Chương 20: (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lực độ đột nhiên tới, Lâm Mộ An nhất thời chưa kịp làm gì, đã bị cô đẩy đến trên tường, tư thế rất quen thuộc, anh lập tức nhăn lại mày.

“Mộc Miên, buông ra.”

Đây là lần thứ hai anh kêu tên cô.

Khóe miệng Mộc Miên nhếch lên, đôi mắt cong lên.

“Không thể!”

“Buổi sáng cậu đem sữa bò của mình ném xuống, hiện tại mình muốn cậu trả lại cho mình!”

Mộc Miên nói xong, bắt lấy cánh tay anh, nhón chân hôn lên.

Mềm mại kề sát, khi cạy môi anh ra hương sữa nồng đậm truyền đến, vị ngọt nhè nhẹ vây quanh đầu lưỡi, Mộc Miên nhắm mắt lại, say mê câu lấy, mút vào.

Muốn hôn mê, cô nghĩ.

Ân, cái này có thể so với sữa bò hồi  sáng tốt hơn nhiều.

Đồng tử đen nhánh của Lâm Mộ An hiện lên một tia không biết làm thế nào, anh nhìn chằm chằm gương mặt đang đắm chìm  trước mắt này, giây lát, mày dần dần yên ổn lại.

Anh cắn đôi môi kia, chậm rãi khép mắt lại.

Ở giữa nơi không người, đôi nam nữ mặc đồng phục, tận tình hôn môi.

Trong không khí lơ lửng từng đợt từng đợt bụi bặm, như là đang khiêu vũ, lắc lư trên không.

Đôi tay của cô gái chậm rãi ôm lên cổ người nọ, đôi tay chàng trai chậm rãi đặt ở bên hông cô.

Cơ thể bọn họ càng dán càng gần, như là hai dây đằng quấn lấy nhau chặt chẽ, gắn bó lẫn nhau không thể chia lìa.

Mộc Miên rúc vào trong lòng ngực anh.

Tay vẫn luôn ôm anh không bỏ.

Môi hôn lên cần cổ tuyết trắng yếu ớt của anh, hơi thở ấm áp phả ra.

Lâm Mộ An vỗ vỗ cô.

“Được rồi.”

“Đi ngủ trưa.”

“Cậu đi cùng mình.”

Thanh âm của cô mềm đến không thể tưởng tượng, như là kẹo bông gòn khi nhỏ anh ăn, còn vương vị ngọt nhè nhẹ.

Lâm Mộ An cực lực khắc chế đem cô từ trong lòng ngực đẩy ra, sau đó tay từ bên hông cô buông ra, thập phần tự nhiên nắm tay cô, trả lời.

“Được.”
.
Lúc Mộc Miên về lại chỗ ngồi, Phương Vân lập tức mở mắt, non nửa khuôn mặt chôn ở trong khuỷu tay, hai mắt nhìn chằm chằm cô, mắt sáng như đuốc.

“Làm gì?” Mộc Miên nhẹ nhàng thu dọn đồ vật trên bàn.

“Cậu vừa mới làm gì?” Phương Vân cẩn thận nhìn chằm chằm cô, ngữ khí tràn ngập hoài nghi.

“Không làm gì nha.” Mộc Miên đem một đống sách dịch lên, chồng lên, giơ tay nằm úp sấp lên, nhẹ nhàng khép mắt lại.

“Nói dối!”

“Cậu nhìn môi của cậu này, hồng đến như một trái anh đào chín vậy!”

“Mới có nửa giờ, có thể làm ra hiệu quả này sao?!”

“Nha, người thạo nghề a, thật đúng là không thấy được.”

Khóe miệng Mộc Miên cong lên một ý cười, mặt gối lên trên cánh tay, nhắm hai mắt ngủ.
“Ngữ văn của cậu học không tồi nha.”
Ánh mắt kia vẫn nóng rực ngừng ở trên mặt cô, Mộc Miên bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn cô.
“Cậu làm gì đây?”
“Mộc Miên ——”
Phương Vân vẻ mặt cao thâm khó đoán.
“Mình thật sự là không nghĩ tới, các cậu phát triển nhanh như vậy.”

“Mình cũng không biết là nên chúc mừng cậu, hay vẫn là ngăn cản cậu.”

“Bất quá khẳng định cũng không có làm gì, chỉ có một câu, cầm được thì cũng buông được, bảo vệ tốt chính mình không được để bị thương.”

Cô mặt đầy nghiêm túc, không còn vẻ sinh động như lúc trước.

Mộc Miên lặng người một lát, mỉm cười gật đầu, nghiêm túc mở miệng.

“Mình biết, cảm ơn cậu.”

Đối thoại chính thức như thế rõ ràng làm Phương Vân có chút không quen, cô chớp chớp mắt, quay đầu, dùng cái ót đối diện với cô.

Mộc Miên cười cười, lại nhắm mắt lại.

Buổi chiều tan học, tiếng chuông vừa mới vang lên, Lâm Mộ An thu thập đồ liền đi ra ngoài, Mộc Miên vội vàng đuổi theo.

Trong lớp đại bộ phận học sinh nội trú, lúc này cơ hồ đều đang ở trên chỗ ngồi sửa sang lại sách vở, ở hành lang không có quá nhiều người.

“Cậu buổi tối trở về ăn cái gì?”

Mộc Miên kéo tay đang rủ xuống bên người của anh, nắm lấy ngón út, lắc lắc.

Lâm Mộ An tùy ý cô lôi kéo, thuận miệng đáp một câu.

“Cơm hộp.”

“A…”

“Bằng không cậu đi nhà ăn ăn cùng mình cũng được ——”

Mộc Miên cau mày, có chút lo lắng.

Môi Lâm Mộ An khẽ nhúc nhích, câu nói vừa đến bên miệng, bên cạnh đã truyền đến một âm thanh hơi mang vui sướng.

“Mộc Miên!”

Sau đó bàn tay giữ chặt Lâm Mộ An cũng nhanh chóng rời khỏi.

“Thẩm Hạo.”

Mộc Miên nhìn người tới, cười tiếp đón.

“Các cậu là… Cùng đi ăn cơm?”

Anh nhìn chăm chú vào hai người, có chút chần chờ hỏi.

“A”, Mộc Miên sửng sốt một chút, vừa muốn trả lời, bên cạnh đã vang lên thanh âm quen thuộc.

Lạnh lẽo, dường như mang theo một tia không vui.

“Đúng vậy.”

“Nga…” Thẩm hạo có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn hai người một cái nói: “Vốn đang muốn gọi cậu cùng nhau đi, vừa vặn đợi lát nữa cùng nhau học bổ túc luôn.”

Mộc Miên nhìn anh cười cười xin lỗi, người bên cạnh đã nhấc chân đi trước, cô vội vàng đuổi theo, đối Thẩm Hạo vẫy vẫy tay: “Ngại quá, lần sau gặp.”

Lâm Mộ An nện bước có chút nhanh, Mộc Miên chạy theo có chút gian nan, cô vội vàng đi kéo tay anh, kết quả lại bị hất ra.

Thật lâu đều không có nếm thử qua đãi ngộ như này, Mộc Miên có chút tổn thương.

“Cậu làm gì nha…”

“Cậu đang giận sao?”

Hai người đã đi khỏi khu dạy học, phía trước là một con đường nhỏ, xuyên qua con đường này chính là nhà ăn, bọn họ xuống dưới rất sớm, giờ phút này trên đường không có một bóng người.

Một khu xanh hoá làm được rất tốt, bên cạnh đều là thảm thực vật, xanh um tươi tốt vờn quanh bốn phía, có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ.

Mộc Miên lại lần nữa đánh bạo đi nắm tay anh.

Sau đó ngón tay len vào giữa những ngón tay anh gắt gao nắm lấy.

“A…” Lâm Mộ An cười lạnh một tiếng, nắm tay cô lên đặt ở trước mặt, hai người mười ngón nắm lấy nhau phá lệ thân mật.

Anh nhìn chằm chằm hai bàn tay kia, ánh mắt âm u, thanh âm trầm đến dọa người.

“Mộc Miên, tay của tôi không phải muốn nắm là có thể nắm, muốn thả là có thể thả.”

Mộc Miên ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt như nước, chợt, cô cười khẽ ra tiếng.

“Lâm Mộ An, cậu là đang ghen sao?”

Từ ngày hôm qua một lời không hợp liền hôn cô, đến bây giờ là vẻ mặt không vui ——

Giống như đều là bởi vì Thẩm Hạo xuất hiện.

Như thế nào có thể đáng yêu như vậy.

Mộc Miên đột nhiên muốn hôn anh.

Lâm Mộ An sắc mặt dường như có chút mất tự nhiên, nhưng thanh âm lại như cũ trầm thấp, anh nói.

“Mộc Miên, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu.”

“Nga.”

“Mình nhớ kỹ.”

Mộc Miên buông lỏng anh ra.

“Đợi lát nữa nhà ăn người nhiều, bị thấy liền không tốt.”

Lâm Mộ An liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhạo một tiếng, ngữ khí châm chọc.

“Cậu cũng liền ở trước mặt tôi ngang ngược.”

Mộc Miên:???

Cô sửng sốt một chút, Lâm Mộ An đã muốn chạy tới phía trước, Mộc Miên cau mày tại chỗ nghĩ nghĩ, vội vàng đuổi theo, bắt lấy tay áo anh ngưỡng mặt giải thích.

“Này không giống nhau ——”

“Mình chỉ là vì tránh cho không có phiền toái không cần thiết”

“Cậu không phải phiền toái của mình.”

Lâm Mộ An dừng bước lại nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, hai tròng mắt sâu thẳm.

Mộc Miên nhẹ nhàng nói.

“Cho nên mình mới đối với cậu không kiêng nể gì, không chỗ nào cố kỵ.”

“Bởi vì thích……”

“Mới có thể như vậy.”

Chạng vạng hoàng hôn thực đẹp, gió nhẹ thực thoải mái, không khí thực an tĩnh, phương xa mơ hồ truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn, chóp mũi phảng phất nghe thấy được hương hoa sơn chi nhàn nhạt.

Âm thanh mềm nhẹ kia vẫn luôn uốn lượn ở bên tai.

Lâm Mộ An cảm thấy, giờ khắc này tất cả đều hết thảy bình thường, đều bởi vì câu nói vừa rồi của cô kia mà trở nên tốt đẹp lên.
.
Cùng nhau ăn cơm chiều, đã gần 6 giờ, sắc trời có chút tối, thời gian Mộc Miên học bổ túc là 6 giờ rưỡi, cô cùng Lâm Mộ An chậm rãi tản bộ, cho đến khi đi đến cổng trường.

“Đi đường cẩn thận.”

“Ừ.”

“Trở về đi ngủ sớm một chút.”

“Ừ.”

“Vậy… Ngày mai gặp.”

“Được.”

Mộc Miên nhìn bóng dáng anh biến mất ở trong tầm mắt.

Sau đó xoay người, chậm rãi đi đến phòng học.

Toàn trường tham gia thi toán đại khái có gần hai mươi người, đơn độc đặt ở một phòng học để giáo viên giảng bài, từ buổi chiều 6 giờ rưỡi mãi cho đến buổi tối 9 giờ rưỡi.

Học bổ túc cường độ rất lớn.

Có mấy lần học ban ngày, mí mắt Mộc Miên nặng đến mức mở không ra.

Lần này dự thi vẫn là năm nhất nhiều người nhất, sau đó là năm hai, học sinh năm ba cơ bản đều là bỏ qua.

Không phải bỏ con đường thi toán này toàn lực chiến đấu hăng hái thi đại học, thì đã bị trực tiếp cử đi thi.

Mộc Miên kỳ thật đối thi toán này không có hứng thú quá lớn, làm toán đối với cô mà nói thì là một việc tương đối tốt, nhưng nếu đem độ khó của đề cao gấp đôi, cô liền không được.

Chỉ có mệt, cái loại mệt do đại não sử dụng quá độ.

Nhưng cô từ nhỏ chính là người tích cực, một khi làm chuyện gì cần thiết đều toàn lực ứng phó, cho nên mỗi ngày vẫn như cũ là không chút cẩu thả khi nghe giảng bài, làm bài, sửa bài.

Trên bàn đề thi chất đầy một chồng dày đặc, cô ngồi ở bên trong căn bản đều nhìn không ra, Phương Vân mỗi lần đều oán giận, bàn học của cô cũng nhanh chóng bị bài thi công chiếm.

Ai kêu vị trí hai người là cùng bàn.

Mộc Miên thời gian mỗi ngày có thể cùng Lâm Mộ An ở bên nhau, cũng chỉ có lúc ăn cơm.

Giữa trưa đều là ăn ở nhà, buổi tối Mộc Miên sẽ dẫn anh đi tiệm ăn nhỏ phụ cận trường học. Đây đều là cô dùng nhiều năm thực tiễn tìm ra nơi này, vệ sinh sạch sẽ không nói, hương vị cũng không tồi.

Cha mẹ cô hàng năm không ở nhà, Mộc Miên từ cấp một bắt học nấu cơm, nhưng những lúc lười, cô cũng sẽ ăn ở bên ngoài, dần dà, những mỹ thực ở gần đây cô cũng đã đi gần hết.

Lâm Mộ An thoạt nhìn rất thích cùng cô ra ngoài đi ăn cơm.

Ít nhất mỗi lần sắc mặt đều nhu hòa, hơn nữa còn không có kén ăn nhiều.

Đây là một hiện tượng rất tốt.

Chạng vạng, Mộc Miên mang  anh đi đến một tiệm mì gần đó, món ăn của nhà họ đều là thuần thủ công làm ra, vị phi thường đặc biệt, hơn nữa nước dùng là dùng hương liệu cùng thịt bò luộc ra.

Vừa vào cửa, mùi hương nồng đậm liền ập vào mặt, sức ăn của hia người rất lớn, đến canh đều uống hơn phân nửa chén.

Lúc trở về đi ngang qua một tiệm thuốc, ở cửa có để dụng cụ tự động đo lường chiều cao cùng cân nặng, trong lòng Mộc Miên vừa động, liền lôi kéo anh đứng lên trên.

“Cậu đứng một chút, nhìn xem gần đây có phải cao thêm hay không!”

Mộc Miên hứng thú bừng bừng từ trong túi móc ra một đồng tiền xu, để vào.

Hiện tại đúng là lúc cơ thể phát triển, Mộc Miên cảm thấy trước kia giống như có thể đứng quá bả vai anh một chút, hiện tại chỉ có thể vừa đúng đến đầu vai anh.

Lâm Mộ An nhấp nhấp môi, ngoan ngoãn đứng ở trên, nhìn dụng cụ trên đỉnh chậm rãi giáng xuống kia, nhịn không được ngửa đầu.

Sườn mặt trắng nõn tuấn tú, ánh mắt đơn thuần lại tò mò.

Anh rất khó lộ ra biểu tình tựa hài tử khờ dại này.

Tâm Mộc Miên tức khắc trở nên mềm oặt.

Cô học bổ túc đã một tuần, đã lâu đều không có ôm ấp hôn hít anh.

Tiếng máy móc quái dị thanh thúy vang lên, sau đó khe hở phía dưới chậm rãi in ra một tờ giấy, Mộc Miên nhanh tay lẹ mắt, lập tức lấy ra.

178cm. 60kg

Lâm Mộ An nhìn qua, sau đó thở nhẹ một tiếng.

“A…”

“Làm sao vậy?”

“Tôi béo…”

“Cậu không mập, cậu đây là rất gầy!”

Mộc Miên sửa đúng cho anh.

“Lúc tôi nhập học kiểm tra sức khoẻ mới 56kg, tôi tăng tám cân…”

Biểu tình Lâm Mộ An thoạt nhìn có chút trợn mắt cứng họng, đôi mắt trợn to, đôi môi phấn nộn hơi hơi mở ra, Mộc Miên rất khó thấy biểu cảm của anh sinh động như thế, nhịn không được nhón chân đi hôn anh.

Chạm một cái liền tách ra, môi mềm đến không thể tưởng tượng.

“Xem ra mình đem cậu nuôi rất khá, không tồi, phi thường tốt, không ngừng cố gắng.”

Cô nghiêng đầu nhìn người nọ, mặt cười đầy đắc ý.

Đối loại hành vi này của Mộc Miên, Lâm Mộ An đã quen, trong mắt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ, mất tự nhiên nhấp nhấp môi.

Dường như cảm giác được trên mặt lưu một chút ấm nóng.

Mộc Miên còn đang nhìn chằm chằm anh cười, mới vừa rồi nhiệt khí bốc hơi làm môi hồng đến không thể tưởng tượng, lộ ra hai hàng răng trắng tinh chỉnh tề.

Giống ánh mặt trời lúc sáng sớm, tươi đẹp động lòng người.

Lại dường như giống tiểu hồ ly, giảo hoạt mừng thầm.

Lâm Mộ An ánh mắt tối sầm lại, nhấc cằm cô liền hôn xuống.

Dùng sức hôn lên độ môi đỏ kia, chặt chẽ dán sát, cạy ra, đảo qua khoang miệng mềm mại cùng hàm răng kia của cô, sau đó câu lấy lưỡi cô dùng sức mút vào.

Buông ra, lui về, buông bàn tay nhấc cằm cô xuống, thân mình đứng thẳng.

Toàn bộ quá trình đại khái 30 giây.

Mộc Miên còn ở nơi đó ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn anh.

Xúc cảm trong miệng còn sót lại phảng phất như chỉ là một hồi ảo giác.

Cô nhịn không được chép miệng.

Sau đó hét lên một tiếng nhảy vọt lên, bỗng nhiên ôm chặt eo anh cằm đáp ở trước ngực anh ngửa đầu nhìn anh, hưng phấn kêu.

“Lâm Mộ An!”

“Hôn lại một cái được không!”

Anh nhịn không được đỡ trán.

Không đành lòng lại nhìn đôi mắt sáng như sao trời kia.

Sau đó duỗi tay đem người trong lòng ngực giống bạch tuộc kia kéo ra.

Mộc Miên giãy giụa suy nghĩ lại chui vào.

Lâm Mộ An ấn bả vai cô, ngừng động tác của cô, lạnh giọng quát.

“Dừng lại ngay!”

Cô dừng lại, đôi mắt ngập nước, lại lộ ra biểu tình ủy khuất.

Tay Lâm Mộ An đặt ở sau đầu cô, cúi đầu, ở đôi môi hơi hơi chu lên trên mổ một ngụm.

Sau đó nắm tay cô đi về phía trước.

Cũng không quay đầu lại, thanh âm theo không khí lại đây, ngữ khí bất đắc dĩ, lại mang theo nhàn nhạt sủng nịch.

“Được rồi, đừng náo loạn.”
.
Thẩm Hạo phát hiện hôm nay tâm tình Mộc Miên rất tốt.

Khác với bình tĩnh nghiêm túc ngày xưa, khóe miệng từ đầu đến cuối đều bí mật mang theo độ cong nhàn nhạt.

Anh nhịn không được thò lại gần nhỏ giọng bát quái.

“Hì, người anh em, có chuyện gì tốt cùng nhau chia sẻ một chút a!”

“Ngô chi mật đường, bỉ chi bạch khai thủy.” .

Mộc Miên cũng không ngẩng đầu lên ném cho anh một câu.

“Nha, không tồi a, còn cải biên từ ——”

“Thật không hổ là ái đồ.”

Thẩm Hạo khó được ba hoa, Mộc Miên đem bút trong tay phóng đi, ngẩng đầu trừng anh, nghẹn cười.

“Thẩm Hạo cậu đủ rồi a!”

“Còn có để người ta làm bài!”

“Ai, nói thật, đêm nay cậu như thế nào mà tâm tình tốt như vậy?” Anh tới gần, mặt đầy nghiêm túc.

Buổi chiều tan học nhìn thấy cô, vẫn là một bộ tư thái sống không còn gì luyến tiếc, ăn cơm chiều trở về, liền biến thành dáng vẻ này. 

Mộc Miên lắc đầu, không có trả lời, tự cúi đầu làm bài, sườn mặt nghiêm túc, chỉ là khóe miệng kia nhếch lên, tiết lộ một tia tâm sự của thiếu nữ.

Thẩm Hạo nhìn thấy, thu hồi tầm mắt, thật cẩn thận dấu đi một tia ảm đạm kia.

Kết thúc học bổ túc mọi người cùng kết bạn đi ra cổng, lúc này chung quanh đều là đồng học vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, đèn đuốc sáng trưng, ồn ào ồn ào náo động, thập phần náo nhiệt.

Trong ngực Mộc Miên ôm một quyển sách tham khảo, đi giữa Thẩm Hạo cùng Lý Tần.

Ba người bọn họ xem như đến gọp thành lớp học bổ túc thì tương đối quen thuộc, năm trước cùng nhau tham gia thi đấu, so với người khác, nhiều hơn vài phần ăn ý thân cận.

Không biết là ai mở đầu, đột nhiên liêu nói đến tương lai.

“Mình muốn thi đại học Q, học điện tử tin tức chuyên nghiệp, sau đó đem đồ vật trong đầu mình, hóa thành vật thật.”

Thẩm Hạo nhìn bầu trời sao, có chút phiền muộn, lại mang theo một tia thiếu niên chí khí cùng hướng tới.

“Mình không nghĩ nhiều như vậy, vốn liếng nhiều là ok.”

Lý Tần phi thường tả thực, cũng là ý tưởng của đại đa số người. .

Mộc Miên nghĩ nghĩ, có chút chần chờ, có chút không xác định, cô cuối cùng vẫn là nói ra, thanh âm thực nhẹ, lại lộ ra một mạt kiên định.

“Mình nha, mình không có gì đặc biệt muốn làm, chỉ hy vọng có một cái tay nghề mưu sinh, có thể cho người mình thích một cuộc sống an ổn.”

Lời nói mới ra, hai người kia kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rất nóng rực, Mộc Miên có chút bất đắc dĩ.

“Làm gì đâu?”

“Lớp phó, cậu cũng quá không chí khí đi!” Lý Tần kinh hô, bọn họ là lớp khoa học tự nhiên, nữ sinh có thành tích tốt không mấy người, Mộc Miên là người lợi hại nhất trong đó.

Cô tư duy logic phi thường rõ ràng, rất nhiều lần ý nghĩ giải đề liền ngay cả Lý Tần đều không có nghĩ đến, cho nên đối với Mộc Miên, anh cho tới nay đều là tương đối coi trọng.

Anh cảm thấy, cô hẳn là người đối với tương lai chính mình quy hoạch đặc biệt rõ ràng, sáng tỏ.

So với người khác, muốn cuộc sống càng thêm ưu tú mới đúng.

Mà không phải là nói, đem cuộc sống dùng để mưu sinh.

“Mộc Miên…”

Thẩm Hạo muốn nói lại thôi.

“Mình cảm thấy cậu hẳn là có thể có tương lai tốt hơn.”

Hồi lâu, anh nói.

Mộc Miên cười cười, không có mở miệng.

Bọn họ tách ra ở cổng trường

Ban đêm thực an tĩnh, bầu trời thực đen, ngôi sao một viên một viên điểm xuyết ở trên trời, lấp lánh sáng lên, Mộc Miên ôm sách vở chậm rãi đi tới, đèn đường đem bóng dáng cô kéo rất dài.

Đáy lòng có cái thanh âm, đang nho nhỏ nói chuyện.

[ Tôi có thể nghĩ đến, tương lai tốt nhất, chính là cùng anh ở bên nhau, an ổn, sinh hoạt bình thường. ]
.
Mộc Miên cảm thấy gần đây, Lâm Mộ An giống như luôn cùng cô cáu kỉnh.

Ngôn ngữ lạnh nhạt ít nói, lúc ăn cơm, cũng là mặt vô biểu tình, đuôi lông mày hay khóe mắt đều là hàn ý.

Ngay cả Mộc Miên có đôi khi cùng anh nói chuyện, đều là bộ dáng phản ứng không quá tốt.

Càng quan trọng là, giải lao vào buổi chiều, có thể ngửi được trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá.

Này thật không phải một hiện tượng tốt.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, viết xong bài thi thầy Lý Nguyên mới phát hôm qua, Mộc Miên đứng lên hoạt động thân thể, sau đó nhìn quanh bốn phía.

Lâm Mộ An tựa ở bên tường hành lang không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt……

Tươi đẹp mà ưu thương?

Cô nhịn không được kéo khóe miệng, đi qua.

Bên ngoài chỉ có vài ba người đang hít thở không khí, cao trung việc học nặng nề, đặc biệt là lớp một, cơ hồ mỗi người đều là ở phòng học giành giật từng giây học tập.

Hoặc là nhờ vài phút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủn này nắm chặt tại chỗ ngồi nằm sấp lên bàn, làm một giấc ngủ ngắn, bổ sung tinh thần.

Lâm Mộ An tựa ở góc tường, một mình một người, đôi tay đút ở túi quần, ánh mắt mờ ảo, không biết suy nghĩ cái gì.

Mộc Miên một bước hai bước đến trước người anh, sau đó đi phía trước nghiêng người mặt sáp đến trước người anh.

Nhẹ ngửi hai cái.

“Cậu lại hút thuốc ——”

Cô ngước mắt, chắc canh nói.

Lâm Mộ An nhàn nhạt rũ mắt nhìn cô một cái, lại nhang chóng thu hồi tầm mắt.

Anh không có trả lời.

Mộc Miên lập tức duỗi tay sờ túi áo của anh, quả nhiên ở bên trong sờ đến một cái góc cạnh cứng rắn, còn có bật lửa bên cạnh.

Mới vừa chạm đến, bàn tay liền bị cầm chặt.

“Mộc Miên ——”

Anh thấp giọng cảnh cáo.

Mộc Miên nhìn chằm chằm anh, ánh mắt chút nào không nhân nhượng.

Ánh mắt Lâm Mộ An tối sầm, thò tay vào túi áo, đem tay cô từng ngón bẻ ra, sau đó từ bên trong kéo ra.

“Đau…”

Mộc Miên than nhẹ, nhíu mày nhìn anh, đôi mắt ướt đẫm, phảng phất bị nước tẩy qua sáng trong.

Lâm Mộ An nhịn không được cúi đầu, ngón tay trắng nõn kia đỏ một mảng lớn.

Trong lòng hiện lên một tia ảo não, anh có chút mất tự nhiên xoay đầu.

“Cuối tuần cậu làm gì nha…”

Mộc Miên xoa tay, tìm đề tài hòa hoãn không khí.

“Hôm nay mới thứ tư.”

Sắc mặt Lâm Mộ An tốt hơn một chút, lại lập tức trầm đi xuống.

“A, gần đây mình bận quá.”

Cơ thể Mộc Miên theo quán tính nghiêng về phía trước, thẳng đến khi đem đầu để ở trước ngực anh, cọ cọ, thanh âm mềm nhẹ như là đang làm nũng.

“Làm bài từ sáng đến tối, mệt mỏi quá a, mình sắp bị mệt chết…”

Lâm Mộ An cúi đầu, nhìn người trong lòng ngực kia, ngón tay rũ tại bên người mất tự nhiên mà cuộn tròn lại, trong mắt dâng lên điểm điểm hoang mang.

Rõ ràng thực tức giận, không muốn để ý cô, không muốn cùng cô nói chuyện.

Nhưng giờ khắc này cô ở trong ngực nhẹ giọng oán giận, vẫn không nhịn được mà đau lòng.

Muốn… Ôm cô một cái.

Anh nhấp nhấp môi, không có lên tiếng, tùy ý để cô dựa vào.

Thời gian giống như dừng lại, tình cảm ôn nhu chậm rãi ở trong đó lưu động.

Mộc Miên nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài phút, giây lát, lặng lẽ vươn tay thăm dò vào túi áo của anh, cực nhanh lấy hộp thuốc cùng bật lửa ra.

Sau đó xoay người rời đi, quơ quơ đồ vật trong tay, đối với anh cười vô cùng đắc ý.

Tiếng chuông vào học vang lên.
Lâm Mộ An giật mình, nhìn thân ảnh của cô vào phòng học.

Anh gục đầu xuống, cực kỳ thong thả, khóe miệng nhếch lên.
.
Thời gian thi định vào buổi sáng chủ nhật, địa điểm ở thành phố B, thống nhất buổi sáng thứ bảy từ trường học xuất phát, buổi tối chủ nhật trở về. 

Ngày xuất phát đó thời tiết rất tốt, lộ trình bốn tiếng đi xe, đến thành phố B khi đã gần giữa trưa.

Nơi nghỉ ngơi được an bài ở trường thi, sau khi sửa sang lại tốt đồ dùng cá nhân, Lý Nguyên mang theo bọn họ cùng đi xuống để quen thuộc hoàn cảnh.

Đại khái đi dạo một vòng, ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu tiến hành khảo sát trước, mãi cho đến buổi tối 9 giờ hơn, mới từng người trở về nghỉ ngơi.

Mộc Miên lấy di động ra, mắt nhìn tin nhắn gửi đi cho anh lúc giữa trưa của, anh đã trả lời, liền đơn giản một chữ.

Mình đã đến ~\(≧▽≦)/~ trường học thật xinh đẹp, thời tiết cũng rất tốt, cậu ở nhà nhớ phải đi ra ngoài đi một chút nha!

Ừ.

Ngón tay Mộc Miên ở trên màn hình chậm rãi vuốt ve, trong lòng có chút vui mừng.

Có tiến bộ, so trước kia nhiều hơn một ký hiệu.

Mộc Miên thi xong là vào buổi chiều, mới biết được ba mẹ trùng hợp đang ở thành phố B khảo sát.

Đi ra khỏi trường thi, tuy là ổn định như cô, cũng khó tránh khỏi có chút nỗi lòng khó ổn, sau khi gọi điện thoại cho Lâm Mộ An mà không ai tiếp, nghĩ nghĩ, vẫn là thử mà bấm ra dãy số nhớ kỹ trong long kia.

Vài tiếng bíp bíp vang lên, sau đó bỗng nhiên được chuyển được.

“Alo? Alo!” Mộc Miên có chút không xác định kêu lên.

“Nghe được…”

“Mẹ! Điện thoại của mẹ rốt cuộc có thể thông rồi.”

Mộc Miên cầm di động, thanh âm có chút kích động.

Bọn họ thường xuyên không biết ở vùng núi nào mà nghiên cứu, thường xuyên không bắt được tín hiệu, Mộc Miên mỗi lần gọi điện thoại cho bọn họ, liền giống như mua vé số.

Hiện tại rõ ràng là trúng thưởng.
“Miên Miên, gần đây có khỏe không? Thực xin lỗi, ba mẹ bận quá.” Một đạo giọng nữ nhu mỹ từ microphone truyền đến, mang theo nhàn nhạt xin lỗi.

“Con rất tốt, hôm nay con thi Toán, thi ở thành phố B.”

“Thành phố B?! Chúng ta cũng ở chỗ này a, con ở nơi nào?!”

“A! Con ở trường A, mới vừa ra khỏi trường thi, đợi lát nữa định cùng lão sư và đồng học cùng nhau trở về.”

“Vậy con cùng lão sư xin nghỉ, mẹ và ba con lại đó đón con cùng nhau tụ hội một chút, chúng ta đều đã ba tháng không gặp.”

“Được ạ!”

Mộc Miên nhảy nhót trả lời, tắt máy xong, lập tức đi tìm thầy Lý Nguyên, sau khi giải thích tình huống, thầy vẫn là có chút không yên tâm, nhưng cũng may cô ba mẹ rất nhanh liền lái xe lại đây, chào hỏi qua lẫn nhau, Mộc Miên cùng bọn họ lên xe cáo biệt.

Ở trên đường không có gì bất ngờ xảy ra lại là một màn hỏi han ân cần, Mộc Miên ngoan ngoãn nhất nhất trả lời, sau đó đi theo cô ba mẹ dạo siêu thị, mua mua mua, ăn ăn ăn.

Mỗi lần đều là như thế này, gặp nhau sau ly biệt, bọn họ tất thảy đều ở vật chất phá lệ hào phóng.

—— Vì đền bù sinh hoạt chưa từng cho làm cô.

Siêu thị sáng ngời, Mộc Miên đứng ở giữa hai người, tay trái kéo phụ thân Mộc Minh, tay phải kéo mẫu thân Triệu Huyên, cười vô cùng sáng lạn.

Hai người trên tay đều cầm đầy túi, đó là quần áo, đồ ăn vặt, đồ dùng mua cho cô.

Chỉ cần là Mộc Miên muốn, thích, bọn họ đều sẽ không chút do dự mua.

Mộc Miên là một tiểu cô nương hiểu chuyện, nhưng loại hình thức mua sắm này, vẫn là làm cô phá lệ hưng phấn, rút đi ổn trọng lão thành ngày xưa, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý mừng nhảy nhót, giống một tiểu nữ hài chân chính mới hơn mười tuổi.  

Vẫn dạo luôn đến buổi chiều, chưa đã thèm, ăn cơm xong Mộc Miên đi nơi bọn họ nghiêng cứu, Mộc Minh cùng Triệu Huyên được phân ký túc xá là cái phòng xép, Mộc Miên tắm rửa xong, mặc áo ngủ của mẹ, ngồi xếp bằng ở trên giường nhắn tin cho Lâm Mộ An.

“Mình hôm nay không trở lại, ba mẹ mình vừa vặn ở thành phố B, cùng lão sư xin nghỉ hai ngày, mình không có ở đó, cậu cũng phải hảo hảo ăn cơm, hảo hảo ngủ.”

Giờ này hẳn là cậu ấy đang chơi di động, Mộc Miên nghĩ.

Nhưng là vẫn mãi chờ đến khi cô ôm di động ngủ, đều không có nhận được tin nanh của anh.
.
Lâm Mộ An ghé vào trên bàn, cau mày, trong khoảng thời gian này anh ngủ không tốt lắm, đầu hôn mê, đến bữa sáng cũng không muốn đi ăn.

Sau khi quen có Mộc Miên mang bữa sáng cho anh, anh đã thật lâu đều không có tự mình đi mua.

Nhưng là hôm nay cô không có tới.

Lâm Mộ An kỳ thật tối hôm qua thấy được tin nhắn của cô.

Nhưng là anh một chút đều không muốn trả lời cô.

Tựa như chính cô đột nhiên quyết định không trở lại.

Bên tai đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm, nữ sinh kiều mềm, mang theo một mạt nhút nhát.

“Cho cậu.”

Lâm Mộ An không kiên nhẫn mở to mắt, nhíu mày nhìn qua, ánh mắt ở trên gương mặt kia dừng lại một giây.

Sau đó cầm lấy đồ vật trên bàn, ném vào thùng rác.

Nữ sinh kia lập tức đỏ mắt, nhu hòa trên mặt tràn ngập ủy khuất.

Bạn cùng bàn với ngồi phía trước Lâm Mộ An vừa lúc thấy một màn này, liếc nhau ở trong lòng thầm mắng.

Ngọa tào! Hành vi này cực kỳ ác liệt.

“Vì cái gì?”

Trình Thanh có chút không cam lòng chất vấn.

“Đồ mình cùng Mộc Miên mua cho cậu, rõ ràng là giống nhau!”

“Bởi vì cậu không phải cô ấy.”

Lâm Mộ An lạnh lùng nhìn cô phun ra một câu, nói xong, lập tức kéo ghế đi ra ngoài.

Trình Thanh đứng tại chỗ, hung hăng cắn môi, nước mắt thành dòng rơi xuống, đôi tay cô nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt
.
Nhìn kỹ thân mình còn đang run nhè nhẹ.

Hai người kia đứng ngoài quan sát việc này có chút bất đắc dĩ.

Trong đó người trước bàn nhịn không được mở miệng an ủi: “Cậu ấy chính là bộ dáng đáng chết này, chúng ta ngồi cùng nhau lâu như vậy đều không có nói qua một câu.”

Người ngồi cùng bàn cũng không khỏi mở miệng khuyên nhủ: “Đúng vậy nha, cũng chỉ có Mộc Miên, có thể tiếp cận được khối băng sơn này.”

Nói chưa dứt lời, vừa nói Trình Thanh khóc càng hung, đôi mắt hồng trừng hai người hung tợn quát: “Liên quan gì đến các cậu!”

Nói xong, lập tức xoay người che miệng chạy đi ra ngoài.

Hai người há to miệng, hai mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu, yên lặng chửi thầm.

Thật sự, sức chiến đấu này, so Mộc Miên nhưng kém hơn nhiều.

Khó trách so ra kém người ta.

Hừ.
.
Mộc Minh cùng Triệu Huyên sáng sớm liền mang theo Mộc Miên đi tham quan những cảnh đẹp trứ danh ở thành phố B, mới vừa ngồi xuống uống miếng nước, di động liền nhắc nhở nhận được tin nhắn.

Cô vội vàng lấy ra, e sợ bỏ qua tin nhắn của anh.

[ Nhân dân tiền phương gửi thư chúc mừng: Chúc mừng tiểu tiên nữ Mộc Miên vô hình đánh bại đối thủ cạnh tranh, bảo vệ lãnh thổ chủ quyền ]

—— đến từ Phương Vân.

Mộc Miên đầu đầy mờ mịt, chậm rãi gõ bàn phím, trả lời.

[??? ]

[ Việc là thế này… Hôm nay có người cho bảo bối gia nhà cậu mua bữa sáng, kết quả cậu ấy nhìn đều không nhìn một cái liền vứt vào rác thùng, chậc chậc chậc ta thiên, Trình Thanh đứng đó khóc đến nước mắt lưng tròng a…]

[ Cậu ấy hôm nay không ăn sáng?! ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro