Ngày tháng sau này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm nay mùa thu phá lệ tới sớm.

Thời điểm Ôn Khách Hành tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã kết một tầng sương mờ dày nặng, ngay cả khung cửa sổ cũng dính lại vài vệt sương đầu thu còn đọng lại. Bên cạnh hắn tỉnh lại, Chu Tử Thư vẫn còn say giấc. Kể từ khi buông xuống giang hồ thế tục hỗn loạn mà cùng ẩn cư, Chu Tử Thư càng thêm lười nhác, tâm trạng ngày đêm cảnh giác khi còn lặn lộn trên giang hồ năm đo cũng đã sớm mất đi, mỗi ngày đều ngủ tới mặt trời lên cao mới có thể tỉnh dậy.

Bất quá, Ôn Khách Hàng lại là thực vừa lòng Chu Tư Thư của hiện tại, từ lúc giang hồ thoái ẩn liền triệt để mang cái nhàn tản bộ dáng.

Ôn Khách Hành từ ổ chăn ấm áp tỉnh dậy, lại cẩn thận dịch góc chăn sợ ảnh hưởng làm bừng tỉnh Chu Tử Thư còn đang trong mộng đẹp, đem chuyện này xong xuôi mới mặc quần áo rửa mặt, qua loa đem chính mình xử lý một phen, có vẻ cả người tinh thần tỉnh táo mới đưa tay đẩy cửa sổ. Theo động tác cửa sổ bị đẩy ra, bên hiên cùng mái nhà đã kết thành giọt sương rơi xuống, dừng trên mặt đất, còn có một chút bị đẩy đến một góc cửa sổ.

Hiện giờ hai người ở thị trấn nhỏ nào đó không biết tên tại Giang Nam, đại bộ phận mọi người trong trấn đều thuần tuý dựa vào phương thức lao động nguyên thuỷ nam cày nữ dệt mà sống. Hiện này đã vào thu, thời tiết mát mẻ, lúa ở ruộng lúa nước cũng đến kì không sai biệt lắm, đúng là thời tiết hoàn hảo cho vụ mùa thu hoạch.

Ôn Khách Hành đẩy cửa sổ liền nhìn thấy phía trước đám người rộn ràng nhốn nháo, bọn họ cầm nông cụ trên đường nhỏ ra đồng ruộng, nam nhân vác cuốc và lưỡi hái, nữ nhân theo sau, địu trên mình không ít sọt tre, đi theo phu quân cùng nhau thu hoạch vụ thu, còn có mấy tiểu hài nhỉ nhảy nhót theo trong đám người, không biết là đi xem náo nhiệt hay hỗ trợ thu hạt thóc, người tuy không nhiều lắm, nhưng thành cả đoàn cầm nông cụ đi trên đường vẫn là thấy có chút tấp nập.

Có thôn dân mắt sắc thấy Ôn Khách Hành đã y phục chỉnh tề đứng bên cửa sổ, một nông gia phụ nhân thuần phác liền cách chút khoảng cách cùng hắn chào hỏi:" Tiểu Ôn a!"

Đột nhiên bầu không khí bình tĩnh bị một tiếng gọi đột ngột này phá vỡ, đám người đều dừng bước, hướng tới phía Ôn Khách Hành nhìn lại, thấy thanh niên kia đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ, liền cũng sôi nổi đi theo chào hỏi, ngày cả tiểu hải tử xen lẫn trong đám người lớn cũng kêu vài tiếng "Tiểu Ôn ca ca" . Ôn Khách Hành tâm tình sảng khoáng, liền nhất nhất gật đầu, xem như cùng họ chào hỏi qua.

"Tiểu Chu đâu? Sao không thấy?"Phụ nhân ban đầu cùng Ôn Khách Hành chào hỏi nhìn xung quanh một lát, không tìm thấy thân ảnh khác quen thuộc liền thuận miệng hỏi một câu. Nàng trong trấn cũng coi như tiếp xúc hai huynh đệ này sớm nhất, đối với Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư tính tình cũng coi như quen biết vài phần – nàng tự đánh giá là vậy. Chu Tử Thư lúc này còn chưa thấy, khẳng định còn là đang ngủ chưa dậy.

Ôn Khách Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng hờ khép, loáng thoáng có thể thấy người kia nằm ở trên giường ngủ thật sự rất say, động đều không có động một chút. Lập tức liền ngượng ngùng mà cười cười, quay lại nói với phụ nhân kia là còn chưa tỉnh, đoạn thời gian gần đây có chút mệt mỏi quá sức. Chỉ duy cái này mệt là vì sao mới mệt, cũng chỉ có Ôn Khách Hành trong lòng biết rõ ràng.

Phụ nhân kia nghe xong liền thân thiết mà nói cho Ôn Khách Hành người trẻ tuổi ngày ngày như vậy không tốt lắm, lại quay đầu nói ngày mai kêu hai người qua nhà nàng ăn cơm, đang vụ thu hoạch vụ thu, mỗi ngày đều có thể ở ngoài ruộng bắt được chút mỹ vị, cả nhà nàng một nhà ăn không hết nhiều như vậy, hai người bọn họ một đôi huynh đệ lẻ loi hiu quạnh sống nương tựa lẫn nhau, tự nhiên là muốn chiếu cố nhiều hơn.

Ôn Khách Hành đầu tạm thời đồng ý, theo sau nhạy bén mà nghe thấy phòng trong truyền đến động tác xoay người, biết đại để là Chu Tử Thư đã tỉnh, liền thuận miếng nói được, lại cùng phụ nhân kia nói:" Tẩu tử, lúc này không còn sớm, các người không phải còn ra đồng sao, kẻo nay lúa lại thu không xong rồi?" Hắn dừng một chút, lại nghe bên trong động tác xoay ngừoi càng lớn "Nếu chiều rảnh rối ta liền xuống ruộng giúp tẩu."

Phu Nhân vỗ đùi, liếng mắt nhìn một cái ngày thật sự không còn sớm, cùng Ôn Khách Hành hàn huyên đã quên thời gian, lại dặn dò hắn hai câu rồi quay đầu hướng phía ruộng mà đi.

Ôn Khách Hành nhìn đám người đi xa thở phào một hơi, đem cửa sổ đóng lại sau xoay người vào phòng, quả nhiên, Chu Tử Thư lúc này đã tỉnh, ngồi ở trên giường có chút ngơ ngác, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

Thấy Ôn Khách Hành tiến lại lúc sau liền hỏi một câu vừa rồi ở cùng ai nói chuyện. Ôn Khách Hành ngồi ở mép giường, sớm đã mang áo ngoài chuẩn bị sẵn đưa cho hắn, thuận miệng đáp:" "Không có gì, bất quá là phụ nhân nhà bên thấy ta hỏi hai câu thôi."

Chu Tử Thư nghe xong cũng không nói gì, để người kia choàng áo khoác cho mình mới chầm rì rì mặc vào.

Bị lôi kéo nói chuyện phiếm như vậy thực ra cũng không phải lần đầu, mấy năm trước quyết tâm từ giã chốn giang hồ ẩn cư tại trấn nhỏ này liền gặp được vài lần. Giang Nam trấn nhỏ, ngô nông mềm giọng, một cái hai cái đều nhu tình như nước, ánh mắt uyển chuyển, ngay cả tính tình cũng là ôn ôn nhu nhu. Hai người thời điểm đặt chân tới liền bị thái độ nhiệt tình chất phác quanh mình lăn lộn một hồi, Ôn Khách Hành còn đỡ, Chu Tử Thư nửa đời trước phiêu bạt vô định, ánh đao huyết ảnh lăn qua vô số lần, giết người vô số động tác giơ tay chém xuống thật sự lưu loát, nhưng là cùng với người ở chung hàn huyên đôi câu lại là nửa điểm kinh nghiệm đều không có.

Nơi này hồi lâu như là không có người ngoài tới, khi hai người họ xưng huynh đệ đi vào trấn nhỏ liền bị nhiệt tâm quê nhà ngày ngày thăm hỏi, dù sao cũng là hai anh tuấn tiểu tử, tự nhiên sẽ hấp hẫn hầu hết ánh mắt mọi người. Phụ nhân quan tâm thăm hỏi bọn họ hôn sự, các tiểu cô nương lại phương tâm liếc mắt đưa tình, ngày cái tiểu hài tử tóc trái đào đối với bọn họ cũng tràn ngập tò mò. Mới đầu hai người ứng đối chuyện như vậy còn có chút không biết làm sao, dần dà cũng liền thói quen, còn có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Đợi cho Chu Tử Thư chậm rì rì mà đem quần áo trên người mặc tốt, rửa mặt xong đã là mặt trời lên cao.

Thời tiết mùa thu ánh mặt trời tuy kém so với mùa hạ nóng rực, nhưng nắng gắt cuối thu tóm lại không phải nói không. Giữa trưa ánh mặt trời thẳng tắp chiếu khắp nơi, đem toàn bộ sương lộ bốc hơi đến sạch sẽ, ngoài cửa sổ trên ngọn cây có thể nghe tiếng tiếng ve cuối cùng rên rỉ, làm cho người ta có chút đau đầu.

Lúc Chu Tử Thư từ trong phòng đi ra, Ôn Khách Hành đã đem đồ ăn chuẩn bị tốt, ngay cả chén đũa đều đã bày biện chỉnh chỉnh tề tề rồi chờ người ngồi xuống hưởng dụng. Chu Tử Thư hưởng hầu hạ như vậy thành quen, cũng không nói thêm cái gì trực tiếp ngồi xuống, dùng chiếc đũa khảy trước mặt cơm tẻ, hỏi câu: "Ngươi làm?"

Thức ăn trước mặt tuy nói không phải sơn trân hảo vị, nhưng là cũng tính không tồi, Chu Tử Thư không tin Ôn Khách Hành có thể làm ra phẩm loại đồ ăn như vậy.

"Nhà bên đưa tới, nói là chúng ta hai đại nam nhân không làm ra đồ ăn ngon liền đưa tới." Ôn Khách Hành một bên gắp đồ ăn vào chén Chu Tử Thư, một bên trả lời. Hắn thừa nhận nhưng thật ra thực lưu loát:" Ta thật sự làm không được thức ăn như vậy, bất quá cá nướng cũng không tệ." Hắn đem gắp chén trước mặt Chu Tử Thư đến tràn đầy mới dừng lại, ngay sau đó như là nhớ tới cái gì, buông chiếc đũa trong tay nhìn Chu Tử Thư nói:" Chiều nay ta ra ngoài một chuyến."

"Làm gì?"

"Vớt cá."Ôn Khách Hành cười một chút.

Cơm trưa xong xuôi lúc sau Ôn Khách Hành liền ra cửa, cũng không nói cho Chu Tử Thử rốt cuộc là đi làm cái gì. Thông minh như Chu Tử Thư tự nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ câu kia của hắn đi vớt cá, nhưng cũng là lười hỏi đến, nhìn chung cũng chẳng phải tiểu hài tử, ở đây cũng tóm lại sẽ không đi lạc, liền kệ người kia đi.

Rượu đủ cơm no lúc sau liền sẽ có chút mệt rã rời, Chu Tử Thư đó là như vậy. Ôn Khách Hành đi ra ngoài lúc sau toàn bộ phòng nội đột nhiên liền trở nên an tĩnh chỉ có thể nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng ve ồn ào. Chu Tử Thư ngồi gian ngoài một lát liền cảm thấy có chút mệt, xoay người trở về phòng ngủ trong, ngã đầu lại bắt đầu ngủ trưa.

Như là muốn đem phía trước thiếu giác toàn bộ bổ trở về.

Một giấc này liền ngủ tới rồi mặt trời xuống núi.

Thời điểm Chu Tử Thư tỉnh lại lần nửa trong phòng vẫn im ắng, giống như là chưa từng có người tới, Hắn chậm rãi từ trên giường đứng dậy rồi bước ra ngoài, cửa sổ không biết đã mở ra tự lúc nào, bên ngoài có tốp năm tốp ba người vác nông cụ từ đồng ruộng trở về, theo sau hoặc nhiều hoặc ít sọt tre đầy hạt thóc. Chu Tử Thư ngáp một cái, với việc này cũng không quá để tâm, chỉ là thoáng nhìn qua mặt trời phía tây, bất giác nhớ tới họ Ôn kia lần này ra ngoài đã từ lâu, lúc này còn không có trở về.

Lúc Ôn Khách Hành xách theo hai con cá trở về, Chu Tử Thư đang chống đầu dựa vào trước bàn, tựa như còn chưa tỉnh ngủ. Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử Thư như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng ấy đều cảm thấy đáng yêu vô cùng. Ôn Khách Hành đặt cá trong tay lên bàn, tiến đến người trước mặt mà hôn lên khoé miếng một cái, Chu Tử Thư chỉ nghe thấy một thân mùi cá. Hắn không khỏi nhăn mặt, nhìn kẻ đang cười hì hì trước mặt:" Ngươi buổi chiều rớt xuống sông cùng cá tắm rửa đi?"

Ngửi thấy trên người Ôn Khách Hành nồng nặc mùi cám Chu Tử Thư thiếu chút nữa muốn đập đem người này đánh ra xa.

" Ngươi hôm nay nếu thật sự rớt xuống sông theo cá một buổi chiều liền có thể lý giải vì cái gì hôm nay lại trở về trễ thế này." Chu Tử Thư lạnh tanh nói.

Ôn Khách Hành đem cá cất đi, lại dùng bồ kết đem tẩy đi hương vị trên tay, lúc sau mới dám trở lại bên người Chu Tử Thư, nghe thấy lời này liền không nhịn được bật cười." Ta thực sự đi bắt cá. Hôm nay trở về có chút trễ bất quá bởi vì ở trên đường bị lôi kéo lại nói chuyện hôn sự. Ngươi cũng biết, đám kia phụ nhân trừ bỏ làm nông thì là liêu chuyện nhà. Nói cái gì ta đã không nhỏ, hẳn là nhân lúc còn sớm tìm một cô nương thành gia, còn cùng ta nói cảm thấy cô nương nhà ai không tồi."

Phụ nhân trong thôn nhàn tới không có việc gì liền thích vì người khác làm mai mối, huống chi bọn họ nơi này lại có Ôn Khách Hành tuấn tú tiêu sái như vậy. Bất quá Chu Tử Thư hiếm khi ra cửa, người ngoài nghe Ôn Khách Hành nói bởi thân thể không tốt cần đóng cửa tu dưỡng, chỉ có chính hắn biết là lười đến ứng phó các mối quan hệ nên không muốn ra cửa. Không thấy được bóng dáng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành thường xuyên ra cửa liền thành đối tượng làm mai trọng điểm của các nàng.

"Sau đó?" Chu Tử Thư liếc mắt nhìn hắn một cái, trên tay mạch máu màu xanh lá nổi rõ ràng có thể thấy được, tay cầm chén không tự giác dùng tới một chút sức lực.

Ôn khách hành thấy bộ dáng của hắn lại nhịn không được hôn lên khóe miệng một cái, cười hì hì đáp: "Ta đương nhiên là cự tuyệt, với họ nói, huynh đệ ta thân thể không tốt, chúng ta lại không có cha mẹ, cần ta chiếu cố nhiều hơn." Hắn giải thích xong, trưng một bộ dáng vẻ "cầu khen ngợi" mà hướng đến nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nhấp một ngụm trà, không có trả lời.

Ôn Khách Hành như là đã sớm đoán được tình huống như vậy, liền tự mình tiến đến đoạt chén trà, còn chưa chờ Chu Tử Thư quát một tiếng "ngươi", lập tức áp môi, đem toàn bộ lời nói lúc sau nuốt vào trong bụng.

Buổi trưa có chút nóng, Chu Tử Thư liền thay một bộ quần mỏng, cổ áo so với lúc sáng mở ra không ít, bị Ôn Khách Hành nhẹ nhàng kéo một cái liền lộ ra da thịt bên dưới, làn da trắng nõn lại đầy ấn kí tím tím xanh xanh còn chưa tan, nghĩ đến cũng là, đại bộ phận đều là tối qua in lại đi, lúc này còn chưa qua đến một ngày, sao có thể tiêu xuống.

Trên giường Ôn Khách Hành tựa như con sói đói, Chu Tử Thư mỗi một tấc da thịt trên người đều bị hắn ấn hạ dấu vết, tỏ rõ người này là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn. Trên người bị lưu lại chút dấu vết tím tím xanh xanh là chuyện thường, còn thường xuyên ở ấn ký cũ còn chưa từng đánh tan lại bồi thêm dấu vết mới, đây cũng là lý do lớn nhất làm Chu Tử Thư hiếm khi ra cửa. Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành bóp cằm, miệng hơi hơi mở ra, lười nam nhân bá đạo liền xông vào khoang miệng, liếm láp khoang miệng nội mỗi một tấc địa phương, còn trêu đùa đầu lưỡi của hắn.

Y phục trên người bị Ôn Khách Hành nhẹ nhàng mà kéo ra, cổ áo rộng mở, lộ ra thân hình đầy dấu vết xanh tím, ngực trái trên đỉnh đầu còn lưu lại một vòng dấu răng, càng thêm đi xuống bộ vị bị mơ hồ che đậy, trong ánh nến mờ nhạt có vẻ ái muội bất kham. Hai người môi răng giao triền một lát, khóe miệng có tia nước bọt trong suốt hạ xuống, sau Ôn Khách Hành mới khó khăn lắm buông ra đôi môi đã bị hôn đến trương đỏ tươi kia.

Hắn đem Chu Tử Thư ôm lên chính mình sải bước, một bàn tay bắt lấy eo, một tay khác trước trút bỏ y phục, với tới địa phương kia. Bởi vì hôm qua mới đã làm, hiện nay hậu huyệt còn mềm mại, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng mà liền vọt vào ba ngón tay. Ở bên trong thọc vào rút ra một lát sau, liền đem ngón tay rút ra, đặt chính mình ở miệng huyệt mà tiến vào.

Chu Tử Thư biết hắn là muốn làm cái gì, còn nâng eo lên, với ôm cổ Ôn Khách Hành, lười nhác dào dạt mà đáp: "Ngươi mau chút, ta đói bụng."

Ôn Khách Hành hung hăng mà hôn lên đôi môi kia, âm thanh bên tai vang lên khàn khàn : "Chỉ sợ đêm nay tới khuya mới có thể ăn được."

Hắn không cọ xát, đem chính mình nóng hổi thẳng tắp cắm đi vào, một chút liền đỉnh tới nơi địa phương mềm mại sâu nhất. Chu Tử Thư vốn không có phòng bị, khóe miệng không khỏi tiết ra một tia rên rỉ, ngay sau đó bị Ôn Khách Hành chặt chẽ đổ trở về.

Người kia ở trên người không ngừng liếm láp xương quai xanh, phân thân thật lớn ở trong cơ thể không ngừng thọc vào rút ra, ánh nến mờ nhạt đem thân ảnh hai người giao hợp phóng ra trên tường, một trên một dưới động tác bị ánh nết chiếu ra tới, cả phòng dâm mỹ.

Rốt cuộc thì công sức Ôn Khách Hành cực khổ cả một buổi chiều vớt cá ngày hôm ấy, tới cuối cùng cũng không có trở thành bữa tối của Chu Tử Thư.

—-End—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro