33. Mặt nạ bên bờ sông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by : llgonir

Vương Thánh Chi lại lần nữa gặp khó khăn.

"Tôi cũng không rõ."

Hắn đã tới phó bản này, nhưng nhiệm vụ của hắn không có một chút liên quan nào tới quỷ, nhớ đến lời chất vấn của người đàn ông kia, chưa làm xong nhiệm vụ đã bị hắn phong ấn, Vương Thánh Chi rất hoài nghi, lần đó hắn tiến vào phó bản là để bắt gặp hà đồng rồi xử lí nó, làm một số cốt truyện để tới hồi kết, đây cũng là lý do hắn thấy nhiệm vụ đó rất dễ dàng.

"Đợi thôn trưởng tuần tra xong rồi, chúng ta tới bờ sông xem sao." Vương Thánh Chi không còn cách nào khác, đành phải đề nghị như thế.

Giang Bạch Vũ không hé răng, một NPC, một người liền yên tĩnh trong phòng chờ đợi, không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, âm thanh một người đàn ông trung niên vang lên.

"Đại Tráng huynh đệ ở nhà sao?"

Vương Thánh Chi dùng một loại âm thanh mơ hồ , giả vờ như vừa tỉnh dậy, không kiên nhẫn hô: "Có a."

"Tiểu Cẩu Tử ở nhà sao?"

Giang Bạch Vũ cũng đáp lại một tiếng: "Ta ở nhà."

Rất nhanh, nhà cách vách cũng truyền đến tiếng đập cửa cùng với âm thanh đáp lại. Đợi một lúc, Giang Bạch Vũ đạp lên vai Vương Thánh Chi trèo lên cửa sổ, chờ cậu bò lên trên cửa sổ, Vương Thánh Chi cũng trèo ra ngoài, nhảy xuống, lại tiếp được Giang Bạch Vũ đã trở nên thấp bé.

Một NPC, một người, thành công lẻn ra ngoài từ cửa sổ.

Sau khi đeo mắt kính, thôn Vân Tiên vào ban đêm liền hiện rõ ngay trước mắt, khác hẳn với ban ngày, buổi tối không có sương trắng lượn lờ, cả thôn thoạt nhìn rất bình thường.

Khi đám Giang Bạch Vũ đang chạy đến bờ sông, thì nghe được tiếng vật nặng rơi từ một ngôi nhà, tuy cậu và Vương Thánh Chi đã ẩn thân, nhưng trước tiên vẫn lập tức tìm cái cây to để nấp, sau đó bọn họ liền nhìn thấy một đám người bước ra từ cửa sổ của một ngôi nhà.

Những người này đều không đeo mặt nạ nhưng từng người bọn họ đều có đạo cụ ẩn dung, có cái bọc vải dệt, người mặc bộ đồ đem bản thân bọc kín mít, có đạo cụ giống như mặt nạ, còn loại sáng bóng như dầu, tóm lại, chính là không để cho đồng bạn quen thuộc nhận ra bản thân.

Không thể đi cửa chính, khi đẩy cửa sẽ phát ra tiếng kêu cót két rất lớn, sẽ bị người khác chú ý, cho nên bọn họ liền chọn chuồn ra từ cửa sổ.

Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, làm đồng bạn, đều ăn ý, không hẹn mà chuồn từ cửa sổ.......

Bây giờ, mọi người đều ở cùng nhau.

"Tới cửa thôn nhận mặt nạ?" Giang Bạch Vũ nghe những người này nhỏ giọng dò hỏi.

"Tôi muốn tới bờ sông."

"Đại vũ lão nhân kia nhảy cậu nhớ rồi sao? Hơn nữa tế phẩm hôm nay của chúng ta không tốt, nếu như chọc giận Hà Thần, khả năng đến mạng nhỏ còn không còn, hơn nữa, hôm nay mới là ngày đầu tiên, trước tiên xem tình huống đã."

"Được, vậy tới cửa thôn."

Đoàn người gồm 4 người, hẳn là cũng có đạo cụ nhìn trong đêm. Hơn nữa bọn họ không có nói rõ với nhau cũng theo bản năng phân công hợp tác, có người xung phong, có người gắt gao nhìn chằm chằm phía sau, còn lại hai người trái phải đều lặng lẽ đi tới cửa thôn.

Chờ bốn người này đi xa, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi liền di chuyển hướng tới bờ sông.

Ban đêm ở bờ sông thật sự hiếm thấy ngọn đèn nào, ở phía xa, một ngọn lửa đặc biệt sáng ngời không ngừng bập bùng. Giang Bạch Vũ còn nghe được tiếng tụng kinh nhỏ, âm thanh này thật sự rất giống với âm thanh mà cậu nghe thấy tế tư kia nói lúc sáng ở lễ tế , đồng thời cậu cũng thấy được một cái bóng đen hình người để chân trần đứng ở giàn tế trên sông, theo ngọn lửa bập bùng kia nhảy lên khúc đại vũ.

Đó là một nữ luân hồi giả, mặt nạ trên mặt cô gái đã được gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ngọn lửa rực rỡ hắt lên ngũ quan xinh đẹp ở , rực rỡ chói mắt.

Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi chậm rãi tới gần giàn tế, chờ bọn họ tới bên cạnh giàn tế, liền phát hiện theo vũ đạo hiến tế người kia nhảy, bờ sông yên lặng đột nhiên gợn sóng.

Rầm, rầm.

Sóng nước nhộn nhạo, thứ dưới sông hướng tới bên giàn tế, tiếng sóng nước đánh vào càng ngày càng rõ ràng phảng phất như ở bên tai, thậm chí Giang Bạch Vũ cảm giác được hô hấp cô gái nhảy điệu hiến tế cũng nhanh hơn, mỗi bước chân có chút không xong, nhưng cô gái vẫn cắn răng kiên trì nhảy xong.

Trong sông có thứ gì đó, nó đang ẩn nấp ở gần giàn tế.

Sau khi nhảy xong, cô gái liền quỳ gối trước chậu than đang cháy, thành kính hỏi: "Hà Thần đại nhân tôn kính, xin hỏi người dân thôn Vân Tiên có phải là quái vật không?"

Vấn đề này, Giang Bạch Vũ cũng rất muốn biết.

Cậu nhìn mặt sông yên tĩnh,vấn đề của cô gái này vừa được nói xong, dưới sông xuất hiện những bọt khí ùng ục ùng ục khổng lồ, đồng thời trên mặt sông loáng thoáng vảy màu xanh đen xẹt qua, phát ra tiếng nước rầm rung động.

Một tiếng rít kì quái vang lên, Giang Bạch Vũ nhìn thấy ý cười trên mày của cô gái đang quỳ gối trên giàn tế kia có vẻ rất hài lòng với đáp án này, biểu tình vui sướng bộc lộ ra ngoài.

Cô gái từ giàn tế bò dậy đang định trở về , ngay khi vừa đứng dậy, dòng sông lại phát ra tiếng ục ục, thanh âm kia cùng sóng nước đột nhiên sôi trào, âm thanh rất vang dội, ánh mắt cô gái bị hấp dẫn qua, theo không ít bọt khí toát ra, 3 chiếc mặt nạ Hà Thần từ đáy sông nổi lên.

Ba chiếc mặt nạ bị sóng nước đẩy về phía trước, dâng hết sóng này đến sóng khác nhanh chóng trôi vào bờ, hết thảy rõ ràng chính là do thứ gọi là quái vật dưới sông kia, một màn này bất quá cũng chỉ trong nháy mắt.

Cô gái xinh đẹp này thậm chí còn không chớp mắt 1 lần.

Đây là mặt nạ vĩnh viễn, không cần mỗi ngày đổi cái mới, nếu có thể nhặt được một cái thì đúng là cực kì may mắn, bây giờ ở đây có những 3 cái.

Tuy nhiên, tối nay cô chỉ ở đây để hỏi chuyện , thời gian của cô không còn nhiều nữa, vì vậy phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Cô gái đứng trên giàn tế đi xuống dưới, mắt cứ nhìn theo ba chiếc mặt nạ trôi vào bờ, trong mắt hiện lên sự ngập ngừng và không cam lòng, cô đang đấu tranh tâm lý, có nên lấy chiếc mặt nạ này hay không?

Cuối cùng, cô gái dậm chân, khẽ cắn môi, quay đầu chạy trốn rời khỏi bờ sông.

Cô gái vừa đi, Giang Bạch Vũ người đang âm thầm quan sát cũng cảm thấy nhẹ nhõm cho cô ấy, không nghi ngờ gì nữa, cô gái rất khôn ngoan khi không nhặt chiếc mặt nạ lên, trong sông căn bản không phải Hà Thần gi đó mà là hà đồng xấu xí, một khi người này tới gần mép sông, không cần suy nghĩ nhiều, liền sẽ bị hà đồng dưới sông kéo đi.

Cũng may đối phương tuy rằng bị mặt nạ mê hoặc, nhưng cũng không mất đi lý trí.

Không lâu sau khi cô gái rời đi, trên mặt sông xuất hiện một bọt nước lớn, bên trong tựa hồ có thứ gì đó đang liều mạng giãy giụa , lúc Giang Bạch Vũ đang chăm chú nhìn xem, đột nhiên, một thi thể trôi ra khỏi sông.

Thi thể bị phù nặng, làn da đều trở nên trắng bệch, cơ thể phồng lên, cứng đờ trắng bệch. Tứ chi cứng đờ vặn vẹo cứ như vậy thẳng tắp trôi trên mặt sông.

Qua đạo cụ kính mắt tất cả đều xảy ra rõ như ban ngày, ánh mắt đi đến đâu đều có thể thấy rõ ràng, giờ phút này, thi thể trôi trên sông kia cũng rõ ràng rơi vào trong mắt của Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi.

Giang Bạch Vũ thấy một màn này trong lòng có chút không khoẻ, cậu đang định quay đầu không xem, nhưng sau đó phát hiện, thi thể đang nổi kia rất quen mặt, nhìn lại lần nữa thì phát hiện sở dĩ thi thể làm Giang Bạch Vũ cảm thấy quen thuộc, đó là bởi vì ban ngày cậu đã nhìn thấy người này hơn hai lần.

Đó là thanh niên sáng nay thành tế phẩm bị trói vào cột đá, cuối cùng bị đẩy xuống sông, khuôn mặt ướt sũng, trắng bệch như bột, ngũ quan cũng nhìn không ra chút đẹp trai nào, cặp trợn to kia bởi vì sợ hãi thẳng đến giờ phút này, vẫn không nhắm lại.

Còn có quần áo trên người, giống hệt bộ đồ thanh niên mặc lúc sáng......

Hắn đã chết.

Luân hồi giả này, tuổi trẻ, soái khí như ánh mặt trời, ba lần xuất hiện trước mặt cậu, thời điểm đó còn nói chuyện với cậu, bây giờ lại nằm trên dòng sông lạnh băng , tâm trạng Giang Bạch Vũ vô cùng phức tạp, cậu không biết nên hình dung tâm trạng lúc này như thế nào.

Sau đó, tình huống hiện tại là Giang Bạch Vũ còn chưa kịp buồn bực, liền nhìn thấy một bóng đen từ trong sông nhảy ra, bởi vì tốc độ nó cực kì nhanh, Giang Bạch Vũ không kịp thấy rõ gương mặt thật của nó, đại khái chỉ có thể nhìn thấy trên người bóng đen này là lớp vảy dày đặc, còn có một đôi chân màng khổng lồ.

Đối phương nhảy lên khỏi mặt nước, thò đầu vào thi thể đang trôi rồi lập tức kéo xuống đáy sông.

Là hà đồng!

Giang Bạch Vũ không chút do dự, mặc kệ có bị lộ hay không, cậu lấy Bạch Cốt Phiên ra, ngay khi lấy ra Bạch Cốt Phiên, từng trận gió lạnh âm u, tiếng nức nở u uán vang lên, nhiệt độ hạ thấp, Giang Bạch Vũ gắt gao nhìn chằm chằm mặt sông.

Tuy nhiên, khác với phó bản lần trước, lần này Bạch Cốt Phiên không có lực hút nào, đầu lâu trên quạt cũng không có bất cứ phản ứng gì, Giang Bạch Vũ đứng trên giàn tế lúc sáng, thấy không có động tĩnh của hà đồng, đơn giản liền đem Bạch Cốt Phiên thu hồi. Nhìn lại, thấy sóng trên sông cuộn trào, nước sông xanh thẫm chuyển sang màu đỏ sẫm, khi sóng bớt nước màu đỏ sẫm cũng lắng xuống và tan thành nước sông, thành máu thịt, hòa với nước sông, mang theo một trương huyết nhục trôi nổi giữa sông.

Trên khúc thịt, vẫn còn rõ ngũ quan hài hòa, khuôn mặt thuộc sở hữu của chàng thanh niên khôi ngô ngày nào giờ đang trôi trên sông, theo nước sông đưa đẩy, nó một đường phiêu động, bị đẩy đến bên cạnh giàn tế.

Chờ 'nó' cập bờ, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi liền tận mắt nhìn thấy 'nó' dường như còn sống, nó vùng vẫy kịch liệt, biểu tình cực kỳ thống khổ như khóc kêu thảm, mặc dù không có âm thanh, Giang Bạch Vũ và hắn cũng cảm nhận được tuyệt vọng trong đó.

Cuối cùng, nó giãy giụa càng ngày càng ít, khuôn mặt dần thuộc về Hà Thần khoa trương kia, mắt to đột ngột, miệng rộng tràn đầy răng nanh , gương mặt xanh đen , đầu tóc màu đỏ, một dúm râu nho nhỏ , đem khuôn mặt trẻ kia bao trùm lại thẳng đến khi không nhìn thấy khuôn mặt giống người nào nữa, chiếc mặt nạ liền an tĩnh nằm ở mép bờ sông.

Hiện tại, bờ sông có bốn mặt nạ Hà Thần.

Giang Bạch Vũ nhìn về Vương Thánh Chi bên cạnh, nói: " Bạch Cốt Phiên của tôi không có tác dụng gì với Hà đồng, tôi cũng không có bất kỳ đạo cụ nào ở đây thích hợp để dùng dưới nước, anh có cách nào bắt nó không? Hoặc là dẫn nó lên bờ?"

Hà đồng ở trong nước, không thể nghi ngờ đây là ưu thế của nó.

Vương Thánh Chi nhớ lại kinh nghiệm nhiệm vụ lúc trước của mình, đối với hà đồng đầy vảy cứng, có thể nói là đao thương bất nhập, nước lửa không gây hại được, quả thật rất khó có thể xuống tay.

Lần trước vẫn là lấy cách phong ấn đem nó trấn áp.

"Tôi có thể câu nó ra như câu cá, đợi kéo nó vào bờ, rồi giải quyết ......... Chờ chút, hình như có người tới, lát nữa chúng ta lại thương lượng." Vương Thánh Chi vẫn luôn chú ý xung quanh, phát hiện nơi xa có bóng dáng đong đưa, lập tức nhỏ giọng, cũng may bọn họ một người một NPC đều dùng đạo cụ ẩn thân .

Mà lúc Giang Bạch Vũ phát hiện Bạch Cốt Phiên không có tác dụng với hà đồng, đã sớm thu lại.

Một NPC một người, liền yên lặng đứng ở giàn tế, chờ luân hồi giả lại đến bên sông.

Lần này có 2 luân hồi giả, đều là thanh niên, khi nhìn thấy chậu than trên giàn tế chưa bị dập tắt, nhịn không được hô lên: "Có người đến trước chúng ta."

Người khác ánh mắt sắc bén, liền bị mặt nạ Hà Thần hấp dẫn.

"Nơi này có bốn cái mặt nạ, chúng ta một người một cái, mỗi người còn có thể giữ lại thêm một cái đổi điểm tín dụng sau khi nhiệm vụ kết thúc." Người kia kinh hỉ nói, lần này bọn họ tiến vào phó bản, mục tiêu nhiệm vụ chính là tồn tại trong phó bản 30 ngày, tiếp theo nhiệm vụ lần này còn có nhiệm vụ khác đó là tìm quỷ thật.

Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, lại đem phó bản hoàn thành, bọn họ có thể thu hoạch được đạo cụ hiếm, thẻ hồi sinh.

Đồng thời, nhiệm vụ này nhắc nhở rằng có thể thu thập mặt nạ, đổi điểm, đổi vật phẩm khiến nhiều luân hồi giả vô cùng kích động.

Đây là một cơ hội rất hiếm có.

Nhiệm vụ phó bản cũng không phải là hiếm thấy.

Một người trẻ tuổi khác chần chờ, hắn nhìn đến chậu than chưa dập lửa, trong lòng rất nôn nóng, chậu than này rõ ràng là do ai đó châm lửa, mục đích đốt lửa rõ ràng là để tế lễ, tế bái Hà Thần, thỉnh cầu Hà Thần cho bọn họ đáp án.

Nhưng những người đến trước không lấy chiếc mặt nạ này ...

Vậy tại sao những người đó không lấy chiếc mặt nạ này?Rõ ràng là chiếc mặt nạ này cần thiết với tất cả mọi người, nó rất quan trọng đối với việc sống còn của họ, nhưng bây giờ những người đó lại không lấy nó, hoặc là điều gì đã xảy ra với những người đến trước họ?

Hắn cẩn thận nhìn mặt sông, mặt sông phẳng lặng không nhìn thấy gì, bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu, đột nhiên từ mặt sông bốc lên một mùi máu tanh, mùi rất nhẹ hòa cùng dòng sông, không phải rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn ngửi một tia khác thường.

"Trước tiên chúng ta từ từ xem, đem vấn đề hỏi xong......"

Người bạn đồng hành của hắn ta không nhịn được một lúc lâu, khi nhìn thấy chiếc mặt nạ, cậu ta ngồi xổm xuống, duỗi tay nhặt lên, sau đó liền đeo lên mặt, mặt nạ giống như da thịt, bao phủ toàn bộ khuôn mặt cậu ta, trừ bỏ cổ dưới, hoàn toàn nhìn không thấy da thịt lộ bên ngoài.

"Oa, cái mặt nạ này đeo thoải mái quá, độ ấm còn vừa vặn, giống như đắp mặt nạ lên mặt.Thảo nào nhiều cô gái thích đắp mặt nạ......" Nam thanh niên này vừa nói còn nhịn không được chia sẻ tâm trạng của mình với đồng bạn, tay cũng không nhàn rỗi mà đi nhặt ba chiếc mặt nạ còn sót lại bên bờ.

Hắn đứng trên bờ nhìn người bạn đồng hành quay lại, đang định nhắc có chuyện thì thấy bạn mình ra sông nhặt chiếc mặt nạ, lúc này còn khoe với hắn không hề có chút sợ hãi, còn rất khoa trương nói với hắn: " Không biết mặt nạ này có phải được làm bằng da người không, mang rất thoải mái a......"

"Cẩn thận!" Người thanh niên trên bờ hét lên, kinh hãi trợn tròn mắt, đưa tay định kéo người bạn đồng hành bên bờ sông, nhưng lúc này cảnh vật trước mắt hắn như bị thả chậm, người thanh niên chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn không cảm nhận được nguy hiểm tiến đến, cậu ta đã bị kéo xuống sông bởi một móng vuốt hổ nhô ra khỏi mặt sông.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh!

Giữa sông không ngừng có những tia nước lăn tăn ùng ục và vô số tiếng rộp rộp.

"Hạo Tử! Hạo Tử!" Hắn đứng ở bên bờ nôn nóng hô to, phát hiện đồng bạn không đáp lại, người trẻ tuổi rống giận một tiếng, lao mình xuống sông. Hắn ra sức bơi ra, chờ tầm nhìn hoàn toàn không rõ ràng lại lấy một cây giáo, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đâm, sau khi nghe tiếng đâm liền lấy ra đạo cụ buộc chặt, dùng hết sức lực đem vật bị buộc chặt kéo lên bờ.

Mãi đến khi lên bờ, hắn mới nhận ra rằng hắn không chỉ buộc bạn của mình, mà còn có con quỷ dưới sông, đối phương lùn một đoạn, thân cao 1 mét, cả người trơn bóng bị vảy che kín, gương mặt ghê tởm giống như đúc mặt nạ Hà Thần.

Người thanh niên lại rống lên, cầm giáo đâm vào mặt con quỷ, con quỷ hốt hoảng che lại gương mặt, đơn giản là người trẻ tuổi thật sự quá mức liều mạng, phát hiện con quỷ sợ hãi, cây giáo liền không ngừng đâm vào con quỷ.

Liên tiếp đâm vài nhát xuống, con quỷ lại lặn xuống sông.

Người thanh niên quay trở lại với người bạn đồng hành của mình, nhìn thấy đồng bạn cả người toàn là máu, trên người là những lỗ thủng, lúc này hắn khóc khàn cổ.

"Hạo Tử Hạo Tử! Tôi xin lỗi cậu, xin lỗi, tôi cho rằng, tôi cho rằng......" Tôi cho rằng cái mình đâm vào là quỷ.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mỗi lần cầm giáo đều nhắm vào người bạn đồng hành tốt nhất của mình, điều này thật sự khiến cho hắn gục ngã

Người thanh niên tên Hạo Tử co giật dữ dội, nước sông kèm theo máu đỏ phun ra từ miệng, cậu ta yếu ớt mở miệng cố gắng nói nhiều lần nhưng đều không được.

"Không, không có việc gì, tôi, tôi biết cậu cứu tôi......"

Chàng trai khẽ cắn môi, nước mắt chảy dài, nhòe cả đôi mắt.

"Mặt nạ cho cậu, tôi có 3 cái mặt nạ, tất cả, đều cho cậu ...... lúc cậu nhảy xuống cứu tôi, tôi thật sự rất vui, thật đó, lúc bị con quái vật kia gặm mặt, móng vuốt nó thật sự rất sắc bén, nó lột mặt tôi, tôi đau quá, bây giờ tốt rồi, tôi không cần chịu đau như vậy......" Thanh âm cậu ta càng ngày càng thấp, cánh tay cầm mặt nạ rũ xuống.

Chàng trai trẻ nhìn người bạn đồng hành của mình biến thành hư vô trong vòng tay mình.

Cậu ấy ở trong lòng ngực hắn, biến mất.

Hắn lặng lẽ quỳ trên mặt đất, duy trì động tác đó một lúc lâu, cuối cùng nhặt 3 chiếc mặt nạ do đồng bạn để lại, lạnh lùng liếc nhìn dòng sông rồi quay lưng rời khỏi dòng sông.

"Hạo Tử, tôi sẽ hồi sinh cậu."

Nhất định sẽ.

Lời thề rất nhẹ nhàng, thanh âm rất nhỏ.

Nhưng Giang Bạch Vũ có thể nghe thấy sự nặng nề trong câu nói đó.

Cậu yên lặng thở dài trong lòng.

Ngày hôm nay, đã chết hai luân hồi giả, có đôi khi có thể tránh cái chết, nhưng cố tình đã xảy ra, làm một người đứng xem, Giang Bạch Vũ chỉ còn lại thổn thức.

Sau nửa đêm, lại có vài luân hồi giả lục tục tới bờ sông, bọn họ thấy được chậu than trên giàn tế còn có vết máu bên bờ nên không tới gần bờ sông, có ngưới đứng ở xa quan sát, còn lại là dùng đạo cụ của mình đem mặt nạ còn lại nhặt lên, ngay khi vừa nhặt mặt nạ, luân hồi giả kia liền phát ra âm thanh bất ngờ.

Rất rõ ràng, hắn đây là lấy được Hà Thần mặt nạ.

Hơn nữa, không gặp bất cứ công kích gì, cái này làm cho không ít luân hồi giả đứng ở xa vây xem đỏ mắt vô cùng.

Mà bờ sông kia cực kì yên lặng, con quỷ kéo người kia vẫn không chui ra.

Đêm nay có gần mười luân hồi giả đến bờ sông dò xét, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi đứng trên giàn tế như người vô hình, sau khi chứng kiến ​​sự việc trong đêm, họ biết rằng sẽ không có luân hồi giả nào tới bên sông. Nửa đêm, lúc Giang Bạch Vũ bàn bạc với Vương Thánh Chi cách bắt quỷ, từ xa có thêm ba người nữa chạy tới.

Khác với những người ban đêm lén lút, đầu đội vải, hình dáng rất kỳ dị, khuôn mặt của ba người này đều sạch sẽ, không đeo gì, cũng không có chút cải trang nào.

Xem quần áo, còn có kiểu tóc, nét mặt trẻ trung, nước da trắng trẻo, có thể nhận ra những người này là luân hồi giả, nhưng họ không sợ bị nhận ra, thậm chí khi sang sông, họ còn nở nụ cười một cách nhẹ nhàng và thích ý.

Giang Bạch Vũ tỏ vẻ bối rối.

Là bởi vì những luân hồi giả này tài cao gan lớn, nên bọn họ dựa vào đó mà không biết sợ hãi?

Ba người trẻ tuổi vừa đi vừa nói chuyện, giống như đang chơi đùa bên bờ sông, trên mặt cũng không có biểu hiện lo lắng, khi nhìn thấy trên bờ rõ ràng có vết máu, Giang Bạch Vũ nghe thấy một trong ba người dùng giọng điệu lười biếng, hắn nói: "Ai, nhanh như vậy đã chết một người a."

"Chứng tỏ hắn quá ngu ngốc, không có đầu óc. Làm sao có thể dễ dàng lấy được mặt nạ bên sông vậy được."

Giang Bạch Vũ nhìn ba người lên giàn tế, ngồi ở giàn tế trên sông, sau đó liền đối mặt lòng sông, bộ dáng nhìn vô cùng chán nản, khoảng cách bọn họ với lòng sông rất gần, thân mình chỉ cần hơi nghiêng chút, sẽ rơi xuống sông.

Nhưng Giang Bạch Vũ thấy rõ ràng là bọn họ không sợ hãi.

Ngay sau đó, NPC và luân hồi giả đã trở thành người vô hình cả đêm nghe thấy những lời tiếp theo.

"Cũng không biết là cái tên thiếu đạo đức kia bốc khói đi đâu, mới ngày đầu tiên của nhiệm vụ, liền chạy đến cướp mặt nạ của chúng ta, giờ thì hay rồi, nhiệm vụ lần này khẳng định lại càng thêm khó, luân hồi giả lần này đúng là thảm."

"Bọn họ đây là xứng đáng! Thành thành thật thật dựa theo quy củ thì không muốn, cứ muốn đi lối tắt, lối tắt này bộ tưởng dễ đi sao?"

"Ha ha, chúng ta xem như là đám người cũ, lần này cũng coi như là có người tiếp bước chúng ta, Chúng ta nên vui mừng đi. Kỳ thật mỗi ngày làm việc nhà nông, quá mệt mỏi, tôi cũng không muốn làm a, lại còn phải lo lắng đến người chết trong thôn, nhân số gom không đủ, hiện tại không cần lo lắng này kia, tôi cảm thấy thành quỷ khá tốt."

"Nhưng tôi không muốn làm quỷ, nhiệm vụ của quỷ không phải do con người thực hiện, đều do chúng ta quá tham lam, muốn cái gì mà mặt nạ Hà Thần nên giờ bị mắc kẹt trong nhiệm vụ không thoát ra được"

"Nhưng chúng ta có thể làm gì bây giờ? Thời điểm chúng ta đeo mặt nạ lên mặt, chúng ta đã chú định là xong rồi, bây giờ bất quá là chờ thôi, chờ nhiệm vụ con quỷ hoàn thành, chúng ta hẳn là có thể đi ra ngoài."

"Tôi cũng mong là như vậy."

"Nhân tiện, trong làng của chúng ta hôm nay có một đứa trẻ đã chết, số người trong làng không đến 100 người. Việc này khá rắc rối."

"Rắc rối gì, chỉ cần trong sông có mặt nạ, thôn dân chỉ nhiều không ít, cậu yên tâm đi, người đều tham lam giống nhau, không cần lo lắng chuyện đó."

"Bây giờ chúng ta cũng may mắn, không phải đeo cái mặt nạ chết tiệt này nữa, chỉ cần mang mặt nạ Hà Thần này , vĩnh viễn không thể tháo xuống, thời điểm chúng ta vào thôn, chính là bởi vì xem nhẹ lời dặn dò của lão nhân kia, lúc này mới gây ra họa lớn như vậy. Ai, mỗi lần nghĩ lại chuyện này, tôi lại hối hận, sao mình có thể ngu ngốc đến vậy!"

"Còn 29 ngày nữa, yên phận mà làm quỷ đi, hy vọng nhiệm vụ sẽ kết thúc càng sớm càng tốt."

Ba người trẻ tuổi nhìn mặt nước phẳng lặng không nói thêm lời nào, mà Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi giữa cuộc trò chuyện của bọn họ biết được một ít tin tức, đó chính là ba người này có khả năng là luân hồi giả đợt trước, bởi vì bọn họ đeo mặt nạ Hà Thần ở bờ sông, sau đó không thể ra khỏi thế giới đáng sợ này.

Một khi đeo mặt nạ Hà Thần, không bao giờ có thể cởi ra được, ngày nào cũng phải đeo, họ đã từ luân hồi giả trở thành dân làng thôn Vân Tiên, sống trong làng theo danh tính được sắp xếp bởi vô hạn luân hồi.

Thẳng đến buổi tối hôm nay, có luân hồi giả lẻn vào phòng ngủ bọn họ trộm mặt nạ, bọn họ không còn mặt nạ, cũng không sợ trở thành tế phẩm, liền đi tới bờ sông, ý định làm quỷ dưới sông......

Cho nên, những dân làng thôn Vân Tiên thực sự biết rằng Hà Thần mà họ thờ cúng hàng ngày là một con quỷ, hoàn toàn không phải là thần sông.

Mà để quỷ xuất hiện là khi thôn dân cởi bỏ mặt nạ.

Những thôn dân không có mặt nạ sẽ trở thành những con quỷ ăn thịt người, vậy ba luân hồi giả này thành quỷ như thế nào bây giờ? Giang Bạch Vũ nhìn rất nghiêm túc, bây giờ cậu không còn cảm thấy buồn chán nữa, cậu luôn cảm thấy nếu không chú ý sẽ bỏ sót chuyện quan trọng.

Trong đêm đen có một tia sáng, chân trời càng lúc càng trắng, một tia sáng vàng vọt ra từ trong đám mây, ba thanh niên đang ngồi yên lặng trên giàn tế đều ngẩng đầu nhìn bầu trời trong tiềm thức.

"Trời sáng rồi."

"Tới......"

"Tôi thật sự không muốn làm quái vật......"

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng, khi ba người trẻ tuổi nhìn thấy tia nắng đầu tiên từ đám mây, trong mắt họ lóe lên một tia sợ hãi, khủng bố.

Ngay khi mặt trời chiếu vào, khuôn mặt, thân thể và tay chân của ba người trẻ tuổi ngồi trên gian nước biến hóa rất lớn, cơ thể ngắn lại phủ đầy vảy cứng, phần lưng còn mọc ra đồ vật giống vây cá, đầu trở nên dữ tợn, mái tóc đen trở nên đỏ rực như lửa, khuôn mặt xanh đen, ngoại trừ miệng vẫn là miệng người, các cơ quan khác trên khuôn mặt không nhìn ra chút hình dạng con người, đồng thời trong miệng mọc đầy răng sắc nhọn, tứ chi thon dài, cánh tay cũng có vảy màu xanh đen, móng vuốt như hổ, bàn chân xoè ra, hóa thành vây màng thật lớn.

Đứng bên cạnh họ, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi có thể nhìn thấy rất rõ điều đó, từ những thanh niên trẻ trung đẹp trai 1m8 còn dưới 1m, ngũ quan xấu xí, nó trông giống như một con chạch khổng lồ, một con quái vật với các chi mềm mại, bọn họ đã tận mắt chứng kiến ​​tất cả những điều này.

Cùng với chất lỏng sền sệt giống như nước mũi trượt xuống lớp vảy, ba con quái vật đã nhảy lên, rơi từ giàn tế xuống sông, rồi chìm xuống đáy sông.

Trên mặt sông nổi lên bọt nước nhỏ, sau đó trở lại bình tĩnh như thể không có gì xảy ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Bạch Vũ thật lâu không nói nên lời.

Cậu thậm chí quên mất lần này tới đây để bắt quỷ , trong đầu còn đang tiêu hóa thôn dân không có mặt nạ sẽ biến thành quỷ thật .

Thái dương dâng lên, dân làng đều dậy, nhiều người dân xách xô ra sông múc nước, những thôn dân này đều đeo mặt nạ, nói chuyện rất nhẹ nhàng, đi tới bờ sông cũng không có cảm xúc sợ hãi gì, múc nước xong liền gánh nước về nhà.

Như vậy xem ra, ban ngày mặt sông không có nguy hiểm.

Những thôn dân này biết rất rõ điều đó.

Một NPC một người vẫn ở trạng thái vô hình, sau khi im lặng nhìn nhau, không ở lại bên sông nữa, dự định về nhà trước.

Về đến nhà cũng giống như đi ra, sau khi Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi đều trở về phòng ngủ, liền tháo đạo cụ xuống.

Giang Bạch Vũ có chút mệt mỏi vì đám đông cả đêm, nhưng khi nghĩ đến tất cả người dân trong thôn có thể biến thành những con quỷ đáng sợ, Giang Bạch Vũ không thể ngủ được.

Thậm chí là tinh thần phấn chấn.

Cậu phải nhanh chóng thu thập đủ số lượng quỷ và quái vật theo yêu cầu của nhiệm vụ, nếu tình hình không ổn thì phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Nếu có luân hồi giả phát rồ, muốn nhiều khen thưởng, trộm hết mặt nạ của thôn dân, toàn bộ thôn Vân Tiên đều sẽ biến thành quỷ, như vậy nơi này rất mau sẽ trở thành địa ngục trần gian, luân hồi giả làm nhiệm vụ lần này cũng sẽ không còn ai sống sót.

Thôn Vân Tiên có 100 thôn dân, nếu đây là một ngôi làng bình thường thì chỉ có thể nói là không có gì đáng nói, nhưng nếu tất cả đều biến thành quỷ, không thể nghi ngờ chính là việc cực kì đáng sợ.

Hơn nữa những luân hồi giả có mặt nạ, một khi đeo mặt nạ Hà Thần nhặt được từ sông, sẽ tự động trở thành dân làng của thôn Vân Tiên, họ cũng sẽ biến thành quỷ, số lượng quỷ tối đa sẽ vượt quá một trăm. ...

Vì vậy, không thể chờ đợi thêm nữa, phải bắt được quỷ ngay trong đêm nay!

Giang Bạch Vũ ở trong lòng nói.

"Ban đêm chúng ta sẽ canh gác bờ sông. Nếu phát hiện bất kỳ dân làng nào không đeo mặt nạ, chúng ta sẽ trói họ trước rồi kéo họ lên xe." Giang Bạch Vũ đề nghị.

Vương Thánh Chi suy tư trong chốc lát, cảm thấy kiến nghị có chút tệ.

"Nếu chúng ta nhận sai, ở đây sẽ ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, thân phận của chúng ta cũng sẽ bị bại lộ. Người dân trong thôn biến thành quỷ, bọn họ nhất định không muốn bị chúng ta bắt được, nếu thân phận của chúng ta bị bại lộ, thôn dân sẽ làm gì chúng ta? Đuổi khỏi thôn hắn là biện pháp hữu hiệu nhất, sau đó chúng ta sẽ rất khó để vào thôn lại."

Hơn nữa những dân làng này chưa biến thành quỷ, có nghĩa là họ vẫn là dân làng, là NPC không thuộc phạm vi bị bắt giữ.

Những người này khác với quỷ, bọn họ có đạo cụ, sẽ đánh thức thôn dân, thôn trưởng sẽ đến từng nhà trong thôn và gõ cửa, rất nhanh liền tra ra, một hộ nhà không có người.

Đây là vai trò của thôn trưởng.

"Chúng ta đợi đến tối rồi mới hành động, dùng cách bắt cá, trước tiên tôi vớt chúng ra khỏi sông, sau đó kéo lên xe. Dân làng và luân hồi giả sợ quỷ, không dám ra ngoài vào ban đêm. Nếu nghe thấy tiếng động, nhiều nhất bọn họ chỉ dám nhìn lén mà không dám ngăn cản, chúng ta có thể dùng đạo cụ ẩn thân đưa quỷ lên xe."

Giang Bạch Vũ nghe Vương Thánh Chi nói như vậy, cũng phát hiện chính mình quá mức lỗ mãng, quá qua loa, không mang mặt nạ không nhất định là thôn dân, cũng có khả năng là luân hồi giả làm nhiệm vụ.

Hơn nữa, vừa đến buổi tối, thôn dân có thể tháo mặt nạ xuống.

Bóng đêm là cách ngụy trang tốt nhất , che giấu bọn họ hoàn hảo, không cần lo lắng bị vạch trần.

"Vậy cũng được, chúng ta sẽ hành động vào buổi tối."

Hai cha con không có việc gì làm trong ngày định nấu một ít thức ăn cho đàn lợn ở sân sau, nhưng những con lợn này không chịu ăn mà chỉ quanh quẩn trong chuồng lợn.

Tốt nhất là hai cha con cùng nhau dọn chuồng lợn, mùi trong nhà cũng đỡ hơn rất nhiều.

Hai cha con bận rộn cả buổi sáng, định nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy tiếng hò reo từ bên ngoài, từ tiếng reo hò của dân làng có thể biết được một tế phẩm khác đã xuất hiện.

Lại một luân hồi giả bị vạch trần thân phận trước mặt mọi người , những người xung quanh cởi bỏ mặt nạ của người đó, khuôn mặt thật và hình dáng thật của người đó hoàn toàn bị phơi bày trong tầm mắt của dân làng.

Đối với việc Hà Thần có tế phẩm mới, dân làng chạy đôn chạy đáo kể lại, giọng điệu đầy thư thái và hạnh phúc.

Phảng phất như một chuyện đáng mừng.

Có một số dân làng đi ngang qua nhà của Đại Tráng, hô to: "Đại Tráng! Mau giết một con lợn, hôm nay là ngày lành a, mau mổ một con chúc mừng một chút."

"Đại Tráng, lát nữa tôi đến nhà cậu cân thịt, mau mổ heo a."

"Lại có thịt heo ăn, cuộc sống này cũng tốt quá, chắc chắn là Hà Thần ở phù hộ chúng ta."

"Cẩu Tử có ở nhà không a, cùng chúng ta cùng tới bờ sông xem tế lễ đi, chờ Cẩu Tử học xong, về sau Cẩu Tử chính là tư tế của thôn Vân Tiên chúng ta , về sau mỗi ngày hiến tế đều cho Cẩu Tử tới chủ trì ~"

Giọng điệu này nghe như thể trở thành một tư tế là một điều vô cùng vinh dự, đủ để khoe khoang trong một thời gian dài.

Nhưng Giang Bạch Vũ trong lòng không muốn a.

Tư tế có cái gì tốt a, mỗi ngày phải ngồi ở cửa thôn vẽ mặt nạ, còn phải nhảy đại vũ, còn phải làm đao phủ cho quỷ, tự tay đẩy người sống xuống sông.

Hơn nữa một khi trở thành tư tế, có khả năng cậu sẽ phải làm tư tế suốt đời ở thôn Vân Tiên.

Nghĩ lại thật đúng là đáng sợ.

Chủ gia đình-cha Đại Tráng lúc này mới lên tiếng: "Ngày hôm qua Cẩu Tử bị dẫm bụng, nó ở nhà dưỡng, hôm nay sẽ không đi xem hiến tế, nó sẽ phụ ta mổ heo ."

"Đúng không, Cẩu Tử ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro