34. Bắt được 3 hà đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by : llgonir

“Đúng vậy, ta ở nhà cùng cha Đại Tráng.” Trong giọng nói còn mang theo một chút nũng nịu của trẻ con, vừa nghe đã thấy đứa trẻ này rất ỷ lại.

Vương Thánh Chi cũng nghĩ như vậy.

Hắn chính là muốn đùa NPC nhỏ khuấy động không khí một chút, nhưng sự thật lại rất phũ phàng, hắn nghe thấy thông báo nhắc nhở: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm -5, -3, -2, -1, -1……”

Trên thực tế, chính Cẩu Tử cũng không thấy buồn cười chút nào, thậm chí sau khi nghe xong còn rất muốn đánh người.

Hơn nữa cái tên này cũng không dễ nghe, đã thế mỗi lần cậu đều bị bắt phải đáp lại, trong lòng cậu cảm thấy thoải mái mới là lạ.

Vương Thánh Chi thấy NPC nhỏ tức giận, liền vội vàng xin lỗi.

“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”

Giang Bạch Vũ xua xua tay, ra vẻ hào phóng làm bộ không thèm để ý: “Tôi biết không phải anh cố ý, tình huống đặc biệt, tôi biết phân nặng nhẹ, tôi không có trách anh, cho nên anh không cần lo lắng.”

Nụ cười Vương Thánh Chi cứng lại: “……”

Thông báo nhắc nhở của hắn vẫn còn đang nhắc: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm -1, -1, -1, -1……” Cho nên, bây giờ NPC cũng có thể trợn mắt nói dối, phải không?

Ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn chú ý đến độ hảo cảm của mình. Tiến vào phó bản này, còn chưa kịp xoát hảo cảm với NPC, bởi vì tên của NPC nhỏ, hắn đã bị trừ đi mấy chục điểm hảo cảm, toàn bộ điểm hảo cảm mà hắn xoát được ở phó bản trước đều bị trừ đi.

Sau khi nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể hiểu được cảm xúc của NPC nhỏ này, Vương Thánh Chi đành phải dời tầm mắt, để tránh xấu hổ hắn lại mặc tạp dề mổ lợn, bắt đầu mài dao.

Đàn lợn trong sân sau lại im lặng, không phát ra tiếng động giống như ngày hôm qua, ánh mắt của những con lợn này đều hướng về phía người đồ tể đang mài dao trong sân.

Giang Bạch Vũ nhìn Vương Thánh Chi mài dao, sau khi xem một lát liền cảm thấy nhàm chán, sau đó cậu liền chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhà để nhìn những con lợn trong chuồng, ngay lúc cậu nhìn chuồng heo, động tác của đám lợn nhất trí đều nhìn về phía cậu.

Trong nháy mắt kia, Giang Bạch Vũ thậm chí nghi ngờ rằng tất cả chúng đều nhìn về cậu, trong mắt chúng có sợ hãi, thậm chí còn có sự tuyệt vọng.

Chẳng lẽ đám lợn, thật sự có liên quan đến những luân hồi giả kia?

Chắc là do cậu nghĩ nhiều đi, mỗi ngày đều phải mổ 1 con heo, hơn nữa sau khi giết 1 con xong thôn dân sẽ đến mua thịt, tuy rằng nói là để dâng cho Hà Thần, nhưng cuối cùng vẫn là nhà mình ăn hết.

Ngày hôm qua, Giang Bạch Vũ còn ngửi được mùi thịt quay từ trong thôn, đặc biệt là mùi thịt xào với ớt cay, mùi hương phải nói là quá tuyệt, Giang Bạch Vũ còn mấy lần nuốt nước miếng.

Quá thơm.

Nhưng cậu quá nhát gan nên không dám ăn thịt đám lợn này. Rõ ràng là heo nhà mình, cũng do chính tay cha là Đại Tráng xử lí, theo logic mà nói, trong cả thôn, nhà cậu chính là thuộc diện có thể ăn nhiều thịt lợn nhất, nhưng đại lão không ăn, cậu thân làm một NPC, chẳng lẽ lại đi hỏi việc có ăn thịt lợn hay không?

Càng nhìn đám lợn trong chuồng này, cậu càng cảm thấy quỷ dị.

Đặc biệt là khi Vương Thánh Chi mài xong dao, hắn đứng lên, đi vào chuồng heo đánh giá, thấy dáng vẻ hắn đang lựa 1 con xuống tay, những con lợn này đều chạy dồn vào một góc như phát điên lên, liều mạng giảm cảm giác tồn tại của mình, cố gắng che giấu thân hình mập mạp này đi.

Biểu hiện của đám lợn này thực sự rất khác so với đám lợn bình thường.

Làm Giang Bạch Vũ cảm giác, đám lợn đó, có đôi khi thật sự rất giống người……

“Đám lợn này có liên quan đến những luân hồi giả kia không?” Giang Bạch Vũ không thể nhịn xuống thắc mắc trong lòng, liền hỏi ra.

Vương Thánh Chi nhìn NPC nhỏ đứng trên ghế đẩu, nhàn nhạt nói một câu: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, vô hạn luân hồi không áp bức luân hồi giả đến mức như vậy đâu. Chỉ cần là luân hồi giả còn có giá trị, vô hạn luân hồi đều sẽ không bỏ qua, nó sẽ luôn luôn áp bức luân hồi giả.”

Thật sao?

Vậy những luân hồi giả không có giá trị thì sao?

Giang Bạch Vũ nghe thấy lời này theo bản năng sinh ra phản bác, trên thực tế, cậu cũng không biết vì sao cậu không tin, cậu cảm giác rất nhiều điều không giống cái cậu nhìn thấy.

“Bây giờ tôi bắt đầu giết heo, sẽ có chút máu me, cậu tránh mặt một lúc đi.” Cái này vẫn phải nói trước, bằng không trường hợp NPC này thấy tình cảnh máu me, tâm trạng không ổn, lại trừ điểm hảo cảm của hắn, vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.

Giang Bạch Vũ gật gật đầu, đi vào phòng khách.

Sau khi cậu vào phòng khách, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương của con lợn bị bắt, tiếng kêu kéo dài mấy phút rồi mới tắt.

Mặc dù đã chứng kiến ​​​​cảnh luân hồi giả chết trước mặt mình, nhưng khi Giang Bạch Vũ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả thôn, vẫn làm Giang Bạch Vũ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Giang Bạch Vũ tự nhủ, tâm lí mình vẫn chưa đủ kiên cường.

Về sau còn phải trải qua rất nhiều phó bản đáng sợ, cậu phải tập làm quen, tận lực thích ứng loại sợ hãi này, không thể nghĩ quá nhiều chuyện không nên nghĩ.

Cho dù những luân hồi giả trong phó  bản kinh dị có khốn khổ như thế nào, số phận của họ có thê thảm đến đâu, thì đối với những luân hồi giả mà nói, đây giống như một trò chơi, họ vẫn có cơ hội được sống lại.

Còn cậu, thì sẽ bị xóa sổ.

Bây giờ Giang Bạch Vũ không biết việc cậu bị xóa sổ sẽ mang đến điều gì, cậu hoài nghi lời người dân Vong Xuyên có nói đầu óc cậu từng đầu óc không tốt, thường xuyên không nhớ được mọi thứ, rất có thể cậu cũng đã từng cũng là một NPC, nhưng bởi vì nhiệm vụ thất bại, bị vô hạn luân hồi xóa sổ mất đi ký ức, điều này mới khiến cho người thôn Vong Xuyên nói rằng đầu óc cậu không tốt.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán của Giang Bạch Vũ.

Cậu không muốn phỏng đoán này trở thành hiện thực bị kiểm chứng trên người cậu.

Một khi nhiệm vụ thất bại, trừng phạt rất thảm, cho nên cậu chỉ có thể thành công, sau khi yên lặng điều chỉnh tâm lí, Giang Bạch Vũ liền nghĩ đến việc đến bờ sông bắt Hà đồng.

Sau khi Vương Thánh Chi giết lợn xong liền nhìn thấy NPC nhỏ ngay ngắn ngồi trên ghế đưa lưng về phía hắn, bởi vì không thể nhìn thấy chính diện, Vương Thánh Chi liền ở trong đầu nghĩ đến bộ dạng lúc này của NPC, hẳn là ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm cửa, cũng không biết duy trì tư thế máy móc chết máy này đã bao lâu.

“Cậu muốn tới bờ sông xem hiến tế sao? Nếu cậu muốn đi , bây giờ chúng ta liền xuất phát.” Vương Thánh Chi đi tới, ngồi xổm xuống, ngồi trên băng ghế nhỏ cùng Giang Bạch Vũ mắt đối mắt.

Lúc này Giang Bạch Vũ mới lấy lại tinh thần, cậu lắc đầu.

“Không đi.” Hôm qua cậu cũng đã xem buổi tế lễ kia, chỉ là có một vị thầy tế già nhảy múa sau đó thì ném vật tế xuống sông, cuối cùng hoạt động tế lễ kết thúc.

Sở dĩ nhóm luân hồi giả muốn tới bờ sông xem buổi hiến tế , chắc là muốn học vũ đạo, sau đó ở buổi tối đến bờ sông nhảy trước Hà Thần, cầu Hà Thần trả lời một vấn đề.

Vương Thánh Chi cũng không có việc gì để làm, cuối cùng hắn ngồi trước ngưỡng cửa nhà mình, tế lễ kết thúc, dân làng liền tấp nập kéo đến nhà hắn mua thịt lợn.

Hôm nay người dân mua thịt lợn nhiều hơn hôm qua, thịt lợn đắt hàng đến mức bán hết nhanh chóng, cuối cùng vẫn còn một số người dân không mua được thịt lợn không khỏi mắng mỏ người khác đã mua nhiều thịt.

“Trong thôn chỉ có trăm người,, mỗi nhà cũng chỉ có thể mua một hai cân, trước nay vẫn đủ mà sao đột nhiên ít đi vậy, chúng tôi đến nhà Đại Tráng mua nhiều lần như vậy, mỗi lần tới mua đều có, bây giờ tại sao lại không còn.”

“Thịt lợn này không thể ăn được, nó chỉ dùng để cúng cho Hà Thần, người bình thường  như  chúng ta không có phúc khí hưởng loại này cống phẩm, ăn sẽ giảm thọ. Cũng không biết là ai không có mắt, mua hết thịt đi rồi, liền xem người này mệnh cũng không còn.”

“Lại không biết là ai nổi điên, đây là tìm đường chết , chúng ta hiện tại muốn cản đều cản không được……”

Giang Bạch Vũ nghe người dân chửi rủa, trong lòng liền nhịn không được hoài nghi.

Chẳng lẽ hôm qua mũi của cậu có vấn đề gì sao?

Ngày hôm qua cậu rõ ràng ngửi thấy được mùi thịt nướng, còn có nhiều mùi vị khác nhau, có món kho, có món xào, có món chiên giòn, có món hầm, mùi vị từ phương hướng khác nhau truyền đến, rõ ràng là có người đang ăn thịt heo.

Bây giờ Giang Bạch Vũ lại nghe dân làng nói rằng họ không ăn thịt lợn, nói rằng thịt lợn để cho Hà Thần ăn...

Chẳng lẽ ngày hôm qua là nhóm luân hồi giả ăn thịt lợn?

Giang Bạch Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì, ở vô hạn luân hồi, tất cả luân hồi giả đều có một nhận thức chung chính là sau khi tiến vào phó bản, không thể tùy tiện ăn thức ăn nước uống trong phó bản, việc này hẳn là mọi người đều biết đến. Một khi ăn thức ăn trong phó bản, không nói việc sẽ làm thay đổi cốt truyện quan trọng, nó sẽ chính là khả năng khiến luân hồi giả tử vong.

Bây giờ, những luân hồi giả này đem thịt lợn mà họ mua ngày hôm qua nấu nó để ăn.

Ngoại trừ phỏng đoán này, không có cái khác nữa.

Điều này không chỉ có Giang Bạch Vũ nghĩ tới, Vương Thánh Chi cũng nghĩ tới, một NPC một người ở trong lòng oán thầm, những luân hồi giả này đều tự tìm đường chết!

Là ngại bản thân chết không đủ nhanh sao?

"Tối nay chúng ta nhất định phải bắt được đủ quỷ cần thiết! Nếu có thể, tốt nhất ngày mai nên rời thôn." Vương Thắng Chi cũng cảm giác được nhiệm vụ lần này cấp bách.

Có đôi khi phó bản kinh dị cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là, xung quanh mình đều là một đám đồng đội heo.

Giang Bạch Vũ rất hài lòng, rốt cuộc đại lão cũng tích cực muốn làm nhiệm vụ cảm nhận được trách nhiệm cùng nghĩa vụ trong nhiệm vụ, điều này khiến cho Giang Bạch Vũ cảm thấy rất vui.

Vương Thánh Chi nhận được thông báo nhắc nhở: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm +1, +1, +1……”

Đột nhiên tăng độ hảo cảm làm Vương Thánh Chi cảm thấy rất ngoài ý muốn, lại nói đến, hắn đã vào nhiều phó bản như vậy, lần đầu tiên trực tiếp nghe được hảo cảm tăng như thế.

Hắn bị trừ gần 40 điểm hảo cảm, tuy rằng bây giờ chỉ có một ít hảo cảm bù lại, nhưng lúc này, hắn vẫn cảm thấy có chút hài lòng, tự thấy cảm động cực kì.

Vẫn còn cơ hội để tăng thêm vài điểm hảo cảm...

Lúc này, hắn cũng không chán ghét độ hảo cảm thấp, ngược lại hắn  cảm thấy, chỉ cần độ hảo cảm tăng lên, hắn sẽ hài lòng.

Vương Thánh Chi không khỏi ngẫm nghĩ, do tính tình của hắn thay đổi, do tính tình NPC này thất thường, hay do hắn bị ngược đãi quá nhiều nên mắc phải hội chứng Stockholm*?

(*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc, là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý. Trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm. Hiện tượng này có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)

Lúc bị trừ hảo cảm hắn cũng không có quá nhiều cảm giác, ngược lại thỉnh thoảng cho hắn một chút hảo cảm, hắn sẽ có chút hưng phấn. . .

Vương Thánh Chi cảm thấy cả người không được khỏe.

“……”

Sau khi đêm xuống, thôn Vân Tiên lại chìm trong bóng tối, sau khi trưởng làng tuần tra gõ cửa để xác nhận có người ở nhà xong, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi lại đeo đạo cụ rồi lẻn ra ngoài từ cửa sổ.

Lần này dù trên đường gặp luân hồi giả khác, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi cũng không dừng lại, bọn họ dùng đạo cụ ẩn thân, chỉ cần họ không gây ồn ào, những luân hồi giả này sẽ không thể tìm thấy bọn họ.

Khi Giang Bạch Vũ tới bờ sông, cậu nhìn thấy bên bờ sông đã có vài luân hồi giả, những luân hồi giả này trùm kín đầu, hình dạng của họ cũng rất kỳ lạ, nhưng có lẽ vì sợ dòng sông nên nhóm luân hồi giả đã đến với bạn đồng hành.

Giang Bạch Vũ nghe những luân hồi giả này thảo luận về mặt nạ Hà Thần.

“Chúng ta vẫn là trở về đi, bờ sông này căn bản là không mặt nạ, vẫn nên chạy tới cửa thôn nhận mặt nạ đi, mỗi ngày buổi tối đi một chuyến, kỳ thật cũng không có gì.”

“Cũng không thể đến không một chuyến được, nghe nói hôm qua xuất hiện 4 cái mặt nạ nhưng đã bị những người khác nhặt đi rồi, những người nhặt được mặt nạ thì không cần tới cửa thôn nhận mặt nạ nữa, loại chuyện tốt này bọn họ có thể gặp được, chúng ta nhiều người như vậy ít nhất cũng phải có được 1 cái.”

“Vậy có ai biết vũ đạo hiến tế không, nếu có thì nhanh lên, hỏi xong liền nhanh chóng rời đi, ta luôn cảm thấy chỗ rất nguy hiểm, vẫn là nên sớm rời đi cho an toàn.”

“Khoan hẵng rời đi, chắc chắn chúng ta đã bỏ qua chỗ nào đó, hơn nữa mặt nạ này còn có thể đổi điểm với đạo cụ, chẳng lẽ mấy người không muốn?”

Trong nhóm này có năm người, một số muốn mạo hiểm, một số người thì yên lặng rút lui, ngay lúc nhóm người đang thảo luận, trên mặt sông phẳng lặng đột nhiên nước bắn tung tóe, âm thanh rầm rầm vang lên, sóng nước gợn lạch cạch hướng tới mấy người bên bờ.

Năm người này lập tức trở nên căng thẳng, im lặng lùi ra sau.

“Dưới sông là thứ gì? Là quỷ, hay là Hà Thần?”

“Mặc kệ là cái gì, khẳng định không phải chuyện tốt, mau chạy đi!” Có người chịu không nổi, hai chân chạy thật nhanh về thôn.

Có người do dự một chút, muốn nhìn rõ xem dưới sông rốt cuộc là cái gì, lại thấy một đầu xanh đen đầy vảy, khuôn mặt xấu xí từ trong nước trồi lên, hàm răng rậm rạp hướng về phía hắn, luân hồi giả kia bị dọa liên tục lui về phía sau, lúc này đừng nói là chạy, ngay cả đứng hắn cũng đứng không vững, đạo cụ cũng không kịp lấy ra , chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ từ dưới nước kia vụt ra nháy mắt bay ra gần mười mét , đâm thẳng vào hắn.

“A a a!” Luân hồi giả kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra với ba người còn lại, vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, bọn họ không nghĩ tới, dưới mặt nước tĩnh lặng, lại có 4 con quaia vật. Đám quái vật này bay ra nhanh như đạn đại bác, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc, lớp màng mạnh mẽ, sức bắn kinh người, chúng bay vụt ra, nhắm trực tiếp vào bốn luân hồi giả trên bờ.

Chỉ có luân hồi giả chạy, bởi vì không bị quái vật để ý, hắn chỉ có thể tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng kinh khủng này, hai chân như nhũn ra, chỉ biết lăn lộn bò ra khỏi bờ sông.

Giờ phút này,  thân thể luân hồi giả như chạy trước, hồn vía đuổi theo sao, nhưng dù như thế nào cũng đuổi không kịp thân thể của hắn.

Bốn đồng bạn của hắn đều bị quái vật  cắn chết.

Bởi vì quá mức với sợ hãi, hắn lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt, hoảng sợ chạy về thôn.

Mà Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi- người vẫn luôn ẩn mình quan sát, mấy giây sau khi quái vật xuất hiện, động tác nhất trí lấy ra Khổn Tiên Thằng, ngay khi quái vật bò lên bờ, 1 người 1 NPC liền vọt tới.

Dù Vương Thánh Chi từng có kinh nghiệm với Hà đồng nhưng Giang Bạch Vũ vẫn đi đầu gương mẫu xông lên , chủ yếu bởi vì cậu thấy mình đã sắm đaoh cụ cấp B chống tác động vật lí , là lại chuyên môn dùng để đối phó đám quỷ với quái vật, cho nên cậu cảm thấy chính mình cũng có thể đối phó được.

Hơn nữa, con quái vật này đang bận gặm thi thể, cậu cũng có ý muốn cứu người , cho nên lúc này không có chút do dự nào liền vọt lên.

Một người một NPC đều dùng đạo cụ ẩn thân, không chỉ luân hồi giả mất vía hoảng sợ không để ý, mà ngay cả con quái vật đang rình bắt con mồi cũng không hiểu được, chờ một con quái vật bị Khổn Tiên Thằng trói như trói cua, cả đám đều ngây ra.

Đôi mắt to tròn của con quái vật hiện lên vẻ nghi ngờ hiếm thấy, sau đó nó nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng nào, nhưng ngay bên cạnh nó, nó chính mắt thấy, một sợi dây thừng có ý đồ đang không ngừng cột vào người của con quái vật  đó……

Tại sao lại xuất hiện sợi dây thừng này……

Làm sao có thể có một thứ như vậy xuất hiện bên bờ sông?

Bình thường luân hồi giả tới bờ sông đều rất cẩn thận, chứ nói gì là bắt quỷ trốn dưới sông, như vậy, tình huống hiện tại chỉ có thể lí giải rằng, đó chính là có người tới bắt chúng nó!

Chẳng lẽ là NPC phụ trách bắt quỷ kia tới?

Tưởng Mộng Trạch lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông bị cắn cổ dưới thân, bây giờ quan trọng nhất là phải lột mặt nạ ra, đây là nhiệm vụ của hắn, nhưng nếu bây giờ hắn tiếp tục lột nó, có khả năng người tiếp theo bị bắt sẽ là hắn……

Những suy nghĩ này đều ở trong đầu chỉ cần một hai giây hắn liền định thần lại, hắn có thể nhìn thấy chủ nhân của sợi dây đang ở rất gần mình, tựa hồ cũng ý thức được trói tay chân của con quái vật kia quá khó khăn. Cuối cùng, người đó trực tiếp tàn bạo buộc dây thừng quấn quanh cổ nó.

Sau khi dây thừng quấn quanh cổ, người cầm đầu dây thừng ở đầu kia cuống cuồng rút lại, quái vật đang lột mặt nạ bị thắt cổ chỉ có thể chật vật bị kéo đi, đôi tay liều mạng bắt lấy vòng dây thừng trên cổ.

Nhưng nó càng vùng vẫy, sợi dây quanh cổ nó càng siết chặt hơn.

Hà đồng rống lên một tiếng bén nhọn thê lương, nghe sởn tóc gáy.

Tưởng Mộng Trạch còn nghe được một tiếng hô, trong giọng hô mang theo một chút vui mừng.

“Tôi bắt được một con.”

Ngay sau đó, Tưởng Mộng Trạch lại nghe được thanh âm kia nói: “Còn hai con, chúng ta mỗi người bắt một con.”

Tưởng Mộng Trạch lúc này thực sự sợ hãi, hắn không bao giờ ngờ rằng chuyện này thực sự rơi vào đầu hắn,  hắn cho rằng NPC này và đại lão sẽ quang minh chính đại tới bắt quỷ, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lấy dùng đạo cụ ẩn thân ngồi canh ở bên bờ.

Đối mặt với tình huống này, Tưởng Mộng Trạch từ bỏ luân hồi giả trong tay, hắn không làm nhiệm vụ nữa, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là quay trở lại dưới sông càng sớm càng tốt.

“Hôm nay bội thu, một lúc bắt được bốn con, thật tốt quá.”

Một âm thanh khác cũng vang lên, nói: “Đúng là lên bờ bắt dễ hơn thật.”

Tưởng Mộng Trạch: “……”

Sợi dây kia tới xuống nhanh đến mức suýt vướng vào cổ hắn, may hắn chạy nhanh, chỉ bị cột trúng một chân màng, Tưởng Mộng Trạch vùng vẫy dữ dội, loạng choạng với người cầm dây, cuối cùng thành công lao xuống sông.

Giang Bạch Vũ đứng trên bờ im lặng nhìn bàn tay trống không của mình, nếu không phải Vương Thánh Chi kịp thời kéo cậu lại, có lẽ cậu đã bị Hà đồng mà cậu vừa bắt được kéo xuống nước.

Đối mặt với việc bắt quỷ không thành công, Giang Bạch Vũ cũng có chút khó chịu.

“Con vừa rồi quá thông minh, chúng ta còn chưa kịp ra tay nó đã chạy mất, hơn nữa còn mạnh hơn những con khác rất nhiều..” sau khi dùng đạo cụ cấp B , mọi công kích của đám quái đều vô dụng với cậu, nếu có thể đánh lại, chỉ có thể là tấn công vật lí.

Vương Thánh Chi đem Hà đồng bắt được trói như cua, hắn cũng cảm giác được con trốn được thông minh hơn, nó dường như biết điều gì đó không ổn, nên có xu hướng bỏ trốn trước.

Ba con còn lại đều tập trung vào việc lột mặt nạ, nhưng một trong số đó cảm nhận được điều không ổn , còn dành thời gian để nhìn xung quanh, điều này cho thấy chỉ số thông minh của Hà đồng đó khác với ba con còn lại.

Hơn nữa, khi Hà đồng đó nhảy xuống nước, quán tính kéo rất mạnh, vượt xa ba con khác, khi hắn tóm lấy NPC bên cạnh, thân thể hắn cũng bị kéo nghiêng về phía trước.

Vương Thánh Chi đối với thực lực của mình vẫn có chút hiểu rõ, tại phương diện của luân hồi giả cấp cao, thể lực của hắn cũng coi như là nổi bật, đây cũng là một ít thể chất cơ bản của luân hồi giả cấp cao.

Bởi vì ở một số phó bản kinh dị sau này, đạo cụ và vũ khí có hạn, rất nhiều chuyện đều phải dùng năng lực của chính mình giải quyết, cường hóa thân thể là một việc bắt buộc.

Bây giờ Hà đồng này mạnh đến mức ngay cả hắn-một luân hồi giả sắp mãn cấp, suýt nữa đã bị bổ nhào, điều này khiến Vương Thánh Chi có chút ngưng trọng.

“Rất có thể dưới sông là BOSS gần giống như Hà đồng.” Đây là suy đoán của Vương Thánh Chi.

Nghe đại lão nói như vậy, Giang Bạch Vũ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Có thể nói, bốn luân hồi giả bị Hà đồng nhắm vào đều rất xui xẻo, Hà đồng ra tay rất đột ngột, công kích cũng rất nặng, lên bờ trực tiếp cắn người, có hai người trực tiếp bị cắn cổ, da mặt bị lột hơn phân nửa, bởi vì mất máu quá nhiều liền chết đi.

Thân xác họ nhanh chóng hóa thành mảnh hư vô trong đêm tối.

Hai người còn lại vẫn khá may mắn, khi bị hà đồng công kích đã kịp né đi, tuy không bị cắn vào cổ nhưng ngực và cánh tay đều bị cắn 1 mảng lớn, da mặt cũng bị lột một ít, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, sau khi Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi bắt đám quái vật, cả hai vội vàng lấy thuốc từ trong không gian ra, kịp thời cầm máu từ vết thương, sau khi phát hiện nguy hiểm thì hốt hoảng chạy trốn.

Chẳng mấy chốc đã không còn dấu vết của bọn họ.

Bọn họ không nhìn thấy Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi mà chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện, lá gan bị dọa muốn vỡ, hồn vía lên mây, sao còn tâm trạng quản chuyện khác, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này.

Đã không còn luân hồi giả ở đây, Giang Bạch Vũ liền bắt đầu kiểm kê đám quỷ mà người bắt được.

Đại lão bắt được 2 con, mà cậu chỉ bắt được 1 con, hơn nữa còn phải dùng đạo cụ mới bắt được, tuy cổ con hà đồng kia bị trói, nhưng nhìn trạng thái nó vẫn rất ngoan cường, cả cơ thể nó cố gắng vùng vẫy, hai tay gắt gao siết chặt sợi dây trên cổ muốn tháo nó ra.

Về phần đại lão không cần dùng bất kì đạo cụ nào, mà chỉ dùng tay không trói chặt con hà đồng kia, nó muốn vùng vẫy thoát ra cũng khó……

Sự đối lập như vậy, làm cho cậu cảm thấy mình rất yếu.

Để tránh cảnh tượng xấu hổ này, Giang Bạch Vũ đề nghị: “Chúng ta đem 3 con này lên xe trước đã, ngày mai lại bắt tiếp.”

Sau đó, cậu nắm lấy hà đồng. Toàn bộ cơ thể của hà đồng đều được bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp, mặc dù bị trói quanh cổ làm nó không thể di chuyển nhưng nó vẫn sống hơn nữa còn liều mạng vùng vẫy, mỗi lần vùng vẫy sức rất lớn làm cho Giang Bạch Vũ muốn vác đi cũng không được.

Cậu chỉ có thể nắm lấy một đầu của sợi dây bằng cả hai tay , mạnh mẽ kéo nó đi.

Vì thế, hà đồng bị trói cổ đáng thương một đường bị kéo đi, nhưng cố tình nó lại muốn chạy trốn giống như một con cá mắc cạn vậy, vì thế Vương Thánh Chi-trợ thủ đắc lực xách theo hai con hà đồng, một đường im lặng không lên tiếng, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn hà đồng bị kéo đi.

Vương Thánh Chi: “……”

NPC này không dùng đạo cụ sao? Cứ như vậy kéo đi, thật sự rất lao lực, hắn nhìn thấy mỗi lần hà đồng kia cựa quậy phát ra âm thanh giãy dụa,  cả người NPC nhỏ suýt thì không xong, sau đó NPC nhỏ lại gắt gao siết lấy dây trói cổ hà đồng, hoàn toàn chết lặng,  một lần thậm chí dẫm  đầu hà đồng, lấy lực bàn chân, hai tay sau lôi kéo, lặc hà đồng đầu lưỡi rớt ra lão trường, một đường nước miếng chảy ghê tởm . Hơn nữa hà đồng phản kháng tạo ra động tĩnh rất lớn , hắn cảm giác toàn thôn đều biết hà đồng bị bắt.

Nếu quái vật này không phải Hà đồng, dùng cách kéo này, không biết đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, Vương Thánh Chi ở trong lòng cảm thán.

Hoặc là,  tâm tình NPC quá mức máy móc hóa, cậu căn bản không hiểu cách bắt giữ, chỉ biết bắt lấy là được, còn quá trình gì đó, đều không quan trọng?

Suy nghĩ như vậy, Vương Thánh Chi cảm thấy cũng thông.

Mà trong tay hắn dẫn theo hai hà đồng, chúng nó đều rấ mộng bức, chúng nó hoàn toàn không biết sao lại thế này, đợi một ngày rốt cuộc có con mồi đưa tới cửa, đang vui sướng thu hoạch đi săn , không hề dự liệu đã bị trói chặt. Hơn nữa cách trói của đối phương rất nghẹn khuất, đem tay chân chúng nó đều trói chặt thành W, cái này làm cho chúng nó không kịp phản kháng, nếu muốn đào tẩu, phải lấy thân thể nhảy đánh lại mới được.

Sau khi chúng nó ấp ủ cảm xúc, đồng ý cách chạy này, ngay sau đó chúng nó liền thấy đồng bạn bị kẻ bắt chúng trói cổ một cách tàn bạo.

Trói chặt cổ còn chưa tính, đối phương còn một đường kéo, 2 chúng nó nguyên bản vốn còn muốn phản kháng, cuối cùng hà đồng đang giãy giụa thấy như vậy một màn, đều yên lặng thu hồi ý muốn chạy trốn.

Người bắt chúng nó quá đáng sợ,nó đến bây giờ chúng nó cũng không biết người bắt giữ chúng nó là ai, đối phương rất thâm sâu, thủ đoạn còn cực kì dã man, không có nhân tính.

Tuy rằng da Hà đồng đều bao trùm vảy, đao thương bất nhập, nước lửa không xâm, nhưng cổ chúng tương đối nhỏ, hơn nữa làn da rất non, vảy cũng non mềm, thông thường vũ khí cũng đâm không vào, nhưng hiện tại bị dây thừng không ngừng siết chặt, siết không chết, cũng không đau, nhưng sẽ làm chúng nó có cảm thấy hít thở không thông.

Chúng nó chỉ nhìn, liền cảm thấy khó thở.

Còn 2 con quỷ mà Vương Thánh Chi trói cực kì an tĩnh, thậm chí nhúc nhích cũng không dám, chúng nó nhìn thấy  kết cục đồng bạn, đều bị dọa rồi, hơn nữa thật sự bọn họ cho rằng đây là kẻ bắt chúng cố ý cho bọn nó xem, để giết gà dọa khỉ .

Hai hà đồng chỉ cảm thấy hỏng mất.

Đương nhiên, cảm xúc lên xuống không chỉ có 2 con quỷ mà còn có vô số thôn dân, cùng luân hồi giả tham dự nhiệm vụ lần này  trong phó bản Vân Tiên ôn tuyền. Rất nhiều người bọn họ không rõ ở bờ sông rốt cuộc đã xảy ra cái gì, duy nhất  luân hồi giả may mắn sớm rời đi trở lại nhà mình, trốn ở trong chăn run bần bật, gia hỏa này cho rằng toàn bộ đồng bạn của mình đều rơi vào miệng quỷ.

Mà hai luân hồi giả từ trong miệng quỷ nhặt một cái mạng , lúc này bởi vì chân cẳng nhũn ra, trên người còn có thương tích lớn, thời điểm sinh tử thoát chết bộc phát ra sức lực cuối cùng, không thể động đậy, bọn họ trở lại phòng từng người, nằm trên mặt đất mồm to thở dốc giống một đám cá chết.

Tiếng gào rống, còn có tiếng bạch bạch lớn, âm thanh lớn kia cũng rất vang dội như là dùng sức gõ mặt đất, mỗi một tiếng bạch bạch, mặt đất liền chấn động.

Hai luân hồi giả mới từ bờ sông té ngã lộn nhào chạy về , lúc này thở cũng không dám lớn tiếng thở hổn hển, chỉ có thể che miệng mình lại, nhỏ giọng hô hấp.

Con quái vật kia đã đi ra.

Chúng nó sắp đuổi kịp.

Cặp mắt hai luân hồi giả đều là tuyệt vọng.

Mà  người dân thôn Vân Tiên ôn tuyền vốn không ngủ say, hơi có động tĩnh liền tỉnh, bởi vì bọn họ biết ban đêm trong thôn không bình thường, nghe được từng đợt đất rung núi chuyển vang lên, bọn họ đều tỉnh nhưng cũng không có dám ra mở cửa, bởi vì bọn họ biết rất rõ, tiếng gào rống bên ngoài là thứ gì.

Vì thế, bọn họ đẩy bàn ghế , ghé vào bệ cửa sổ, lộ ra đôi mắt trộm nhìn về ngọn nguồn phía phát ra tiếng vang.

Tiếng vang so với tối hôm qua có điều khác thường, tiếng vang  lần này càng thường xuyên, hơn nữa  không ngừng liên tục lạch cạch, gào rống giận dữ, bọn họ thậm chí còn cảm nhận được tuyệt vọng cùng bất lực đến từ quỷ .

Các thôn dân cảm thấy rất vớ vẩn.

Là uái vật trong phó bản kinh dị, chúng là ngọn nguồn của sự sợ hãi, là  khắc tinh nhóm luân hồi giả, hiện tại quái vật còn biết sợ hãi, như thế nào có thể không vớ vẩn.

Nhưng chờ bọn họ nhìn thấy trong thôn trống vắng, thường xuyên có thôn dân hành tẩu bùn trên đường, một con bị dây thừng gắt gao trói chặt, đang dùng móng vuốt chế trụ cổ như muốn kéo ra, nhưng vô luận nó phản kháng như thế nào, dùng sức như thế nào, dây thừng trên cổ vẫn như cũ chặt chẽ tròng lên nó.

Đồng thời màng chi dưới nó giống một cái đuôi cá, dùng sức chụp đánh mặt đất, thân thể cong lại liên tục nhảy đánh, ý đồ thoát thân, nhưng chung quy bởi vì dây thừng, phản kháng của nó có vẻ như vậy bất lực.

Mà  một đầu dây thừng đâu, rỗng tuếch, nhưng cố tình nó đã bị xả thẳng tắp thẳng tắp, thôn dân  nhìn lén, trong lòng run rẩy. Người này ẩn thân, này ngoạn ý nhưng không tiện nghi, hơn nữa đối phương cố ý che giấu thân phận mình , chứng tỏ, người này cũng không muốn bị bọn họ phát hiện.

Thôn dân trầm mặc.

Hà đồng đáng sợ cỡ nào, thôn dân rõ ràng nhất, hiện tại cư nhiên có người không sợ, có thể thấy, kẻ bắt giữ hà đồng còn đáng sợ hơn quỷ, còn đem nó kéo lê trong thôn, này xem như □□ thị uy, cho bọn hắn xem sao?

Trong lúc nhất thời, thôn dân nhìn lén được một màn này, trong lòng nảy sinh ra các loại ý niệm.

Mà Vương Thánh Chi trong tay xách theo hai con an tĩnh như gà, theo bản năng bị xem nhẹ. Không phải là thôn dân không nhìn thấy, mà là bọn họ đều bị cái con bị trói cổ, phát ra kêu thảm thiết  hấp dẫn, không có biện pháp, đối lập với nhau, con hà đồng một đường bị kéo đi thật sự quá thảm.

Các thôn dân ở suy đoán, người bắt giữ hà đồng rốt cuộc là ai?

Là những luân hồi giả tham gia nhiệm vụ sao?

Nếu đã bắt xong quỷ sông, vậy không phải nghĩa là yêu cầu bọn họ tới đó thay thế lỗ hổng đó sao, đại bộ phận thôn dân không muốn người trong thôn sẽ lấp lỗ hỗng đó, trong lúc nhất thời, thôn dân sốt ruột.

Nhìn thấy 3 con hà đồng bị kéo đến hướng cửa thôn, không ít thôn dân có chút xúc động muốn ra cửa xem một cái, nhìn xem quỷ bị bắt sẽ bị đem đi nơi nào. Nếu có thể nói, bọn họ thậm chí muốn đem thả con quỷ đó lại. Nhưng ra cửa, liền có quỷ quái lui tới, thôn dân cũng sợ quỷ.

Quỷ là kẻ kiểm soát và cân bằng các luân hồi giả, cũng là chìa khóa duy trì số lượng  dân cư thôn Vân Tiên ôn tuyền bọn họ, rất nhiều thôn dân nội tâm rất dày vò.

Bọn họ có thể bị bắt biến thành quỷ, miễn là bọn họ còn mặt nạ Hà Thần , bọn họ vẫn là người, là người thì vẫn sợ quỷ.

Luân hồi giả nhóm cũng có nhìn lén đến một màn này, có người từ cửa sổ nhìn thấy, có người từ khe cửa nhìn thấy, nhanh chóng đoán được đây là tài xế xe buýt Vong Xuyên đến phó bản kinh dị bắt ma, người đi theo hỗ trợ hẳn là Vương Thánh Chi.

Quỷ đã xuất hiện, nhưng bọn họ còn chưa lấy được mặt nạ Hà Thần ?

Nếu quỷ bị bắt trước, nhiệm vụ của họ có còn được thực hiện không? Đối với một số phần thưởng liên quan, rất nhiều luân hồi giả còn chưa nghĩ ra mối quan hệ giữa thế giới kinh dị, ma quỷ, thôn dân và luân hồi giả, bọn họ đang suy nghĩ xem nếu không có ma quỷ trong thế giới kinh dị này thì phần thưởng có ít hơn hay không.

“Mau mau thông báo cho thôn trưởng, để thôn trưởng lại đi tuần tra, nói có người chạy ra khỏi nhà, để thôn trưởng kiểm kê nhân số!” Trưởng thôn Vân Tiên ôn tuyền là người tuần tra, cũng là người gác đêm , phụ trách toàn bộ trong thôn, mỗi đêm hắn đều sẽ gõ cửa từng nhà. Hắn có có một danh sách dân làng, danh sách này bao gồm tên của những thôn dân Vân Tiên ôn tuyền, những người chết đi sẽ bị mất tên, nếu không phản hồi sau khi hỏi vào ban đêm, tên của họ sẽ bị gạch bỏ.

Nếu tên bị gạch bỏ, người này không còn là thôn dân Vân Tiên ôn tuyền , hắn sẽ bị cưỡng chế khai trừ, trục xuất khỏi thôn để hắn tự sinh tự diệt.

Nếu cưỡng chế ở lại thôn Vân Tiên ôn tuyền, sẽ phải chịu cái chết từ thế giới luân hồi vô hạn và các yếu tố tử vong từ bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro