32. Đạp lên bả vai nhìn lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by : llgonir

Cẩu Tử chắc chắn ở gần đây!

Lúc này tâm trạng Vương Thánh Chi vô cùng phức tạp, hắn xem như là đi theo cốt truyện, bị cưỡng chế trừ điểm tín dụng việc này thật sự rất oan uổng, nhưng hắn lại không thể kêu oan.

Trong phó bản này mỗi người đều có thân phận riêng, đặc biệt giống như mật danh, chỉ có thể kêu bằng danh hiệu, nếu không cẩn thận hô tên, thân phận luân hồi giả sẽ bị vạch trần.

“Cẩu Tử, mau ra đây, Cẩu Tử, con đi đâu rồi……”

Vương Thánh Chi có chút chết lặng, xung quanh hắn là dân làng nhiệt tình, những thôn dân đeo mặt nạ Hà Thần này thật sự rất quan tâm đối với đứa nhỏ Cẩu Tử, bọn họ phát hiện không thấy Cẩu Tử, cũng hỗ trợ tìm người.

Giờ hắn là cha của Cẩu Tử, nếu vậy tỏ ra thờ ơ thì hắn mới có vấn đề.

Vương Thánh Chi bị bắt gia nhập đội ngũ tìm kiếm Cẩu Tử .

Giang Bạch Vũ ngồi xổm núp dưới cây cột vẫn luôn chú ý đám người, cậu bây giờ là một đứa nhỏ, nếu còn chen chúc trong đám người kia, chắc chắn chính là một tai họa. Trẻ con yếu đuối sợ nhất bị dẫm đạp, mấy đứa trẻ trước chính là minh chứng, cho nên trước hết Giang Bạch Vũ lựa chọn tránh xa đám người.

Khi Giang Bạch Vũ phát hiện mấy đứa trẻ trong thôn đều bị dẫm đạp , đứa nhỏ tên Cẩu Đản bị dẫm chết, Giang Bạch Vũ cảm thấy mình vẫn là không nên ra ngoài gây chú ý.

Những đứa trẻ kia đều bị thương, hơi thở thoi thóp, cậu lại không bị gì, nếu chuyện này rơi vào mắt người đang tức giận, chắc chắn sẽ bị kích thích sinh ra oán hận, ra tay với cậu.

Vì thế Giang Bạch Vũ trước hết tìm cho mình một chỗ nấp.

Quan trọng phải bảo vệ mạng nhỏ trước.

Giang Bạch Vũ nhìn trong chốc lát, sau đó cậu chú ý đến đám đông đang xô đẩy này,  phát hiện ngoại trừ một số luân hồi giả động thủ, người thôn Vân Tiên đều liên tục né tránh, căn bản không có ý động thủ, bọn họ nhìn thấy có người bị ngã, còn duỗi tay đỡ, hoặc là kéo tới chỗ trống, sợ bị người khác dẫm phải .

Lý do Giang Bạch Vũ phân biệt ra đây là luân hồi giả, vì những người này rất tàn nhẫn, lúc thì kêu tên, lúc lại kêu cứu bạn bè, đều hô to bằng tên họ, trong miệng nói giúp huynh đệ xả giận.

Trước loại tình huống này, ngay cả Giang Bạch Vũ mới làm nhiệm vụ, một tên tay mơ chưa trải qua nhiều phó bản cũng ý thức được có điểm không bình thường, trong phó bạn này họ ngụy trang thân phận, tên, không thể bị người quen nhận ra được, bây giờ những người này cố ý tạo hỗn loạn, lúc nguy cấp thì gọi tên đồng bạn, tâm tư cũng quá ác độc.

Đây là bạn bè cái gì, rõ ràng chính là kẻ bụng bồ dao găm.

Khi một người lâm vào nguy hiểm, đầu óc cùng cơ thể rất thành thật, không thể nói dối, không kịp giả vờ, nếu như tâm không vững khẳng định luân hồi giả sẽ theo bản năng mà đáp lại, mà một khi đáp lại, hắn sẽ bị luân hồi giả nhớ rõ, luân hồi giả đó chỉ cần đích thân chỉ ra xác nhận thân phận, người này liền sẽ trở thành tế phẩm.

Hiện tại, trông đám người vây xem lễ tế đã có luân hồi giả trúng chiêu, những người đó phát hiện bản thân rất có thể bị đồng bạn tính kế, hoặc giữ im lặng, hoặc là chiến đấu với những người được gọi là bạn bè ngươi sống ta chết.

Giang Bạch Vũ đang trốn cũng phát hiện đại lão bị bao vây, cậu cũng không nghĩ ra, tại sao luân hồi giả đó lại theo dõi Vương Thánh Chi.

Trước mắt không ngừng có bóng người đong đưa, Giang Bạch Vũ cũng không nóng vội đi tìm Vương Thánh Chi, đám người rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh, không có người tụ tập, việc bị dẫm đạp cũng không giải quyết được, Giang Bạch Vũ đang định đi ra , liền nghe có người gọi Cẩu Tử.

Cái tên qq gì vậy trời, sao lại có người lấy cái tên như vậy.

Giang Bạch Vũ tỏ vẻ không hiểu, cậu theo bản năng muốn chặn hai chữ này, nhưng ngay sau đó nghĩ, không đúng , cái tên Cẩu Tử , hình như là gọi cậu.

Cậu bây giờ là Cẩu Tử……

Giang Bạch Vũ đột nhiên muốn rơi lệ, cái tên này thật đáng xấu hổ, càng cảm thấy xấu hổ là, người khác kêu cậu Cẩu Tử, cậu còn phải làm bộ hưng phấn đáp lại: Ta ở đây.

Cậu núp dưới cột đá bên bờ sông, phía sau là dòng sông vừa ném tế phẩm, tuy lúc này bờ sông tĩnh lặng, nhưng nghĩ đến dưới sông còn có Hà Thần, hà đồng lấy người làm tế phẩm, Giang Bạch Vũ không rét mà run.

Cậu cẩn thận quay đầu lại, đi xem thuỷ tạ phía dưới, cách cậu khoảng 1 mét, mặt nước cực kì tĩnh lặng, không biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm giác quái vật dưới sông đang nhìn chằm chằm cậu, mặt sông gợn sóng, tựa hồ có cái gì đó đang bơi về hướng của cậu, Giang Bạch Vũ cuối cùng không nhịn được nữa.

(Thủy đình, thủy tạ là nhà trên mặt nước, t không biết nên gọi thuần việt thế nào nữa:()

Lúc này Giang Bạch Vũ không hề giả vờ, cơ hồ là khóc vì vui sướng đáp lại đám người đang kêu Cẩu Tử: “Tôi ở chỗ này! Tôi ở chỗ này!”

Thôn dân vừa thấy Cẩu Tử vẫn ổn, không khỏi vui mừng, trấn an Cẩu Tử.

“Cẩu Tử ngươi có bị dẫm phải chỗ nào hay không?”

“Vừa rồi ngươi đi đâu a, cha ngươi rất lo lắng cho ngươi.”

“Cẩu Tử có đau không.”

Thôn dân đối với Cẩu Tử rất nhiệt tình, họ còn ngồi xổm xuống xốc góc áo lên xem xét, phát hiện Cẩu Tử trên cánh tay cùng bắp chân có vài chỗ hồng hồng,  tức giận mắng lên, thậm chí mắng bằng cả tiếng địa phương.

Mà lúc này này nội tâm bản thân Cẩu Tử có chút suy sụp.

Cậu đem chính mình co nhỏ, kéo góc áo Vương Thánh Chi , ủy khuất hô: “Cha, chúng ta trở về đi, bụng ta đau quá, vừa rồi có người dẫm bụng con .”

Vương Thánh Chi không biết có phải thật hay không, liền đem Cẩu Tử bên chân ôm ở trong tay, trong giọng nói mang theo nôn nóng: “Cẩu Tử đừng sợ, cha liền mang ngươi trở về, nhà chúng ta có thịt heo, dâng cho Hà Thần , Hà Thần nhất định sẽ giúp ngươi bình an vô sự.”

“Đúng đúng, vẫn là Đại Tráng tỉnh táo, chạy trở về tế bái một chút, một lát nữa Cẩu Tử sẽ ổn thôi.”

“Ta cũng qua nhà Đại Tráng mua chút thịt heo.”

Sau khi có cái cớ này, Vương Thánh Chi liền ôm tiểu Cẩu Tử trong lòng ngực, một đường chạy về cũng không khiến cho những người khác chú ý, bởi vì sự việc lần này, bị dẫm nặng nhất là trẻ con, người lớn tuy rằng cũng có bị xô đẩy, dẫm đạp nhưng không quá nghiêm trọng.

Không riêng một mình Đại Tráng lo chon con, thôn dân cũng sứt đầu mẻ trán lo cho mấy đứa trẻ.

Sau khi Đại Tráng mang theo Cẩu Tử trong ngực về nhà, Cẩu Tử liền kêu muốn xuống dưới.

“Bụng cậu có đau không?” Vương Thánh Chi thật sự cho rằng này bụng NPC nhỏ bị người khác dẫm.

Giang Bạch Vũ lắc đầu: “Tôi không có bị dẫm, chỉ là bị xô đẩy vài cái, tôi được thôn dân kéo ra, không bị thương…… Nhưng mà, tất cả những đứa trẻ trong thôn đều bị đạp rất nghiêm trọng, còn có một đứa nhỏ tắt thở, tôi không muốn gây chú ý.”

Lúc này, cách duy nhất là chạy theo số đông, nói là mình cũng bị đạp.

Vương Thánh Chi cũng không truy cứu, hắn gật gật đầu, tán đồng với cách làm của Giang Bạch Vũ , ngay cả khi thôn dân đối với bọn họ rất thân thiện, vẫn có rất nhiều luân hồi giả như hổ rình mồi, bị những người này phát hiện sơ hở, luân hồi giả đó rất có khả năng sẽ ra tay với bọn họ.

“Bây giờ tôi đi cắt thịt heo, giữ 1 miếng làm tế phẩm, thịt heo còn lại, lát nữa sẽ có thôn dân lại đây mua. Còn chuyện khác, đợi không có người tới quấy rầy ,chúng ta bàn lại.” Vương Thánh Chi liền vào phòng bếp, lại mặc tạp dề, cầm lấy dao giết heo, đem heo treo ở sân sau dọn đến trên bàn phòng khách.

Rất nhanh, liền có thôn dân tới nhà, bọn họ đều lấy mấy cân thịt heo, thời điểm mua thịt, còn thành kính bái tranh Hà Thần dán trong nhà.

Thịt bán rất nhanh, đều là tập thể tới mua, chỉ trong chốc lát thịt đã bán hết sạch.

Khi Vương Thánh Chi chuẩn bị đóng cửa, lại một đám người tới, nhóm người này đầu tiên là cẩn thận đánh giá Vương Thánh Chi và Giang Bạch Vũ, sau đó đưa mắt nhìn nhau, Giang Bạch Vũ còn nghe được có người nhỏ giọng nói: “Chắc là NPC dân làng, tên bọn họ đều rất phèn.”

“Chúng ta đều có tên có họ.Ngay cả khi vào phó bản và thay đổi tên của mình, cũng sẽ không có họ. Người trong thôn, đều gọi là Tiểu Quế, Tiểu Thúy, Tiểu Hoa, Kê tử, Cẩu Tử, Cẩu Đản, Nhị Đản, Đại Muội, Đầu Trọc, Bàn gì đó, không nghe được mấy cái có họ, thôn dân vừa mới mua thịt gọi hai cha con họ là Đại Tráng và Cẩu Tử, chúng ta cũng nghe được, chắc là không sai đâu.”

Đại lão - bây giờ là Đại Tráng, hai tay để trên cánh cửa, lúc này cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.

Thời điểm khi hắn vẫn là luân hồi giả nhận nhiệm vụ, nếu ở cùng đội ngũ, hắn cũng sẽ bàn luận cốt truyện, NPC, nhưng lúc ấy hắn cũng không nghĩ cái gì.

Dù sao cũng đều là NPC, lập trình theo khuôn mẫu, chỉ khi có liên quan đến cốt truyện nhiệm vụ, bọn họ mới phản ứng, thời điểm khác, NPC giống như người máy không có cảm xúc, thờ ơ, đối với luân hồi giả nói chuyện cũng không thèm để ý.

Hiện tại hắn thành NPC dân làng, lấy góc độ như vậy, toàn bộ hành trình lấy góc nhìn của thượng đế xem luân hồi giả tham gia nhiệm vụ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, rất ngu ngốc!

Ngồi trên băng ghế nhỏ dưỡng thương- Cẩu Tử: “……”

Đám luân hồi giả này thật sự quá đáng ,  thảo luận không kiêng nể gì trước mặt cậu, như vậy ổn sao?

Đây là nghĩ cậu không nghe thấy sao.

Cái tên Cẩu Tử này rất ngốc, nhưng không phải do cậu muốn, cậu cũng không có biện pháp.

“Xin hỏi Đại Tráng ca, trong nhà còn thịt lợn không?” Có luân hồi giả hỏi.

Đại Tráng lắc đầu, dùng thanh âm hàm hậu trả lời: “Thịt heo đều bán hết rồi, nếu các người đi sớm một chút thì chắc vẫn còn. Trong nhà còn dư lại một ít heo đã mổ, đầu heo, tay heo, nếu mấy người muốn, tôi có thể tiện nghi bán cho các người.”

Luân hồi giả trầm mặc một lúc, vẫn là luân hồi giả trước đó nói: “Vậy làm phiền Đại Tráng ca, lấy cho chúng ta đi, chúng ta sẽ mua hết.”

Sau khi luân hồi giả vào thôn, đều có nhà riêng, trong nhà cũng có ít tiền tiết kiệm cần cho nhiệm vụ mua tế phẩm dâng lên Hà Thần.

Tế phẩm là phải có, bây giờ thịt heo bán hết rồi, bọn họ chỉ có thể mua tế phẩm kém chất lượng.

Không ít luân hồi giả trong lòng nói thầm không biết Hà Thần này có vừa lòng không. Nhưng trước mắt thật sự không có cách nào, bọn họ tiến vào làm nhiệm vụ, nếu muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, phải nhanh chóng tìm được manh mối liên quan.

Mà biện pháp giản nhất, cũng nhanh nhất chính là đến ven sông, nhảy vũ điệu cho Hà Thần, dâng tế phẩm lên, Hà Thần sẽ trả lời vấn đề bọn họ đưa ra.

Đại Tráng gật gật đầu, kéo Cẩu Tử đang ngồi trên băng ghế , cùng nhau đi vào sân sau, đem phần mà thôn dân không cần, đầu heo và tay heo gói lại, sau khi Đại Tráng đem chỗ đó giao cho luân hồi giả  thanh toán tiền rồi rời đi, Đại Tráng nhanh chóng đóng cửa nhà.

“Bọn họ đi rồi.” Giang Bạch Vũ nhìn lén qua khe cửa, phát hiện không còn người, nói với Vương Thánh Chi.

Vương Thánh Chi cũng thò qua nhìn, sau đó di chuyển chiếc bàn lớn trong nhà đặt sau cánh cửa gỗ, sau khi làm xong việc này, hắn tháo mặt nạ trên mặt ra, mặt nạ vừa tháo xuống liền lộ ra khuôn mặt thật, đồng thời cũng khôi phục thân thể ban đầu.

Giang Bạch Vũ nhìn một màn này, nói với Vương Thánh Chi : “Anh tới tháo mặt nạ tôi, xem có thể tháo xuống hay không.”

Hiện tại cậu đang hoài nghi, nếu cưỡng chế tháo mặt nạ, có lẽ cậu sẽ không thể tháo nó xuống.

Chỉ khi bị nhận ra thân phận thật, mặt nạ mới có thể bị gỡ bỏ.

Vương Thánh Chi duỗi tay tháo ra, hắn phát hiện mặt nạ này như phóng lớn, hoàn toàn che đi khuôn mặt của NPC nhỏ, rõ ràng chỉ có một cái mặt nạ, nhưng lại kỳ quái như vậy, hắn dùng chút lực, mặt nạ vẫn như cũ trên mặt NPC.

“Từ giờ trở đi, chúng ta đừng gọi tên nhau cho đến khi rời nhiệm vụ.”

Tên có lẽ là mấu chốt.

Giang Bạch Vũ vui sướng nói: “Được, cha Đại Tráng .”

Vương Thánh Chi bị NPC chọc cười, nhịn không được cười nói: “Cẩu Tử nhà ta thật ngoan ~”

Thông báo cá nhân lại lần nữa vang lên: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm -1, -1, -1……”

Cái này có công bằng không?

Vương Thánh Chi cảm nhận được, người khác thường nói một lời hai nghĩa.

Cha con - một người một NPC đối diện không nói nên lời, cũng hết chỗ nói rồi, sau khi yên lặng rửa mặt, đặt miếng thịt lợn còn lại trước bàn trong phòng khách, đối với cầu nguyện cái gì cũng không có, miếng thịt lợn đó cũng chỉ là một vật trang trí.

Sau khi làm xong mọi việc, Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi liền trở lại phòng ngủ, phòng ngủ cũng rất đơn sơ, bởi vì nhà bằng gạch đất, nên vách tường hôi thình thịch. Ưu điểm duy nhất là phòng ngủ khá lớn, đại khái khoảng 20m vuông. Cửa sổ là loại cửa gió cao và nhỏ, cửa sổ dài khoảng 1,5 mét , nhưng chỉ cao nửa mét, đỉnh cửa sổ sát mái hiên làm bằng gỗ, không có kính cũng không có lớp bảo vệ. Bên ngoài cửa sổ là một bức màn đan bằng những thanh sậy, được đỡ bởi một cột gỗ. Trong nhà, tất cả ánh sáng đều đi qua từ các ô cửa sổ cao và nhỏ này. Giang Bạch Vũ liếc nhìn cửa sổ, cảm thấy ban đêm có người từ cửa sổ lẻn vào rất dễ dàng.

Vương Thánh Chi cũng chú ý tới cái cửa sổ này.

“Đêm nay chắc chắn sẽ có luân hồi giả tới trộm mặt nạ.” Hơn nữa mặt nạ thôn dân là vĩnh viễn, không cần mỗi buổi tối tới cửa thôn nhận, đơn giản chỉ cần làm một lần là xong.

Có thể sẽ có rất nhiều luân hồi giả nghĩ như vậy.

Vương Thánh Chi chỉ vào giường, nói với Giang Bạch Vũ : “Cậu ngủ trước đi, tôi ngồi canh.”

Giang Bạch Vũ chiếc giường dài 1 mét 5, nghĩ thầm bị anh nhìn chằm chằm, tôi sao có thể ngủ được? Tưởng tượng đến trước đó lúc cậu đang nhận tiền bị Vương Thánh Chi nắm mặt, cái này làm cho Giang Bạch Vũ rất khó tin tưởng người này sẽ không nhân lúc cậu ngủ làm cái gì đó với cậu.

Ngay cả khi là NPC,  cậu cũng có nhân quyền.

Sao lại có thể tùy tiện để người khác nghiên cứu đúng không, hơn nữa một NPC đi ngủ, lại để luân hồi giả gác đêm, việc này không hợp lí, cho nên, Giang Bạch Vũ liền kiên cường nói: “Đêm nay tôi không ngủ, tôi muốn đi bắt quỷ.”

Vương Thánh Chi xem như biết được NPC này rất chấp nhất vì nhiệm vụ, còn rất nhiệt tình bắt quỷ, vì vậy hắn chỉ có thể gật đầu đi theo NPC nhỏ này.

“Được, đêm nay chúng ta không ngủ, chờ trời tối, chúng ta liền bắt đầu hành động.”

Giang Bạch Vũ trước tiên đem mặt nạ trên mặt gỡ xuống, lúc cởi mặt nạ cậu không còn là một tên chân ngắn nữa, chiều cao được dài ra, tầm nhìn cũng được mở rộng, Giang Bạch Vũ cảm thấy, giường trong phòng ngủ này càng nhỏ hơn. Để tránh một người một NPC đứng nhìn nhau như một kẻ ngốc, Giang Bạch Vũ đem mặt nạ mua ở cửa hàng lấy ra, đây là đạo cụ cấp B, có thể biến thành bất kì hình dáng gì, kể cả NPC, luân hồi giả, quỷ , đều được. Lúc Giang Bạch Vũ mua cái mặt nạ này, liền nghĩ đến nhiệm vụ lần này là mặt nạ Hà Thần.

Nếu có liên quan đến mặt nạ, vậy cậu sẽ mua 2 cái.

Một cái đưa cho Vương Thánh Chi, một cái cho cậu, mặt nạ này nhìn rất bình thường, chính là loại mà trẻ con hay chơi, khi Giang Bạch Vũ mang mặt nạ liền nghĩ đến suy nghĩ trong lòng, đem chính mình biến thành Cẩu Tử .

“Anh có thể thấy sự khác biệt không?” Giang Bạch Vũ hỏi.

Vương Thánh Chi không có ngạc nhiên nào, hắn cho rằng đây là đạo cụ cần thiết cho nhiệm vụ do vô hạn luân hồi cho NPC, như nhiệm vụ kia có Bạch Cốt Phiên, Khổn Tiên Thằng để bắt quỷ.

Nhưng làm sao hắn biết được, ngoại trừ lần đầu tiên được vô hạn luân hồi tặng kèm đạo cụ, lần này là do Giang Bạch Vũ tự chuẩn bị.

“Không có, rất hoàn mỹ, giống như đúc mặt nạ làm từ lá hòe.” Vương Thánh Chi đem mặt nạ trong tay đeo lên, rất nhanh từng ngũ quan, thân hình thon dài người trẻ tuổi liền biến thành một làn da thô ráp, thân mình khỏe khoắn của một nông dân.

Mặt nạ làm từ lá cây hòe, chẳng những yêu cầu mỗi ngày đổi mới, thời gian đeo còn không thể vượt quá 12 tiếng đồng hồ nguy hiểm khá lớn, luân hồi giả tiến vào phó bản lần này, không chừng đau đầu nhất là việc đổi mặt nạ.

Bây giờ bọn họ không cần phải phiền não nữa.

Việc đổi mặt nạ được giải quyết, một người một NPC liền bắt đầu chuẩn bị buổi tối đi ra ngoài bắt quỷ. Trong phó bản kinh dị, ban đem không có ánh trăng, muốn có ánh sáng, một là dựa vào đạo cụ chiếu sáng, còn cái là tự bản thân tạo ra. Vương Thánh Chi có đạo cụ chiếu sáng , hơn nữa cực kì tiện lợi, một loại là mắt kính có thể chiếu sáng vào ban đêm, còn như áo choàng có thể ẩn thân, chỉ cần không phát ra tiếng, không chủ động ra khỏi phạm vi ẩn thân, thì sẽ không bị quỷ cùng luân hồi giả phát hiện.

“Thời điểm tôi làm nhiệm vụ này, tôi là thôn trưởng của thôn này, nhiệm vụ của tôi là tuần tra vào mỗi tối, gõ cửa từng nhà, nếu bên trong có âm thanh đáp lại, thì thông qua. Sau khi trời tối, không ai có thể ra khỏi thôn Vân Tiên, nếu không sẽ bị quỷ xuất hiện bắt đi. Bây giờ chúng ta chờ thôn trưởng tới, sau đó lại đi ra ngoài.” Vương Thánh Chi nhớ rõ, lúc ấy hắn làm nhiệm vụ, cũng không phát hiện ra quỷ, thôn dân đều rất thành thật.

“Đúng rồi, nơi này không được đốt đèn, đặc biệt là buổi tối.”

Ngày nào hắn kiểm tra nhà cũng giống nhau, thôn dân cũng rất nghe lời, thành thành thật thật ở trong nhà.

Hắn cũng không gặp phải việc kì lạ, thứ duy nhất mà hắn gặp khả năng chính là ở bờ sông nhặt được kia một thứ xấu xí, lúc đó hắn cũng không biết đó là hà đồng, liền nghĩ là quỷ. Vương Thánh Chi liền lấy thân phận thôn trưởng, triệu tập toàn bộ người trong thôn, để thầy tế trong thôn làm pháp đốt nó trước, nhưng không cháy được, lại dùng cách khác, lại phát hiện chém cũng không chết, Vương Thánh Chi chỉ có thể đem nó phong ấn lại.

Nhưng vấn đề bây giờ là hà đồng này từ đâu tới.

Giang Bạch Vũ nói: “Được, trước tiên chúng ta cứ từ từ.”

Sắc trời thôn Vân Tiên dần ảm đạm, thôn dân nhìn về phía không trung, đều tạm dừng công việc, từng người trở lại trong nhà.

Chờ từng người bọn họ vào trong nhà đóng cửa sổ lại, sau khi xác định an toàn , từng người tháo mặt nạ xuống, mặt nạ được tháo xuống, thân thể, bề ngoài bọn họ đều xảy ra biến hóa rất lớn. Hầu hết gương mặt bọn họ đều rất trẻ, ngũ quan không xấu, ít nhất là ưa nhìn, hơn nữa làn da trắng nõn, lông mi trong trẻo, quần áo kiểu dáng đều rất phong cách, kiểu tóc cá tính, không có chút quan hệ nào đến thôn dân giản dị.

Sau khi bọn họ tháo mặt nạ xuống, từng người cực kì nâng niu đặt mặt nạ vào nơi mà mình cảm thấy an toàn, ví dụ như dưới gối, hoặc là tròn tủ quần áo, chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa, bọn họ liền bắt đầu ăn cơm, rửa mặt, rồi đi ngủ.

Đây là thói quen làm việc nghỉ ngơi hằng ngày của người dân thôn Vân Tiên, mỗi ngày đều tuần hoàn như thế, mà ở trong một ngôi nhà ở trong thôn, một luân hồi giả vừa mới đem mặt nạ gỡ xuống nhận được thông báo đến từ vô hạn luân hồi.

“Luân hồi giả cấp cao Tưởng Mộng Trạch, phó bản lần này tuyên bố nhiệm vụ đặc biệt: Sau khi trời tối, yêu cầu người chơi ngụy trang thành hà đồng trong phó bản lần này. Nhiệm vụ là kéo tất cả sinh vật tới gần sông xuống sông, bao gồm quỷ, NPC, luân hồi giả, súc vật, tế phẩm.”

“Thời gian nhiệm vụ: 30 ngày.”

“Khen thưởng nhiệm vụ: đạo cụ hiếm, 1 thẻ hồi sinh và một số khen thưởng cơ bản.”

Tưởng Mộng Trạch đợi trong chốc lát, phát hiện thông báo vừa rồi từ vô hạn luân hồi không có trừng phạt, làm Tưởng Mộng Trạch sinh ra một ít nghi ngờ.

Tưởng Mộng Trạch là một luân hồi giả cấp 15, hắn đã trải qua gần 30 phó bản, hoàn thành từ nhiệm vụ nhỏ đến lớn, mới có thể lên cấp 15, là 1 tay già đời ở vô hạn luân hồi, hắn biết, vô hạn luân hồi có một ít quy tắc.

Chẳng hạn, lần vào phó bản này hắn đã dùng thẻ nghỉ phép , hắn tiến vào mang theo một ít luân hồi giả bình thường cấp thấp để cho bọn họ thuận lợi qua màn.

Phó bản lần này chỉ cần dựa theo quy tắc mà làm, cực kì đơn giản, mỗi ngày thành thành thật thật tới cửa thôn lấy mặt nạ, đáp lại thôn trưởng tuần tra, không bị đồng bạn nhận ra, cũng không có nguy hiểm gì đáng nói. Nhưng vô hạn luân hồi có hạn chế, không cho phép có người lẻn vào lỗ hổng, hắn muốn đem quy tắc nói ra, đáng tiếc những lời này đều nói không nên lời, bị bắt tiêu âm.

Tất cả những kinh nghiệm trải qua, đều bắt từng người độc hưởng.

Lần này Tưởng Mộng Trạch mạo hiểm rất lớn tiến vào, hắn đã làm tốt việc bị chỉ ra và xác nhận, trở thành tế phẩm,nhưng hắn có năng lực đối phó, hoàn toàn có thể thoát thân lúc đó.

Nhưng bây giờ hắn thế nhưng sắm vai quỷ……

Lại không có trừng phạt, nói chung, trừng phạt càng nặng, chứng tỏ độ khó càng lớn, mà không có trừng phạt, chứng tỏ 1 việc, nhiệm vụ này chỉ có thể thành công, không thành công vậy trừng phạt không dùng được.

Tưởng Mộng Trạch thật muốn mắng mịa nó!

Hắn dùng thẻ nghỉ phép, hắn đây là nghỉ phép, vô hạn luân hồi rõ ràng chính là hố hắn.

Nghĩ đến lúc ở cửa thôn gặp được NPC làm nhiệm vụ bắt quỷ, còn có đại lão mãn cấp hỗ trợ NPC, Tưởng Mộng Trạch nhất thời mồ hôi đầy đầu, hận không thể bỏ chạy.

Đây, hắn căn bản là không phải khách du lịch, thẻ nghỉ phép bây giờ đều chơi như vậy sao?

Hắn cực kì hoài nghi, bây giờ hắn ở dưới sông chính là vì để NPC kia tới bắt, hắn ở vô hạn luân hồi cần cù chăm chỉ, chỉ duy nhất lần này muốn tìm lỗ hổng, không nghĩ tới vô hạn luân hồi tàn nhẫn với hắn như vậy, trực tiếp đào cho hắn cái hố.

Cố tình hắn còn phải tự mình nhảy vào hố.

Vô hạn luân hồi tuyên bố nhiệm vụ hắn còn 28 phút, hắn phải chấp hành lập tức, không chấp hành sẽ bị cưỡng chế trừng phạt, Tưởng Mộng Trạch khẽ cắn môi, nếu đã như thế, những tiểu bối đó hắn cũng không giúp được, như vậy hắn sẽ tạo một ít hỗn loạn cho thôn dân, để những luân hồi giả đó có thể thừa lúc rối loạn mà thắng.

Tưởng Mộng Trạch nghĩ rất đơn giản, hắn sẽ tạo hỗn loạn cho thôn dân, luân hồi giả bên kia có thể thừa dịp thời điểm hỗn loạn, tới cửa thôn bên kia, mỗi ngày đến đổi mặt nạ.

Đem mặt nạ mang ở trên mặt, Tưởng Mộng Trạch không dừng lại chút nào, hắn trực tiếp sang mấy nhà bên cạnh, cướp đoạt mặt nạ thôn dân, hắn không giữ lại bất cứ gì, trực tiếp đem đạo cụ đều dùng hết, hắn không động thủ với thôn dân liền, trực tiếp trói lại, hắn biết tùy tiện giết chết NPC, sẽ bị vô hạn luân hồi trừng phạt.

Sau khi thành công trộm được 3 cái mặt nạ, Tưởng Mộng Trạch liền thu tay lại, hắn trở lại trong nhà mình, dựa theo phương pháp vô hạn luân hồi cung cấp, tìm lấy một lá bùa màu vàng, ở trên đó viết lên tên mình, sau đó dán lên trán một con bù nhìn nhỏ, dùng châm cố định, nhét vào khe hở dưới chân giường.

Sau khi niệm xong chú ngữ, Tưởng Mộng Trạch cảm giác thân thể xảy ra biến hóa rõ ràng, thị lực buổi tối của hắn trở nên cực kì rõ giống như ban ngày. Đồng thời hắn phát hiện tay mình cũng thay đổi, không phải bàn tay của con người, mà giống như móng vuốt hổ, vảy che kín cánh tay màu xanh đen, bên ngoài là một tầng lớp nhầy như nước mũi.

Quần áo bị xé rách, từ phần cổ đến phần dưới, trên người hắn rậm rạp đều là vảy, bàn chân bị lớp màng thay thế, Tưởng Mộng Trạch cũng không dám đi soi gương, hắn biết lúc này hắn rất đáng sợ, hoàn toàn không phải bộ dạng con người.

Hắn trở thành một con quái vật.

Bây giờ hắn không nói được, bất kỳ lời nào truyền qua cổ họng đều biến thành âm thanh gào thét khàn khàn vô thức, hiện tại sẽ dù hắn có nói cái gì cũng sẽ không ai tin hắn, hắn chỉ có thể nhanh chóng xuống sông, sông mới là nơi an toàn của hắn.

Tưởng Mộng Trạch phát hiện, cơ thể và ý thức hắn mãnh liệt muốn thật nhiều nước, chỉ có nước mới có thể làm hắn càng mạnh mẽ, chỉ có ở trong nước hắn mới là vô địch.

Hắn không thể bị thôn dân và luân hồi giả phát hiện.

Còn có NPC vào phó bản bắt quỷ kia, bây giờ hắn chỉ là con mồi của đối phương.

Màn đêm buông xuống, bên hàng xóm là âm thanh mắng chửi thầm rủa, trong đêm đen âm thanh đặc biệt lớn, cả thôn đều có thể nghe thấy, Tưởng Mộng Trạch như không nghe thấy, hắn gian nan dùng hai cái màng như 2 chân mà đi, mỗi một bước, trên mặt đất chính là một bãi chất nhầy màu xanh trong suốt.

Phiền toái.

Đi như vậy quá chậm.

Thật ra bây giờ hắn không e ngại thôn dân và luân hồi giả ở nơi này, hắn chỉ lo lắng NPC bắt quỷ kia xuất hiện, cho nên, hắn muốn nhanh chóng trở về dưới sông.

Sau đó, hắn dùng sức làm bàn đạp, dùng sức ở dưới thắt lưng và bụng, thân thể gục xuống thành cung, dùng sức nhảy lên giống như cá thòi lòi*. Cú nhảy này, hắn giống như một con cá khổng lồ, bay lên từ mặt đất sức nhảy gần 30m, chiêu này thành công, rõ ràng so với dùng chân màng đi đường nhanh hơn rất nhiều, Tưởng Mộng Trạch liền trực tiếp nhảy theo cách đó, nhảy về nơi hiến tế trong thôn.

Vì thế, trong tiếng chửi bén nhọn, trong màn đêm yên tĩnh không một ánh sáng đột nhiên vang lên một đoàn âm thanh bạch bạch, mỗi lần tiếng vang vang lên, dường như cả mặt đất đều rung chuyển.

Thôn dân đang chửi rủa đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đột nhiên như bị bóp lấy cổ, không phát ra một nửa tiếng động.

“Âm thanh gì vậy?” Giang Bạch Vũ ngồi ở mép giường, cậu cũng cảm nhận được mỗi lần tiếng vang vang lên, mặt đất cũng rung lên.

Vương Thánh Chi suy nghĩ một chút, trong lòng có một suy đoán, hắn hàm hồ nói: “Có thể là hà đồng……” Nhưng, hắn cũng không thể xác định đó có phải hà đồng hay không.

Hắn nhớ rõ, sau mỗi ngày hắn phụ trách tuần tra, hắn nhặt được một đống đồ rất dị, cũng không biết thứ phát ra tiếng động lớn như vậy có phải hà đồng không.

Giang Bạch Vũ rất muốn nhìn thử, hắn và Vương Thánh Chi đã sớm mặc áo ẩn thân với đeo kính, cậu ra hiệu với Vương Thánh Chi ý bảo: “Thế nào, bây giờ chúng ta ra ngoài bắt nó?”

Vương Thánh Chi cảm thấy không ổn.

“Đợi đã, cậu còn nhớ người đàn ông ở trên xe có nói, hắn nói hắn chính là hà đồng trong nhiệm vụ, còn nói tôi là nguyên nhân làm cho hắn bị bắt trước khi hoàn thành nhiệm vụ ……” Nói tới đây, Vương Thánh Chi đột nhiên có chút thổn thức.

“Nếu hà đồng xuất hiện, chắc chắn sẽ không chỉ có một con, mà chúng ta phải bắt ít nhất năm con, cho nên tôi đề nghị, trước tiên chúng ta làm bộ không biết, sau đó có thể bí mật theo đuôi. Chờ phát hiện hà đồng xuất hiện như thế nào, tìm được mấu chốt, vừa không gây trở ngại phát hiện cốt truyện nhiệm vụ, còn có thể đến bắt quỷ.” Chưa xong, Vương Thánh Chi lại bổ sung : “Sau khi tôi bắt hà đồng, trong thôn cũng không xuất hiện con quỷ nào khác, trong thôn cực kì yên bình.”

Sau khi Giang Bạch Vũ nghe Vương Thánh Chi nói xong, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

“Tôi muốn xem hà đồng này rốt cuộc trông như thế nào.”

Nếu NPC nhỏ muốn xem, Vương Thánh Chi cũng toàn lực thỏa mãn, mở cửa khẳng định là không được, tùy tiện chạm vào cửa sẽ phát ra tiếng cọt kẹt kỳ lạ quá gây chú ý, cho nên chỉ có thể từ cửa sổ nhìn lén.

Vương Thánh Chi yên lặng ngồi xổm xuống, để Giang Bạch Vũ đạp lên trên vai hắn, dựa vào tường đứng lên, sau khi Giang Bạch Vũ đứng trên vai hắn liền lộ ra mép cửa sổ, mang mắt kính nhìn trong đen, Giang Bạch Vũ có thể ở trong đêm tối xem rõ ràng.

Âm thanh kia từ xa truyền đến gần, Giang Bạch Vũ ghé vào bên mép cửa sổ nhìn chằm chằm, liền nhìn thấy phía xa một bóng đen đang nhảy trên mặt đất, mỗi lần nhảy lên đều cực kì xa,  sau khi rơi xuống đất phát ra âm thanh bạch bạch rất mạnh, ngay sau đó lại nhảy lên.

Bóng đen kia quá nhanh, Giang Bạch Vũ nhìn không quá rõ ràng, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra bóng đen này có chút giống con cá chạch, làn da trơn bóng, còn phát ra một cỗ âm lãnh,  đầu nó rất lớn, rất giống với bức tranh vẽ Hà Thần trong nhà……

Giang Bạch Vũ yên lặng hút một ngụm khí lạnh.

Con quái vật này đi ra từ đâu?

Nghĩ đến lời Vương Thánh Chi nói, quái vật này có ít nhất năm con, da đầu Giang Bạch Vũ liền tê dại. Cuối cùng con quỷ này là do luân hồi giả biến thành, hay là do thôn dân biến thành, đây là điều phải nghiên cứu.

Chờ quái vật kia đi xa không còn thấy thân ảnh, Giang Bạch Vũ liền hướng Vương Thánh Chi dưới chân nói: “Thả tôi xuống dưới đi.”

Vương Thánh Chi lại yên lặng ngồi xổm xuống, đỡ NPC nhỏ trên vai hắn xuống, chờ đối phương đứng vững vàng, liền nghe NPC nhỏ này nói: “Rất giống Hà Thần trong tranh.”

Chẳng lẽ đây là Hà Thần mà thôn dân tế bái?

Nhưng Vương Thánh Chi nói, quái vật kia là hà đồng.

Hà Thần có thể phù hộ thôn dân cung phụng hắn, phù hộ các thôn dân mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu. Mà hà đồng thì tránh ở trong sông, đặc biệt là bên bờ sông, nếu có người chơi đùa ở bờ sông, hoặc là có người rơi xuống sông, hà đồng trốn trong sông sẽ nhân cơ hội đem những người này kéo xuống sông, nhấn chìm người đó, sau đó gặm cắn thi thể.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Vương Thánh Chi rất chắc chắn nói: “Nó chính là quái vật.”

Trong phó bản nhiệm vụ quái vật có thể bị giết, còn có khen thưởng, nếu nó thật đúng Hà Thần, đại biểu cho thân thiện, đối với thôn dân là thiện ý, lúc bị hắn đốt , chặt thi , thậm chí phong ấn, không có khả năng không có trừng phạt.

Giang Bạch Vũ nhíu mày, bọn họ tới nơi này gần một ngày chỉ phát hiện cái này, vậy người dân thôn Vân Tiên đâu? Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện Hà Thần này là giả?

Còn có con quái vật phát ra tiếng vang lớn kia, cậu không tin thôn dân nơi này không sinh lòng hiếu kỳ, không có người nhìn lén, tránh ở trong nhà không hé răng.

Hay là nói, kỳ thật trong lòng tất cả thôn dân đã cam chịu sự thật, mọi người đều biết, trong lòng đều nắm chắc, chỉ là từng người không ai lên tiếng, ai cũng không quản?

Nếu là như vậy thật, con quỷ kia có quan hệ gì với thôn dân?

“Thôn dân là quỷ sao?”

Giang Bạch Vũ hỏi, nếu thật là như vậy, vậy chẳng phải là cậu bị quỷ vây quanh sao? Nếu cậu bắt được một con trong số đó, chọc vào đám quỷ, những con quỷ đó chắc chắn sẽ xé cậu ra thành từng mảnh.
***
(*)

Cá thòi lòi, là một loài cá thuộc họ cá Oxudercidae, được tìm thấy tại khu vực cửa sông, hạ lưu sông và biển ở vùng nhiệt đới trải dài từ Seychelles, Ấn Độ, Bangladesh, sang Australia, bao gồm cả Đông Nam Á. Cá thòi lòi phổ biến nhất dọc các bãi lầy ở cửa sông, không ngập quá 2 m nước. Wikipedia
***
Nhìn lịch học nản vải ạ=((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro