Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngô…”
Mộc Miên đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn lấy.
Cô mở to hai mắt nhìn, ngơ ngẩn mà nhìn gương mặt phóng đại trước mắt này.
Làn da trắng nõn nhìn không thấy một lỗ chân lông, lông mi thật dài chớp chớp, đảo qua trên da mặt mang theo một trận tê dại.
Môi thấm ướt mà lại nóng bỏng.
Cô tăng lực độ trong tay, khép mắt lại đem chính mình hướng trong lòng ngực của anh hãm sâu vào.
Lâm Mộ An buông cô ra, người lúc trước còn đang lải nhải giờ phút này an tĩnh rúc vào trước ngực anh, lông mi run rẩy, gương mặt ửng đỏ, sắc môi diễm lệ. 
Anh nâng cằm cô lên, nhịn không được lại nhẹ mổ một ngụm.
Sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà dắt tay cô, kéo qua cô bên cạnh người cầm lấy hành lý, đi về phía trước.
“Cậu nhớ mình sao…”
Phía sau truyền đến thanh âm mềm mại, mang theo một tia dò hỏi thử đặt câu hỏi, Lâm Mộ An không có trả lời cô, chỉ là nắm chặt tay cô.
Lên xe taxi, Mộc Miên đọc địa chỉ, sau đó ở phía sau bắt lấy anh tay thưởng thức.
“Tay cậu so với mình to hơn nhiều ——”
Tay Mộc Miên dán ở lòng bàn tay anh, một bàn tay thon dài, một bàn tay ngắn nhỏ, tay cô nằm ở lòng bàn tay anh, hoàn toàn bị che khuất, giống như một tiểu hài tử và đại nhân.
Lâm Mộ An rũ mắt, nắm chặt ngón tay, mạnh mẽ mà bao bọc lấy cô.
“Không đi đàn dương cầm thật là đáng tiếc…”
Mộc Miên tự lẩm bẩm.
Trong mắt Lâm Mộ An hiện lên một mạt trầm tư.
Xe dừng lại ở cửa tiểu khu, Lâm Mộ An mở cốp xe ra, đem hành lí của cô xách ra, ban đêm thực an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất.
Mộc Miên lấy chìa khóa ra mở cửa, ấn trên chốt mở tường, toàn bộ phòng khách nháy mắt chiếu vào trong mắt. 
Bên trong bày biện đều là gia cụ gỗ thô màu sắc vàng nhạt, sô pha có hoa văn thanh nhã, mặt trên có mấy cái gối ôm hình vuông đủ mọi màu sắc.
Phía trước là một bàn trà bằng gỗ hình tứ giác, bên trên cắm hoa khô, phía dưới là tấm khan trải bàn màu trắng.
Bên trong thơm ngát.
Mộc Miên khom lưng từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một đôi dép lê, đặt ở dưới chân anh.
Lâm Mộ An cúi đầu, dép lê cũng là dép vải bông màu vàng có chấm bi, nhìn qua mềm mại thoải mái, rất giống cảm giác ở nhà.
“Của ba mình.”
Cô cười giải thích.
Lâm Mộ An gật gật đầu, trầm mặc thay giày. Mộc Miên lập tức kéo anh đi vào trong phòng của mình.
Vách tường màu trắng, cùng gia dụng bằng gỗ thô, trên giường được trải bộ chăn mềm màu sắc đơn giản. Bàn học có chút hỗn độn chen chúc, để rất nhiều sách bài tập cùng sách vở khác.
Cũng là phong cách trang hoàng giống nhau, ngắn gọn tươi mát, chỉ là nhiều hơn một ít thú bông mà nữ sinh hay thích, tăng thêm vài phần cảm giác của thiếu nữ.
Rất giống cô.
“Cậu ngồi ở đây, mình thu thập hành lý một chút, nhanh lắm!”
Mộc Miên ấn bờ vai của anh ngồi xuống ở trên giường, sau đó lập tức mở hành lý ra ngồi xổm trên mặt đất đem đồ vật từng cái lấy ra.
Mộc Miên lấy chìa khóa ra mở cửa, ấn trên chốt mở tường, toàn bộ phòng khách nháy mắt chiếu vào trong mắt. 
Bên trong bày biện đều là gia cụ gỗ thô màu sắc vàng nhạt, sô pha có hoa văn thanh nhã, mặt trên có mấy cái gối ôm hình vuông đủ mọi màu sắc.
Phía trước là một bàn trà bằng gỗ hình tứ giác, bên trên cắm hoa khô, phía dưới là tấm khan trải bàn màu trắng.
Bên trong thơm ngát.
Mộc Miên khom lưng từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một đôi dép lê, đặt ở dưới chân anh.
Lâm Mộ An cúi đầu, dép lê cũng là dép vải bông màu vàng có chấm bi, nhìn qua mềm mại thoải mái, rất giống cảm giác ở nhà.
“Của ba mình.”
Cô cười giải thích.
Lâm Mộ An gật gật đầu, trầm mặc thay giày. Mộc Miên lập tức kéo anh đi vào trong phòng của mình.
Vách tường màu trắng, cùng gia dụng bằng gỗ thô, trên giường được trải bộ chăn mềm màu sắc đơn giản. Bàn học có chút hỗn độn chen chúc, để rất nhiều sách bài tập cùng sách vở khác.
Cũng là phong cách trang hoàng giống nhau, ngắn gọn tươi mát, chỉ là nhiều hơn một ít thú bông mà nữ sinh hay thích, tăng thêm vài phần cảm giác của thiếu nữ.
Rất giống cô.
“Cậu ngồi ở đây, mình thu thập hành lý một chút, nhanh lắm!”
Mộc Miên ấn bờ vai của anh ngồi xuống ở trên giường, sau đó lập tức mở hành lý ra ngồi xổm trên mặt đất đem đồ vật từng cái lấy ra.
“Mì này… Cậu như thế nào làm được…”
“A ——”
Mộc Miên nghiêng đầu cười, mi mắt cong cong.
“Trên mạng có hướng dẫn, cái này có phải hay không ăn siêu ngon! Mình nghiên cứu đã lâu mới thành công đấy!”
Trong lòng tức khắc bình tĩnh lại.
Lâm Mộ An khóe miệng xuất hiện một độ cung nhợt nhạt, thanh âm anh thực nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
“Ân, ăn rất ngon…”
Mộc Miên dừng động tác lại, nhìn chằm chằm nụ cười khó có thể thấy kia, bỗng nhiên phát giác, chính mình nhiều ngày nỗ lực như thế, đều là đáng giá.
Cô cười nói: “Vậy cậu ăn nhiều một chút! Tới, thử xem cái vịt nướng này …”
.
Hôm sau.
Mộc Miên lại lần nữa xuất hiện ở trước của nhà anh vào sáng sớm, Lâm Mộ An bỗng nhiên có loại ảo giác dường như đã qua mấy đời.
Anh đẩy cửa ra nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh màu lam, hoảng hốt một lát.
Sau đó mới chậm rãi đi qua.
Tiếp nhận bữa sáng trong tay cô, hai người một bên cắn ống hút, một bên gặm bánh mì.
Lâm Mộ An quét mắt nhìn cái hộp trong tay cô, trong lúc lơ đãng mở miệng.
“Cậu không phải ngại nó khó uống sao?”
“Đúng rồi, chính là lần trước hương vị trong miệng cậu mình phi thường thích.”
“Cho nên đột nhiên yêu nó.”
Mộc Miên nhìn anh nghiêm trang mà vui đùa lưu manh.
Lâm Mộ An yên lặng ngừng câu chuyện.
Hai người cùng đi vào phòng học, Mộc Miên ngồi xuống, liền nhìn thấy người bên cạnh nọ hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm chính mình.
“Lại mọc ra cái tin đồn gì?”
“Miên Miên, cậu thật là nữ thần của mình!” Phương Vân kích động mà kêu lên.
Thanh âm hơi lớn, bốn phương tám hướng đều dời mắt lại đây không ít, Mộc Miên có chút xấu hổ nhìn về phía người nào đó, quả nhiên, anh quét mắt qua bên này, lại nhanh chongs thu hồi ánh mắt.
“Nhỏ giọng chút!” Cô nhíu nhẹ mày.
“Mấy ngày nay Trình Thanh đều là một bộ dáng muốn chết không muốn sống, Tề Minh mỗi lần lại đây tìm cô đều là bày ra một gương mặt mẹ kế, kết quả chưa nói được mấy câu liền tán gẫu không nổi nữa ——”
“Miên Miên, cậu cũng không biết mình có bao nhiêu vui vẻ đâu!” Phương Vân vỗ tay hoan hô.
Tề Minh chính là học trưởng Phương Vân yêu thầm kia.
Mộc Miên âm thầm ở trong lòng trợn trắng mắt.
“Cậu vui vẻ liền tốt.”
Cô nhéo nhéo gương mặt hung phấn đắc ý kia củaPhương Vân, nhướng mày trả lời.
.
Chiều nay tiết cuối là thể dục.
Trong lớp mọi người đều rất hưng phấn, khó được còn có hưởng thụ đãi ngộ của tiết thể dục, khó được hôm nay không có lão sư khác lại đây chiếm giờ.
Còn khó có được gặp thời tiết tốt, mặt trời lên cao, độ ấm thích hợp.
Bên ngoài là trời xanh mây trắng, thanh thanh mặt cỏ, đường băng hồng bạch, sân bóng rổ to rộng, thấy thế nào đều so với phòng học tử khí trầm trầm kia tốt hơn nhiều.
Một đám học sinh phảng phất như bị nhốt ở phòng học lâu ngày được thoát ra khỏi lồng chim nh liền ríu rít, vui vẻ nhảy nhót.
Mộc Miên kéo Từ Tĩnh, chậm rì rì hướng sân thể dục đi đến.
Hai người từng người chia sẻ việc vặt gần đây, trò chuyện bát quái, đàm luận phim đang hot, ngẫu nhiên rũ mi cười nhạt, phảng phất có nói cũng không xong nói.
Tiếng chuông vào học vang lên không lâu, lão sư thể dục liền tới đây, sau xếp xong đội ngũ rồi cho bọn họ chạy 800 mét, liền tuyên bố tự do hoạt động, bạn học trong lớp tức khắc lập tức giải tán.
Tốp năm tốp ba kết bạn đánh cầu lông, bóng bàn, bóng rổ, hoặc là ngồi ở trên mặt cỏ nói chuyện phiếm, ở đường chạy tản bộ, cũng có số rất ít người lựa chọn trở lại phòng học.
Mộc Miên lập tức ở trong đám người tìm kiếm Lâm Mộ An.
Anh một mình một người ngồi ở bậc thang cao cao của sân bóng rổ, hờ hững nhìn phía dưới.
Cái loại này cảm giác quen thuộc lại tới nữa, phảng phất là tự do ở ngoài thế gian, mắt lạnh nhìn muôn nghìn chúng sinh này đó.
Mộc Miên trong lòng nhảy dựng, lập tức đi qua. 
Cô ngồi vào bên người anh, cũng không nói lời nào, cứ như vậy bồi anh an tĩnh nhìn đồng học từng người hoạt động phía dưới, trong không khí phảng phất hơi thở an bình cùng yên lòng, làm người vô cùng thoải mái.  
“Ai, Tịn Tĩnh, cậu xem hai người bọn họ, có phải hay không cảm giác càng ngày càng giống một đôi.”
Lâm Lệ dừng tay lại, nhìn Từ Tĩnh đối diện giơ giơ cằm lên ý bảo, Từ Tĩnh quay đầu lại.
Trên bậc thang cao cao, hai người sóng vai ngồi ở trên, mặc cùng đồng phục màu lam bạch, sau lưng là trời xanh mây trắng.
Có loại cảm giác nói không nên lời.
Cô hơi cười cười: “Đúng nha, rất giống.”
“Chúng ta tiếp tục.”
Từ Tĩnh quay đầu lại, nụ cười trên mặt mở rộng, giơ cây vợt trong tay lên, đem vừa rồi cái tiểu nhạc đệm kia để ở sau đầu.
Dũng khí của Mộc Miên các cô vĩnh viễn đều không thể có được, cho nên cô có thể đạt đến khát vọng của người khác, cũng là đương nhiên.
Không biết qua bao lâu, Mộc Miên mới nhẹ nhàng mở miệng: “Lâm Mộ An.”
Cô tầm mắt vẫn như cũ là nhìn chăm chú vào phía trước, sườn mặt ôn hòa, phảng phất một tiếng gọi nhẹ vừa rồi kia chỉ là ảo giác của anh, Lâm Mộ An không có mở miệng, lại đem lực chú ý phóng tới trên người người bên cạnh nọ.
“Cậu biết đánh bóng rổ không?” Cô rốt cuộc nghiêng đầu, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm anh, trên gương mặt trắng nõn không có một tia cảm xúc, ngữ khí thập phần bình tĩnh.
“Không biết.”
Anh nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Mộc Miên lại nháy mắt cười vô cùng rực rỡ, giống như hoa đỗ quyên nở rộ đầy khắp núi đồi vào tháng ba.
Cô nhẹ nhàng bắt được bàn tay của anh chống ở bên người, nắm bàn tay dài trắng nõn mảnh khảnh kia hơi lắc lắc, ngữ khí mang theo một tia làm nũng.
“Mình dạy cho cậu được không?”
Thanh âm mềm mại nguyên bản giờ phút này mềm mỏng đến kỳ cục, nhè nhẹ hướng lỗ tai toản, ở giũa truyền đến xúc cảm ấm áp, làn da mềm mại dán ở lòng bàn tay anh.
Lâm Mộ An nghĩ.
Anh hẳn là nên ném cô ra, sau đó mắt lạnh không kiên nhẫn liếc cô.
Nhưng trong óc liền phảng phất như đứt một sợi dây nào đó, ma xui quỷ khiến.
Anh nói: “Được.”
Người chung quanh đang ở đánh bóng rổ đều ngây ngẩn cả người, bọn họ chớp chớp mắt, khó có thể tưởng tượng người đang ném rổ kia là Lâm Mộ An.
Nhưng khi ánh mắt một chạm đến Mộc Miên bên cạnh, nháy mắt hiểu rõ.
Đúng rồi, cũng chỉ có cô, có thể làm Lâm Mộ An trở nên cùng người thường giống nhau.
Bọn họ nhìn vài lần, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục động tác mới vừa rồi vẫn chưa xong trên tay.
Hiện tại mặc kệ là Lâm Mộ An làm ra cái gì với anh mà nói đều là sự tình không bình thường, chỉ cần có Mộc Miên ở bên, kia đều là bình thường.
Vi diệu mà lại kỳ lạ.
Trừ bỏ lẫn nhau, không người nào có thể chen chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro