nàng, chỉ có tiểu tử chui ra từ trong bụng, còn có thể tạm lấy làm uy hiếp.

Tông Chính Lâm ánh mắt hung ác nham hiểm, vẻ mặt không giống giả vờ, dọa cho thân thể Mộ Tịch Dao run rẩy.

Không nuôi bên người nuôi ở đâu?

Giống như là nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, Lục điện hạ âm ngoan vô tình chưa bao giờ có.

"Kiều Kiều nếu đã nhẫn tâm không niệm tình ý của bản điện, bản điện cần gì phải nhớ đến con của Kiều Kiều?"

"Tất nhiên là nuôi ở dưới- gối- chính - phi." Tông Chính Lâm khóa lại hai mắt nàng, từng chữ từng câu, rõ ràng không sai.

Mộ Tịch Dao mới vừa rồi còn vui vẻ ra mặt, trong nháy mắt ngưng trệ.

Tông Chính Lâm, ngươi quả nhiên không thay đổi.

Đây mới là ngươi của đời trước, thân là đế vương lãnh khốc cường thế, quả nhiên là bản tính khó dời.

Mộ yêu nữ lần đầu tiên giữa song phương trong tranh đấu, quân lính tan rã.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro