Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uống rượu xong rồi." Ngọc Tuyệt Trần quơ quơ vò rượu trong tay, ý bảo bên trong rượu đã hết. Phàn Quý cười nói: "Nếu đã hết, ta đây cũng không quấy rầy, đi trước một bước, ngày sau có duyên gặp lại."

"Chờ đã." Ngọc Tuyệt Trần ngăn lại nói: "Lý Uyên huynh khó khăn đến đây chỉ là vì cùng tại hạ uống một chén rượu sao? Ta thấy công tử cũng không phải là người phàm, hiện giờ Thiên Kỳ và Hu Chiếu lại đang chiến tranh không ngớt, người có tài giống công tử đây, chẳng lẽ không nghĩ đến việc lập chí?"

Phàn Quý lại lần nữa quay trở lại ngồi xuống nói: "Dĩ nhiên hy vọng có thể lưu danh sử sách, nhưng mà tại hạ hiện tại còn chưa muốn đầu quân cho ai."

Ngọc Tuyệt Trần biết, có vài người không thể bị cưỡng ép, đặc biệt là người có năng lực chân chính. Nếu không, kể cả khi ngươi ép được người, bọn họ cũng sẽ không thiệt tình dốc sức vì ngươi. Nhưng hôm nay y thiệt tình coi trọng người tên Bách Lý Uyên này. Người trẻ tuổi, diện mạo xuất chúng không phải bàn, chỉ riêng việc cùng y uống rượu nói chuyện đôi chút mà đã vô cùng khiến người ta sung sướng, cũng không biết là công tử nhà ai, lại bồi dưỡng ra một người xuất sắc như thế.

"Vậy tốt, Lý Uyên huynh nếu không đồng ý nói chuyện công, thế thì hôm nay chúng ta chỉ luận bàn thưởng trăng thưởng gió. Đúng lúc hôm nay khúc đầu sông có hội thơ, ta có thể cùng công tử Lý Uyên đi xem, không biết công tử Lý Uyên có ý kiến gì chăng?"

Vẻ ngoài Ngọc Tuyệt Trần cũng cực kỳ xuất chúng, tuy trông như một người nho nhã, nhưng so với mặt Bách Lý Uyên thì vẫn uy nghiêm hơn vài phần. Y đứng bên cửa sổ như vậy, tuy không thờ ơ lạnh lùng như Bách Lý Uyên, nhưng vẫn có riêng khí chất của chính mình. Lòng Phàn Quý hơi gợn sóng. Hồi ở thời hiện đại, hắn chưa từng gặp được ai xuất sắc đến thế. Cũng khó trách Bách Lý Uyên sau này rút ruột rút gan yêu Ngọc Tuyệt Trần như vậy.

"Rất tốt. Mấy ngày qua ta đã hiểu biết nhiều vấn đề hơn, hiện giờ đi hội thơ này cũng không sao." Phàn Quý lập tức theo Ngọc Tuyệt Trần đi xuống lầu, giữa chừng dừng lại trước một con thuyền khá lớn, chung quanh đã có rất nhiều thuyền nhỏ. Đồng thời còn có rất nhiều thuyền hoa, từ xưa ba thứ rượu ngon – tài tử – giai nhân luôn đi liền, nên chúng xuất hiện cũng là lẽ thường tình.

Phàn Quý cũng tò mò người xưa tổ chức hội thơ như thế nào, bèn lôi kéo Ngọc Tuyệt Trần bước lên một chiếc thuyền nhỏ. Phàn Quý không để ý bản thân mấy. Hắn kéo Ngọc Tuyệt Trần chỉ là bởi vì hắn sợ thuyền nhỏ đung đưa, lỡ té xuống nước sẽ rất mất mặt. Mà Ngọc Tuyệt Trần lại nhìn Phàn Quý lôi kéo tay mình, không biết vì sao, có chút xấu hổ, chỉ có thể giả bộ bản thân không để tâm, bơ chuyện nắm tay của hai người.

Sau khi tới thuyền, Phàn Quý mới buông Ngọc Tuyệt Trần ra. Song, Đậu Đỏ lại hô: "Công...công tử, đầu ta choáng váng quá."

Phàn Quý quay đầu nhìn lại. Tuy Đậu Đỏ còn đứng, nhưng sắc mặt không được tốt. Phàn Quý ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Đậu Đỏ say sóng, nhưng cậu chóng mặt dữ dội quá rồi đó.

"Công tử, Đậu Đỏ từng bị chìm khi còn nhỏ, cho nên...cho nên giờ rất khó chịu."

"Uầy." Phàn Quý cũng khó xử, Đậu Đỏ khó chịu như vậy, hắn ở trên thuyền chơi xong chắc Đậu Đỏ đã không chịu nổi. Hắn chỉ có thể xoay người nói với Ngọc Tuyệt Trần: "Hôm nay sợ là không thể cùng công tử tham gia hội thơ này, ta về trước, ngươi đồng ý chứ?"

Ngọc Tuyệt Trần thấy khó xử. Hôm nay, hội thơ này là y bí mật sai người tổ chức, chính là để tự mình tuyển ra người tài hoa. Vừa hay gần đây y lại rất vừa ý Bách Lý Uyên. Về công, Bách Lý Uyên thực sự có tài, y không nỡ buông tay. Về tư, Bách Lý Uyên đối nhân xử thế vừa ôn hòa, vừa không thiếu dũng cảm cũng làm y vui mừng.

Nhưng Ngọc Tuyệt Trần nhìn những người ngồi đầy trên thuyền, lại nhìn các thư sinh, tài tử không ngừng đi đến chỗ này, y đành quyết định buông Bách Lý Uyên.

"Ta đây cũng không bắt buộc. Không biết công tử Bách Lý Uyên nhà ở đâu, ngày khác ta có thể tới cửa chào hỏi."

"Ha ha, nhà trọ, tạm thời ở tại nơi đó, đi trước." Nói xong, Phàn Quý liền đỡ Đậu Đỏ, lại lần nữa bước lên cái thuyền nhỏ vừa rồi.

Nhưng đi đến nửa đường lại bị ngăn chặn. Tất cả mọi người đều chạy tới giữa hồ, thuyền Phàn Quý lại quay đầu trở về, suốt dọc đường thu hút không ít sự chú ý.

Bản thân Phàn Quý thì không vội, thế nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, Đậu Đỏ đã hoàn toàn nằm liệt thuyền. Phàn Quý cảm thấy nếu không cho cậu lên bờ, Đậu Đỏ không chừng có thể về chầu ông bà mất.

Nhìn chiếc thuyền hoa chặn đường mình phía trước, Phàn Quý đi lên hô: "Xin hỏi có thể cho ta ý kiến một chút?" Một lát sau, có một người hầu nữ ra cười nói với Phàn Quý: "Tiểu thư nhà ta vừa nói: Chuyện này là sao, nếu như muốn rời bỏ cuộc chơi, hẳn là bị đuổi đi rồi. Tiểu thư nhà ta cũng không muốn khó xử công tử. Công tử chỉ cần có thể viết cho tiểu thư ta một bài thơ coi như phí qua đường, chiếc thuyền này sao, chúng ta tự nhiên tránh đường cho công tử. Đúng rồi, tiểu thư nhà ta tên gọi Vân Thường, công tử hẳn là đã nghe nói qua."

Phàn Quý yên lặng thầm xem thường. Ta nghe nói qua cái đầu ngươi! Một linh hồn từ thế kỷ XXI, kể cả khi hắn học ngành ngôn ngữ Trung, cho một cái tên, đã bắt người khác lập tức ngâm ra một bài thơ liền? Người khác hắn không biết, chứ hắn thì nghĩ không ra.

Hầu nữ này nói xong, không ít thuyền bên cạnh cũng xông tới. Phàn Quý cười thầm: Người thời này ấy, quả nhiên đều thích xem kịch vui. Tuy nhiên, cũng bởi vì vậy, hồ nước ngày càng chật chội không lối thoát.

Lúc này, màn thuyền được vén lên, bên trong một người con gái mặc váy lụa tím bước ra, hơi cúi đầu hành lễ với Phàn Quý, mỉm cười nói: "Công tử, không phải là ta muốn gây khó dễ cho ngươi, chỉ là quy củ lần này nó như thế. Nếu muốn trở về, nhất định phải tặng thơ cho một người con gái. Nếu không hôm nay phụ nữ tụ tập nơi này đông như vậy làm gì?"

Phàn Quý biết cô gái này đại khái chính là Vân Thường. Giọng nói không tồi, hắn thầm đánh giá dáng người Vân Thường, ngực hơi nhỏ, còn lại đều là cực phẩm. Nếu không phải lúc này Đậu Đỏ coi bộ sắp chết đến nơi, Phàn Quý thật đúng là không ngại cùng người đẹp này tâm sự, sau đó leo lên giường.

"Tối. Nếu Vân Thường nàng nói như vậy, ta đương nhiên là nguyện ý. Tuy nhiên, nếu thơ của ta làm Vân Thường vừa lòng, ta được lợi gì?" Phàn Quý nói như thể quen biết với người ta từ lâu, quang minh chính đại mà đùa giỡn.

Vân Thường hiển nhiên cũng không ngờ, người này nhìn qua giống như bước ra từ tranh vẽ, nào ngờ lại nói lời ong bướm, kinh ngạc nói: "Công tử muốn thù lao gì, ha ha, nếu là công tử để mắt Vân Thường, không bằng như thế này, nếu ta vừa lòng thơ công tử, về sau công tử sẽ là khách mời nhà Vân Thường, ngươi thấy thế nào?"

Phàn Quý chọc chọc lên trán, nói:

"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nếu không có đàn Ngọc Sơn đầu thấy
Sẽ hướng dao đài dưới ánh trăng phùng.

(Tạm dịch:
Quần áo đẹp như mây, nhan sắc đẹp như hoa
Mùa xuân theo thói quen lướt qua hiên nhà, nồng mùi sương sớm
Cỏ không mọc quanh chùa Ngọc Sơn, ló đầu nhìn thấy
Cùng nhau vui vẻ ở lầu ngọc, mặt trăng trên cao cũng phải cúi nhìn)

Vân Thường, nàng thấy bài thơ này như thế nào?"

Vân Thường sửng sốt. Nàng không ngờ vị công tử này thơ làm nhanh như vậy. Nàng tinh tế thầm đánh giá, thật sự là rất hay. Mọi người chung quanh nghe xong cũng đều tỏ ra kinh ngạc. Vốn dĩ bọn họ đều tới xem kịch vui, không ngờ người này là chân nhân bất lộ tướng!

"Khụ, cô nương Vân Thường, thơ ta cũng đã làm, nàng nên thực hiện lời hứa đi." Lúc này Phàn Quý lại khôi phục thành bộ dáng tao nhã của một vị công tử.

Vân Thường lấy lại tinh thần, vội vàng phân phó người đi đem thuyền tránh ra. Được bài thơ này, Vân Thường biết danh tiếng mình nên nâng cao một bậc. Đối với người bán nghệ không bán thân như nàng, danh tiếng là thứ đáng quý nhất. Danh tiếng cao, tất nhiên sẽ không bị bán với giá mấy trăm lượng bạc. Một khi mất hết danh tiếng, Vân Thường cũng biết bản thân sẽ đi vào đường cùng. Nàng không muốn thế, cho nên hôm nay nàng mới bày trò gian xảo, tính kế hại Phàn Quý.

Phàn Quý thấy mọi người quả nhiên tránh hắn ra, cũng thở phào. Hắn thật tình không phải cố ý sao chép, nhưng lần này hắn sắm vai một người tài hoa, một bài thơ mà không biết làm, há không phải quá giả sao! May mắn, bài thơ này của Lý Bạch vì hồi trung học viết chính tả, hắn không viết được, bị thầy giáo bắt chép phạt một trăm lần đó! Từ đấy bài thơ này đã được hắn nhớ rất kỹ.

Mà ở trong giữa sông, một thị vệ lặng lẽ nói thầm bên tai Ngọc Tuyệt Trần. Ngọc Tuyệt Trần sửng sốt, hỏi: "Thật à? Đem bài thơ hắn viết lại cho ta một bản."

Sau khi thị vệ đi xuống, Ngọc Tuyệt Trần lẩm bẩm: "Ha ha, không ngờ ngươi còn có một mặt như vậy, thế cũng hay. Xem ra hôm nào đúng là nên đi thăm hỏi ngươi mới được."

Khi Phàn Quý cập bờ, Đậu Đỏ lập tức thay đổi bộ dạng bán sống bán chết vừa rồi, từ trên thuyền nhảy vọt xuống đất cái bịch. Vừa đến trên đất bằng, cả người đều thả lỏng. Phàn Quý đi qua nâng Đậu Đỏ dậy, nói: "Nếu sợ nước như vậy, ngươi vừa rồi cùng ta lên thuyền làm gì?"

Đậu đỏ nhìn Phàn Quý đỡ tay mình, lỗ tai thế nhưng chậm rãi đỏ. "Ta...ta chỉ là không muốn làm chậm trễ chuyện của công tử, nghĩ...nghĩ có lẽ lần này sẽ tốt hơn, thực xin lỗi, công tử." Đậu đỏ càng nói đến khúc sau giọng càng nhỏ, cả mặt úp vào trong lồng ngực Phàn Quý.

Sau khi trở lại khách điếm, Phàn Quý rửa mặt chải đầu xong bèn gọi đồ ăn. Hắn biết nếu tin đồn Ngọc Tuyệt Trần trọng người tài không phải giả, thì một ngày nào đó, y nhất định sẽ chủ động đến tìm hắn.

Cho tới giờ, Phàn Quý vẫn rất ưa thích ngoại hình Ngọc Tuyệt Trần. Cũng không biết Vũ Văn Tề gì gì đó trông như thế nào, hy vọng không xấu trai quá, nếu không hắn thà bị Chủ Thần trừ điểm! Phàn Quý ở chung với Ngọc Tuyệt Trần nửa ngày thì cũng có chút hiểu biết Ngọc Tuyệt Trần. Người này quá đặt nặng chuyện quốc gia. Nếu làm y chọn giữa tình yêu và quốc gia, y nhất định sẽ lựa chọn quốc gia. Cũng khó trách Bách Lý Uyên sau này lại nhúng nhường như vậy. Ai bảo người yêu hắn là hoàng đế. Nếu yêu, vậy chịu thôi.

Phàn Quý nghỉ ngơi ở nhà trọ mấy ngày, nhưng Ngọc Tuyệt Trần vẫn chưa tới. Phàn Quý thầm nghĩ: Người này đúng là quá trầm tính. Nếu đã như vậy, tôi đây ép anh vậy.

Hắn xoay người đi tìm Đậu Đỏ nói: "Mau thu dọn đồ đạc, hôm nay giữa trưa chúng ta sẽ rời đi." Đậu Đỏ khó hiểu nói: "Công tử? Ngài nói phải đi? Thật vậy sao, thật tốt quá, ta đã bảo chúng ta không nên giúp người xấu kia, hi hi, ta đi thu dọn đồ đạc." Thấy Đậu Đỏ nhảy nhót chạy đi thu dọn đồ đạc, Phàn Quý thật sự không đành lòng nói cho hắn chúng ta chỉ giả bộ thôi.

Đậu Đỏ dùng tốc độ nhanh chóng cho Phàn Quý biết cậu không ưa Vũ Văn Tề. Chưa kịp uống xong chén trà, cậu đã đem xe ngựa tất tần tật chuẩn bị xong. Sau đó cậu mở to đôi mắt long lanh nhìn Phàn Quý, nói: Công tử, đâu đã vào đấy, mau bỏ chạy đi thôi!

Phàn Quý không nhịn được mà co giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi." Ngồi trên xe ngựa xong, Phàn Quý lại ở trong lòng thầm mắng: "Ngọc Tuyệt Trần, nếu anh thật sự không tới tìm, còn muốn tôi tự mình tìm lý do quay về, tôi đây sẽ không khách sáo. Làm xong nhiệm vụ anh đừng trách tôi dạy dỗ anh, chết tiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro