35. Bị cưỡng chế đưa ra nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by : llgonir

Cũng có luân hồi giả không đồng ý, mặc dù bọn họ tiến vào  thế giới kinh dị là vì lợi ích của chính mình, nhưng vấn đề hiện tại là bọn họ vào nhiệm vụ này mới ngày thứ hai, rất nhiều vấn đề còn chưa làm sáng tỏ, bây giờ cưỡng chế đuổi NPC ra khỏi trò chơi, đối với bọn họ mà nói cũng không có ích lợi gì.

Trong thế giới kinh dị, số lượng quỷ giảm đi không thể nghi ngờ là rất có lợi đối với những luân hồi giả cấp thấp này, những luân hồi giả bình thường này căn bản không có năng lực chống lại tấn công của quỷ.

Cấp thấp, ít điểm, không có đạo cụ và vũ khí, không có kinh nghiệm, liều lĩnh, chỉ muốn thắng, muốn vượt qua cấp độ một cách thuận tiện và nhanh chóng, đây là vấn đề phổ biến của rất nhiều luân hồi giả cấp thấp.

Trước kia, những luân hồi giả cấp thấp đi đâu cũng thận trọng và thận trọng, cho dù những người chuyển sinh đó là cấp thấp và thể chất không tốt, nhưng ít nhất đầu óc của họ vẫn còn đó, bình tĩnh và sáng suốt, cứ cho việc này chẳng đáng gì, nhưng số lượng thông quan còn cao, từng bước một, làm đâu chắc đấy, luân hồi giả tăng cấp, các hạng thành tích tổng hợp cũng coi như là vượt qua thử thách. Nhưng bây giờ bởi vì có một số lượng lớn kẻ nhập cư trái phép tiến vào, những kẻ nhập cư trái phép không phải dựa theo vô hạn luân hồi mà tới, đám người bọn họ chênh lệch không đồng đều, muôn hình muôn vẻ, dẫn tới chất lượng một đám luân hồi giả tiếp theo có sự chênh lệch rõ ràng, trong đó không thiếu một đám nhìn như luân hồi giả cấp cao, nhưng thật ra là làm gì cũng không được.

Tìm ra manh mối của nhiệm vụ thôi chưa đủ, kéo đồng đội về mới là quan trọng.

Tỷ như ngay bây giờ, có luân hồi giả đưa ra phản đối:

“Chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu, tôi xem trên diễn đàn luân hồi có một số luân hồi nói NPC này phụ trách bắt quỷ, có đôi khi có thể đóng vai trò then chốt, còn nhắc nhở chúng ta thân thiện đối với NPC này, tốt nhất kiếm một chút độ hảo cảm , có đôi khi có thể cứu được một mạng. Chúng ta làm như vậy, chẳng khác nào là đuổi hắn ra khỏi nhiệm vụ, nếu như trong nhiệm vụ này ẩn chứa một đại boss, khả năng chúng ta thật sự sẽ bị diệt sạch.” Có luân hồi giả cẩn thận nói.

Luân hồi giả đề nghị thôn trưởng tuần tra cười thầm một tiếng.

“Sao có thể, quỷ thăng cấp cần điều kiện đặc thù, không có khả năng BOSS cấp cao sẽ tùy tiện xuất hiện, hơn nữa nhiệm vụ chúng ta lần này là tích cực phối hợp, không có người lười biếng, thì sẽ không xuất hiện loại tình huống này.” Luân hồi giả nói, ngữ khí còn đặc biệt thần bí nói: “Nói cho các người một bí mật, lần này chúng ta tiến vào, không đơn giản chỉ là luân hồi giả cấp thấp , bên này tôi lấy quan hệ  tìm một luân hồi giả cấp 17, là một tay già đời, tham gia hơn 30 thế giới kinh dị, có hắn dò đường  hộ tống cho chúng ta, khẳng định lần này sẽ rất ổn!”

Tên luân hồi giả nói cái này, ngữ khí không chút khách khí.

Mặt khác,  luân hồi giả trốn đến phòng hắn nghe đến đôi mắt tỏa sáng.

Luân hồi giả cấp 17.

Đây chính là một nhân vật cấp đại lão, gần giống như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, luân hồi giả bình thường rất hiếm khi gặp được. Nếu có gặp được thì cũng là đứng xa thấy,  cơ hội nói chuyện đều không có.

Luân hồi cao cấp rất hiếm, cấp bậc luân hồi giống như kim tự tháp, càng lên cao, số lượng người càng hiếm, hơn nữa, luân hồi giả cấp cao rất lạnh lùng, đôi khi có sở thích kỳ lạ , rất ít khi chịu công bố sự tồn tại của mình, phần lớn đều độc lai độc vãng, cực kỳ thần bí.

Bây giờ trong đội có người nói có đại lão cấp 17 tiến vào, nhóm luân hồi giả bình thường này cảm thấy cái gì cũng có hi vọng, giống như lần vượt cấp này chỉ là một miếng bánh nhỏ, hết thảy đều không thành vấn đề.

“Nếu nói như vậy, chúng ta không cần quan tâm NPC kia, giữ lại những con quỷ này cho chúng ta thăng cấp. Nói chung, hoàn thành nhiệm vụ như đã thỏa thuận, giết càng nhiều quỷ, khen thưởng càng nhiều, độ hoàn thành càng cao, rất có khả năng sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, mọi người đều có thể tăng một cấp.” Người rõ ràng cầm đầu nhóm hưng phấn nói.

Luân hồi giả khác nghe cũng nóng lòng muốn thử, cảm xúc như được khơi dậy.

Bọn họ đều chỉ là luân hồi giả bình thường, có người đã tiến vào 4-5 thế giới kinh dị, bởi vì trong mỗi thế giới kinh dị lúc cao lúc thấp, miễn cưỡng cũng tìm được một chút manh mối, hơn nữa manh mối này vẫn là dựa vào lẫn nhau tìm ra, vô hạn luân hồi đánh giá cấp rất thấp, bởi vậy vẫn luôn đều ở mãi cấp 1, cấp 2 như vậy.

Cấp bậc không tăng, điều này khiến không ít luân hồi giả phiền não.

Luân hồi giả đều là dựa vào thực lực nói chuyện, mà bằng chứng thực lực tốt nhất , chính là cấp bậc.

Vô hạn luân hồi sẽ không nói dối, nó đối đãi với tất cả luân hồi giả đều công bằng, thống nhất.

Bây giờ mấy luân hồi giả này nghe được, trong đội ngũ bọn họ còn có đại lão , lập tức đem lo lắng cùng băn khoăn vứt ra sau đầu.

“Có đại lão ra tay, khẳng định không có vấn đề, không có NPC cũng sẽ bình an vô sự.”

"Vậy bây giờ chúng ta đi báo cho thôn trưởng đi. Chuyện này chúng ta xử lý sớm một chút, nếu không lúc NPC kia trở về, công sức chúng ta cũng uổng công."

Luân hồi giả trước đó phản đối luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn vẫn nhớ rõ, trên diễn đàn luân hồi giả  có bảng đỏ cảnh cáo: Ở vô hạn luân hồi, không thể đầu cơ trục lợi, lối tắt càng không khả năng.

Một khi bạn chọn lối tắt, sẽ phải chịu hạu quả đáng sợ từ lối tắt đó.

“Đợi lát nữa đi, lại chờ một ngày xem tình huống, quyết định lại cũng không muộn, hơn nữa lúc này nhiệm vụ mới ngày thứ hai. Tôi có đọc qua một số bài đăng thông quan của đại lão đăng lên, bọn họ nói bình thường ở thế giới kinh dị, nếu đều là luân hồi giả cấp thấp , nhiệm vụ sẽ rất dễ dàng,  tỷ lệ thông quan rất cao, luân hồi giả cấp cao chỉ đi tới thế giới kinh dị cực khì khó . Nếu như tình huống này dị thường, có nghĩa là độ khó nhiệm vụ sẽ vượt qua bình thường. Tôi cảm thấy chúng ta ……” Người này nói rất thành khẩn, hy vọng đồng đội có thể bình tĩnh lại, dù sao đây cũng là thế giới kinh dị, không phải thế giới thực của họ.

Một khi không cẩn thận, thật sự bọn họ sẽ mất mạng.

Đội trưởng kia khi biết người này tiếp tục phản đối đề nghị của mình, lập tức có chút nóng nảy, cảm thấy người này luôn luôn tìm lỗi, mình nói nhiều như vậy, người này còn kiên trì chống lại mình.

“Cậu chính là quá cẩn thận, cậu xem cậu đã từng lăn lộn nhiều thế giới kinh dị như vậy, nhưng bây giờ còn không cùng cấp với mọi người. Đó là đại lại, chỉ thích hợp với đại lão, căn bản là không thích hợp với người thường chúng ta, hơn nữa tôi dám cam đoan như vậy cũng là có nguyên nhân, đại lão tôi mời là dùng đạo cụ đặc biệt tiến vào, đạo cụ quý hiêm như thẻ nghỉ phép không nằm trong phạm vi nhiệm vụ , cho nên tình huống cậu lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra nên cậu yên tâm..”

Mấy luân hồi giả khác lập tức phụ họa: “Đại lão quả nhiên là đại lão, còn có thẻ nghỉ phép, nếu là thẻ nghỉ phép thì nhất định ông ta tới đây để chơi a, không giống chúng ta lại đây làm nhiệm vụ, cho nên lần này chúng ta thật quá may mắn, không cần lo lắng vấn đề tánh mạng .”

"Vậy đuổi NPC này ra ngoài đi, kẻo hắn làm hỏng việc tốt của chúng ta."

“Đúng vậy, số lượng quỷ trong thế giới khủng bố đều có hạn, nếu như đều bị hắn bắt đi, đối với chúng ta nhất định sẽ rất bất lợi, hơn nữa lần này còn có đại boss tham gia, đây chính là một cơ hội lớn, để cho đại lão giúp chúng ta giết quỷ, phần thưởng này chúng ta có thể chia một ít, lợi nhiều hơn hại, ta đồng ý đuổi NPC đó ra khỏi thôn."

Luân hồi giả có quan điểm phản đối thấy rằng mọi người trong nhóm đều có ý kiến ​​​​phản đối với anh ta, vì vậy cũng không nói gì thêm.

"Ừm, vậy cũng tốt, do tôi lo lắng quá."

Vì thế, những người này đã cử một người trong số họ đến gõ cửa nhà trưởng thôn.

Ngay sau đó, thôn trưởngVân Tiên ôn tuyền  lại tuần tra, gõ cửa từng hộ gia đình để đảm bảo rằng thôn dân có ở nhà.

Thời điểm phát sinh việc này, Giang Bạch Vũ đang kéo cái con quỷ hự hự kia , con quỷ này thực sự rất đáng ghê tởm, nó liên tục nảy lên muốn trốn thoát, tinh thần và thể chất của nó dư thừa cô cùng.

Khi Giang Bạch Vũ cuối cùng cũng kéo được con quỷ đến cửa thôn, liền phát hiện ra rằng có một số bóng đen đang đứng ở lối vào thôn, những bóng đen này đang đứng dưới gốc cây hòe, dường như họ muốn lấy mặt nạ ở đây, bọn họ nhìn thấy con quỷ bị kéo, lập tức bị dọa kêu to vài tiếng, ngay sau đó liền bỏ chạy không tăm tích.

Dưới cây hòe, bóng dáng ông lão ngồi dưới gốc cây hòe hạ vẽ mặt nạ, cũng không thấy.

Dướ gốc cây hòe lớn cũng chỉ còn một chiếc bàn nhỏ và vài chiếc mặt nạ được vẽ bằng lá...

Hóa ra quỷ hữu dụng như vậy.

Không chỉ những luân hồi giả sợ hãi, mà ngay cả những NPC trong thôn này cũng sợ hãi.

Giang Bạch Vũ trong lòng cảm thán, cậu căn bản còn đang suy nghĩ, nếu gặp ông lão ở cửa thôn, cậu nên làm thế nào? Ông lão này vẫn ngồi ở cổng thôn giống như một người bảo vệ thôn, hầu hết luân hồi giả vào thôn ông ta đều biết, hơn nữa ông lão mỗi ngày buổi tối còn muốn ngồi ở cửa thôn, chờ luân hồi giả đổi mặt nạ, còn nhảy vũ điệu hiến tế, dặn dò nhóm luân hồi giả không đeo  mặt nạ Hà Thần lấy ở sông, rất nhiều mấu chốt đều có quan hệ cùng ông lão, Giang Bạch Vũ luôn cảm thấy rằng ông ta rất khác thường.

Chắc chắn không phải là một NPC bình thường.

Hiện tại xem ra, NPC này thật đúng là có khuyết điểm, bọn họ cũng sợ ma quỷ.

Cửa thôn trống rỗng, Giang Bạch Vũ cảm giác khá tốt, cậu có thể thoải mái, vì thế liền tiếp tục kéo con quỷ một đường ra khỏi thôn, sau khi con quỷ bị kéo ra khỏi thôn lại bình tĩnh 1 cách thần kì, không giãy giụa nữa, cái này làm cho Giang Bạch Vũ rất nhẹ nhõm.

Kỳ thật để khống chế con quỷ này, Giang Bạch Vũ thực sự đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình, nhưng cậu thực sự đã kiệt sức, đại lão tay xách theo hai con quỷ, cậu ngượng ngùng noia với đại lão mình sẽ xách 1 con.

Cậu thật là một NPC quá vô dụng.

Khi nhìn thấy xe buýt dừng ở ngã ba đường, Giang Bạch Vũ thiếu chút nữa khóc vì vui sướng, không dễ dàng mới bắt được con quỷ này, bây giờ rốt cuộc cũng tới đích rồi.

Ba con quỷ trước đó rất im lặng, lại đột nhiên vùng vẫy khi nhìn thấy xe buýt, chúng nó dường như sợ xe buýt, liều mạng muốn chạy trốn.

Có kinh nghiệm từ thế giới trước, Giang Bạch Vũ đã trở nên quen thuộc với cuộc phản công tạm thời này.

Vì thê Giang Bạch Vũ nói với Vương Thánh Chi nói: “Anh giữ chặt đầu nó lại, tôi sẽ mở cửa trước, sau đó kéo nó vào."

Giang Bạch Vũ một tay cầm dây thừng, nhìn thấy đại lão bước xuống, hung hăng giẫm lên con quỷ đang vùng vẫy, cú đá của đại lão rất mạnh khiến cơ thể của con quỷ lập tức cứng lại.

Thấy hiệu quả mong muốn đã đạt được, Giang Bạch Vũ chạy vội vàng mở cửa xe, sau đó dùng hai tay nắm lấy một đầu dây thừng, kéo con quỷ vừa bị đạp lên đầu vào trong xe, Vương Thánh Chi cực kì tjnh mắt kịp thời buông lỏng  lực đạo dưới chân.

Móng vuốt con quỷ gắt gao nắm chặt 2 bên cửa xe không muốn vào, Vương Thánh Chi thấy thế, trực tiếp dùng chân đá nó vào.

Nhìn con quỷ phía trước đi vào, 2 con quỷ bị Vương Thánh Chi xách trong tay lập tức cảm thấy tuyệt vọng, không dám vùng vẫy, bị trói vô cùng chắc chắn, gần như không thể trốn thoát.

Sau khi con quỷ bị đè lên ghế xe buýt, hơi thở rõ ràng uể oải, ngay cả sức phản kháng cũng không có, tựa hồ chỗ ngồi có lực hấp dẫn không giải thích được cưỡng ép cố định bọn chúng lại.

Tuy nhiên, Giang Bạch Vũ vẫn không yên tâm, dùng Khổn Tiên Thằng trói 3 con quỷ thật chặt.

  "Được rồi, giờ chúng ta trở về, ngày mai tiếp tục bắt chúng."

Ba con quỷ lẳng lặng nhìn cửa xe buýt đóng lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, bọn chúng là quỷ, đối với bọn chúng mà nói, đêm tối cũng như ban ngày, bọn chúng đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhưng mà, điều chúng không hiểu là tại sao chúng lại bị bắt!

Hơn nữa sau khi bị bắt được, tới gần chiếc xe này, liền cảm thấy trong xe có một cảm giác cực kì khủng hoảng.

Ba con quỷ thật không rõ.

Khi chúng là những luân hồi giả, chúng cũng đi xe buýt Vong Xuyên, chẳng qua lúc ấy, xe buýt Vong Xuyên cực kì rách nát, hoàn toàn khác với chiếc xe mới trước mặt chúng, chúng nó không thể đem 2 cái liên hệ với nhau được.

Hơn nữa, khi chúng nó là luân hồi giả ,  xe buýt Vong Xuyên cũng giống như một chiếc ô tô bình thường, thoạt nhìn vô hại và không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng bây giờ chiếc xe này đối với bọn chúng lại cảm thấy rất nguy hiểm, tràn ngập cảm giác sợ hãi không rõ, càng đến gần, bọn chúng càng sợ hãi, chúng cảm thấy như thể một khi chúng đi lên, chúng sẽ không thể quay trở lại được nữa.

Không thể ngồi!

Ngàn vạn lần không được ngồi.

Chúng nó nghe được trong đầu không ngừng có thanh âm nói chuyện, nhưng bọn chúng bị cưỡng chế kéo lên, sau đó khi bị đè ở trên ghế, bọn chúng phát hiện mình căn bản không thể động đậy, rõ ràng không có cái gì ngăn cản, nhưng lại không thể động đậy.

Xong rồi xong rồi.

Cái xe này rốt cuộc là thứ gì, chúng nó sẽ bị đưa đi đâu?

Những luân hồi giả này đã ở trong thế giới luân hồi vô tận rất lâu rồi, sau khi thất bại trong nhiệm vụ, họ mãi mãi không rời khỏi thế giới luân hồi vô tận, bị buộc trở thành thôn dân, thay thế dân làng ban đầu, vốn cứ nghĩ nhận trừng phạt, hoàn thành cốt truyện nhiêmh vun sẽ thuận lợi rời khỏi thế giới đáng sợ này, ai sẽ đã nghĩ rằng sẽ bị cưỡng chế đẩy vào một chiếc xe buýt!

Đáng sợ nhất là cho đến khi bị bắt lên chiếc xe lạ này, họ cũng không biết ai đang bắt mình.

Có lẽ là NPC?

Tại sao trước đó bọn họ không biết trong thế giới kinh dị còn có chuyện bắt quỷ?

Ba con quỷ ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, sau khi bước vào xe buýt, chúng cảm thấy sức lực của bản thân đã biến mất, giờ đây chúng như những đứa trẻ sơ sinh, mềm yếu vô lực, nỗi kinh hoàng không tên đang ăn mòn trái tim của họ, từng chút một.

Giang Bạch Vũ kiểm tra tiến độ nhiệm vụ của mình, phát hiện rằng ban đầu là 0/5, nhưng sau khi cậu bắt được ba con quỷ đem lên xe buýt, tiến độ nhiệm vụ đã trở thành 3/5, điều này đã xác nhận rằng quỷ dưới sông bị bắt là nhiệm vụ được yêu cầu.

Không có bắt sai.

Không bắt sai, vậy kế tiếp rất đơn giản, chỉ cần ngồi xổm canh bên sông, nhất định có thể bắt được quỷ.

Giang Bạch Vũ tràn đầy tự tin, lần này cậu tự mình bắt quỷ, mặc dù quá trình có chút khó khăn, nhưng đối với Giang Bạch Vũ mà nói, cực kì có thành tựu.

Cậu không có ỷ lại lão đại trợ giúp, tự mình hoàn thành nhiệm vụ bắt quỷ, mặc dù chỉ có một con, nhưng đối với Giang Bạch Vũ mà nói, cũng là một tiến bộ không nhỏ.

Trước nhiệm vụ, Giang Bạch Vũ tinh thần vẫn còn  không ổn định, khi nhìn thấy con quỷ, cậu chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Mà bây giờ, ngay khi nhìn thấy quỷ, cậu thật sự muốn lấy dây trói chúng!

Sau đó, Vương Thánh Chi ở bên cạnh nhận thấy rằng trên đường trở về thôn, các NPC xung quanh hắn đi nhanh như gió, như thể họ muốn quay lại thôn ngay lập tức.

Cây hòe ở cửa thôn phát ra tiếng xào xạc, cái bàn nhỏ dưới gốc cây hòe không một bóng người, trên bàn nhỏ bày rất nhiều mặt nạ được vẽ, nhìn thấy cảnh này, Giang Bạch Vũ theo bản năng dừng bước.

“Luân hồi giả có thể nhận mặt nạ, vậy chúng ta có thể lấy sao?” Giang Bạch Vũ tràn đầy nghi hoặc.

Ngày cậu cùng Vương Thánh Chi vào thôn, những chiếc mặt nạ mà những luân hồi giả chờ ở cửa thôn nhận được giống hệt với chiếc mặt nạ trên tay họ.

Tuy rằng thân phận bọn họ là thôn dân, còn có tên thô, nhưng vì họ đeo mặt nạ dùng một lần, nên nói một cách logic, cậu và Vương Thánh Chi lẽ ra có thể đến cửa thôn nhận mặt nạ mỗi tối.

Nếu không phải bởi vì cậu mua hai cái mặt nạ, có thể tùy ý biến đổi hình dạng, cậu mỗi tối cũng sẽ lấy một cái mặt nạ làm bằng lá cây hòe ở cửa thôn.

Vương Thánh Chi: “Có thể lấy.”

Giang Bạch Vũ nhanh chóng cầm hai cái và đưa cho Vương Thánh Chi một cái, Vương Thánh Chi đem chiếc mặt nạ này đeo lên mặt mặt, ngay sau đó hắn lại tháo ra, lắc đầu, giọng điệu đầy tiếc nuối.

“Không được,  mặt nạ này vô dụng, này mặt nạ hẳn là phải qua tay của ông lão kia, mặt trên không hiển thị dãy số phòng.” Vậy cái này tương đương với một cái mặt nạ rất bình thường.

Mặt nạ này  là giấy thông hành Vân Tiên ôn tuyền , quyền cư trú hợp pháp.

Giang Bạch Vũ cũng phát hiện ra một vấn đề sau khi nhìn thấy Vương Thánh Chi mang mặt nạ : “Mặt nạ này không có tác dụng biến đổi hình dạng, sau khi anh đeo nó, hình dạng cơ thể và tay chân của anh đều không thay đổi."

Cho nên, bọn họ muốn ở chỗ này nhặt của hời, hoàn toàn không được.

Vô hạn luân hồi căn bản không cho phép bọn họ lợi dụng sơ hở này, nói cách khác, nếu không rất dễ dàng bị luân hồi giả nhân cơ hội cướp lấy số lượng lơn mặt nạ.

Giang Bạch Vũ bỏ mặt nạ xuống.

"Quên đi, chúng ta về thôn trước đi."

Vương Thánh Chi cũng đặt mặt nạ cây hòe xuống, bọn họ rời đi không lâu, ông lão dưới gốc cây hòe lại xuất hiện, ông ngồi trước chiếc bàn nhỏ, phân loại những chiếc mặt nạ chất đống trên bàn rồi cất đi.

Ông đang đợi người tiếp theo đến đây để lấy mặt nạ.

Khi bọn họ trở lại trong thôn, một NPC và một người về nơi quen thuộc, khi họ muốn lẻn vào cửa sổ một lần nữa, Giang Bạch Vũ - người đang giẫm lên vai của Vương Thánh Chi, nhận ra có người nào đó trong nhà của họ.

Cũng may bọn họ vẫn dùng đạo cụ ẩn thân,lo lắng rằng giọng nói của họ sẽ thu hút sự chú ý của thôn dân vì vậy họ không nói gì sau khi vào thôn, lần này Giang Bạch Vũ rất ngạc nhiên khi thấy có người trong nhà họ, cậu nhanh chóng rời khỏi vai Vương Thánh Chi.

Cậu che miệng, vẫy vẫy tay và đi về phía dòng sông.

Sau khi đến một nơi trống trải, Giang Bạch Vũ nói với Vương Thánh Chi có người trong nhà của họ.

“Tại sao lại có người khác ở trong nhà chúng ta?” Điều này làm cho Giang Bạch Ngọc khó hiểu, cậu nhớ rõ địa điểm là nhà của mình, mặc dù đại đa số nhà ở Vân Tiên ôn tuyền đều giống nhau.

Đáng tiếc là mặt nạ lá hòe chỉ có thể kéo dài 12 giờ, giờ đã là đêm thứ hai, cũng đã sớm vô dụng, biến thành một mớ lá hòe, bọn họ muốn từ kia trên cây hòe tìm manh mối cũng tìm không thấy.

Trước đó, Vương Thánh Chi tham gia nhiệm vụ mặt nạ Hà Thần này, chính là sắm vai thôn trưởng, hắn vừa nghe Giang Bạch Vũ nói, rất nhanh liền nghĩ đến cái gì đó.

Vương Thánh Chi nói ra suy đoán trong lòng : “Chúng ta có lẽ không còn là thôn dân của Vân Tiên ôn tuyền nữa.”

“Nhiệm vụ chính của thôn trưởng là tuần tra, thông thường, mỗi ngày một lần. Mỗi lần gõ cửa, ông ấy phải xác nhận xem thôn dân có ở đó hay không. Nếu có thì không có vấn đề gì. Nếu không, thì tên của luân hồi giả sẽ bị gạch bỏ. Tên bị gạch, nó sẽ không còn thuộc về thôn dân của thôn này nữa, ngôi nhà này sẽ bị thay thế bởi thôn dân khác.” Vương Thánh Chi chỉ có thể nghĩ đến điều này, nếu không, ngôi nhà sẽ không đổi chủ.

“Kỳ thật, trong thôn mỗi đêm đều xảy ra loại tình huống này. Luân hồi giả không hoàn thành nhiệm vụ, thôn dân bị trộm mặt nạ, bọn họ mỗi ngày đều biến mất,  nhà cửa trong thôn sẽ luôn có người đến ở lấp đầy khoảng trống này."

"Khi chúng ta ra ngoài bắt quỷ, trưởng thôn đã đi tuần tra rồi, bây giờ nhà chúng ta đã đổi chủ, có nghĩa là đêm nay chúng ta đã đi tuần tra nhiều hơn một lần. Trưởng thôn phát hiện chúng ta không có ở nhà, cho rằng chúng ta đã không còn ở đó. Gạch bỏ tên của chúng ta. Chúng ta đã bị luân hồi giả báo cáo, họ cưỡng chế đuổi chúng ta ra khỏi chính tuyến của nhiệm vụ này." Nói đến đây, Vương Thánh Chi có chút tức giận.

Hắn không khiêu khích những luân hồi giả đang làm nhiệm vụ này, ngược lại những luân hồi giả này cố ý nhằm vào bọn họ.

Những luân hồi giả này gặp bọn họ ở cửa thôn, cũng có nghĩa là bọn họ biết nhiệm vụ lần này sẽ có NPC tiến vào thế giới kinh dị bắt quỷ, đây là nhiệm vụ do thế giới luân hồi đưa ra, hai tuyến nhiệm vụ ngẫu nhiên không có liên hệ gì.

Mọi người đều biết rõ về nó.

Nhưng những luân hồi giả này lại lợi dụng khoảng thời gian khi họ đưa những bóng đen lên xe để buộc họ phải rời khỏi nhiệm vụ theo cách này.

Thế giới luân hồi có sự phân chia cấp độ rất rõ ràng cho từng thế giới kinh dị, nhiệm vụ mà luân hồi giả cấp thấp tham gia rất đơn giản, tỷ lệ thông quan cũng rất tốt, tỷ lệ tử vong cũng chỉ rất ít.

Con số này là so sánh của những luân hồi giả tham gia vào các nhiệm vụ khác nhau , ước tính tỷ lệ tử vong là rất thấp.

Tiền đề là những luân hồi giả cấp thấp này tìm ra quy tắc nhiệm vụ, không tự sát, không làm phức tạp hoa, không tham gia vào các hành vi sa đọa thì tất cả đều ổn.

Vô hạn luân hồi dựa trên thể chất toàn diện của cơ thể luân hồi giả và được lựa chọn cho mỗi nhiệm vụ, luân hồi giả được phân bổ ngẫu nhiên cho mỗi thế giới kinh dị.

Nếu trong thế giới kinh dị này có luân hồi giả cao cấp, như vậy tương đối mà nói, nhiệm vụ nhận được ở thế giới kinh dị này sẽ cao, còn ở vô hạn luân hồi thì không có đặc quyền gì.

Bây giờ những luân hồi giả này rõ ràng là đang cố tỏ ra thông minh, tác oai tác quái.

Này chính là tự tìm đường chết!

Giang Bạch Vũ nghe thấy điều đó rất tức giận, bật thốt ên: “Tại sao họ lại báo cáo chúng ta?” Cậu bắt quỷ bộ dễ dàng lắm sao? Tốn nhiều công sức, những con quỷ này hại luân hồi giả, chỉ trong hai đêm đã có ba luân hồi giả chết ở đây, nếu không kịp thời ra tay, số người chết có thể tăng lên hơn hai ba người.

Quỷ càng ít, chứng tỏ càng hữu ích cho những luân hồi giả và tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của họ.

Giang Bạch Vũ không thể hiểu tại sao những luân hồi giả này lại làm điều này.

Vương Thánh Chi nhìn loạt hành động này: “Có thể là bọn họ muốn nhiều phần thưởng hơn, giết quỷ, phần thưởng rất cao và thăng cấp rất nhanh."

Chỉ có điều này mới có thể khiến đám luân hồi giả yếu như gà này mất trí.

Giang Bạch Vũ: “……”

Những luân hồi giả đó điên rồi sao?

Chính mình có bao nhiêu trọng lượng, chẳng lẽ trong lòng không biết?

Cho tới bây giờ, Giang Bạch Vũ nhìn thấy những luân hồi giả lúc đối đầu với quỷ, ngoại trừ bị tập kích bỏ mạng, tối hôm qua luân hồi giả dùng một cây thương, cũng khó có thể chống lại con quỷ, những luân hồi giả khác đều khó đỡ được 1 chiêu.

Đại đa số luân hồi giả nhìn thấy quỷ, đều sợ đến lăn lộn bò lên, huống chi là đứng thẳng lên.

Giang Bạch Vũ không thể hình dung tốt đám luân hồi giả này, cậu hỏi Vương Thánh Chi: “Luân hồi giả đều là cái dạng như này? vậy, bọn họ chẳng phải là hay bỏ mạng sao?”

Vương Thánh Chi trầm mặc trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “…… Trước kia còn tốt, xem như còn có đầu óc, thỉnh thoảng xuất hiện trường hợp đặc biệt, họ bị đồng đội trực tiếp giết chết. Bây giờ xảy ra chuyện này, tôi đoán, có thể là do bây giờ có quá nhiều kẻ nhập cư trái phép. Ảnh hưởng tới vấn đề chất lượng ..”

Giang Bạch Vũ: “……”

Đại lão đừng nhìn tôi như vậy, thật ra chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là tài xế chịu trách nhiệm chở hành khách, còn chuyện người đi lậu vé là do vô hạn luân hồi ngầm đồng ý a.

Hơn nữa, cậu phải đưa 50/50 tiền boa cho vô hạn luân hồi.

Tất nhiên, việc này chỉ có Giang Bạch Vũ một NPC biết chuyện này, bên ngoài đều ngâm đồng ý rằng tài xế xe buýt Vong Xuyên thu phí hối lộ cao, một gian thương siêu đen.

"Bây giờ chúng ta không còn là thôn dân trong thôn này nữa. Nếu chúng ta cưỡng chế ở lại đây, sẽ xảy ra chuyện gì?" Giang Bạch Vũ cảm thấy tình cảnh  hiện tại bọn họ khả năng thực sự không xong.

Vương Thánh Chi trả lời: “Cưỡng chế ở lại, một trong những kết quả là thôn dân chỉ ra rằng chúng ta không phải là thôn dân của thôn này, điều này sẽ khiến tất cả thôn dân tức giận và bao vây tập kích chúng ta. Điều này sẽ được vô hạn luân hồi cho phép thế giới kinh dị dùng phương pháp mạnh nhất đuổi chúng ta ra."

“Mặt khác là ngay cả khi chúng ta ẩn nấp tốt và sẽ không bị thôn dân và luân hồi giả phát hiện, chúng ta sẽ bị giết bởi một số thế lực vô hình bên ngoài trong thế giới kinh dị. Ví dụ như đi đường đột nhiên té, bị đâm trực tiếp bởi cục đá trên mặt đất , bắt quỷ thì đạo cụ không thể sử dụng, thân thể xuất hiện bệnh lạ, một ít nhân tố gián tiếp dẫn đến cái chết.”

Giang Bạch Vũ: “……”

"Nhiệm vụ bắt quỷ của chúng ta còn chưa hoàn thành..." Giang Bạch Vũ chấp nhất với nhiệm vụ của cậu.

"Nếu như tôi chặn miệng của con quỷ kia lại, trói nó như một con cua, nó sẽ không hấp dẫn sự chú ý của những luân hồi giả này, vẫn là do tôi quá bất cẩn." Giang Bạch Vũ tràn đầy hối hận.

Chính mình vẫn là quá liều lĩnh, không cẩn thận, xem nhẹ bản chất con người.

Vương Thánh Chi không cho là đúng: “Dù chuyển động nhỏ như thế nào, chúng ta vẫn phải đi qua thôn, thôn dân này cùng luân hồi giả đều không phải người thường, chỉ cần có chút động tĩnh, bọn họ đều sẽ cảnh giác. Hơn nữa trong thôn vừa đến ban đêm, bất kể là thôn dân hay là luân hồi giả, đều sẽ hoạt động trong bóng tối, ngay cả khi chúng ta thoát khỏi tầm nhìn của thôn dân, chúng ta cũng sẽ bị phát hiện bởi những luân hồi giả đi lấy mặt nạ khi chúng ta rời khỏi thôn, đây là chuyện sớm muộn.”

“Bây giờ, nhiệm vụ chính của chúng ta là bắt quỷ. Có một con trong sông. Trước khi trời sáng, chúng ta sẽ bắt nó càng sớm càng tốt. Ban ngày, chúng ta sẽ ở trong xe để giảm bớt thời gian ở trong thôn." Nói như vậy, có thể tránh kích phát ngoại lực bên ngoài, tránh được cái chết.

Thấy đại lão không phản đối ý kiến này, Giang Bạch Vũ cũng không rối rắm, gắt gao đi theo phía sau đại lão, sải bước đi về hướng con sông.

Vừa đi, Giang Bạch Vũ liền phát hiện, này, lần này đại lão cư nhiên đi phía trước, Giang Bạch Vũ lúc đầu mừng rỡ, cuối cùng đã đại lão đảm đương, bắt đầu xung phong chủ động gánh vác nguy hiểm.

Ngay sau đó nghĩ lại, không đúng a, bây giờ bọn họ không phải là thôn dân, sẽ bị năng lực vô hình bên ngoài gây ra cái chết, đại lão đi nhanh như vậy, chứng tỏ thời gian rất vội vã, bọn họ đây là đang chạy đua với tử thần.

Trong chốc lát, Giang Bạch Vũ ngừng suy nghĩ lung tung, vội vàng nghiêm túc lên đường, sau khi đi bộ vài phút, hăn đến bờ sông, sau khi xác định rằng không có ai bên bờ sông, Vương Thánh Chi cất đạo cụ ẩn thân trên người.

Hắn nhỏ giọng với Giang Bạch Vũ: “Lát nữa tôi ra bờ sông dụ quỷ, chờ quỷ lên bờ, cậu có thể nhân cơ hội lấy dây thừng trói cổ nó."

Giang Bạch Vũ liên tục gật đầu.

“Không thành vấn đề.”

Sau đó, Giang Bạch Vũ nhìn thấy Vương Thánh Chi, giả vờ là một luân hồi giả đến sông để nhặt mặt nạ , đầu tiên hắn giả vờ kiểm tra con sông, sau đó từ từ đến gần sông, thấy rằng không có động tĩnh nào trên sông, hắn ngồi xổm bên mép nước, thò tay vào.

Giang Bạch Vũ nín thở và hiểu ra, hóa ra đại lão dùng bản thân làm mồi nhử để bắt quỷ theo cách này.

Đại lão thật thật chăm chỉ a.

Sau đó, một NPC và một người chờ đợi bên bờ sông, hy vọng rằng con quỷ sẽ bị người trên bờ thu hút, kết quả là họ đã chờ đợi gần nửa giờ, cả NPC và một người đều bắt đầu nghi ngờ nhân sinh. .

Tại sao con quỷ này không cắn câu?

Chẳng lẽ thịt đại lão không thơm ngon?

Vương Thánh Chi không muốn trì hoãn thêm nữa, họ ở lại thôn này càng lâu thì nguy hiểm càng lớn, có thể xảy ra tai nạn bất ngờ bất cứ lúc nào.

“Tôi xuống dưới nước thử xem, cậu ở trên bờ hỗ trợ tôi, tôi rất nhanh ẽ lên……” Vương Thánh Chi vừa nói ra kế hoạch của mình, đột nhiên cảm thấy dưới chân trơn trượt, đột nhiên có một lực mạnh mẽ đập vào lưng đẩy hắn, loại tai nạn này nếu là lúc bình thường, đối với một người cẩn trọng như Vương Thánh Chi chính là không thể nào xảy ra.

Nhưng bây giờ, nó đã xảy ra.

Vương Thánh Chi ngã đầu xuống sông, trong tích tắc, toàn thân hắn bị lật úp sâu vào đáy bùn sông, mắt, mũi, tai và miệng đều bị bùn bao phủ, các đường nét trên khuôn mặt đều bị che khuất.

Trong bóng tối, năm giác quan biến mất, phương hướng trở nên mơ hồ, lần đầu tiên Vương Thánh Chi ngã xuống chỉ muốn giãy giụa đứng dậy lên bờ, nhưng mà trên thực tế, những gì Giang Bạch Vũ nhìn thấy lại không phải như vậy.

Cậu nhìn thấy đại lão lấy đà lao xuống xuống sông, nháy mắt chìm vào đáy nước, tư thế kia đặc biệt mạnh mẽ như vận động viên bơi lội thi đấu, từ cầu cao, lao xuống bể bơi, rất nhanh, tư thế cũng đặc biệt đẹp.

Giang Bạch Vũ không biết lúc này Vương Thánh Chi đang chìm sau dưới sông vì những nhân tố vô hình bên ngoài trong thế giới kinh dị, thậm chí chìm đến giữa sông, nhưng vẫn tiếp tục chìm xuống, cậu thật cho rằng Vương Thánh Chi chủ động xuống nước.

Cậu đứng ở trên bờ đợi, đợi khoảng hai phút vẫn không thấy Vương Thánh Chi lên bờ, cũng không thấy trên mặt sông có gợn sóng nào lay động, điều này làm cho Giang Bạch Vũ cảm thấy rất dị thường.

Mặt sông lớn như vậy hai phút cũng đủ để Vương Thánh Chi tìm kiếm, nếu hắn tìm thấy bóng đen, nhất định sẽ có một cuộc chiến khốc liệt, nhưng bây giờ không có một gợn sóng nào trên mặt nước.

Như vậy, chỉ có một khả năng.

Đại lão khả năng đã xảy ra chuyện.

Giang Bạch Vũ lập tức không đợi nữa, rất nhanh chóng đi xuống sông, lúc này, cậu không lo lắng về những con quỷ trong sông, cậu chỉ nghĩ đến việc đưa Vương Thánh Chi ra ngoài trước.

Giờ khắc này, Giang Bạch Vũ cảm thấy vô cùng may mắn chính mình biết bơi. Sau khi xuống nước, cậu mất hai giây để nhìn rõ dưới sông, sau đó nhìn thấy một bóng người nằm dưới đáy sông cách mình sáu bảy mét, cậu liều mạng trượt tới, nhưng lúc này thân hình của hắn bị cố định, bởi vì toàn thân hắn bị đám thực vật thủy sinh rậm rạp quấn lấy.

Ngay cả mặt, Giang Bạch Vũ cũng nhìn không rõ, tối đen như mực.

Giang Bạch Vũ vội vàng bơi tới, lấy ra một bộ Khổn Tiên Thằng, trực tiếp quấn quanh thân eo, kéo hai chân của hắn khỏi thủy thực vật, sau đó tự mình cầm lấy một đầu dây thừng. Sau khi đến bờ, Giang Bạch Vũ liều mạng kéo lên người lên.

Trong sông có rất nhiều thủy thảo, Giang Bạch Vũ dùng hết sức lực rất mạnh, lần này kéo còn khó hơn bắt quỷ rất nhiều.

Ngay lúc Giang Bạch Vũ đang giãy giụa kéo dây, cố gắng kéo người dưới đáy sông lên bờ, gần bóng người bị vướng vào cây thủy sinh, có một bóng đen toàn thân đóng vảy, yên lặng nằm trong bùn dưới đáy sông.

Con quỷ này là con quỷ đã trốn thoát trước đó, nó nhớ rõ giọng nói của Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi, hơn nữa hắn nguyên bản là một luân hồi giả đại lão cấp 17.

Bước vào thế giới kinh dị này với một thẻ kỳ nghỉ.

Bây giờ, là một con quỷ.

Nó mạnh hơn nhiều so với những người khác đã biến thành quỷ, nhưng nó vẫn sợ NPC và đại lão mãn cấp đã bắt nó. Khi một người một NPC đến bờ sông muốn dẫn nó lên bờ, nó liền ẩn núp dưới đáy sông, giấu mình thật sâu vào trong nước bùn, hờ hững nhìn tất cả điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro