🪴🪴 Chương 23🪴🪴

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại rung động thứ hai mươi ba.
________________________________

Nhan Thu Chỉ khựng lại, có vài giây kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ tới Trần Lục Nam sẽ nhắn loại tin này cho cô.

Nhưng nghĩ lại thì, lại cảm thấy anh có thể là bị chính mình làm phiền.

Giống như lần lấy cơm hộp trước đây, Trần Lục Nam ngẫu nhiên vẫn sẽ cho cô một ít dung túng.

Rối rắm vài giây, Nhan Thu Chỉ từ trên ghế đứng lên.

Cô liếc nhìn máy quay, đang suy tư chính mình làm thế nào mà có thể bất động thanh sắc trở lại trên lầu, còn có thể tránh đi máy quay tắt mic.

Thời điểm ở trong phòng, là sẽ không có máy quay đi theo, điểm này tương đối tốt.

Trên mặt cô bình tĩnh, vừa muốn vào nhà, thì thấy Thiệu Càng từ bên trong đi ra.

“Thu Chỉ, đi chỗ nào vậy?”

Nhan Thu Chỉ dừng bước chân, nhìn về phía anh ta: “Lên trên lầu lấy chút đồ, làm sao vậy?”

Thiệu Càng “A” lên: “Không có việc gì không có việc gì, em đi đi.”

Trong rổ anh ta cầm có mấy cây đậu cô-ve.

Nhan Thu Chỉ nhìn: “Có phải muốn nhặt rau hay không? Tôi có thể chút nữa lại đi.”

Thiệu Càng gật đầu: “Không ảnh hưởng sao?”

“Sẽ không.”

Nhan Thu Chỉ không chút nghĩ ngợi nói.

Thiệu Càng cười, chỉ vào bên ngoài nói: “Vậy qua bên kia nhặt rau đi, bên đó có ghế nhỏ.”

“…… Được.”

Hai người tới ghế ngồi, cây đậu cô-ve không ít, thật ra Nhan Thu Chỉ không biết làm sao, cô liếc nhìn Thiệu Càng, lúc này mới đi bắt chước làm theo.

Động tác của cô rất mau, như thể là đang sốt ruột cái gì.

Đang cúi đầu nhặt rau, Thiệu Càng nói chuyện với cô.

“Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp nhau trong tiết mục này.”

Nhan Thu Chỉ hơi hơi mỉm cười: “Ừ. thật trùng hợp.”

Thiệu Càng mơ hồ cảm thấy lời này có chút quen tai, anh ta  nhìn động tác của Nhan Thu Chỉ, tay con gái rất nhỏ và thon dài, kiều nộn trắng nõn, móng tay không có bôi bất luận cái gì, giữ lại màu hồng nhạt nguyên bản nhất, phá lệ xinh đẹp.

Anh ta thu mắt, đem ánh mắt dừng trên mặt cô.

Sau khi Nhan Thu Chỉ tắm xong, chỉ thoa chút mỹ phẩm dưỡng da, tất cả những cái khác đều không dùng, nhưng cô thiên sinh lệ chất, nhìn gần thì hương kiều ngọc nộn, làm người ta không tự chủ được đem ánh mắt dừng ở trên mặt cô.

Không hiểu sao, Thiệu Càng có một lát hoảng hốt.

Bỗng dưng, Nhan Thu Chỉ hỏi: “Ngoại trừ đậu cô-ve còn có cái gì nữa không?”

Thiệu Càng hoàn hồn, trong âm thanh mang theo chút ý cười, ôn hòa nói: “Hẳn là không có, tôi đi hỏi mấy người Từ lão sư một chút.” “Được.”

Nhan Thu Chỉ tiếp tục nhặt mười mấy cây đậu que còn dư lại, nhặt nhặt, cảm giác được có chút không đúng, luôn cảm thấy có người đang nhìn cô.

Theo bản năng, Nhan Thu Chỉ nâng đầu.

Vừa nhấc đầu, liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Đôi mắt xinh đẹp kia không có quá nhiều cảm xúc lộ ra ngoài, cách một khoảng cách xa, Nhan Thu Chỉ cũng nhìn không rõ đáy mắt anh có cảm xúc gì.

Nhưng không thể sao, cô lại có chút khẩn trương.

Cẩu nam nhân này đã nhìn bao lâu rồi?

Anh không phải là nhìn thấy chính mình cùng Thiệu Càng nói chuyện đi? Không đúng, nói chuyện cũng không có việc gì a, cô cùng Thiệu Càng lại không có làm cái sự tình ái muội gì.

Cô vì cái gì lại khẩn trương.

Đang lúc nghĩ ngợi, Từ Khai Thật hô lên: “A Nam, xem điện thoại xong rồi sao?”

Trần Lục Nam thấp giọng trả lời: “Ừ.”

Anh không dừng ở trên lầu lâu, một lát liền xuống.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu, rũ mắt tiếp tục nhặt.

Sau khi chuẩn bị tốt, Mục Hân đề nghị: “Phòng bếp thì chúng ta không giúp được gì, chị Thu Chỉ, có muốn đánh cầu lông hay không?”

Sân rất lớn, cũng đủ cho bọn họ phát huy.

Nhan Thu Chỉ bật cười, gật đầu đáp ứng: “Được nha.”

Mục Hân cao hứng phấn chấn đi lấy cầu lông ra đánh, hai người dưới máy quay chậm rì rì đánh.

*

Từ Tùng từ cửa sổ nhìn ra, thảo luận với Trần Lục Nam bên cạnh. “Tuổi trẻ thật tốt.”

Trần Lục Nam nhìn.

Từ Tùng cười nhìn anh: “Cậu cũng là người trẻ tuổi, nếu không thì cậu đừng ở phòng bếp hỗ trợ nữa, cũng đi chơi đi.”

“Không cần.”

Âm thanh Trần Lục Nam trầm thấp nói: “Tôi muốn học hỏi ngài một chút.”

Từ Tùng cười, trêu chọc: “Có học thì cậu cũng không có thời gian làm.”

Trần Lục Nam cười một cái.

Từ Tùng nhìn anh, đột nhiên nói: “Cậu cùng lúc trước có chút không giống nhau.”

Trần Lục Nam nhướng mày.

Từ Tùng tán gẫu cùng anh: “Không biết nên đánh giá như thế nào, nhưng trạng thái hiện tại này của cậu so với trước kia thì tốt hơn.”

Anh “Ừ” một tiếng: “Từ lão sư quá khen rồi.”

“Không phải quá khen.”

Từ Tùng nói: “Cậu hỏi fans cậu đi, hẳn là cũng sẽ có cảm giác này.”

Ông ấy trầm tư một, cuối cùng cũng nghĩ ra Trần Lục Nam có chỗ nào không giống nhau.

“Cậu bây giờ giống như nhiều thêm một chút cảm giác bình phàm, không phải nghĩa xấu.”

Trước kia Trần Lục Nam quá thanh lãnh cao ngạo, anh vĩnh viễn cười không đạt tới đáy mắt, trên mặt treo mỉm cười lãnh đạm xa cách, bất luận là đối với ai, anh giống như là một cái máy móc không có cảm tình, cơ hồ là không có việc gì có thể làm cho cảm xúc của anh dao động.

Mặc dù hiện tại cũng không hơn nhiều lắm, nhưng ít ra Từ Tùng cảm thấy chỉ ngẫu nhiên anh mới như vậy.

Hai người ở trong phòng trò chuyện, Từ Tùng nhìn bên ngoài vài lần, nói: “Mục Hân rất đáng yêu.”

Trần Lục Nam không hé răng.

Từ Tùng nhận xét từng người một, khi nói đến Nhan Thu Chỉ, ông ấy nhìn Trần Lục Nam, nói: “Tôi cảm thấy Thu Chỉ cùng cậu có chút giống nhau.”

Trần Lục Nam hơi dừng lại: “Nói như thế nào.”

Từ Tùng xem người từ trước đến nay rất chuẩn, ông ấy nhìn chằm chằm Nhan Thu Chỉ nói: “Cô ấy cùng cậu là một loại người, đối với cái gì đều không phải rất để ý, tùy tính, nhưng trên thực tế hẳn là có chút để ý.”

Thật ra chính xác mà nói thì là quái gở, hai người này đều thuộc loại người về mặt ngoài thì có thể cùng tất cả mọi người dung nhập ở bên nhau, bên trong thì người khác tiến không vào nội tâm bọn họ, nhưng kỳ thật bọn họ lại khát vọng được chú ý.

Này đại khái chính là nguyên nhân vì sao hai người đều lựa chọn làm nhân vật công chúng.

Trần Lục Nam không hé răng, anh ghé mắt nhìn bóng người đang đánh cầu bên ngoài, tuổi trẻ sinh động xinh đẹp gợi cảm, là những gì mà mọi người đánh giá cô.

Mắt anh nheo lại rồi thu hồi.

“Từ lão sư có thể đổi nghề.”

Từ Tùng cười khẽ: “Đại khái là có thể.”

Đang lúc đánh cầu, từ trong phòng bếp bay ra từng trận mùi hương.

Nhan Thu Chỉ sờ sờ bụng mình phát ra âm thanh kêu đói, cùng Mục Hân thương lượng nghỉ ngơi.

Hai người buông cầu lông xuống, xoay người đi phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn.

Một đĩa lại một đĩa, mỗi một phần đều có sắc hương vị đầy đủ, mùi hương nồng đậm, gợi cảm giác thèm ăn của người khác.

Nhan Thu Chỉ kích động không thôi.

Lúc trước khi cô xem chương trình, cách màn hình có thể xem đến đói, càng đừng nói là hiện tại.

Đoàn người ngồi xuống, cảm ơn Từ Tùng, ghé vào cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất là náo nhiệt.

Vị trí khách mời đều an bài ở chính giữa, Trần Lục Nam chính giữa nhất, bên cạnh một bên là Nhan Thu Chỉ, một bên khác là Thiệu Càng cùng Mục Hân.

Nhan Thu Chỉ cùng Trần Lục Nam ngoại trừ mấy tin nhắn, trên cơ bản là không có giao lưu gì khác.

Đến lúc này ngồi xuống, mới xem như chân chính đụng chạm.

Vị trí của hai người dựa vào rất gần, nâng chân giơ tay đều có thể đụng tới người bên cạnh.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu ăn cơm, Trần Lục Nam ngẫu nhiên sẽ bị bắt chuyện, giọng anh trầm trầm, khàn khàn lại gợi cảm.

Nhan Thu Chỉ ngồi ở bên cạnh nghe, không thể không cảm khái ―― Trần Lục Nam ngoại trừ có tính cách quái quái ở bên ngoài, mặt khác đều rất hoàn mỹ.

Nếu anh không chọc chính mình sinh khí, thì giọng nói này cùng gương mặt này còn có dáng người này…… Nhan Thu Chỉ nguyện ý luôn cho anh vẻ mặt ôn hoà.

Thậm chí còn nguyện ý cùng anh sống bên nhau.

Cô nghe rất nhập tâm, trong giây lát nghe thấy được tên của mình.

“Thu Chỉ.”

“A?”

Nhan Thu Chỉ ngước mắt, nhìn về phía Từ Tùng: “Từ lão sư, làm sao vậy?”

Từ Tùng ôn hòa cười cười, nhìn cô: “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Phi thường ngon.”

Cô có chút ngượng ngùng nói: “Lúc trước ở nhà tôi cũng sẽ xem tiết mục của chúng ta, mỗi lần nhìn Từ lão sư làm đồ ăn đều thèm đến bụng đói kêu vang.”

Người xung quanh cười hiểu rõ.

Từ Khai Thật hỏi: “Vậy sẽ gọi cơm hộp sao?”

“Ngẫu nhiên sẽ gọi, nhưng rất ít.”

Nhan Thu Chỉ nói: “Ăn nhiều béo, dưới ống kính rất khó coi.”

“Như thế nào lại thế.”

Thiệu Càng: “Thu Chỉ quá gầy, hẳn là nên ăn nhiều một chút.”

Mục Hân vội vàng buông đồ trong tay nói: “Chị Thu Chỉ có dáng người hoàn mỹ, thứ nên có đều có.”

Cô ấy ủy khuất ba ba nói: “Không giống tôi.”

Mọi người ồn ào cười to.

Mặt Nhan Thu Chỉ nháy mắt đỏ, cô há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Nghĩ nghĩ, cô chạm vào chân của Trần Lục Nam phát đi ánh mắt cầu cứu.

Trần Lục Nam giả vờ nhìn không thấy, chú tâm ăn cơm.

Nhan Thu Chỉ khóc không ra nước mắt, còn tốt là Đồng Thục Ninh đã cứu cô.

“Mọi người đều có cái đẹp của chính mình, Thu Chỉ cùng chúng ta đi lộ tuyến không giống nhau.” Đồng Thục Ninh nhìn Nhan Thu Chỉ nói: “Thu Chỉ, gần đây có quay bộ phim nào không?”

Nhan Thu Chỉ lắc đầu: “Mới vừa đóng máy không lâu.”

Đồng Thục Ninh gật đầu, nhìn cô một hồi nói: “Tôi đối với cô đặc biệt cảm thấy hứng thú.”

“Gì ạ?”

Từ Tùng giải thích giùm vợ của mình: “Cô ấy gần đang chuẩn bị quay một bộ phim phóng sự, nhìn thấy người cảm thấy hứng thú đều muốn tìm hiểu, nếu Thu Chỉ có hứng thú, thì có thể nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.”

Nhan Thu Chỉ ngốc ngốc lăng lăng, gật gật đầu: “Được ạ, cảm ơn hai vị lão sư.”

Sau khi ăn xong cơm tối, mọi người cùng nhau chơi trò chơi.

Trò chơi của tiết mục đều rất thú vị, bởi vì Nhan Thu Chỉ đã xem qua rất nhiều lần, cho nên đại bộ phận trò chơi đều có thể đoán trước được.

Cô không có ý thức tham gia mạnh, đại đa số thời điểm đều an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh, chỉ khi có máy quay tới, cô mới lên tiếng nói chuyện.

Khi chơi đến 12 giờ, Từ Tùng cùng Đồng Thục Ninh chịu không nổi, muốn đi ngủ trước.

Nhan Thu Chỉ thật ra cũng có chút mệt, cô cảm thấy mình không phải rất thoải mái, mí mắt đang đánh nhau.

Đang nghĩ ngợi thì, Mục Hân nhiệt tình nói: “Chúng ta chơi đánh bài đi. Ai thua thì bị bôi lên mặt, thế nào?”

Nhan Thu Chỉ cảm thấy nếu còn tiếp tục chơi, phỏng chừng là phải đến gần hai ba giờ mới kết thúc.

Nghĩ nghĩ, cô ở dưới bàn chọc chọc eo Trần Lục Nam.

Vài người đều ngồi xếp bằng quanh bàn trà hình chữ nhật, khoảng cách giữa Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam có chút xa, nhưng cũng là ở bên cạnh.

Một phút sau, Trần Lục Nam không phản ứng.

Hai phút, người này vẫn không có phản ứng gì.

Nhan Thu Chỉ nghe âm thanh đáp ứng xung quanh, sốt ruột ở trên người anh bắt đầu viết chữ.

Trần Lục Nam hạ mí mắt, tay đi xuống, ở thời điểm không ai chú ý tới thì một tay bắt được cái tay đang lộn xộn kia của Nhan Thu Chỉ.

“Không được.”

Mục Hân đang nói đến hăng say, đột nhiên nghe được âm thanh từ chối, cô ấy sửng sốt, kinh ngạc nhìn qua.

Trần Lục Nam không nhanh không chậm đứng lên, thanh âm trầm thấp: “Quá muộn, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Anh nhìn Từ Khai Thật: “Từ lão sư đã ngủ gà ngủ gật.”

Mọi người quay đầu nhìn, thật đúng là vậy.

Từ Khai Thật muốn bồi bọn họ chơi, nhưng đã chống tay ngủ mất.

Mục Hân gật gật đầu, vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“12 giờ rưỡi.”

Thiệu Càng: “Vậy đi ngủ đi, buổi chiều cũng đã vất vả một ngày.”

“Đúng đúng đúng.”

Không lâu sau, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhan Thu Chỉ thay áo ngủ, tất cả các anh quay phim dưới lầu cũng đã đi.

Cô ngáp một cái, nằm ở trong chăn nghĩ nghĩ, sau đó nhắn tin cho Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ: 【 Cảm ơn. 】

Trần Lục Nam: 【 Ừ. 】

Nhan Thu Chỉ nhìn đối thoại khô khan của mình và Trần Lục Nam, đang nghĩ ngợi là nên tắt điện thoại đi ngủ hay nói thêm gì đó, thì di động lại rung lên.

Trần Lục Nam: 【 Ngày mai dậy sớm một chút. 】

Nhan Thu Chỉ: 【? 】

Nhan Thu Chỉ: 【 Muốn làm cái gì? 】

Trần Lục Nam: 【 Trà sữa. 】

Mắt Nhan Thu Chỉ sáng rực lên, vừa muốn nói thêm chút gì đó, thì Trần Lục Nam đã thúc giục cô đi ngủ.

Cô buông di động, khóe môi cong lên.

Mục Hân từ toilet trở về, mơ mơ màng màng hỏi: “Chị Thu Chỉ, chị ngủ rồi sao?”

“Định ngủ.”

Mục Hân ôm chăn cọ cọ, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Một đêm mộng đẹp.

Nhan Thu Chỉ mơ một giấc mơ, trong mơ cũng là đang ở một tiết mục, Trần Lục Nam cùng với cô.

Hai người né tránh máy quay, trốn trong một cái tủ.

Không hiểu sao, hai người lại hôn nhau.

Trần Lục Nam trong mơ, so với hiện thực thì ôn nhu hơn rất nhiều, anh hôn khóe môi của mình, rồi ôm cô vào ngực.

Trong không gian chật chội, hơi thở hai người đan xen, triền miên ở bên nhau.

Hương vị khoang miệng của anh rất thơm, mát lạnh làm cô thích thú. Nhan Thu Chỉ rất thích cùng anh hôn môi, luôn cảm thấy lúc này, anh không giống bình thường.

Bên ngoài truyền đến âm thanh hô to của người quay phim, đang gọi hai người bọn họ.

Trần Lục Nam một tay mở cửa tủ, một tay vòng qua eo cô, lưu luyến trên môi cô, trằn trọc cọ xát.

……

__________
13/07/2021.
(●’3)♡(ε'●)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro