Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiêu mang thai đến thập phần bình tĩnh, toàn bộ thời gian mang thai đứa bé trong bụng đều không quá làm khổ cô, thậm chí ở thời gian mang thai cô quay liền hai bộ phim, mặt khác còn đi nhận hai giải thưởng.

Tháng sáu, sau khi kết thúc hết các bộ phim trong tay, cô liền không nhận thêm bộ phim nào nữa, các công việc tiếp theo đều được sắp xếp sau tháng mười, Trình Tiêu cũng không phải một người cuồng công việc, nhưng sự nghiệp càng ngày càng phát triển cũng là mong ước của cô, sau khi quay xong toàn bộ phim của tháng chín, cố gắng ở An Thành nghỉ ngơi, cô cũng có thời gian chăm sóc bảo bảo.

Mang thai đến tuần thứ ba sáu, bụng Trình Tiêu đã lớn đến kinh người, sức ăn cũng tăng rất nhiều. Chính cô ở nhà không ai chiếu cố, Vương Nhất Bác đem cô đưa về đại trạch, ngoại trừ Dương Thư Nhữ còn có dì đã chăm sóc lúc Dương Thư Nhữ mang thai, Trình Tiêu sẽ được chăm sóc thật tốt.

So với ở đoàn phim, về nhà khó tránh khỏi có chút nhàm chán, Trình Tiêu trong lúc nhàn rỗi, đã tự làm kế hoạch cho mình. Ngày thường xem không được sách cùng phim điện ảnh, có cơ hội thưởng thức và bình luận phim, một chút đều không thừa.

Đối với việc cô mang thai, trong nhà tò mò nhất chính là Vương Thập An. Trình Tiêu còn ở thư phòng tầng hai đọc sách, liền nghe được Vương Thập An tan học trở về gọi một tiếng "Chị dâu", cô cười lên tiếng, không cần đứng dậy, Vương Thập An đã chạy như điên lại đây.

Thư phòng có ban công nhỏ độc lập, khí lạnh thổi vào rất thoải mái, Trình Tiêu ngồi trên ghế mây, cơ thể dựa về sau một chút, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, khuôn mặt tinh xảo của Vương Thập An lộ ra, cười hì hì chạy vào.

"Em đã về rồi!" Vương Thập An tuy rằng là chạy vào, nhưng cách Trình Tiêu khoảng hơn mười mét liền vội vàng phanh lại, sau khi bước chân dừng lại, chậm rãi đi tới bên người Trình Tiêu.

Sau khi tới bên người Trình Tiêu, Vương Thập An tò mò nhìn bụng Trình Tiêu, ngẩng đầu mở to hai mắt cùng Trình Tiêu nói: "Lại lớn thêm rồi."

Cô cả ngày luôn ngồi đây, cũng không biết như thế nào có thể nhìn ra được bụng cô lớn thêm, chính cô cũng nhìn không ra.

Trình Tiêu cười rộ lên, đem tay Vương Thập An đặt ở trên bụng cô. Cô hiện tại đã có thể cảm nhận máy thai, hôm nay đặc biệt lợi hại, tay nhỏ của Vương Thập An vừa mới đặt lên, liền cảm giác bị thứ gì chọc một chút.

"Ôi ôi ôi!" Vương Thập An kinh ngạc mà mở lớn đôi mắt hơn nữa. Bé không phải chưa từng cảm nhận Trình Tiêu máy thai, nhưng hôm nay đặc biệt lợi hại, mới vừa đặt lên liền thập phần dùng sức mà chọc bé, như là muốn lập tức đi ra.

"Đây là em trai nhỏ!" Vương Thập An thập phần khẳng định mà nói.

"Cái gì là em trai, đây là cháu trai con." Phía sau Dương Thư Nhữ cùng lại đây nghe được xưng hô Vương Thập An đối với bảo bảo trong bụng, cả kinh thanh âm đều cất cao.

Trình Tiêu ha ha cười rộ lên, Dương Thư Nhữ nhìn cô một cái, cũng cười cười, đem hoa quả trên tay đưa cho Trình Tiêu, sau khi kéo ghế mây ngồi xuống, hỏi Vương Thập An nói: "Con như thế nào biết là bé trai?"

Trình Tiêu đem miếng hồng đưa cho cô bé, Vương Thập An tiếp nhận, vừa ăn vừa nói: "Bởi vì sức lực lớn."

Các lão nhân thường nói, trẻ nhỏ xem giới tính thai nhi rất chuẩn, Dương Thư Nhữ mới hỏi bé, nhưng nghe bé vừa nói như vậy, nói có sách mách có chứng, ngược lại mức độ tin cậy không đáng tin chút nào.

Nhìn ra được mẹ không tin mình, Vương Thập An lập tức từ trên người Dương Thư Nhữ xuống dưới, bé duỗi tay vuốt bụng Trình Tiêu, vừa muốn nói chuyện, Trình Tiêu đưa cho bé một miếng hồng. Tiểu gia hỏa nhấp nhấp miệng, tiếp nhận hồng ăn luôn, lúc này mới nói: "Chính là nam bảo bảo, em nói chính là đúng."

Xem thần sắc của bé chắc chắn nghiêm túc như vậy, Trình Tiêu khẽ cười một tiếng, bàn tay to bao trùm trên tay nhỏ của bé, nói: "Đó chính là nam bảo bảo."

Vương Thập An được trấn an, giương mắt nhìn Trình Tiêu, hỏi: "Chị dâu, tiểu bảo bảo khi nào sinh ra a?"

"Còn bốn tuần nữa." Trình Tiêu dựa theo dự tính ngày sinh bình thường nói, nhưng kỳ thật rất có khả năng sẽ là trước hoặc sau hai tuần nữa, điều này đều không tính là vấn đề lớn.

"Mama!" Vương Thập An sau khi nghe được câu trả lời, quay đầu lại kêu Dương Thư Nhữ một tiếng.

"Làm sao vậy?" Con gái nhỏ nhẹ gọi, Dương Thư Nhữ thân thể nghiêng về phía trước, kiên nhẫn mà ôn nhu hỏi một câu.

"Chúng ta đánh cược đi." Vương Thập An trong ánh mắt hiện lên một tia cơ linh, "Con đoán là nam bảo bảo, mẹ đoán là nữ bảo bảo, đến lúc đó chị dâu sinh xong, chúng ta định thắng bại."

Bộ dáng cô bé nghiêm túc, lại chọc cười hai người lớn, Trình Tiêu nhấc tay nói: "Chị đây giúp hai người làm chứng."

Dương Thư Nhữ đem con gái kéo đến bên người, nhéo nhéo khuôn mặt bé, cười hỏi: "Vậy thắng thua tính như thế nào?"

"Mẹ thắng, con liền ngoan ngoãn ăn rau xanh một tháng." Vương Thập An có chút thống khổ mà nói.

Trẻ nhỏ thắng thua lợi thế cũng là không đau không ngứa, Dương Thư Nhữ cười gật đầu, theo sau hỏi: "Vậy nếu là con thắng thì sao?"

Nhắc tới cái này, Vương Thập An ánh mắt sáng lên, cười hắc hắc, đối Dương Thư Nhữ nói: "Con muốn một tháng không đi học!"

Dương Thư Nhữ: "......"

"Cuối cùng em và mẹ định cho nó một tuần." Ăn xong cơm chiều, Trình Tiêu cùng Vương Nhất Bác đi hoa viên tản bộ, buổi tối gió lạnh thổi qua, cô kể lại chuyện chiều nay hai mẹ con đánh cược cho anh nghe.

Vương Thập An hiện tại đang học tiểu học, trốn học một tháng là không được.

Nắm tay Trình Tiêu, dưới chân dẫm lên con đường phiến đá xanh, Vương Nhất Bác cười cười, hỏi: "Không phải là dạo gần đây nó rất thích học sao? Như thế nào lại không muốn đi học."

Không có trả lời Vương Nhất Bác, Trình Tiêu trước nở nụ cười, cô nói: "Bởi vì mấy ngày trước nam sinh mà An An thích đã chuyển đi rồi, nó liền không muốn đi học."

Nghe thấy lý do này, Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu, hai tròng mắt hơi trầm xuống.

Hai người tới ghế dài trong hoa viên, Trình Tiêu lôi kéo tay Vương Nhất Bác ngồi xuống, cô cười nhìn Vương Nhất Bác, hỏi: "Tâm tình gì đây?"

Thời điểm Vương Nhất Bác hơn hai mươi tuổi, Vương Thập An mới sinh ra, đối với Vương Thập An, anh bảo hộ thật tốt, coi như là bảo bối trong tay. Nghe được vấn đề Trình Tiêu hỏi, Vương Nhất Bác suy tư trong chốc lát, nói: "Anh hy vọng An An thắng."

Nghe anh nói như vậy, Trình Tiêu hơi hơi kinh ngạc một chút, cô hỏi: "Anh muốn con trai?"

"Thật ra cũng không phải." Vương Nhất Bác lắc đầu, anh khẽ thở dài một hơi, cười rộ lên nói: "Hiện tại An An như vậy, tâm tình của anh liền có chút phức tạp, nếu là con gái chúng ta cũng như vậy, anh có khả năng sẽ không cho nó đi học."

"Ha ha ha!" Trình Tiêu cười rộ lên. Cô cười trong chốc lát, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Nhưng là cũng có khả năng con gái sẽ hấp dẫn các bạn nam mà, lúc em và mẹ đi tham gia hội họp phụ huynh của An An, có vài bạn học nam lại làm quen với em và mẹ."

Cô nói lời này vốn là muốn trấn an Vương Nhất Bác, nhưng mà Vương Nhất Bác lại cảm thấy như là thêm dầu vào lửa, ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ, Trình Tiêu hiểu ngầm lại được, nở nụ cười.

Hoa viên trong đại trạch mở đèn đường, buổi tối thời điểm rất yên lặng, chiều nay mới vừa đổ mưa, trời mưa xong, phá lệ mát lạnh, không gian còn có tiếng côn trùng kêu vang.

Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu cười, chờ cô phát giác không khí thay đổi, Vương Nhất Bác đã hôn lên, Trình Tiêu ngừng cười, cô dựa vào trên lưng ghế dài, cảm thụ được Vương Nhất Bác khẽ hôn, gương mặt dần dần nóng lên.

Anh hôn thực ôn nhu, giống gió đêm đêm nay, hôn đến Trình Tiêu có chút ngứa. Chờ Vương Nhất Bác đem môi dời đi, Trình Tiêu giương mắt nhìn anh, ánh mắt ở dưới đèn đường đầy ám quang.

"Anh nói giỡn." Vương Nhất Bác thấp giọng nói.

Thanh âm anh rất trầm thấp ôn nhu, Trình Tiêu nghe được đáy lòng có chút ngọt, cô không phản ứng lại, nhìn Vương Nhất Bác, cười hỏi: "Cái gì?"

"Chúng nó về sau tự nhiên có chồng nó quản." Vương Nhất Bác cùng Trình Tiêu nói, anh lại khẽ hôn một cái lên cái trán cô, cười nói: "Anh chỉ lo cho vợ anh thật tốt thôi."

Bầu trời ban đêm đen nhánh như mực, tinh quang cũng so với ngày xưa thêm lộng lẫy, Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, cuối cùng nhẹ giọng cười, nói: "Nếu là sinh con trai, em liền rất cao hứng, em thích con trai."

Vương Nhất Bác: "......"

Cùng Hồ Ngâm Ngâm không giống nhau, Trình Tiêu dự tính ngày sinh trước cô ấy hai ngày. Buổi sáng cô mới vừa tỉnh lại, liền nhận thấy được nước ối đã vỡ. Lần trước xem Hồ Ngâm Ngâm sinh con, Trình Tiêu không hoảng loạn, cô kêu Vương Nhất Bác một tiếng, Vương Nhất Bác đang mặc áo sơmi chuẩn bị đi làm nghe được, lại nhìn cô một cái, Trình Tiêu xốc chăn lên, phía dưới đã ướt một mảnh.

Cô từ trong ánh mắt Vương Nhất Bác thấy được che trời lấp đất hoảng loạn.

"Sắp sinh?" Vương Nhất Bác một tay đem Trình Tiêu bế lên, anh nhăn mày, vừa đi ra ngoài, vừa đem gương mặt dán trên cái trán của cô, nhỏ giọng hỏi: "Có đau hay không?"

Hiện tại có đau từng cơn, nhưng đau từng cơn không phải thực nghiêm trọng, Trình Tiêu lắc đầu. Cô lay động đầu, nói cho Vương Nhất Bác không đau, Vương Nhất Bác mày nhăn đến càng khẩn trương. Sau khi ôm Trình Tiêu ra cửa, Vương Nhất Bác kêu một tiếng "Mẹ", Dương Thư Nhữ ra tới, nhìn thấy cảnh tượng này, một chút nhận ra mà tiến lại, chạy nhanh kêu lên dì cùng tài xế, mang theo Trình Tiêu đi đến bệnh viện.

Trình Tiêu tuy không tính hoảng loạn, nhưng cô rất khẩn trương, đặc biệt là trên đường đi bệnh viện, cô đau từng cơn càng ngày càng rõ ràng, thời điểm sau, thậm chí còn đau ra mồ hôi lạnh.

Dương Thư Nhữ từng có kinh nghiệm sinh sản, nhắc nhở cô hít sâu, chờ tới bệnh viện, Trình Tiêu trực tiếp bị đẩy vào phòng sinh, Vương Nhất Bác cùng theo đi vào.

Tiếng la của Hồ Ngâm Ngâm khi sinh con vẫn còn mới mẻ trong kí ức của Trình Tiêu, sinh con thật là siêu cấp đau, cô căn bản nhịn không được. Hơn nữa buổi sáng rời giường, còn không ăn bữa sáng, cô có chút suy yếu, trên đường Dương Thư Nhữ còn đưa cho cô một khối chocolate.

Thời gian cô sinh còn dài hơn so với Hồ Ngâm Ngâm, sau ba giờ, Trình Tiêu cảm giác được có thứ gì trượt ra, cùng lúc đó, bụng trống không.

Cô bởi vì dùng sức mà khởi động phía sau lưng, hoàn toàn thả lỏng trên giường sinh. Giương mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nghe thanh âm bác sĩ hộ sĩ bận rộn, Trình Tiêu nặng nề mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, mệt liền hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại, Vương Nhất Bác đã ngồi ở bên người, mày anh nhăn thật sự sâu, chờ sau khi nhìn thấy Trình Tiêu tỉnh lại, Vương Nhất Bác gọi bác sĩ.

"Không cần quá khẩn trương." Bác sĩ bệnh viện là ông nội Vương Nhất Bác an bài, quen biết Vương Nhất Bác. Thấy bộ dạng của Vương Nhất Bác như thế này, bà cười trấn an hai câu. Sau đó nhìn Trình Tiêu, cười nói: "Hết thảy bình thường, ngày mai là có thể xuất viện."

Kiểm tra xong, bác sĩ không lưu lại, để lại Trình Tiêu cùng Vương Nhất Bác. Trình Tiêu có chút vô lực, nhưng cô trước hỏi một câu.

"Con đâu?"

Vương Nhất Bác cúi lại gần, hôn hôn môi cô, nói: "Mẹ ở nơi đó trông, nói chờ em tỉnh lại sẽ ôm lại đây, bởi vì nó có thể khóc."

Vương Nhất Bác là người rất cao lãnh, con nhưng thật ra rất có thể khóc. Trình Tiêu nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: "Con gái?"

Có thể khóc có thể là con gái đi.

Nghe được Trình Tiêu nói, Vương Nhất Bác thần sắc có chút phức tạp, anh lắc đầu, nói: "Con trai."

"A ~" mặc kệ là con trai con gái, Trình Tiêu đều rất thích.

Nhìn thần sắc Trình Tiêu, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi một câu: "Em ngày đó nói là thật hay là giả?"

Mang thai sau ba năm, Trình Tiêu có chút không đón được ý nghĩ của Vương Nhất Bác, cô cười cười, hỏi: "Em nói cái gì?"

Xem ra cô thật đã quên, Vương Nhất Bác khóe môi giương lên, cười cười nói: "Không có gì."

Chờ đến khi xuất viện, Trình Tiêu ngồi ở trên giường đọc sách, nhìn Vương Nhất Bác cầm bình sữa đút sữa cho con trai, Trình Tiêu đột nhiên nhớ tới lời hỏi của Vương Nhất Bác lúc ấy.

Vương Nhất Bác mấy ngày nay không đi làm, ăn mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, anh ôm con trai rất thành thạo, động tác cầm bình sữa đút sữa cũng phá lệ thuần thục.

Bức màn được kéo lên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, ánh sáng rực rỡ, người đàn ông ôm con trai như là một bức tranh trên màn thủy tinh.

Trình Tiêu đem sách trên tay đặt xuống, gọi Vương Nhất Bác một tiếng.

"Vương Nhất Bác."

Nghe được Trình Tiêu gọi anh, Vương Nhất Bác quay đầu lại, đáp nhẹ một câu:

"Ừm?"

Trình Tiêu cười rộ lên, cô nhìn Vương Nhất Bác nói.

"Em không vượt tường, trên thế giới này em yêu anh nhất."

Đột nhiên thổ lộ làm Vương Nhất Bác hơi hơi sửng sốt, nhưng anh thực mau hiểu ý của cô, khóe môi dần dần cong lên, trong ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu chứa đầy tình yêu.

Trên tay anh cầm bình sữa, cúi đầu cùng con trai trong lồng ngực nói một câu.

"Nghe được không? Mẹ con nói, mẹ yêu bố nhất."

——————o0————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro