[TG2]Tình nhân bí mật của Thái Tử hắc đạo (25.26.27.28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Lầu trên có XB

# Chương 51

"Cảm ơn cô." Lâm Mạt gục đầu xuống, nhìn mũi chân chính mình , nhẹ giọng nói.

"Không cần." Tô Lê biểu tình lãnh đạm, "Phong Ngự kêu tôi tới nhìn cô."

Lâm Mạt nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lê, "Anh ấy, anh ấy ở đâu?" Tuy rằng ngày hôm qua mới gặp qua nhưng cô ta buổi sáng hôm nay bỗng nhiên không liên hệ được với Phong Ngự, trong lòng có chút hoảng loạn.

Tô Lê lắc đầu, "Tôi không thể nói cho cô biết Phong Ngự cho dù y có coi trọng cô hay không."

"Vì cái gì không thể nói cho tôi biết!" Lâm Mạt bỗng nhiên kích động nói "Tôi là bạn gái của y, vì cái gì mà y luôn có chuyện gạt tôi? Y có phải chỉ là muốn chơi đùa với tôi và kỳ thật không hề thích tôi đúng hay không?"

"Cô bình tĩnh một chút." Tô Lê hơi nhíu mày, nữ hài tử đáng yêu đơn thuần như trước đã biến mất hiện tại đã bắt đầu trở nên lo được lo mất. "Tôi nhớ rõ đã nói cho cô, hai người không môn đăng hộ đối, cha y sẽ không tiếp nhận cô. Cô lúc ấy nói như thế nào? Cô nói cô chỉ là muốn cho y biết rõ tâm ý của cô, vậy sao bây giờ cô không như vậy mà làm."

Lâm Mạt mím môi, đôi mắt mở lớn hiện lên một tầng hơi nước, "Là tôi quá tham sao? Chính là tôi nhịn không được, tôi hích y, vì cái gì không thể cùng y ở bên nhau ?"

Khóe miệng Tô Lê nhẹ nhướng, lộ ra một cái ý cười mỉa mai . "Thích là thứ vô dụng nhất trên thế giới, cô là đóa hoa nhà kính, là người không có khả năng trợ giúp cho Phong Ngự, cô sẽ chỉ là nhược điểm của y. Đối với đối thủ của y mà nói, họ thích nhất là có cô tồn tại để có thể bắt chẹt cô, chẳng khác nào là bắt chẹt y. Cô có cái tư cách gì mà trách y gạt cô đây? Rốt cuộc chính cô năng lực tự bảo vệ bản thân đều không có, còn sẽ trở thành trói buộc của y"

Tô Lê nói xong làm cho sắc mặt Lâm Mạt tái nhợt, cô ta có vô tri thì cũng nghe ra được ngụ ý trong lời của Tô Lê , "Anh ấy rốt cuộc là người kiểu nào?"


"Xin lỗi, tôi không có quyền nói cho cô biết." Tô Lê xoay người đưa lưng về phía cô ta, "Mấy ngày này tôi sẽ đi theo cô, cô có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, cô tự chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

Lâm Mạt gật đầu,cô ta cũng không phải là người gây rối vô cớ ,chỉ là đắm chìm trong tình yêu nữ nhân, nhiều hay ít cũng sẽ có chút cảm giác không an toàn cảm. Đặc biệt đối tượng là người như Phong Ngự vậy.

Lâm Mạt đi theo phía sau Tô Lê, đi qua khu dạy học cô ta bỗng nhiên nói: " Lát nữa tôi có đến một khoa , cô cũng muốn tới sao?"

"Khoa gì?" Tô Lê nhướng mày, hỏi.

"Thiết kế nghệ thuật sử. Khả năng sẽ có chút buồn tẻ." Lâm Mạt cẩn thận đáp lại. Không biết sao hiện tại cô ta nhìn thấy Tô Lê trong lòng liền có cảm giác nhút nhát.

Tô Lê vừa định trả lời, thì chuông tin nhắn tiếng liền vang lên một tiếng, cô lấy ra liền thấy đó là một dãy số xa lạ.

"Em như thế nào đi Z đại, đêm nay cùng tôi ăn cơm được không?"

Mặc dù chỉ là một hàng văn tự, Tô Lê cũng có thể tưởng tượng thấy bộ dáng đối phương cau mày mà nhắn tin, vì thế cô liền hồi phục nói, "Tôi có việc."

Tin nhắn mới vừa gửi đi thành công, điện thoại của đối phương liền gọi tới, Tô Lê nghe máy liền nghe được thanh âm quen thuộc của đối phương .

"Ngài có chuyện gì sao?"

Tô Lê nhìn thoáng qua Lâm Mạt bên cạnh, bởi vì không thể đi quá xa cô ta, liền nói ngắn gọn: "Có nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ?" Phong Ý cười lạnh một tiếng "Phong Ngự kêu em đi bảo hộ bạn gái nhỏ của hắn ta?"

Tô Lê trầm mặc trong chốc lát, ừ một tiếng, "Mấy ngày nay đại khái không thể gặp mặt, xin lỗi."

Sau một hồi Phong Ý sắc mặt âm trầm nói"Chú ý bảo vệ tốt chính mình, tôi sẽ phái vài người âm thầm bảo vệ em."

"Không cần......" Tô Lê vừa định cự tuyệt, liền lại bị đánh gãy.

"Tôi chỉ là nói trước một tiếng cho em, nếu như bây giờ em từ bỏ nhiệm vụ này và đến bên tôi, tự nhiên tôi sẽ không làm như vậy."

"......" Tô Lê chỉ phải cam chịu quyết định này của hắn nếu để Phong Ngự biết bạn gái nhỏ của hắn đã sớm được Phong Ý cấp cho hấp thụ ánh sáng thì không biết sẽ có cảm tưởng gì. Hơn nữa, Phong Ý còn phái người gián tiếp bảo hộ bạn gái nhỏ của hắn.

# Chương 52

"Thất Thất, hiện tại đi chỗ nào vậy?" Sau một ngày ở chung, Lâm Mạt tựa hồ khôi phục lại thái độ trước kia với Tô Lê .

Tô Lê nghĩ nghĩ rồi hỏi cô ta "Cô muốn đi chỗ nào?"

"Tôi ? Tôi vốn dĩ muốn đi làm công ở tiệm đồ ngọt, bất quá hiện tại vẫn là tính. Nếu không về nhà đi, cô có muốn cùng tôi về nhà của tôi?" Lâm Mạt nói, "Mẹ tôi làm đồ ăn ăn rất ngon nha."

Tô Lê gật gật đầu, "Tùy cô. Tôi chỉ là người phụ trách an toàn của cô thôi."

Nhà của Lâm Mạt ở Thành Tây, từ trường học đi xe qua thì đại khái là một giờ, Tô Lê tự nhiên là lấy xe tới, chỉ là khi cô ngồi vào trong xe liền cảm thấy không thích hợp.

"Làm sao vậy?" Lâm Mạt nhìn cô một cái, hỏi.

"Có người vào trong xe tôi thả vài thứ." Tô Lê sờ soạng khắp nơi một phen, từ khe hở chỗ ghế dựa tìm ra một cái cúc áo rất nhỏ, sau đó dùng lực đem vật này niết bẹp.

"Đây là cái gì?" Lâm Mạt kinh ngạc mà nhìn cô niết biến dạng cúc áo kim loại.

"Máy nghe trộm." Tô Lê mở cửa sổ xe ra, đem máy nghe trộm ném vào thùng rác cách đó không xa .

"Máy nghe trộm?" Lâm Mạt mở to hai mắt nhìn, "Vì sao trong xe cô có loại đồ vật này?"

Tô Lê nhếch khóe miệng đỏ thắm, "Cho nên cô vẫn luôn cho rằng Phong Ngự để cho tôi tới phụ trách an toàn cho cô là chuyện nói giỡn sao? Y có thân phận đặc thù, có rất nhiều người muốn mạng của y,cô làm bạn gái của y, tự nhiên cũng sẽ có không ít người đánh chủ ý lên trên người của cô."

"Cái gì?" Lâm Mạt cảm thấy chính mình đang bị ảo giác, loại tình tiết điện ảnh này vì sao lại phát sinh ở trên người cô ta vậy a? "Phong Ngự anh ấy rốt cuộc là người như thế nào, thật sự không thể nói cho tôi biết sao?"

"Nếu cô biết được thân phận của y, cô ngoài việc sợ hãi còn có thể có ích lợi gì nữa chứ?" Tô Lê ngữ khí lạnh băng nói "Nếu cô thật muốn biết, lần sau chính mình đi hỏi Phong Ngự đi."

Lâm Mạt biết Tô Lê sẽ không nói cái gì nữa nhưng khi nghe những lời này, đã làm cho tâm cô ta không khỏi gợn sóng. Nhìn cửa sổ ngoài xe phố cảnh không ngừng lui về phía sau, mặt cô ta xuất hiện vài phần mê mang. Hơn nữa, cô hiện tại vẫn hoài nghi lời Tô Lê nói.

Lục Thất thích Phong Ngự là điều không thể nghi ngờ, như vậy cô ta được Phong Ngự yêu thích dù đến sau, Lục Thất có thể hay không sinh ra sự ghen tỵ với cô ta không chừng? Rốt cuộc, người từ nhỏ đi theo bên Phong Ngự là Lục Thất, mà chính mình chỉ là một người mới nhận thức không bao lâu. Bình tĩnh mà xem xét, nếu giờ phút này cô ta cùng Lục Thất trao đổi thân phận, như vậy cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng được có một người sẽ cướp đi Phong Ngự.

Cho nên...... Lục Thất lời nói nào là thật lời nào là giả đây? Lâm Mạt không tự giác mà siết chặt góc áo.

Ánh mắt Tô Lê dừng ở trên người cô ta vài giây, lại dường như không có việc gì mà thu trở về. Tình yêu, thật là dễ dàng thay đổi người nha, lúc đầu Lâm Mạt đối với mình là bạn bè, tin tưởng cô hiện tại cô ta cuối cùng đã đem sự ngờ ra vực viết hết ở trên mặt. Bất quá cô cũng không nghĩ sẽ nói thêm cái gì nữa, bởi vì hiện thực sẽ dạy cho Lâm Mạt biết cái gì gọi là nhân sinh như diễn.


Xe chạy đến trên đường của vùng ngoại ô, bỗng nhiên từ trước mặt xuất hiện hai chiếc xe không có biển hơn nữa lập tức nghênh diện mà đến. Tô Lê dấu đi khóe miệng nổi lên lạnh lẽo, bố trí lâu như vậy, nên rốt cuộc muốn tới bắt người rồi sao, đáng tiếc lúc này, 2333 đang đi kiểm tu không có ở đây, nếu không tình huống nhất định sẽ càng thú vị.

Tô Lê thấy phía trước xe không hề có ý tứ dừng lại, liền quả quyết dứt khoát đánh tay lái trở về về. Nhưng mà lúc này từ phía sau cũng xuất hiện một chiếc không biển số. Tô Lê khẩn cấp phanh xe lại, Lâm Mạt vạn phần mạo hiểm mà nắm chặt đai an toàn.

"Đây là tình huống gì vậy ?!" Lâm Mạt cũng nhìn ra đó là người tới không hề có ý tốt, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương không rõ sự đời, lúc này đã sợ tới mức không dám phát ra thanh âm nào.

"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến." Tô Lê mở đai an toàn, nghiêng người nói với Lâm Mạt: "Gọi điện thoại báo nguy đi, tôi đi trước chặn bọn họ."

# Chương 53

Giờ khắc này, nhìn Tô Lê như vậy, Lâm Mạt bỗng nhiên cảm thấy Tô Lê vô cùng đáng tin cậy. Cô ta gật gật đầu, "Muốn hay không báo nguy hoặc là gọi điện thoại cho Phong Ngự?"

Tô Lê ừ một tiếng, lại đưa cho cô ta một tấm danh thiếp, "Liền gọi cho số điện thoại này đi."

Lâm Mạt trấn định gật gật đầu, tiếp nhận danh thiếp, chỉ thấy trên đó viết một người kêu là "Lý Mính" còn có một chuỗi dãy số. Cô ta ngước mắt nhìn Tô Lê đã mở cửa xe, sau đó vội vàng gọi 110. Mặc dù trong lòng cô ta đối Tô Lê có chút nghi ngờ nhưng lúc này, vẫn không nên kéo chân Tô Lê

Tô Lê trong lòng lúc này so với trên mặt càng bình tĩnh , cô từ bên hông rút ra một cây côn gấp, chỉ về trước mặt chiếc xe đã dừng lại kia "Không biết các vị là cẩu nhà ai dưỡng, tự nhiên chạy tới nơi này chặn đường?"

"Tiểu cô nương không cần nói lời bậy ." Bên trong xe vang lên một thanh âm trầm ổn, sau đó một người nam tử chừng hơn ba mươi tuổi ăn mặc chỉnh trang từ trong xe đi ra, đi theo sau là mtùy tùng khác có vẻ mặt sát khí cũng xuống xe, hùng hổ mà đứng ở phía sau nam tử kia.

Tô Lê nhẹ nhàng nhướng mày, "Hóa ra là Triệu tiên sinh của Ngân Hổ ." Ngân Hổ cũng là cổ thế lực hắc đạo, tuy rằng không sánh kịp với Huyết Lang nhưng cũng mang địa vị thứ hai. Mà vị Triệu tiên sinh này, là một vị rất có năng lực cao tầng của Ngân Hổ .

"Tiểu cô nương thế mà cũng có vài phần nhãn lực," diện mạo Triệu tiên sinh khí chất nho nhã, nhìn bên ngoài liền không thấy người này nguy hiểm, chỉ có người bên hắn ta thì mới biết đây là một nhân vật không dễ chọc. Chỉ thấy một bộ dáng hào hoa phong nhã mỉm cười nói: "Chúng ta làm một giao dịch đi, cô nghĩ xem có được không?"

"Ồ ? giao dịch cái gì ?" Tô Lê thuận miệng hỏi.

"Cô đem tiểu cô nương trong xe giao cho ta, ta sẽ đưa cô và em trai cô thoát ra khỏi Huyết Lang, cô thấy giao dịch như vậy có được không nào?" Triệu tiên sinh cười đến ôn hòa khéo léo, tựa hồ hoàn toàn ở vì đối phương mà suy xét.

"Triệu tiên sinh nói đùa, Lục Thất tôi vô luận sinh tử đều là người của Huyết Lang ." Tô Lê không dao động nói.

"Lục tiểu thư thật đối với Huyết Lang trung thành và tận tâm," Triệu tiên sinh tán thưởng, tựa như vỗ vỗ tay, "Đáng tiếc lệnh đệ tựa hồ không hề nghĩ như vậy."

Tô Lê nhăn mày, trong mắt nhiều thêm vài phần cảnh giác, "Ngươi có ý tứ gì?"

"Có ý tứ gì Lục tiểu thư còn không rõ sao?" Triệu tiên sinh khẽ mỉm cười, tựa như một vị tà ác dẫn người sa đọa ma quỷ, "Khoảng thời gian trước, thủ hạ của ta mua được dược tề của lệnh đệ tự hành nghiên cứu chế tạo ra, mà dược tề này theo ta được biết, trong Huyết Lang đều không có phương thức phối. Nói như vậy nói, không biết Lục tiểu thư đã rõ hay chưa?"

Tô Lê trong lòng trầm xuống, cô cho rằng Lục Kỳ nói phải rời khỏi Huyết Lang chỉ là lời nói ngoài miệng không nghĩ tới em ấy ngầm làm loại sự tình như thế này. Trộm mang phát minh nghiên cứu dược tề bí mật mà không báo cáo thậm chí còn tự ý đem dược tề đưa ra thị trường,hành vi này ở Huyết Lang là tội phản bội. Nếu việc này bị Phong Ngao phát hiện, chỉ sợ đến mình cũng không thể giữ được mạng của em ấy, thậm chí, liền cô cũng sẽ bị tội liên đới mà bị phạt.

"Lục tiểu thư, cô suy xét xong chưa? Cô xem, tuy rằng cô có thể đánh, chính là song quyền khó địch bốn tay, cuối cùng vị kia tiểu thư vẫn sẽ bị chúng ta mang đi thôi." Triệu tiên sinh nhìn ra trong mắt cô còn giãy giụa, tiếp tục nói.

Thật lâu sau, Tô Lê ngước mắt nhìn Triệu tiên sinh, đôi mắt cô sáng ngời như nước, "Tôi sẽ không phản bội y, tôi sẽ không phản bội Phong Ngự. Hôm nay, các ngươi muốn mang Lâm Mạt đi, liền phải bước qua được ta!"

Sự tình có chút chơi quá trớn, 2333 lại không ở đây, vì không có OOC, Tô Lê chỉ đành cắn răng chiến đấu. Hy vọng ở cô chặn ở phía trước, Lâm Mạt có thể gọi được cứu binh đến.

Tâm tư vừa chuyển, Tô Lê liền chuẩn bị phi bước về phía trước, đánh một gậy về phía trước chính là phía Triệu tiên sinh.

Muốn bắt giặc phải bắt vua trước!

# Chương 54

Tô Lê tỉnh lại thì thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ,đầu cô đau muốn nứt ra, trước mắt là một mảnh choáng váng. Đây là lại xuyên không rồi sao?

"Lục tiểu thư, cô rốt cuộc cũng tỉnh rồi!" Một giọng nữ vang lên, sau đó Tô Lê nghe được nàng vui sướng mà chạy ra cửa.

Tình huống bây giờ là như thế nào? Cô gái này mình chưa từng thấy qua nha, 2333 còn chưa trở về, Tô Lê cảm thấy có chút mờ mịt.

Giây tiếp theo cô liền bị nam nhân đẩy cửa tiến vào dọa cho hoảng sợ.

"Phong Ý?" Tô Lê thấy nam nhân ngày thường hiền hòa giờ phút này sắc mặt biến thành âm trầm, biểu tình còn mang theo tia hoảng loạn khó che dấu được .

Phong Ý thấy cô tỉnh lại, cũng rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn đi đến mép giường của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ngực.
"Em không có việc gì là tốt rồi, về sau đừng bao giờ rời khỏi tôi nữa."

Ngữ khí hắn ôn hòa lại mang theo một cổ cường thế không thể cự tuyệt được , Tô Lê hơi nhíu mày, cũng nhớ về tình hình trước khi hôn mê. Khi đó cô cùng người bên Ngân Hổ đàm phán thất bại, sau đó liền bắt đầu động thủ, cô thật là muốn tính kế lên người Triệu tiên sinh, lại không nghĩ rằng người bên địch xuất hiện nhiều người. Cô chỉ có một mình tất nhiên không thể ngăn cản nhiều người như vậy, đến khi Phong Ý phái người tới cứu viện thì cô có thể đã bị đánh bại, bởi vậy cô chỉ có thể tận lực mà kéo dài thêm thời gian.

"Lâm Mạt đâu?" Cô hỏi vấn đề mấu chốt.

Đáy mắt Phong Ý chợt lóe qua tia không vui, " Khi tôi đuổi tới nơi cô ta đã không còn ở đó nữa."

"Cái gì?" Tô Lê thở dài, "Là tôi quá tự phụ, hại Lâm Mạt bị bắt đi." Cô biết Triệu tiên sinh luôn muốn tính kế với Phong Ngự nhưng mà cô không nghĩ muốn cho Lâm Mạt bị bắt đi. Bất quá cô không phải quá lo lắng, cốt truyện vai chính toàn thân đều là vận khí tốt, mặc dù Lâm Mạt có bị bắt cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa nguyên cốt truyện cũng có một đoạn như vậy, chẳng qua thời gian sớm hơn trong nguyên tác thôi.

Nghĩ như vậy, Tô Lê thoáng an tâm, chỉ là làm bộ diễn trò, lúc này, cô rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi Phong Ngự, sau đó đứng ở mặt đối lập của hắn ta.

"Phong Ngự hắn có biết chuyện này không?" Tô Lê nhẹ nhàng đẩy Phong Ý ra , hỏi.

"Ân, hắn ta đang ở phái người đi cứu Lâm Mạt." Phong Ý duỗi tay xoa tóc cô, "Em nghĩ sau này sẽ như thế nào? Lâm Mạt nữ nhân của Phong Ngự, cô ta bị bắt, em cảm thấy Phong Ngự sẽ làm như thế nào đối với em đây?"

Nghe vậy trên mặt Tô Lê nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi mắt đen láy tựa hồ còn chút giãy giụa, "Tôi sẽ tự đi thỉnh tội với thiếu gia ."

"Thỉnh tội?" Phong Ý cứ như đang nghe được mẫu chuyện cười "Đừng có ngu ngốc nữa, em đi theo hắn ta nhiều năm như vậy còn không rõ ràng được hắn ta là người như thế nào sao? Hắn ta sẽ không tha thứ em, thậm chí, hắn ta sẽ cảm thấy em đã vô dụng, hắn ta sẽ không chút do dự mà đem em vứt bỏ."

Tô Lê nhắm mắt, rốt cuộc cũng không thể che dấu được thần sắc thống khổ, "Đừng nói nữa......"


Phong Ý đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô, thay cô đem một sợi tóc vuốt về phía sau mang tai "Không cần trốn tránh, em đã không còn cơ hội với hắn ta nữa, vì việc gì mà không thể cho tôi một cơ hội ?"

"Ngũ gia, thực xin lỗi......"

"Không cần nói xin lỗi tôi." Phong Ý đánh gãy lời nói của cô, "Em đã không còn có đường lui rồi. Chuyện của Lục Kỳ hiện giờ tôi cũng biết một chút ít, nếu như bị Phong Ngao phát hiện,Phong Ngự hiện giờ còn không có khả năng bảo vệ được mình. Em cảm thấy Phong Ngự sẽ bao che cho em trai em sao?"


Nghe nói thế Tô Lê như lạc vào hầm băng, "Ngài như thế nào mà biết? Không được, không thể để để cho người khác biết được......"

"Đừng sợ, có tôi ở đây, Lục Kỳ sẽ không xảy ra việc gì." Phong Ý trấn an mà vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

Tô Lê trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phong Ý "Ngài giúp tôi như thế này, tôi biết sẽ phải trả cái gì cho ngài đây?"


"Tôi nói rồi tôi không chờ được lâu lắm, tôi muốn em."

[ Đã beta ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro