37. NPC muốn lấy thân làm mồi nhử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: llgonir


Một tín hiệu nguy hiểm.

Lúc trước khi Giang Bạch Vũ nghe ý thôn dân kia nói, mọi người đều cảm thấy Cẩu Tử sẽ là tư tế tiếp theo, về sau tổ chức hiến tế đều do Cẩu Tử xử lý.

Lúc ấy Giang Bạch Vũ từ chối, vì cậu không nghĩ sẽ ở lại Vân Tiên ôn tuyền .

Đoán chừng những luân hồi giả khác cũng nghĩ như vậy, nhưng vấn đề bây giờ là ngay cả người trong thôn cũng cảm thấy Cẩu Tử sẽ đảm nhận vị trí này, lúc đó Vương Thánh Chi đã lấy cớ đau bụng để tạm lảng tránh vấn đề đó. Cũng không phải vô cớ mà mỗi lần trong nhà họ mà thôn dân nói như vậy.

Tư tế già này cũng nghĩ như vậy.

Câu hỏi này vừa rồi đã được hỏi hai lần liên tiếp, Cẩu Tử cũng từ chối hai lần.

Tại sao thôn dân Vân Tiên ôn tuyền và lão ta đều nghĩ rằng Cẩu Tử sẽ là tư tế đời kế tiếp?

Chẳng lẽ trước kia Cẩu Tử đã đồng ý, bây giờ lại từ chối, nghĩa là Cẩu Tử đổi ý, cho nên lão ra mới ra tay giết chết cậu bé một cách dã man?

Lão ta xuống tay quá nhanh, hơn nữa Cẩu Tử đang chơi trong bùn cạnh hố không hề phòng bị, không thể nghi ngờ nó giống như một đứa trẻ bình thường, nó ngụy trang rất tốt, nhưng nó trăm triệu không nghĩ tới, ông lão hiền lành yêu thương nó sẽ đột nhiên cầm lấy xẻng đập mạnh vào đầu nó.

Cẩu Tử đã chết.

Cơ thể nhỏ bé nằm trên mặt đất, đầu bị vỡ, hộp sọ bị biến dạng, dòng máu đỏ tươi một đường chảy xuống hố bên cạnh.

Đại Tráng đang đào hố vừa cầm xẻng vừa run rẩy, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, sự tức giận ẩn chứa trong giọng nói khiến anh ta run lên không kiểm soát được, hắn gằn giọng hỏi: "Tại sao ngươi lại đánh chết Cẩu Tử?"

“Cẩu Tử là con ta, ngươi đánh chết nó! Ngươi làm như vậy làm gì?!"

Đại Tráng vẫn đeo mặt nạ trên mặt, giọng nói của anh ta đầy bi thương.

Một màn này phát sinh quá đột ngột, làm hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng, đến lúc nhìn thấy Cẩu Tử quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, hắn liền buông chiếc xẻng trên tay xuống và ôm chặt Cẩu Tử trên mặt đất, nhưng đôi tay Cẩu Tử buông thõng xuống, không hề phản ứng gì với hắn.

Khuôn mặt đeo mặt nạ lúc này bê bết máu.

“Cẩu Tử! Cẩu Tử! Ngươi mau tỉnh lại, Cẩu Tử!” Đại Tráng hô vài tiếng, nhưng sau khi không nhận được phản hồi từ Cẩu Tử trong ngực, hắn gắt gao nhìn chằm chằm lão ta.

Lão già đối với việc đập chết Cẩu Tử không thèm để ý một chút nào, thậm chí không để vào mắt ánh mắt hung dữ của Đại Tráng.

“Cẩu Tử đồng ý với ta làm tư tế, việc này người trong thôn đều biết, nó đã nhận nhiều chỗ tốt rồi, nhưng bây giờ nó đổi ý.”

Đại Tráng ôm chặt Cẩu Tử trong tay im lặng không nói.

Lão ta từ trên người lấy ra một cây châm, nhắm vào ngực Cẩu Tử trong lòng Đại Tráng, đâm xuống rồi nhanh chóng kéo nó lại.

Đại Tráng càng ôm chặt Cẩu Tử , hắn không biết lão tư tế sẽ làm gì với Cẩu Tử, bây giờ Cẩu Tử đã chết, lão tư tế này chắc sẽ không buông tha Cẩu Tử.

Giang Bạch Vũ ngồi xổm bên cạnh lén xem một màn này: “……”

Cậu không có lấy cái gì tốt a.

Giang Bạch Vũ tự mình kiểm điểm, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu tự hỏi liệu cái gọi là lợi ích có phải là sự thân thiện của cả thôn hay không, ngày hôm trước khi cậu gặp nguy hiểm vào lúc cậu đang xem lễ tế trong thôn, được dân làng đồng lòng kiếm người đạp cậu?

Nhớ tới ngày hôm trước bị giẫm đạp bên bờ sông,  trẻ con trong thôn đều bị giẫm có nặng cũng có nhẹ, chỉ có mình cậu không sao cả, Giang Bạch Vũ đột nhiên có chút cảnh tỉnh.

Như vậy xen ra, cậu đúng thật là được chỗ tốt.

Đáng tiếc cho người sau tiếp nhận thân phận Cẩu Tử, thân phận này lại bị phản phệ dữ dội, Giang Bạch Vũ cảm thấy có chút thổn thức.

Thôn dân cũng rất nguy hiểm a.

“Nếu Cẩu Tử vô dụng, nhưngc chỗ tốt ta sẽ thu lại, đừng lại khóc lóc Đại Tráng, đào sâu hơn một chút để lát nữa chôn Cẩu Tử.” Lão ta rất không thích bộ dang này của Đại Tráng, cầm xẻng trong tay , lão ta vỗ vai Đại Tráng cảnh cáo.

Đại Tráng trầm mặc không nói, hắn quỳ trên mặt đất, yên lặng nhìn Cẩu Tử trong lòng ngực.

Vốn dĩ hắn còn buồn bực, lại bị cảnh Cẩu Tử bị đập chết tại chỗ kích thích nên đắm chìm trong bi thương, cũng không có phát hiện ra điều gì, hắn gắt gao ôm chặt Cẩu Tử, bây giờ hắn mới phát hiện chỗ không thích hợp, cơ thể Cẩu Tử vẫn còn.

Vô hạn luân hồi có một cách để phân biệt người và quỷ trong một số trường hợp, bình thường nếu bị luân hồi giết chết, cơ thể sẽ hóa thành hư vô, biến mất trong thế giới kinh dị, hoàn toàn bị xóa sạch.

Nếu là bị quỷ giết chết, cơ thể luân hồi giả chết một cách bình thường, giống như xác chết bình thường, toàn bộ quá trình tử vong cơ thể sẽ không biến mất.

Bây giờ, cơ thể của Cẩu Tử vẫn còn đó.

Nhưng nhiệt độ cơ thể  Cẩu Tử đang giảm xuống, có nghĩa là Cẩu Tử thực sự đã chết.

Đại Tráng đột nhiên quay đầu, con ngươi của hắn ta rõ ràng co lại khi nhìn lão ta, hắn sợ lão già này, huống chi, cái xẻng của lão ta lúc này đang ở trên vai hắn.

Lão ta nhìn thấy phản ứng này của Đại Tráng, cười cười, trong giọng nói vẫn là bộ dạng ân cần: “Đại Tráng đây là đã phát hiện ra điều gì? Định nói với ai?”

Đại Tráng rùng mình.

Hắn hoài nghi rằng mình đã tìm thấy một số manh mối trong thế giới kinh dị này, hắn biết ai là con quỷ thực sự ở Vân Tiên ôn tuyền. Nhưng biết thì sao, ngay cả nhiệm vụ chính hắn cũng không thể hoàn thành, bây giờ lại bị lão già này nhìn chằm chằm, tháng này còn có 27 ngày, hắn làm sao sống sót đây?

“Làm đồ tể cho tốt đi Đại Tráng, đây chính là công việc tốt. Trong thôn có rất nhiều người muốn xin ta một công việc tốt mà không thể xin được.” Lão ta dùng xẻng vỗ vỗ bả vai Đại Tráng.

"Đào hố sâu một chút, trở về lại giết một con lợn, để cho mọi người trong thôn mua một ít, con lợn này mỗi tháng... đều có." Lời bói của lão ta đầy ý vị, lúc đang nói còn nhìn Đại Tráng đầy thâm ý.

“Nếu ngươi thật sự muốn Cẩu Tử nhà ngươi, tháng sau Cẩu Tử trở lại.”

Nhưng Cẩu Tử đó không phải là Cẩu Tử của hắn.

Đại Tráng trong lòng nói.

“Làm việc cho tốt, tháng sau ta sẽ đem lợn đưa đến nhà ngươi, yên tâm, lợn này rất dễ nuôi, ngươi không cần lo lắng gì cả, chúng đều khỏe mạnh, con nào con nấy mập mạp, Hà Thần thích tế phẩm như vậy."

Đại Tráng còn quỳ trên mặt đất, lão ta thấy hắn không có động tác, lập tức dùng xẻng đập mạnh vào bả vai Đại Tráng, tức khắc cả người Đại Tráng bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày không bò đứng dậy được.

Sức lực của lão ta lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.

“Đại Tráng không nghe lời, ta sẽ tìm một đồ tể tốt hơn.”

Đại Tráng chịu đựng cơn đau, gian nan bò dậy, nhặt xẻng lên: “Ta nghe ngươi, ta sẽ đào hố thật sau, ta cũng sẽ chôn Cẩu Tử.”

Lão ta lúc này mới vừa lòng, nhìn Đại Tráng cầm đào môti cái hố sâu, khi hố được đào xuống một số rễ cây, gần rễ cây còn có một số xương gãy và một số cặn bã đã bị mắc kẹt vào rễ.

Đại Tráng kéo cái túi, định đổ xương đã chặt vào trước, nhưng bị lão già ngăn lại, lão chỉ cái xẻng vào thân hình nhỏ bé của Cẩu Tử và cười nói: “Thật là một loại phân bón tốt, đừng để lãng phí."

Đại Tráng dừng tay một chút, nhẹ nhàng đem Cẩu Tử bế lên, chậm rãi để vào hố, sau đó chết lặng đổ xương gãy trong túi vào đó, khi đổ xong rồi dùng xẻng lấp đầy đất phía trên.

Sau khi Đại Tráng làm xong liền từ bên ngoài trở lại trong thôn, các thôn dân nhìn thấy Đại Tráng, họ tiến lên chào hỏi một cách thân thiện, trò chuyện như trước.

“Đại Tráng, ngươi lại từ bên ngoài đã trở về a, có phải đi tìm vợ hay không a.”

“Đại Tráng thật là si tình, đi ra ngoài nhiều lần như vậy rồi còn muốn tìm vợ, ta thấy người vợ này tìm không thấy. A, Đại Tráng, Cẩu Tử nhà ngươi đâu? Sao Cẩu Tử không đi cùng ngươi?”

“Đại Tráng không nên để lạcCẩu Tử, Cẩu Tử sắp làm tư tế không thể có bất kì sơ suất gì, chúng ta đều mong Cẩu Tử nhanh lớn trở thành tư tế.”

“Cẩu Tử đâu Đại Tráng, hôm nay ngươi sao vậy, sao không để ý mọi người?” Bên đường, thôn dân đều cố vươn đầu tò mò hỏi.

Lúc trước Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi đã may mắn gặp được những người dân làng nhiệt tình như vậy.

Giọng nói Đại Tráng còn có chút nghẹn ngào, hắn khóc lóc nói: “Cẩu Tử tìm được mẹ, nó đã đi cùng mẹ rồi, Cẩu Tử không về được, Cẩu Tử của ta biến mất rồi……”

Thôn dân lập tức không vui, sôi nổi chỉ trích Đại Tráng.

“Đại Tráng cũng thật là, một đại nam nhân, một chút kiên cường không có, con trai bị người khác cướp đi rồi.”

“Sao Cẩu Tử lại có người cha như Đại Tráng, đúng là tạo nghiệt ”

“Đã kêu ngươi đừng ra ngoài mỗi ngày, vợ chạy còn chưa nói, bây giờ Cẩu Tử cũng chạy mất, chẳng phải chúng ta sẽ không có tư tế kế nhiệm sao?”

“Cẩu Tử cũng thật là, lúc trước đã đồng ý nói phải làm tư tế, bây giờ người chạy mất, sao Cẩu Tử lại hư như vậy, mất công chúng ta đối với nó tốt như vậy, cũng không biết nghĩ cho chúng ta.”

“Không có một chút lương tâm, đúng là con sói mắt trắng.”

“Mất công chúng ta tốt với nó như vậy , Cẩu Tử đúng là không ra gì, giống như mẹ nó, không tâm không phổi, xấu xa muốn chết!”

Đại Tráng mang mặt nạ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bất cứ khi nào thôn dân hỏi về Cẩu Tử, Đại Tráng đều nói Cẩu Tử đã bỏ đi cùng mẹ nó rồi, đáp lại hắn đều là từng tiếng chửi rủa.

Khi Đại Tráng về đến nhà, hắn đóng cửa lại, đầu tiên gào khóc sau đó bắt đầu một bên rơi lệ, một bên cầm lấy dao giết , đi tới chuồng lợn ở sân sau.

Lão tư tế nói, hôm nay vẫn muốn muốn giết một con lợn.

Sau khi xem toàn bộ quá trình ông lão ở đầu thôn đập chết Cẩu Tử, Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi lặng lẽ rời khỏi thôn, bọn họ thực sự muốn xem nhà của lão tư tế , xem lão ta rốt cuộc muốn làm gì, đặc biệt là ống tiêm có máu của Cẩu Tử, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi cảm giác rất dị thường.

Nhưng bây giờ bọn họ được giao nhiệm vụ không thể ở lại Vân Tiên ôn tuyền, nếu không sẽ có một số nhân tố ngoại lai dẫn đến tử vong, bọn họ cũng không muốn thử cảm giác mạo hiểm này.

Hơn nữa, nhiệm vụ chính của họ là bắt quỷ.

Sau khi Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi trở lại xe, Giang Bạch Vũ liền hỏi Vương Thánh Chi: “Lão tư tế là quỷ?”

Vương Thánh Chi gật đầu: “Đúng vậy, hắn là quỷ, đáng tiếc bây giờ chúng ta đã bị đá ra khỏi thôn, không phải  thôn dân Vân Tiên ôn tuyền, hơn nữa cho dù chúng ta biết, nhưng cũng không có chứng cứ, lão tư tế kia bây giờ vẫn là hình dạng con người, chúng ta không thể bắt hắn.”

Điều này cũng giống như nhiệm vụ  lần trước, bọn họ biết nam chủ nhân cũng là quỷ đội lốt người, nhưng bởi vì không có chứng cứ, nên bọn họ không có quyền bắt hắn.

Trước khi chứng cứ xuất hiện, bộ mặt thật của lão tư tế vẫn chưa bị vạch trần, điều này cho thấy nhiệm vụ của thế giới này vẫn đang tiếp tục,  cái này là nhiệm vụ của luân hồi giả , yêu cầu bọn họ phải tìm ra và giải quyết nó. Nếu bị người từ ngoài đến như họ can thiệp, cốt truyện của thế giới kinh dị sẽ đi theo hướng không mong muốn, không chỉ họ bị trừng phạt mà những con quỷ, luân hồi giả và NPC trong thế giới kinh dị này cũng sẽ bị liên lụy.

Nếu Giang Bạch Vũ đoán không sai, toàn bộ thôn dân Vân Tiên ôn tuyền sớm đã không phải là thôn dân ban đầu, chỉ có duy nhất ông lão là thôn dân thật sự của Vân Tiên ôn tuyền.

Mỗi một thôn dân Vân Tiên ôn tuyền đều đeo mặt nạ, cửa thôn còn lại là do lão ta ngồi giữ, lão khống chế được số lượng người trong thôn, mà những người từ ngoài đến, sẽ lấy mặt nạ lẫn vào trong thôn, do đó thay thế được một ít thôn dân trước đó.

Tất cả đều trong tầm mắt của lão tư tế, bởi vì chỉ có như vậy, Hà Thần mới có một dòng tế phẩm ổn định.

Mà hắn ở nơi này, khống chế được số lượng mặt nạ.

Boss lớn nhất Vân Tiên ôn tuyền vậy mà lại ở cửa thôn, Giang Bạch Vũ suy đoán những luân hồi giả khác cũng giống cậu, đều sẽ có ấn tượng tốt với ông lão ngồi ở cửa thôn, bởi vì ông lão này đối với mọi người rất thân thiện, hơn nữa còn nhắc nhở bọn họ không được đeo mặt nạ ở bờ sông, bằng không sẽ không thể tháo nó ra.

Đây cũng là việc tốt.

Đáng tiếc, việc tốt này bất quá cũng chỉ là hành động giả dối, đạo đức giả.

Nếu không phải nhìn thấy lão ta đánh chết Cẩu Tử không chút do dự, Giang Bạch Vũ vẫn sẽ có ấn tượng tốt với lão như lần đầu tiên.

Bây giờ cho dù những luân hồi giả khác có biết sự thật, họ cũng sẽ không thể chống lại ông lão này, bởi vì nhiệm vụ của những luân hồi giả là sống sót trong thế giới đáng sợ này trong ba mươi ngày .

Đây là một việc hết sức mâu thuẫn, nhưng như thế cũng cho thấy, mặc dù biết lão nhân này điều khiển hầu hết quỷ trong đây, nhưng thẳng đến khi nhiệm vụ kết thúc hắn vẫn phải tồn tại, bởi vì chỉ có lão ta ở đây thế giới này mới vận hành tiếp được.

“Buổi tối chúng ta quay lại xem, chúng ta phải nắm kĩ thời gian, khoảng ba giờ sáng chúng ta sẽ đi.” Lúc ấy đã là nửa đêm gần sáng nên ít luân hồi giả đi qua, sau nửa đêm ít người, tránh cho một số phiền phức không cần thiết.

Vương Thánh Chi: “Chỉ có thể như thế.”

Đêm tối buông xuống, Vân Tiên ôn tuyền giống như bị kéo bởi một bức màn đen không thể nhìn thấy ánh sáng.

Sau khi trưởng thôn đi tuần tra gõ cửa từng gia đình xác nhận nhân số trong từng gia đình, cuộc tuần tra kết thúc.

Sau khi tuần tra xong, một vài bóng người chui ra khỏi cửa sổ của một số nhà trong làng, một số bóng này đến nhà thôn dân ăn trộm mặt nạ, một số đến nhận mặt nạ, một số thì đi tới bờ sông.

Tóm lại, vào buổi tối Vân Tiên ôn tuyền rất náo nhiệt.

Những người mỗi ngày đến cửa thôn nhận mặt nạ thực chất chỉ là một nhóm người, bọn họ thật sự dựa theo yêu cầu nhiệm vụ tới, tránh xa 2 điều nguy hiểm đằng sau, thành thành thật thật tới cửa thôn nhận mặt nạ.

Đã liên tục nhận mặt nạ trong ba ngày, mặc dù những người này đã ngụy trang , nhưng mỗi lần tới cửa thôn nhận mặt nạ, trong lòng mỗi người đều yên lặng mà biết có bao nhiêu người.

Cho dù không ở dưới cây hòe kiểm tra nhân số, nhưng cũng sẽ tìm một chỗ trốn đi, lặng lẽ nhìn từng người từng người một.

Ban đêm Vân Tiên ôn tuyền tuy tối tăm, nhưng mọi người đều đeo kính nhìn đêm, hơn nữa buổi tối trong thôn đã không còn sượng khói mù mịt như ban ngày, tầm nhìn vẫn rất tốt.

Trong đêm đầu tiên của nhiệm vụ, số người đến cửa thôn để nhận mặt nạ là 27 người. Ngoại trừ một người bị dùng làm tế phẩm trong ngày, hai người khác có thể đã thiệt mạng.

Đây là suy đoán của nhóm luân hồi giả, dù sao mới là ngày đầu tiên thực hiện nhiệm vụ, không cần phải mạo hiểm như vậy.

Đêm thứ hai của nhiệm vụ, có 23 người đến cửa thôn để nhận mặt nạ, ban ngày, một luân hồi giả bị đồng bọn chỉ ra trở thành tế phẩm, hai luân hồi giả khác cũng bị gi.ế.t.

Bây giờ là đêm thứ ba của nhiệm vụ, có 14 người đến cửa thôn nhận mặt nạ, con số này đột nhiên giảm xuống khiến rất nhiều luân hồi giả kinh hãi, chẳng lẽ rất nhiều luân hồi giả bắt đầu hành động và đã thành công bắt được Hà Thần?

Ngoại trừ một luân hồi giả hôm nay thành tế phẩm thì còn có 8 người không đến nhận mặt nạ, những luân hồi giả khác cảm thấy điều này có chút bất thường, nói chung, nhiệm vụ này vẫn chưa kết thúc, không có khả năng lập tức chết nhiều người như vậy.

Không đến cửa thôn nhận mặt nạ đồng nghĩa là những người này có thể đã lấy được mặt nạ vĩnh viễn, bọn họ không cần mỗi ngày đến cửa thôn lấy mặt nạ làm từ lá cây hòe.

Suy đoán này khiến rất nhiều luân hồi giả trong lòng thấy ngứa ngáy khó chịu.

Tại sao bọn họ phải thành thành thật thật làm nhiệm vụ 1 cách như vậy, trực tiếp đi trộm một cái hoặc tới bờ sông nhặt một cái là tốt rồi, có thể đỡ được nhiều phiền phức.

Cũng có không ít luân hồi với tâm lý thành thục đều đã làm rất nhiều huấn luyện trước khi tiến vào thế giới luân hồi, cũng ở diễn đàn thấy được rất nhiều kinh nghiệm từ tiền bối, ở trong thế giới kinh dị, chớ đi lối tắt, một khi lựa chọn lối tắt, chắc chắn phải chịu rủi ro nguy hiểm còn cả phản phệ mà thế giới đó mang lại.

Vì thế trong số 14 người còn lại, có người vững vàng như lão cẩu, tiếp tục làm nhiệm vụ một cách thành thật, ban ngày giả làm thôn dân, ban đêm túc trực ở cửa thôn để nhận mặt nạ.

Cũng có một số người nghĩ đến việc tối mai sẽ ra bờ sông dự định nhảy vũ điệu hiến tế đã học được từ vị tư tế già kia nhờ Hà Thần trả lời câu hỏi của mình, còn có người tới bờ sông muốn tìm chút của hời.

Về phần tám người không đến cửa thôn lấy mặt nạ, lý do họ không đến không phải là họ không muốn đến mà là họ không thể đến được.

Ngoại trừ một người thay thế Cẩu Tử bị đánh chết, bảy người còn lại đã tới bờ sông.

Sau khi trưởng thôn tuần tra xong, bọn họ lẻn ra ngoài từ cửa sổ, bảy người này có ý đồ rõ ràng, chính là muốn ra sông tìm của hời, hy vọng nhặt được một hai chiếc mặt nạ của Hà Thần.

Bảy người này được chia thành hai nhóm, một nhóm là nhóm hai người, nhóm còn lại là nhóm năm người.

Hai nhóm đi đến bờ sông trước, khi tới bờ sông họ liền nhìn thấy một chiếc mặt nạ có màu sắc khoa trương của Hà Thần ở bờ sông, chiếc mặt nạ kia liền cứ như vậy lẳng lặng nằm bên bờ sông, theo từng đợt dòng sông di chuyển nó dần dần trôi lại gần bờ, cuối cùng dừng lại ở một vũng nước cạn như thể bị mắc cạn.

Hai người thấy được mặt nạ đều vui sướng muốn có được mặt nạ này, bọn họ liền đứng bên bờ sông bàn bạc phân chia quyền có được chiếc mặt nạ, chưa kịp quyết định thì đã bị con quỷ luôn chờ chực dưới sông kéo xuống đáy nước.

Máu đỏ tươi quay cuồng trên sông một hồi, hai da mặt nạ mang theo tơ máu □□ trôi nổi lên, rất nhanh trôi vào bên sông, 2 khuôn mặt biểu tình thống khổ giãy dụa cuối cùng bình tĩnh bị thay thế bằng họa tiết khoa trương đáng sợ của Hà Thần.

Một lúc sau, bên bờ sông xuất hiện ba chiếc mặt nạ Hà Thần.

Đội ngũ năm người chính là năm người hôm qua tới sông, bọn họ tự coi mình là nhóm người được chọn, sau khi đánh cắp thành công mặt nạ của năm thôn dân, lòng tự tin của bọn họ đã bị thổi phồng lên đến cực điểm.

Sau khi lấy được mặt nạ của thôn dân đêm qua, họ đợi bình minh đeo mặt nạ lên mặt và phát hiện ra rằng họ đã có thân phận mới, những ngôi nhà vẫn như cũ, nhưng địa điểm đã thay đổi, số nhà cũng thay đổi, họ trở thành thôn dân Vân Tiên ôn tuyền, những thôn dân thực sự.

Chính mình cũng coi như là NPC thôn dân.

Nhóm năm người không hề biết ý nghĩa thực sự của việc trở thành thôn dân sau khi trộm mặt nạ của dân làng và đeo mặt nạ lên mặt, họ chỉ biết rằng sau khi trở thành thôn dân, họ có một bộ trang phục mới, mỗi người có một cái tên rất thổ , hình dáng cơ thể cũng thay đổi, họ hòa nhập với thôn dân ở đây, hàng ngày trồng một ít rau, ra sông cúng bái Hà Thần, thế là xong.

Bọn họ không trở thành tế phẩm.

Điều này thực sự tuyệt vời.

Năm người đều vui vẻ.

Đặc biệt khi nhìn thấy những luân hồi giả bị dùng làm tế phẩm, trong lòng bọn họ thầm vui mừng, may mắn thay bọn họ đã thoát khỏi số phận đau buồn này, không còn phải lo lắng bị chỉ ra nữa, bởi vì bọn họ không còn nằm vào phạm vi tế phẩm.

Vào ban đêm, họ lại muốn vào thôn để trộm mặt nạ.

“Vẫn là thôi đi, chúng ta đã trộm năm cái, ngày hôm qua đã khiến cho nhiều người tức giận. Nếu chúng ta tới vào đêm nay, những thôn dân này nhất định sẽ cảnh giác với chúng ta, đợi hai ngày nữa bọn họ thả lỏng cảnh giác, sau đó đi cũng không  muộn .” Có người bình tĩnh phân tích.

“Cũng đúng, vậy chúng ta trước đến bờ sông xem sao, xem có thể nhặt được chỗ hời nào không, nếu có thể nhặt được mặt nạ Hà Thần vậy thì tốt rồi, khen thưởng nhiệm vụ lần này chúng ta sẽ có. Đợi từ bờ sông trở về, chúng ta liền tới cửa thôn nhận mặt nạ để người khác nghĩ rằng chúng ta không có được mặt nạ Hà Thần, làm những người khác thả lỏng cảnh giác, như vậy chúng ta mới có thể đục nước béo cò.”

“Đúng đúng, muộn thanh phát đại tài! Hắc hắc hắc ~”

(Người Trung Quốc có câu nói "muộn thanh phát đại tài", ý muốn nói, đôi khi, im lặng, không khoa trương là một cách để bảo vệ lợi ích của bản thân, đối với những việc chưa biết trong tương lai, tốt nhất đừng nên hỏi đông hỏi tây, cứ tiếp tục âm thầm nỗ lực là được. Dịch ra nghĩa Việt như kiểu: "Làm việc trong im lặng")

“Hắc hắc hắc ~”

Năm người này cho rằng kế hoạch của mình rất tỉ mỉ, đều xem nhẹ người khác, nhưng họ không biết rằng xét đến chỉ số thông minh của người thường thì những người luân hồi khác cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên họ cũng nghĩ đến được.

Chỉ số thông minh không khác nhau mấy, thậm chí còn có xu hướng hơi tiêu cực, cư nhiên còn muốn tính kế người khác, có thể nói là chính là si tâm vọng tưởng.

Nhóm năm người lấy tâm thế đi tìm kho báu tới bờ sông.

Mà ở bên ngoài thôn, Giang Bạch Vũ - người đang ngừng xe ở ngã rẽ ước chừng thời gian, chuẩn bị vào thôn bắt đầu hành động.

“Tối hôm qua bộ dáng của anh đã bại lộ, con quỷ dưới sông khẳng định đã nhớ kỹ bộ dáng của anh, không thể để anh lại làm mồi nhử.” Giang Bạch Vũ khẳng khái nói: “Cho nên, đêm nay tôi sẽ làm mồi nhử.”

Vương Thánh Chi có chút chần chừ.

Hắn biết  thể lực của NPC bên người này, ngoại trừ hai đạo cụ hay dùng ra, năng lực cơ thể không đạt tiêu chuẩn, chỉ ở mức rất trung bình.

Con quỷ dưới sông mạnh đến nhường nào, Vương Thánh Chi đã từng trải qua.

Cho nên lúc Giang Bạch Vũ đề nghị  như vậy, Vương Thánh Chi trong lòng có chút lo lắng, nếu vận khí NPC xui xẻo, rất có thể thể sẽ bị nó kéo xuống nước cắn nuốt rồi bỏ mạng.

Con quỷ sau khi lên bờ sức lực cũng rất kinh người, nếu ở trong nước nhất định sẽ càng mạnh hơn.

Hắn còn chưa xoát xong hảo cảm, nếu NPC chết ở trong thế giới này, hắn - một người hỗ trợ  NPC bắt quỷ, có thể có kết cục tốt sao?

Vương Thánh Chi cảm thấy đề nghị của NPC  rất không đáng tin cậy.

Tuy rằng lý do NPC nói rất đầy đủ, cũng có thể thuyết phục hắn, nhưng NPC này giống như không hiểu rõ về thực lực bản thân.

“Vẫn để tôi đi, con quỷ này rất mạnh, nếu nó thật sự kéo cậu xuống nước, tôi muốn cứu cậu sẽ có chút phiền toái.”

Giang Bạch Vũ nói thêm: “Vậy nếu như anh tiếp tục làm mồi nhử, quỷ trong sông không cắn câu, đêm nay chẳng phải đi một chuyến vô ích sao?"

Vấn đề này khiến cho Vương Thánh Chi á khẩu không trả lời được.

Con quỷ dưới sông hẳn là đã nhận ra hắn, hơn nữa che giấu tất tốt, rất có thể chính là vào lúc bọn họ bên bờ thảo luận kế hoạch đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ nên mới chậm chạp không cắn câu.

Nếu đêm nay bọn họ còn không bắt được quỷ, như vậy đêm mai lại phải đi, hơn nữa còn phải đối mặt với ngoại lực tử vong, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn nữa.

Vương Thánh Chi suy nghĩ một chút rồi nói với NPC: “Chúng ta sẽ tùy theo tình huống mà hành động, đến bờ sông chúng ta sẽ cố gắng không nói chuyện, đến lúc sẽ ra tay. Còn về phần ám hiệu chúng ta sẽ giải thích ám hiệu trên đường đến đó.”

Sau khi thảo luận xong, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi liền sử dụng đạo cụ nhìn đêm và áo choàng tàng hình.

Ba con quỷ vẫn bị trói chặt trên ghế, tới buổi tối tinh thần và cơ thể được hồi phục, hơi thở cũng không còn thoi thóp, chúng nó đều nghe được NPC cùng luân hồi giả này nói chuyện với cách bắt quỷ như thế nào.

Trong lúc đó còn đề cập tới một ít thông tin bí mật.

Tỷ như, dùng lưới bắt họ, sau đó dùng dây thừng trói chặt cổ để tránh gây ra tiếng động và buộc chúng như buộc con cua, thậm chí NPC cùng luân hồi giả này còn ở ngoài chặt mấy cái cây rồi mài nhọn 2 đầu của đoạn cây, mỗi cái đều to bằng cánh tay thô, dài 30 cm.

“Đem cái này nhét thẳng vào trong miệng chúng, chúng cũng chỉ có thể duy trì một động tác há miệng, sẽ không dám gào rống, sau đó chúng ta có thể lặng lẽ ra thôn, không khiến cho thôn dân chú ý.”

Đây cũng là đề nghị của Giang Bạch Vũ ,  ngày hôm qua bọn họ đã khiến cho luân hồi giả chú ý nên đá bọn họ ra khỏi nhiệm vụ, những thôn dân này không muốn nhìn thấy quỷ bị bắt đi, nếu lại  chọc giận thôn dân, những thôn dân này có thể tập thể □□tấn công bọn họ không?

Giang Bạch Vũ không dám đoán.

Bản chất con người là một thứ rất đáng sợ, bất luận là việc gì nó đều chịu không thể kìm nén được.

Cho nên cậu cảm thấy, vẫn nên kín đáo một chút, bọn họ sẽ âm thầm bắt quỷ, rồi lại âm thầm quay lại.

Ba con quỷ nghe những lời này chỉ cảm thấy đau muốn chết, dù chúng nó chỉ là nghe lén nhưng cảm thấy cảnh tượng đó rất mãnh liệt, chúng thậm chí còn cảm nhận thấy đau đớn, nếu chúng thật sự bị nhét cây vào trong miệng....thật đau đớn.

NPC này thật nham hiểm!

Điều đáng sợ hơn nữa là luân hồi giả kia còn đồng ý.

Đây là cái tổ hợp xấu xa gì vậy?!

Bây giờ luân hồi giả đều ăn cây táo rào cây sung nhiều như vậy? Hợp tác với NPC không nói đến, còn liên thủ cùng nhau đối phó với quỷ, nghiễm nhiên không xem quỷ là người mà đối xử.

Mặc dù, chúng thực sự không phải là con người.

Nhưng làm một luân hồi giả, ngươi phải biết rằng, ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy, đại lão cấp cao lại càng phải giác ngộ hơn, thành thật làm nhiệm vụ không được sao? Vì cái gì muốn liên thủ với dãy số liệu bên trong vô hạn luân hồi như vậy?

Không ngờ trong những luân hồi giả lại có nhân vật như này, quả thực chính là đáng buồn a.

Ba con quỷ đối Vương Thánh Chi tràn đầy phẫn nộ, chúng nó cảm thấy luân hồi giả cấp cao Vương Thánh Chi này chính là phản đồ, nội gian, là chó săn của vô hạn luân hồi , bọn họ vốn cùng là luân hồi giả, nhưng bây giờ luân hồi giả này lại trực tiếp nhắm vào chúng nó.

Ở thế giới kinh dị trước đó, quỷ là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ, luân hồi giả nhìn thấy quỷ sẽ tránh xa, cũng rất ít người có thể giết được quỷ, hầu hết quỷ quái trong phó bản đều giống như những BOSS lớn, rất khó đánh bại. Ngẫu nhiên bị đánh chết cũng có nghĩa là nhiệm vụ sớm kết thúc, luân hồi giả đã tìm được tin tức mấu chốt, tìm thấy nhược điểm của chúng, lúc này mới giải quyết đám quỷ.

Thế giới kinh dị, quỷ đều sẽ không chết.

Hiện tại, chúng không còn giá trị……

Hai con quỷ trong xe đem ánh mắt hướng vào một con quỷ khác, chính là con quỷ này, đêm qua nó gầm rú lên, vùng vẫy liên tục cố gắng trốn thoát nên gây ra rất nhiều tiếng động.

Bây giờ chúng nó im lặng thương tiếc cho đám quỷ sắp bị bắt.

Con quỷ kia: “……”

Bị bắt mà muốn chạy trốn là sai sao?

Còn việc liên lụy đến đồng bạn khác, vấn đề này nó cũng không nghĩ tới a, ai mà đoán được sẽ có NPC vào trong phó bản bắt quỷ, nó còn không nhận được thông báo này……

Nó cũng chỉ là 1 con quỷ đáng thương thôi.

Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi xuất phát, khóa xe rồi đi về phía thôn làng rất nhanh liền tới trước cửa thôn, một người một NPC không hề giao lưu, trên đường đi im lặng giải thích ám hiệu.

Dưới gốc cây hòe lớn tuổi to lớn, gió thổi trên lá cây phát ra tiếng xào xạc.

Giang Bạch Vũ nhìn thấy trên cây có mấy chiếc lá rơi xuống, xem ra cũng không ít, đủ bảy tám lá, lão nhân cong eo, chậm rì rì đem những cái lá nhặt lên, rồi đi tới trước bàn nhỏ thấp cầm lấy bút, ở trên mặt lá cây tô vẽ.

Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi thấy một màn như vậy đồng thời nghĩ, chẳng lẽ tối nay có nhiều người luân hồi giả chết bên sông như vậy sao?

Tại sao đột nhiên có nhiều người chết như vậy, số lượng quỷ tăng lên hay quỷ thăng cấp?

Mặc kệ suy đoán nào, cả hai đều bất lợi cho họ.

Nghĩ đến đêm nay bản thân làm mồi nhử, Giang Bạch Vũ liền có cảm giác mình muốn hẹo tới nơi.

Nhưng những lời này là do cậu nói, cho dù có quỳ cũng phải phải hoàn thành.

Một người một NPC đi về hướng thôn, cho đến khi tới sông, trong khoảng thời gian này, một người và một NPC đều bình yên, tạm thời không phát sinh việc gì ngoài ý muốn.

Khi đến bờ sông, Giang Bạch Vũ bọn họ liền nhìn thấy trên đỉnh đình ven sông có một lò than đang bốc khói, chắc chắn có người đến bờ sông vào ban đêm múa điệu hiến tế để Hà Thần trả lời câu hỏi của hắn ta.

Ngoài ra còn có rất nhiều mặt nạ Hà Thần bên sông, những chiếc mặt nạ này khá nhiều, nằm lặng lẽ bên bờ sông, màu sắc khoa trương, bề ngoài rất xấu xí, bọn họ đeo mắt kính nhìn đêm nên thấy rất rõ ràng, một màn này đánh rất lớn vào thị giác.

Giang Bạch Vũ đứng bờ sông  trong chốc lát, bọn họ không chỉ thấy được mặt nạ trong sông , mà ở bên bờ sông có một ít tứ chi cùng quần áo bị xé nát, còn có những dấu chân hỗn loạn cùng vết máu tươi cực kì đáng chú ý.

Bên bờ sông, máu tươi tung tóe, nhuộm đỏ cả 1 vùng sông rộng, có thể tưởng tượng, đêm qua cảnh tượng ở đây thảm thiết cỡ nào.

Bờ sông có tám mặt nạ, ngoại trừ mặt nạ từ tế phẩm vào ban ngày, thì còn có bảy cái, vậy xem ra, đêm qua đã có bảy luân hồi giả bị giết ở bờ sông, trở thành tế phẩm của quỷ.

Tình cảnh bờ sông nồng nặc mùi máu me, Giang Bạch Vũ không thích cảnh tượng này, cậu muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, cậu liền thủ thế với Vương Thánh Chi hướng về bờ sông.

Cậu sẽ đi làm mồi nhử.

Sau khi thủ thế xong, Giang Bạch Vũ liền cởi đạo cụ ẩn thân trên người, Vương Thánh Chi lấy ra một sợi dây thừng buộc một chân của mình lại, đề phòng trường hợp Giang Bạch Vũ bị quỷ cắn kéo xuống nước, hắn có thể nhanh chóng túm cậu lại. Giang Bạch Vũ chậm rãi đến gần bờ sông, rồi cẩn thận ngồi xổm xuống, duỗi tay lấy những cái mặt nạ đó.

Lúc lấy mặt nạ, ánh mắt Giang Bạch Vũ dán chặt vào dòng sông.

Những chiếc mặt nạ lần lượt được nhặt lên, có sáu con quỷ ẩn dưới sông, năm con trong số chúng tụ tập lại với nhau, rõ ràng là một nhóm, năm con này ngay lúc nhìn thấy có người lại tới bờ sông nhặt mặt nạ liền từ dưới đáy nước nổi lên, ẩn mình dưới mặt nước, tiến lại gần người trên bờ sông kia.

Năm con quỷ này đêm nay đã bắt được tám con mồi, thu hoạch được không ít, nhiệm vụ do vô hạn luân hồi giao cho bọn họ đã hoàn thành, bọn họ đã vượt qua chỉ tiêu nhiệm vụ, sẽ thu được đạo cụ hiếm có .

Ví dụ như: Thẻ hồi sinh.

Cái này làm cho mấy con quỷ rất kích động.

Đây chính là một tấm thẻ hiếm, cực kì hiếm.

Hơn nữa, chúng nó phát hiện nhiệm vụ lần này rất đơn giản, tuy rằng biến thành quỷ xấu xí, ghê tởm, làm người chán ghét, nhưng thực lực của bản thân lại trở nên mạnh mẽ hơn, săn lùng luân hồi giả đơn giản dễ như trở bàn tay, quá dễ dàng.

Sáng hôm qua, sau khi năm con quỷ xuống sông, họ phát hiện dưới đáy sông còn có một con quỷ khác, lúc đầu họ cũng nghi ngờ liệu con quỷ này có phải là nhân vật cường đại nào đó hay không, nhưng sau đó họ phát hiện ra con quỷ này suốt ngày trốn dưới bùn rất ít ra ngoài, tùy tiện ra ngoài cũng là thư giãn cơ thể một chút , sau đó lại giấu mình ở nước bùn.

Chính là một tên ngốc.

Lúc có tế phẩm bị thả xuống hay bờ sông có luân hồi giả xuất hiện, con quỷ kia cũng không tranh giành, chỉ trừng to một đôi mắt xấu xí nhìn, biểu tình ngây ra như chết lặng, ngây ngốc ngơ ngác, chúng nó biết, đây là một con quỷ đầu óc có vấn đề.

Từ khi nào trong thế giới kinh dị lại xuất hiện mặt hằng này vậy.

Bây giờ đúng là loại người nào cùng đều có thể tiến vào vô hạn luân hồi, chậc chậc.

Năm con quỷ nghĩ không ra, chúng nó cũng không muốn nghĩ, lúc này con mồi của bọn nó xuất hiện, tập thể bọn nó liền hành động.

Bắt đầu săn mồi!

Con quỷ ẩn trong bùn lộ một mắt, hờ hững nhìn tất cả những điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro