36. Cẩu Tử lại xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: llgonir

Con quỷ này đêm đó cũng vô cùng kinh hãi, sau khi phát hiện ban ngày có mấy đồng đội xuống sông, con quỷ này đã giữ một khoảng cách nhất định với ba con quỷ mới được thêm vào.

Ba con quỷ này trở thành như thế nào, có thể nhìn thấy rõ ràng trong dòng sông.

Bọn họ là thôn dân, đứng về phía NPC.

Tưởng Mộng Trạch nghĩ rằng hắn không cùng nhóm với những người này, vì vậy sau khi những thôn dân này biến thành quỷ, nó không kích hoạt hoặc tiếp cận, rồi giữ một khoảng cách nhất định.

Thực ra hắn đã làm đúng, ba con quỷ biết nhau, chúng xúm nhau đẩy hắn ra.

Không có bất luận giao lưu gì.

Vào ban đêm, khi phát hiện có người đến bờ sông, họ đều bắt đầu săn lùng sau khi nhận được nhiệm vụ từ thế giới luân hồi.

Nhưng mà, làm Tưởng Mộng Trạch và ba con quỷ khác không ngờ rằng khi họ đang đi săn lại thực sự xảy ra tiết mục bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng(*).

(*): Nghĩa là nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến hiểm họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Tưởng Mộng Trạch người tình cờ trốn thoát, đã tận mắt chứng kiến ​​​​ba con quỷ bị bắt và đưa đi.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Tưởng Mộng Trạch lần nữa cảm thấy rất vớ vẩn.

Hắn là luân hồi giả cấp 17, thuộc về nhóm luân hồi giả cao tầng , đã đi qua qua rất nhiều thế giới kinh khủng, kinh nghiệm phong phú, gặp phải rất nhiều tình huống khẩn cấp đều có thể kịp thời đưa ra biện pháp xử lý. Cho dù lần này biến thành quỷ, hắn vẫn là đại Boss, thuộc về Boss ẩn.

Nhưng bây giờ thì sao, sự tồn tại giống như BOSS của hắn, đối mặt với sự bắt giữ của NPC, bất ngờ lộ ra sự sợ hãi.

Tưởng Mộng Trạch cảm thấy có chút nguy cơ, vốn dĩ cơ thể hiện tại của nó rất mạnh mẽ, đặc biệt là ở trong nước, vào ban đêm, năng lực của chính nó sẽ tăng gấp đôi hoặc gấp ba, mà ban ngày, nó sẽ suy yếu rất nhiều, vì vậy, trong suốt thời gian đó, ban ngày nó hầu như không để lộ dấu vết.

Hiện tại, ngay cả ban đêm, nó cũng ẩn mình.

NPC kia cùng nam nhân tên Vương Thánh Chi đặc biệt quỷ quyệt, họ mặc áo choàng tàng hình rồi ngồi xổm trên bờ, chờ cơ hội bắt nó.

Tưởng Mộng Trạch cảm thấy có chút không xong.

Thẻ kỳ nghỉ của hắn thực sự khiến hắn tốn kém đến mức hắn sắp bị nhồi máu cơ tim.

Vốn tưởng rằng đêm sẽ trôi qua như vậy, không ngờ chìm trong sông, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc vang vọng trên sông, hà đồng thính giác rất nhạy cảm, có thể nghe được tất cả âm thanh rất rõ ở gần đó.

Vì vậy, nó lại nghe thấy hai thanh âm đó lại khiến nó kinh hãi, một người dùng bản thân làm mồi nhử nó lên khỏi mặt nước, còn người kia nhân cơ hội bắt lấy nó.

Quỷ ngồi xổm dưới sông: “……”

Nó đều nghe được a!

Người này cùng NPC thật sự quá đáng, luân hồi giả bình thường sợ chết sợ quỷ, người này cùng NPC vậy mà dùng thủ đoạn này bắt nó, căn bản là không để nó vào mắt.

Nó là quỷ không cần tôn nghiêm?!

Con quỷ ngồi xổm dưới sông vừa ức vừa giận, đáng tiếc nó không có dũng khí đối đầu với đại lão mãn cấp, chỉ có thể yên lặng ẩn mình trong đáy sông, hoàn toàn ẩn mình ngụy trang đến chết.

Nó chính là kiên quyết không lên bờ.

Phát hiện quỷ không lên bờ, mồi câu trên bờ càng điên cuồng, đối phương xuống nước giả vờ chết đuối, giống như sắp chết đuối thật, hắn không bơi, mà là đi xuống tận đáy lòng sông, quấn mình trong đám thực vật thủy sinh.

Không chỉ có như thế, quỷ yên lặng nhìn hắn- thân thể con mồi từng chút một cứng ngắc, tứ chi không nhúc nhích, phảng phất như thật sự thở không ra hơi, rất chân thực.

Diễn xuất quá giống, thật tiếc khi không phải là diễn viên.

Con quỷ chứng kiến ​​tất cả những điều này trong lòng không hề có xúc động , thậm chí còn muốn chui sâu hơn vào bùn để ẩn mình.

Quá liều mạng.

Mồi này quá ra sức, nếu nó không bị bắt một lần, Tưởng Mộng Trạch khẳng định nghĩ thật, nhào lên tóm.

Nhưng nó đã ăn một lần mệt, lại tận mắt nhìn thấy ba con quỷ kia bị bắt đi, không bao giờ quay trở lại, Tưởng Mộng Trạch liền biết một người một NPC này là một kẻ đê tiện!

Người này chính là một mồi nhử!

Thật sự nghĩ rằng nó cái gì cũng không biết và sẽ mắc mưu?

Tưởng Mộng Trạch trong lòng cười lạnh.

Đối với phương pháp bắt quỷ của một người - một NPC này, nó phải thừa nhận rằng nó đã thua, cho nên dù nó có thấy người khác xuống nước bị ngập trong thực vật nước dưới sông, nó cũng chỉ im lặng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt nó và vẫn bất động.

Đây là một cái bẫy!

Đây là cố ý dụ người ta vào bẫy, sau đó bất ngờ bắt được, Tưởng Mộng Trạch cảm thấy mình đã nhìn thấu mánh khóe của một người - một NPC này, vì vậy nó một đường nhìn người đó bỏ đi.

Giang Bạch Vũ cũng không biết rằng những gì họ làm tối nay đã bị quỷ trong sông nhìn thấy, sau khi cậu kéo người ra khỏi sông, điều đầu tiên cậu làm là lấy bùn trên mặt người đó ra, khi cậu mở nó ra, cậu phát hiện ra rằng bóng dáng trông giống như một xác chết chính là Vương Thánh Chi!

Giang Bạch Vũ trong lòng  lập tức lộp bộp, đại lão làm sao vậy, đột nhiên giống như treo mạng vậy.

Kinh ngạc rất nhiều, đầu tiên cậu vỗ vỗ mặt Vương Thánh Chi, phát hiện đối phương nhắm chặt mắt, cả người hôn mê, hắn cũng không để ý đến cái tát của mình, Giang Bạch Vũ suy đoán, khả năng đối phương bị nhân tố ngoại lực kích phát khả năng tử vong. Bây giờ nhân tố tử vong đã xảy ra, hắn phải được cứu kịp thời, sau đó Giang Bạch Vũ không chần chờ nữa, anh ta đầu tiên lấy cát trong miệng Vương Thánh Chi ra và làm sạch bùn trong lỗ mũi hắn, sau đó thực hiện xoa bóp trái tim . Hắn trước tiên chắp hai tay, ấn mạnh vào vị trí dưới xương ức của Vương Thánh Chi, ấn với tốc độ mỗi giây một lần, làm một phút sau, Vương Thánh Chi vẫn không có phản ứng.

Giang Bạch Vũ thấy mặt hắn trắng bệch , đột nhiên hít sâu một hơi.

“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, anh hẳn là hiểu được." Giang Bạch Vũ nói xong lời này liền cúi người xuống, dùng một tay ấn mạnh trán Vương Thánh Chi, làm cho hắn ngửa đầu ra sau, sau đó nắm mũi của hắn thổi mạnh tất cả không khí trong miệng vào miệng đối phương.

Sau khi thổi liên tiếp vài hơi, Giang Bạch Vũ phát hiện lông ngực Vương Thánh Chi đang phập phồng, vì vậy cậu tăng mã lực dùng hết sức thổi không khí vào miệng.

Liên tiếp thổi hơn chục ngụm, Vương Thánh Chi tái nhợt cuối cùng cũng mở mắt ra, sau khi tỉnh lại, ý thức dần dần trở lại, đầu óc cũng thanh tỉnh.

Đồng thời, hắn cũng chú ý đến NPC đang cố giữ đầu hắn ngửa ra, đẩy hàm hắn ra và thổi vào miệng hắn ...

Vương Thánh Chi dùng tay đẩy đẩy, thân hình Giang Bạch Vũ cứng đờ, này trảo bao tới quá đột nhiên, anh ta dừng động tác của tay mình ngay lập tức, như không chút ngượng ngùng sau khi hô hấp nhân tạo, phảng phất như người nên xấu hổ là Vương Thánh Chi mới đúng, Giang Bạch Vũ đứng lên, vỗ vỗ tay, nhìn dáng vẻ còn rất là ghét bỏ, giọng điệu có chút khinh thường.

“Anh thiếu chút nữa liền treo.”.

Vương Thánh Chi hít sâu mấy hơi, sau khi lồng ngực tràn đầy dưỡng khí, sức lực hồi phục, hắn cảm ơn Giang Bạch Vũ.

“Cảm ơn cậu kịp thời ra tay.”

Giang Bạch Vũ xua xua tay, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi.”

"Chúng ta trở lại xe trước đi, hôm nay bắt quỷ không thích hợp." Giang Bạch Vũ đề nghị, mặc dù hiện tại Vương Thánh Chi không có việc gì, nhưng hắn đã bởi vì nhân tố bên ngoài mà suýt dẫn đến tử vong, nếu như hắn tiếp tục ở lại bờ sông, rất có thể sẽ còn có những phản ứng khác nữa.

Vì vậy, điều đầu tiên cần làm là trở lại xe buýt trước.

Xe buýt xem như là một nơi an toàn của bọn họ.

Vương Thánh Chi vừa mới tự mình trải qua một lần bị đe dọa tử vong, hắn cảm thấy rằng thần chết đang thu hoạch mạng sống của mình, mặc dù bây giờ hắn là luân hồi giả cấp 19, thể chất vượt xa người thường, có thể di chuyển tự do trong thế giới kinh dị, nhưng một khi vi phạm một số quy tắc thế giới luân hồi, vô hạn luân hồi sẽ không chút do dự xóa sổ hắn.

Chỉ cần, chỉ cần một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn.

Hoàn toàn không thể cưỡng lại lực lượng đó.

Giang Bạch Vũ đề nghị, hắn ngầm hiểu, hiểu rõ băn khoăn của NPC này.

"Được, chúng ta đi thôi." Hắn xé bỏ thủy thực vật trên người, cũng không ở lại nữa, vừa mặc áo choàng tàng hình vào, liền nghe thấy NPC  bên cạnh nhỏ giọng nói: "Có người tới."

“Chúng ta cứ đi thẳng, không cần để ý tới bọn họ.”

Một người một NPC đều không lên tiếng, im lặng đi về phía thôn làng, trong khi năm người trẻ tuổi bị tách khỏi họ đã đến bờ sông với sự phấn khích trên khuôn mặt.

Nhóm người này chính là nhóm đề xuất đêm nay để thôn trưởng lại đi tuần tra, bọn họ cho rằng mình đều rất thông minh, đã tìm ra biện pháp nhanh chóng thăng cấp, đầu óc quyết định năng lực hành động.

Sau khi thôn trưởng tuần tra xong, chúng lại tụ tập, tập thể gây án và lấy trộm mặt nạ của thôn dân. Sau khi liên tiếp cướp được năm chiếc, mỗi người được một chiếc, nhóm năm thành viên vô cùng tự tin, cảm thấy mình là đứa con của may mắn, chỉ cần dựa vào sức mình là có thể thu thập hết số mặt nạ ngay lập tức

Nhưng do liên tiếp năm căn nhà bị trộm, trong thôn náo loạn quá nhiều, khắp nơi đều có tiếng chửi rủa, năm người mới dừng lại.

Sau đó, có người đề nghị, nếu người trong thôn đều cảnh giác, không dễ xuống tay, vậy ra bờ sông xem sao.

Đó cũng là mặt nạ Hà Thần, hơn nữa nó là vĩnh viễn, nó cũng có thể đổi lấy điểm và đạo cụ, năm người lòng tham vô tận liền lén lút đi tới bờ sông.

“Không có mặt nạ ? Chẳng lẽ đã bị luân hồi giả khác nhặt được?” Có người ảo não nói.

"Tôi nghe những luân hồi giả khác nói rằng bốn chiếc mặt nạ đã xuất hiện bên bờ sông vào đêm qua. Nếu chúng ta nhặt được thì tốt biết bao."

"Dòng sông này chắc không có quỷ đâu nhỉ? Nếu không thì chúng ta thành thật ở nhà thôi. Ở đây có vẻ không an toàn."

"Chắc chắn là bị bắt rồi. Đã bắt được ba con quỷ. Chẳng lẽ vẫn còn một con đang trốn trong dòng sông này sao? Vì NPC có thể bắt ba con một lúc, có thể thấy họ tuyệt đối có khả năng bắt quỷ. Không thể sót một hoặc hai, NPC sẽ không làm những điều vô đạo đức như vậy."

"Đó là sự thật. Này, như vậy, trong thế giới kinh dị này không còn quỷ nữa, cũng có nghĩa là chúng ta an toàn rồi, không cần lo lắng nữa."

“Hơn nữa chúng ta còn có một đại lão cấp 17 che chở, cho dù có quỷ cũng không có chuyện gì, nếu thấy chúng, liền chạy xa một chút, để cho đại lão tôi thuê ra tay."

Ẩn trong sông, đại lão cấp 7 đã biến thành quỷ: “……”

Giờ phút này, nó nghe được đối thoại của thiếu niên cần nó chăm sóc, trong lòng tràn đầy tang thương.

Thật xin lỗi a.

Chiếu cố không được, các người bây giờ đều con mồi của tôi, tôi hỉ phụ trách lột da.

E dè vì vẫn có NPC và boss toàn cấp ngồi xổm trên bờ bắt quỷ nên con quỷ này tiếp tục ẩn nấp dưới đáy nước, mặt nước vẫn bình lặng như cũ.

Trên bờ năm luân hồi giả cấp thấp còn chưa biết quỷ dưới nước sợ bị NPC bắt, cho nên tiếp tục tán gẫu, không biết nguy hiểm lớn nhất trong thế giới kinh khủng này chính là trước mắt họ.

Sau khoảng mười phút chờ đợi bên bờ sông, năm người thấy bên bờ sông không có động tĩnh gì, cũng không có mặt nạ nào rơi ra nên định quay lại.

"Có người tới, chúng ta làm sao bây giờ? Trực tiếp ra tay hay là tránh đi?"

"Chúng ta đều là luân hồi giả cùng cấp, cấp bậc giống nhau, ai sợ ai? Huống chi, chúng ta đều che mặt, không ai biết chúng ta."

Một người trong tổ vừa nói như vậy, những người khác liền an tâm.

Khi khoảng cách giữa hai nhóm người càng gần, những người trong nhóm này chú ý tới khuôn mặt của năm người đi về phía bờ sông đều trống rỗng, không có bất kỳ ngụy trang nào, ngũ quan đều lộ ra ngoài. Sau khi người đó đến, anh ta không hạ giọng, làm bộ dạng như không có người ở đó.

Nhóm năm người này bị hành động của những người kia làm cho ngây người, bọn họ không ngờ năm người này lại gan như vậy, còn bá đạo hơn bọn họ. Phải biết rằng họ có một đại lãi cấp 17 chống lưng họ, hỗ trợ họ.

"Đó là năm tên ngốc! Tôi nhớ mặt họ rồi, nhưng đáng tiếc là tôi chưa biết tên của họ."

"Không nghĩ tới luân hồi giả lại có bộ não kém như vậy, nhìn bọn họ, IQ liền cảm thấy bị sỉ nhục."

"Mặc kệ bọn họ, chúng ta giả bộ rời đi, trốn ở gần đó, xem bọn họ muốn làm gì."

Nhóm năm người thấp giọng thảo luận, khi trực tiếp gặp nhóm người này, bọn họ mới phát hiện những luân hồi giả không cải trang này đều lớn hơn bọn họ một chút, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm mang theo cỗ khinh thường.

Như thể, nhóm năm người của họ là một nhóm ngu ngốc.

Mẹ kiếp!

Nhóm năm người bị xem thường trong lòng như đổ thẳng dầu vào lửa!

Những người này có bệnh, bọn họ không có chọc tức bọn họ, tại sao vô cớ những người này lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ ngạo mạn như vậy, vẻ mặt trịch thượng khinh bỉ kia, khiến cho nhóm năm người đột nhiên có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Cần phải động thủ không?

Đối diện nhóm còn có năm người, nếu thật sự muốn đánh, chính là một chọi một, bình quân chia sẻ một người...

  "Quên đi, chúng ta rời đi trước, trời đã gần rạng sáng." Có người nhìn thấy trong đêm tối xuất hiện một tia sáng, lớn tiếng đề nghị: "Năm người này dám làm như vậy nhất định phải có tuyệt kỹ. bọn họ không đeo mặt nạ, căn bản là không sợ bị người khác phát hiện, chúng ta đi trước đi."

“Vậy tối nay chúng ta quay lại đây.”

“Được.”

Nhóm năm người này thực sự đạt được sự dũng cảm của kẻ vô tri, họ đứng bên bờ sông trò chuyện trong mười phút, không duyên cớ nhặt một cái mạng mà không biết, sau đó lảo đảo tránh xa năm người đang lao tới, thậm chí họ còn không biết sai lầm nhỏ, chẳng khác nào gặp Tử thần.

Mỗi một luân hồi giả tiến vào thế giới kinh dị đều sẽ mang theo một ít may mắn, vô hạn luân hồi cũng sẽ ban cho tiền thưởng, cũng có người tự dùng mị lực tạo nhiều quan hệ, hiện tại vận may này dùng hết, những luân hồi giả sẽ sống yên ổn trong thế giới kinh dị?

Năm người đi về phía thủy đình bên sông, mặt không chút ngụy trang nhìn thấy nhóm năm người rời sông chạy về phía thôn, giọng nói lãnh đạm cùng tàn nhẫn, bọn họ cứ như vậy kết án những người này.

“"Là năm người này."

"Ồ! Ngụy trang như vậy, chẳng qua là lừa gạt bọn họ mà thôi. Tôi nhớ rõ quần áo cùng hóa trang của những người này."

“Không biết sống chết.”

“Vậy buổi tối chờ bọn hắn tới, chúng ta ở chỗ này chờ bọn hắn."

Khi những tia nắng đầu tiên từ trên trời chiếu xuống, thân thể của năm người đứng trên thủy đình đều trải qua những biến hóa giống nhau, thân thể ngày càng nhỏ lại, làn da nhẵn nhụi bị bao phủ bởi lớp vảy, đầu trở nên gớm ghiếc đáng sợ với đôi mắt lồi, những chiếc răng nanh trong miệng và thậm chí cả mang giống cá ở hai bên tai.

Sau khi cơ thể thay đổi, họ nhảy xuống nước.

Thủy đình bên bờ trống không, chỉ còn lại một ít chất nhầy.

Con quỷ ẩn nấp trong nước lại chứng kiến ​​cảnh này, lúc này cũng không còn ý định ra ngoài, vùi mình vào bùn đất dưới đáy sông, càng trốn ngày càng sâu.

Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi bên không hề dừng lại dọc đường, không có gì xảy ra, cho đến khi họ bước ra khỏi thôn, một người một NPC thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, vô hạn luân hồi đã cảm nhận được ý định của họ và không cưỡng chế ở lại nhiệm vụ, vì vậy họ đã được miễn hình phạt.

Sau khi họ trở lại xe, một người và một NPC cởi bỏ áo choàng tàng hình và kính nhìn ban đêm, lúc này ba con quỷ bị bắt có thể nhìn rõ ai đã bắt họ.

Một NPC, một luân hồi giả.

NPC vẫn rất dễ nhận ra, đặc điểm khuôn mặt của họ khác với luân hồi giả, mọi bộ phận đều rất tinh xảo, như thể được chạm khắc cẩn thận, ngay cả làn da cũng lộ ra ánh sáng như ngọc, con ngươi của họ cũng lớn hơn mắt thường, chiếm hơn 1/3. Nếu tất cả những luân hồi giả đều trông như thế này, thì trông sẽ rất kỳ lạ, nhưng người này là một NPC, các đặc điểm trên khuôn mặt giống như búp bê BJD, có loại cảm giác quỷ dị hòa hợp.

Hơn nữa, tỷ lệ cơ thể của NPC này khác với luân hồi giả họ, họ đều có đôi chân dài trong truyện tranh, thoạt nhìn đặc biệt không chân thực.

Cho nên ba con quỷ này có thể nhìn thoáng qua rằng chàng trai trẻ ngồi trong xe là một NPC.

Không phải NPC, cũng ngồi không cái vị trí kia.

Như vậy ngồi ở bên cạnh, ghế phụ chính là luân hồi giả, trong lòng chúng nó nghi hoặc, từ khi nào vô hạn luân hồi có nhiệm vụ bắt quỷ này?

Bọn họ ở vô hạn luân hồi cũng không có ở lại bao lâu, tại sao thông tin chênh lệch lớn như vậy?

Ba con quỷ nghĩ không ra.

“Tôi nghỉ ngơi một chút, có việc gì gọi tôi.” Giang Bạch Vũ nói với Vương Thánh Chi bên cạnh, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai ngày đêm liên tiếp cậu đều không chợp mắt, mặc dù dòng thời gian ở thế giới đáng sơh này khác với vô hạn luân hồi, nhưng Giang Bạch Vũ vẫn cảm thấy mệt mỏi, đồng hồ sinh học không cho phép cậu tiếp tục nữa, cậu cảm thấy một tia mỏi mệt ủ rũ đánh úp, đại não truyền một loại tín hiệu cậu sắp chết máy , cậu cần phải nghỉ ngơi, lúc này cậu cũng không cố gồng nữa.

Vương Thánh Chi: “Được, cậu nghỉ ngơi trước đi.”

Vương Thánh Chi đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ và đôi khi các nhiệm vụ sẽ kéo dài vài năm, ấn tượng rất sâu một lần vì tránh bị đuổi giết, hắn gần ba tháng trời không nghỉ ngơi. Nói thì khó tin nhưng trên thực tế, sau khi tiến vào thế giới kinh dị, đó gọi là ý chí tinh thần, trên thực tế, thời gian trong thế giới luân hồi chỉ trôi qua vài phút, lúc này cần phải vượt qua sự khác biệt về  cảm giác thời gian.

Kiểu chênh lệch múi giờ này không chỉ liên quan đến thể trạng của bản thân mà còn liên quan đến chế độ ăn uống, không chỉ không cần ngủ mà ngay cả đồ ăn thức uống cũng có thể tiết kiệm được, chỉ cần ý chí tinh thần mạnh mẽ là có thể vượt qua hạn chế của thời gian. 

Đây là những kinh nghiệm từ những luân hồi giả đã trải qua trong vô số thế giới đáng sợ.

Về phần những luân hồi giả bình thường, khi tiến vào thế giới kinh dị, họ vẫn không thể tiếp nhận khái niệm thời gian này, trí nhớ trong bộ não và thân thể họ nói với họ rằng trời tối phải đi ngủ, phải ăn uống khi nào,.., từ đó tạo ra quy luật sinh hoạt.

Trên thực tế, bên ngoài mới chỉ trôi qua có mười phút.

Những luân hồi giả bình thường không thể sống sót, họ không thể chịu được đói khát, họ sẽ ăn thức ăn và nước uống trong thế giới kinh dị, một khi ăn phải những thứ không nên ăn này, những luân hồi giả này sẽ bị trừng phạt, hoặc là sẽ chết, bị cấm vào thế giới kinh dị. Các nhân tố bên ngoài sẽ khiến họ tử vong.

Trên thực tế, tốc độ dòng thời gian với luân hồi vô hạn là 7:1, tốc độ thời gian vô hạn luân hồi với thế giới kinh dị không giống nhau, tốc độ dòng thời gian của mỗi thế giới kinh dị cũng khác nhau, tương đương với việc mở ra rất nhiều cổng thời gian và không gian khác nhau .

Ở một số thế giới kinh dị, sau hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, vô hạn luân hồi mới trôi qua được vài phút, ở một số thế giới kinh dị khác, mấy ngày trôi qua, trong vô hạn luân hồi đã trôi qua được nửa giờ.

Vô hạn luân hồi là cầu nối của nhiều thế giới kinh dị, là không gian đặc biệt kết nối vô số thế giới kinh dị lớn nhỏ.

Vương Thánh Chi tinh thần lực cùng ý chí cường đại, đã trải qua rất nhiều kinh khủng thế giới, đối với tình cảnh hiện tại, hắn không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi, duy nhất làm tim hắn đập nhanh chỉ có tối hôm qua, làm hắn suýt nữa chết đuối.

Một kẻ quen thuộc dưới nước, hơn nữa bản thân còn là luân hồi giả mạnh mẽ nhưng lại chết đuối,  nghĩ đến việc này hắn liền cảm thấy buồn cười, nhưng mà chuyện như vậy đã xảy ra.

Hắn còn được NPC cứu, NPC mang đủ loại hảo cảm giả tạo, ở thời khắc quan trọng, cứu hắn một mạng.

Còn hồi sức tim phổi, xoa bóp tim, hô hấp nhân tạo cho hắn...

Đến bây giờ lồng ngực của hắn vẫn đau khủng khiếp, Vương Thánh Chi thậm chí còn nghi ngờ rằng một hoặc hai xương ngực của hắn có thể bị gãy, về phần miệng hắn, hắn không cảm thấy bất kỳ sự nhẹ nhàng nào, sau khi hắn tỉnh lại lấy lại ý thức, hắn chỉ muốn hít một hơi thật sâu để thở.

Nhìn thoáng qua NPC đang nghỉ ngơi trong xe,  lần này Vương Thánh Chi nhận ra chỗ tốt của NPC này.

Vào thời khắc nguy cấp vẫn có thể cứu được một mạng.

Nó không thể được thực hiện mà không có ngoại lực.

Vô hạn luân hồi muốn một luân hồi giả chết mà ai hay biết, chỉ cần một nhân tố nhỏ, sẽ sinh ra một chuỗi phản ứng khác.

Vương Thánh Chi thở dài trong lòng, ngay cả trong thế giới kinh dị cấp độ bình thường, cũng phải cực kỳ cẩn thận.

Ba con quỷ ở phía sau xe trở nên yếu ớt hơn về tinh thần và thể chất sau khi trời sáng, không có nước, chúng thậm chí không có quyền nghe lén và quan sát, chúng chỉ ngồi phịch xuống ghế, trông như sắp chết.

Xe buýt Vong Xuyên dừng ở ngã ba đường, cách cửa thôn còn một quãng, Vương Thánh Chi ngồi ở ghế phụ, dùng tinh thần lực thả lỏng tinh thần, giải tỏa mệt mỏi.

Quá trình này kéo dài cho đến khi Giang Bạch Vũ tỉnh lại, sau khi nghỉ ngơi, Giang Bạch Vũ hiển nhiên cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, như khôi phục lại sức sống.

“Anh muốn nghỉ ngơi một lát không?” Giang Bạch Vũ hỏi.

Vương Thánh Chi lắc đầu: “Không cần, tôi không thấy buồn ngủ.”

Giang Bạch Vũ nghĩ nghĩ, bọn họ cũng không thể ngây ngốc ngồi ở trong xe chờ trời tối mới vào thôn a, bộ dáng cái gì cũng không làm như một tên ngốc, cho nên cậu đề nghị: “Giờ chúng ta không vào thôn được, chúng ta có thể bên ngoài quan sát, có lẽ phát hiện được cái gì đó.”

Giang Bạch Vũ cũng không dám nói, cậu căn bản chính là không có việc gì làm, muốn tìm chút việc để làm, nhìn vị trí mặt trời trên bầu trời, lúc này đã là giữa trưa, đã qua nửa ngày.

Vương Thánh Chi là người hỗ trợ cậu, hắn cảm thấy hẳn là NPC nhận được nhiệm vụ nên lúc này mới hành động, cho nên đối với đề nghị của NPC, hắn không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không chút nghi ngờ.

“Được, vậy chúng ta quan sát bên ngoài thôn xem.”

Để tránh gặp phải luân hồi giả hoặc thôn dân, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi lại mặc áo choàng tàng hình giữa ban ngày, đứng hướng cửa thôn nhìn huongqs vào thôn phía xa.

Đáng tiếc, toàn bộ Vân Tiên ôn tuyền đều bị sương trắng bao quanh, khói mù mịt như một tấm màn trắng, bọn họ hoàn toàn không có khả năng thông qua cách này quan sát tình hình trong thôn.

Mà dưới gốc cây hòe ở cửa thôn ông lão đã không còn ở đó, nhưng chiếc bàn nhỏ vẫn còn đó, trên bàn là một chiếc mặt nạ làm bằng một chồng lá hòe, khi gió thổi qua, những chiếc lá khổng lồ phát ra tiếng lạch cạch.

Tầm mắt một người một NPC bị cây hòe lớn hấp dẫn.

Một khuôn mặt người bị treo trên cây hòe, khuôn mặt người đó đau đớn và tuyệt vọng, anh ta hét lên không tiếng động, khuôn mặt giãy giụa đau đớn, dần dần bị bao phủ bởi sự tuyệt vọng.

Khuôn mặt người này bị treo trên cây hòe gần ba phút, sau đó nó giống như một đoạn phim, độ sáng dần dần mờ đi, gương mặt trắng nõn dần dần trở nên mơ hồ, ngũ quan khuôn mặt biến mất dung hợp với cây hòe, sau khi anh sáng biến mấy, gương mặt này đã bị một mảnh lá cây thay thế.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc.

Mọi thứ trông thật tĩnh lặng và yên bình.

Giang Bạch Vũ cảm thấy tâm lý của mình càng ngày càng ổn định, cậu nhìn một màn này, không sợ hãi cũng không thấy đáng sợ, mà là kiên định nhìn chằm chằm, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt kia.

Gương mặt này, cậu biết.

"Là luân hồi giả chúng ta gặp ở cửa thôn ngày hôm trước."

Trí nhớ Vương Thánh Chi khác với người thường, đây là kỹ năng mà rất nhiều luân hồi giả bắt buộc phải có.

“Là hắn.”

Giang Bạch Vũ đoán: “Vậy anh ta là vật hiến tế hôm nay, cho nên khuôn mặt của anh ta sẽ xuất hiện ở trên cây này?” Nếu suy đoán này là thật, mỗi khi vật tế xuất hiện, cây hòe này sẽ mọc ra nhiều lá cây hơn, vậy thôn này đã xuất hiện bao nhiêu tế phẩm?

Nhìn bầu trời bị cây hòe che khuất trên đầu, Giang Bạch Vũ không thể tưởng tượng được cây hòe khổng lồ này có bao nhiêu chiếc lá, những chiếc lá này được thay thế bằng vật hiến tế, mỗi chiếc lá sẽ là một chiếc mặt nạ ...

Lúc này, Giang Bạch Vũ đã không còn cảm nhận được bóng râm mát mẻ, chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh cùng mồ hôi lạnh, cậu không dám đứng dưới cây hòe , nhanh chóng tới nơi có ánh nắng.

Làn da bị phơi nắng rất nóng, thậm chí còn có chút đau, nhưng cho dù như vậy, Giang Bạch Vũ vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến đỉnh đầu của mình.

Giang Bạch Vũ có thể nghĩ đến điều này, Vương Thánh Chi cũng nghĩ đến, sau khi Giang Bạch Vũ rời đi, hăn liền đi theo cậu, lần trước hắn vào thế giới này, nhiệm vụ không hề có quan hệ với cây hòe ở cửa thôn, bởi vậy, hắn cũng không tập trung để ý đến nó. Cho nên lá cây hòa chính là mỗi gương mặt người, hắn cũng vừa phát hiện.

Không, không phải vừa mới, hôm trước lúc nhận mặt nạ ở cửa thôn, hắn đã phát hiện.

Lúc đó, những gương mặt trên cây, gần như chỉ chợt lóe qua.

Nhưng hôm nay, có một khuôn mặt của một luân hồi giả mà họ biết treo trên đó, điều này hoàn toàn xác nhận phỏng đoán của bọn họ.

“Thầy tế biết rõ từng người chúng ta vào thôn, lúc chúng ta ở đây nhân mặt nạ, không ai đeo mặt nạ.” Có lẽ người trong thôn  không biết có luân hồi giả tiến vào, nhưng ông lão này, chắc chắn biết. Những luân hồi giả đều là người xa lạ, hơn nữa ông ta không chỉ đưa mặt nạ lá cây hòe cho những người xa lạ này, mà ông ta còn là thầy tế tổ chức tế lễ, cho ông ta hắn biết nguồn gốc những chiếc mặt nạ này có được như thế nào.

Vương Thánh Chi nói ra suy đoán  trong lòng: “Ông lão này hẳn là một NPC đặc biệt, ông ta biết tất cả chuyện năm đó phát sinh trong thôn , bao gồm nhiệm vụ
chủ tuyến lần này, Tiểu Đinh cải trang thành Hà Thần, Tiểu Đinh đeo mặt nạ nhảy điệu hiến tế, việc Tiểu Đinh sẽ làm, ông ta đều biết.”

Giang Bạch Vũ hỏi lại: “Nếu ông lão đó là Tiểu Đinh thì sao?”

Vương Thánh Chi lắc đầu: “Tiểu Đinh bị thôn dân ném xuống sông chết đuối.”

“Nhiệm vụ có nói Tiểu Đinh đã chết, bờ sông xuất hiện một chiếc mặt nạ Hà Thần giống như cái mà Tiểu Đinh đã mang, sau đó bị bạn của Tiểu Đinh nhặt được, bạn Tiểu Đinh lại lần nữa sắm vai Hà Thần hiến tế, cầu mưa thuận gió hoà. Bây giờ trong thôn, người sắm vai nhân vật này chính là thầy tế.” Cũng chính là ông lão ngồi ở cửa thôn, mỗi ngày lấy lá làm mặt nạ, tự tay đẩy vật tế xuống sông.

Cho nên, thân phận của ông lão đã sáng tỏ.

Năm đó, ông ta chính là người đã chỉ ra và xác nhận Tiểu Đinh, vạch trần thân phận Tiểu Đinh , khiến Tiểu Đinh và bạn Tiểu Đinh chết trong tay thôn dân.

Vậy thì, những năm gần đây, người này còn sắm vai nhân vật gì chứ?

Về phần Tiểu Đinh, cậu thật sự đã chết,  cũng bị con quỷ dưới sông lột da mặt, bằng không tại sao bờ sông lại xuất hiện thêm 1 chiếc mặt nạ?

Điều này rất giống với số phận của những luân hồi giả sau khi bị quỷ kéo xuống nước, không thể không làm Giang Bạch Vũ suy nghĩ về nó.

Bọn họ đứng bên ngoài cây hòe đợi hồi lâu, liền nhìn thấy ông lão dáng người xiêu vẹo, trên người đeo đủ loại chuông, khi đi phát ra đủ loại âm thanh leng keng kỳ lạ.

Thanh âm này cùng với tiếng bước chân của ông ta vang lên một hồi, thanh tao mà lạnh lẽo, cùng với tiếng lá cây xào xạc, tăng thêm một chút âm u.

Ông lão đầu tiên về nhà , cởi chiếc chuông trên người ra, lại thay quần áo.

Trong nhà ông ta, trong gian phòng ông ta ngủ, trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, có một cái tiểu kham, chuyên dùng để thờ Phật và Thần, trong đó giờ có một con rối nhỏ.

Con rối đó được tạo thành từ những viên đất sét thông thường, mà nay dưới viẹc tưới máu, con rối nhỏ làm từ những viên đất sét dần dần mang hình dáng của một con người, da của nó hiện ra da người cũng khuôn mặt mơ hồ, từng chút từng chút, như ẩn như hiện gần thành hình.

Ông lão khom người trước hốc tường nhỏ, sau đó từ trong ngực lấy ra một vật hình kim, hướng về phía hốc tường, những giọt máu đỏ tươi từ mũi kim rỉ ra, rơi xuống nóc lồng phía trên, nơi bị máu tưới đẫm, làn da tái nhợt của con rối có một tia huyết sắc, cảm giác như người càng chân thực.

Làm xong những việc này, ông lão đi ra ngoài, đến dưới gốc cây hòe, cây hòe trên đầu ông ra lay động, một chiếc lá rơi xuống, ông lão nhặt chiếc lá, cầm cọ lên bắt đầu vẽ.

Giang Bạch Vũ bọn họ không nhìn thấy tất cả những việc ông lão đang làm trong phòng, bọn họ liền đứng cách đó không xa, lại nhìn ông ta lần nữa vẽ mặt nạ.

Bởi vì không thể tùy ý vào thôn, bọn họ đợi ở gần cửa thôn, đợi lúc, thật sự để cho bọn họ chờ được 2 người chuẩn bị rời thôn.

Thôn dân, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi biết.

Liền nghe thấy ông lão ngồi ở dưới cây hòe nhiệt tình: “Đại Tráng, Cẩu Tử!”

Tuyệt, thân phận bọn họ đã bị thay thế

Tiền nhiệm Đại Tráng và Cẩu Tử, tận mắt chứng kiến những điều này.

Dường như không có bất kỳ sự xấu hổ nào.

Giang Bạch Vũ cũng nghiêm túc đánh giá Cẩu Tử, dáng người lùn lùn, gầy gầy, ăn mặc cũng rất cũ nát, đôi giày trên thủng lỗ, lộ ra những ngón chân bên trong.

Trên mặt mang theo mặt nạ, Giang Bạch Vũ sắm vai Cẩu Tử trong hai ngày kia không giống nhau, Cẩu Tử này có vẻ rất hoạt bát, nhìn khắp nơi xung quang, trong miệng kêu cha Đại Tráng rất thân mật.

Cha Đại Tráng gọi Cẩu Tử, cậu ta đáp lại cũng rất nhanh.

Giang Bạch Vũ: “……”

Ông lão có vẻ rất thích Cẩu Tử, vuốt Cẩu Tử đầu, bóp tay chân, nhìn nó từ trên xuống dưới, giọng rất thân thiện nói: “Cẩu Tử a, có muốn học tay nghề cùng gia gia không, gia gia bây giờ già rồi, muốn đem truyền tay nghề cho cháu, về sau cháu sẽ làm thầy tế trong thôn được không?”

Cẩu Tử giống Giang Bạch Vũ lúc trước, không chút do dự từ chối.

“Con không muốn làm thầy tế, con bây giờ chỉ là 1 đứa trẻ.”

Cha Đại Tráng bên cười ngây ngô , vội vàng hoà giải: “Cẩu Tử không hiểu chuyện đâu, nó vẫn còn nhỏ, ta ẽ thuyết phục nó khi ta quay lại, nó có thể tay nghề từ thầy, là may mắn của nó.”

Ông lão cũng không hề khó chịu, gật đầu lia lịa.

"Được rồi, ta nhất định phải để cho Cẩu Tử kế thừa tài nghệ của ta a."

Ông lão vẫy tay với Đại Tráng, Đại Tráng nhanh chóng mang theo Cẩu Tử ra khỏi thôn, Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi không chút do dự đi theo, họ đi vòng quanh một ngọn núi, rồi đến một con sông.

“Đem chúng xử lý như trước kia."

Bên bờ sông có một ít bộ xương, Đại Tráng từ trong người ra một chiếc túi da rắn, lấy con dao mổ heo bên trong ra, băm nhỏ những khung xương bên sông, Cẩu Tử ngồi xổm sang một bên nhặt chúng vào trong túi da rắn.

Sau khi dòng sông được làm sạch, họ lại đi bộ quay lại thôn.

Khi đến cổng thôn, hai người đi đến sau nhà ông lão, ông lão và Đại Tráng lấy một cái xẻng lớn từ bãi cỏ, bắt đầu đào hố.

Ông lão nói một câu.

“Đào sâu một chút, đến khi nhìn thấy rễ cây mới được.”

Đại Tráng hàm hậu trả lời.

“Được rồi.”

Lão nhân đem ánh mắt chuyển sang Cẩu Tử, lại hỏi: “Cẩu Tử đi theo ta học tay nghề đi, về sau làm tư tế trong thôn.”

Cẩu Tử ngồi xổm bên hố nghịch đất, lại từ chối.

“Ta không phải tư tế……”

“Bang!”

Ông lão giơ chiếc xẻng lớn trong tay bổ xuống đầu Cẩu Tử, phịch một tiếng, Cẩu Tử bị đập xuống đất, thân hình nhỏ gầy run lên bần bật mấy cái, ông lão kia lại vung xẻng lên, hung hăng đập vài cái.

Cẩu Tử hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi ở gần đó tận mắt chứng kiến ​​​​vụ giết người, trong lòng phát lạnh.

Đặc biệt là tiền nhiệm Cẩu Tử - Giang Bạch Vũ cực kì hoảng hốt.

Chẳng trách ngày hôm qua có người trong thôn hỏi cậu có muốn làm thầy tế hay không, cậu còn tưởng rằng bởi vì Cẩu Tử này may mắn, được thôn dân yêu thương, bây giờ xem ra, đây là một tín hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro