Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muộn Du Bình chỉ vào quan tài, nói: “Mọi người nhìn kỹ xem đầu của bọn họ có gì khác nhau.”

Bọn họ nhìn theo ngón tay anh, chỉ nhìn thấy sáu cái đầu có lớn có nhỏ, giống như một chùm nho giắt trên cơ thể, ngoại trừ ghê tởm ra thì cũng không có gì đặc biệt. Khoan đã, thì ra đống thi hài này, trừ cái đầu trên cùng ra, những cái còn lại hầu như không có ngũ quan; thậm chí đến xương sọ cũng không thấy đâu, nhìn giống như có mấy cái bướu thịt mọc ra trên mặt.

Thấy thế họ lập tức hiểu ra ý tứ của anh, liền thuận theo đó tiếp tục tìm kiếm, lại phát hiện ra các đốt ngón tay của mỗi bàn tay dường như đều dính liền vào thân người. Chẳng qua do cơ thể này đã méo mó vô cùng khủng khiếp giống như bị bỏ vào máy giặt vắt khô, lại thêm lớp nước đen đục ngầu cũng ít nhiều cản trở tầm mắt, cho nên nhìn thoáng qua giống như có rất nhiều thi thể cuộn lại một chỗ. Càng nhìn trong lòng càng phát run, nhưng vẫn còn có điểm thắc mắc. Nếu trong quan tài này là một người dị hình hiếm thấy có đến 12 tay chân, vậy thì rốt cuộc lai lịch và thân phận của hắn là gì? Vào thời đó, một kẻ trông như quái vật tại sao lại được nuôi dưỡng dạy dỗ đến lớn như thế?

Bàn Tử nhìn cũng hiểu, nôn khan một hồi rồi quay ra nói với chúng tôi: “Má ơi! Thứ này mà là người sao? Đây đích thực là giống côn trùng!”

A Kim nhìn vào mày cong thành hình chữ xuyên 川, bộ dạng cũng muốn nôn ra:" Đây còn so với đám người điên nghiên cứu người biến dị còn muốn ghê tởm hơn nhiều."

A Hàn cũng không nhịn được nói một câu:" Trong rất giống nhền nhện."

Ngô Tà nói: “Chúng ta còn bị vướng lớp nước nên không nhìn thấy rõ ràng, bây giờ đưa ra kết luận thì hơi sớm. Theo lý mà nói, dị dạng khủng khiếp như vậy thì đúng là quái vật, mới sinh ra chắc chắn đã bị cha mẹ giết chết, hoàn toàn không có cơ hội được nuôi đến lớn thế này.” Ngô Tà lắc đầu, vẫn không thể nào tin nổi.

Muộn Du Bình thản nhiên nói: “Không có gì là tuyệt đối cả.” Rồi quay đầu về phía sau lưng:" Đừng nhìn sẽ hù doạ tới em, quá xấu xí."

Asahina Maki đơ người ra 1s biểu tình không thể tin được, trời người này có phải Tiểu Ca không vậy, song mau chóng nỡ ra một nụ cười nhẹ:" Tiểu Trương Câm, anh phải gọi em là Nại Nhi Ca, không được, không được, gọi là Bỉ Nại a, cũng không được, hazz, gọi tiểu Quyển là được rồi."

Trương Khởi Linh vốn đang cảm thấy không khí trong ngôi mộ cổ này rất trầm thấp u ám, lại bị bộ dạng rối gấm không biết anh nên gọi cô ấy thế nào, bầu không khí ấy cũng tan đi bớt, giọng nói trầm ấm vang bên tai chỉ mỗi một người:" Tiểu Quyển."

" Tiểu Trương Câm, anh nói như vậy thật là muốn mệnh của em nha!" Trái tim thiếu nữ của Asahina lúc này đang đập với vận tốc ánh sáng, cô sắp quên mất mình đang đi đạo mộ rồi.

Bàn Tử nhìn hai người anh anh em em, làm cẩu độc thân như anh tức muốn chết:" Khục khục, Chúng tôi còn tại thỉnh hai vị lo chuyện trước mắt đi, tôi không thích ăn cẩu lương cho kham."

Asahina làm giả bộ kinh ngạc:" Tôi cứ tưởng mọi người thích nhìn chứ! Hơn nữa cậu cũng có thể kiếm một em mà, tôi một vài người quen rất được khi nào ra thì giới thiệu cho cậu."

Bàn Tử hí ha hí hửng: “ Ok, tôi chờ mai mối của cô."

Bàn Tử:" Nói việc chính sự này, thực ra thì cũng đơn giản thôi, hay cứ làm theo lời tôi, sang phòng bên cạnh lấy mấy cái chậu múc hết nước trong này ra là sẽ thấy rõ ngay. Hơn nữa hai người xem, dưới đống xác này còn có một phiến đá, chi bằng chúng ta lấy ra xem thử, biết đâu lại có phát hiện gì bất ngờ.”

Nếu trên phiến đá kia có chữ viết, xem dù không hiểu hết ít nhất vẫn có thể đoán ra phần nào, biết đâu lại có ích cho cả bọn. Ngô Tà, Bàn Tử, A Hàn và A Kim đồng lòng nhất trí, không nói hai lời, nhanh chóng quay lại hành lang đối diện, chọn lấy mấy cái chén sứ có quai. Mấy thứ này ở bên ngoài đáng giá trăm vạn, vào tay họ coi như trở lại công dụng vốn có; suy cho cùng thì nó cũng chỉ là cái chén mà thôi.

Ngô Tà theo thói quen nhà nghề, lúc cầm chén sứ lên bất giác lướt mắt qua những hoa văn trên lớp men xanh, vừa nhìn thấy liền ngẩn người, không ngờ hoa văn trên mấy thứ này đều là loại tranh kể chuyện.

Từ lúc vào đây trong lòng y chỉ nghĩ đến chuyện của chú Ba, cho nên cũng không còn tâm trí đi nghiên cứu mấy thứ đồ tùy táng này. Bây giờ nhìn đến mới nhớ lại một chi tiết không mấy ấn tượng: sau khi chú Ba vào đấu thì cũng giống như tôi, chỉ nhìn lướt qua đám đồ sứ rồi tìm chỗ nghỉ khỏe. Nhưng những người còn lại thì khác, đây là lần đầu vào đấu nên họ vô cùng hào hứng, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội nghiên cứu tỉ mỉ. Không lẽ trên mấy món đồ này còn ẩn chứa chi tiết gì đó quan trọng? Nghĩ đến đây, vội cầm mấy cái chén lên quan sát kĩ càng, thì ra những bức họa này vẽ cảnh một nhóm người đang xây một công trình bằng gỗ, có đục đá tảng, có vận chuyển gỗ thô, còn có dựng xà gỗ, thứ tự bày biện của đám đồ sứ chính là trật tự thi công công trình, tôi càng xem càng kinh hãi đến toát mồ hôi hột.

Bàn Tử thấy Ngô Tà cứ nhấc từng món lên ngắm nghía mới thắc mắc: “Chọn có cái bình mà khó vậy sao? Khỏi chọn đi, cứ lấy đại một cái vừa tay là được rồi.”

A Kim lấy hai cái bình nhìn Ngô Tà một cái, rồi nói với A Hàn coi chừng y. A Kim lấy cái bình đụng vào eo của Bàn Tử, nói:" Kệ cậu ấy đi, chẳng phải cậu muốn xem cái đồ trong quan tài kia à, nhanh đi đi."

Ngô Tà cúi xuống vừa đi vừa xem, cho đến khi thấy một cái bình bát giác cuối cùng, hình vẽ trên đó là một cánh cửa cực lớn che khuất hết những thứ đằng sau. Tiếp theo không có gì nữa, hẳn là còn nhiều điều được ghi lại trên những món đồ sứ khác. Chuyện này quả là kinh tâm động phách, đến hơi thở cũng nghẹn lại. Tuy chỉ dựa vào mấy bức họa đơn giản thì chưa thể nhìn ra rốt cuộc bọn họ đang xây dựng công trình gì, nhưng qua đó có thể thấy tầm cỡ công trình này phải sánh ngang với Cố cung, có điều kết cấu mặt trên lại hoàn toàn không phải lối kiến trúc Trung Nguyên. Mẹ nó y thật sự không nghĩ ra nổi Trung Quốc thời kỳ đó có công trình kiến trúc nào đồ sộ đến mức này không.

Tới lúc hoàn hồn, định nói cho Bàn Tử, A Hàn và A Kim biết về phát hiện kinh người này, nào ngờ quay đầu nhìn lại chỉ thấy sau lưng một mảng tối đen bà khuôn mặt khuôn cảm xúc của A Hàn nhìn chằm chằm, "Xíu nữa đứng tim chết tại chỗ rồi, anh khi không lại đứng sau lưng gần tôi như vậy chứ, ơ mà hai người kia đã lượn đi đằng nơi nào rồi."

A Hàn biểu tình không thay đổi cho cam, lạnh nhạt nói" Tôi thấy họ lấy mấy cái bình xong liền đi rồi, tôi cũng định đi, lại thấy cậu mãi mê nhìn mấy bình, nên cũng lại nhìn xem cậu đang nhìn gì, rồi một lúc cậu quay mặt lại, chuyện tiếp theo sao cậu cũng biết rồi."

Hai người nhìn nhau một hồi, rồi tiện tay vớ lấy bốn cái chậu, đứng dậy vội vàng chạy về phòng phụ phía đối diện, nhưng vừa bước vào hành lang đã ngớ người. Cánh cửa vào phòng phụ đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại một bức tường đá cẩm thạch! Họ nghĩ ngay là do cơ quan gây nên, nhưng không thể ngờ cơ quan lại biến đổi nhanh chóng đến vậy, ngay cả một tiếng động cũng không có, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Một mình à nhầm hai mình đứng giữa cổ mộ tối đen như mực, quả thật hơi sợ, bèn xích lại gần A Hàn cho đỡ sợ. Ngô Tà ngồi với A Hàn một chút tầm 6 phút lại, kiên nhẫn cũng tiêu tan mất đi, thấy không thể chờ cơ quan xoay chuyển nữa, lấy đèn pin chiếu về phía ba cánh cửa tối om đằng trước nhưng không thấy gì cả. Trên thế gian thứ kinh khủng nhất chính là suy nghĩ trong đầu, chỉ cần yên lặng trong chốc lát, lập tức cảm thấy có thứ gì đó trong cánh cửa kia đang nhìn y chằm chằm, sợ muốn chết đi được.

"A Hàn, tôi định sang phòng phụ xem sao?"

" Tôi đi cùng cậu, nếu không lại lạc nhau mấy nữa."

Hai người tiến thẳng về phòng phụ, định tiếp tục xem cho hết mấy món đồ sứ không để sót món nào. Đúng lúc ấy chợt nghe một tiếng kêu rợn tóc gáy từ trong phòng phụ truyền ra, Ngô Tà rọi đèn pin vào chỉ thấy một con Hải Hầu Tử rất lớn đang bò ra từ đài phun nước, nửa thân trên đã bò lên bờ, khuôn mặt đầy vảy dữ tợn này có lẽ cả đời y cũng không sao quên nổi.

Ngô Tà hoảng hồn, lôi kéo A Hàn đang nhìn con Hải Hầu Tử kia với cái ánh mắt gọi sao ta kẻ địch muốn cùng nó đọ sức, hai người ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào hành lang, cũng chẳng cần biết trong đó có còn cơ quan nào nữa không, Ngô Tà cứ nhắm mắt cắm đầu kéo người chạy thẳng. Một cặp mắt xanh lè lóe sáng lao ra khỏi phòng phụ, phóng thẳng về phía y.

Ngô Tà nghiến răng nhấc cái bình định ném qua, nào ngờ con Hải Hầu Tử phản ứng rất nhanh, thấy y có vũ khí nên không dám liều mạng xông đến, lập tức chuyển hướng nhảy lên trần hành lang. Hai người nhân cơ hội này lách sang cửa ngọc bên trái, sau đó nhanh chóng đóng sập cửa lại.

Bên dưới cánh cửa có một cái chốt bằng đá, cửa vừa đóng lại chốt đã tự động bật lên, khiến cho Hải Hầu Tử chỉ còn biết đứng ngoài gào thét, hùng hổ tông mấy cái vào cửa, xem ra nó cực kỳ không cam tâm.

Loại gỗ làm nên cánh cửa này vô cùng chắc chắn, cơ thể sinh vật vốn mềm yếu hoàn toàn không cách nào tông vỡ được, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại. Con Hải Hầu Tử kia tông cửa nửa ngày trời không thấy có kết quả gì, lại tìm đường lách vào từ khe cửa. A Hàn thấy nó đang cố nhét cái đầu bự chảng vào trong, rút súng lục ở hông nâng súng lên bắn thẳng vào khe cửa, cũng không biết bắn trúng chỗ nào, chỉ nghe nó kêu lên một tiếng thảm thiết, tức khắc nhảy ra thật xa.

Bắn thêm cho em nó thêm mấy phát súng nữa, Ngô Tà đứng sau lưng hắn bặt đèn pin chiếu sáng cả căn mộ thất. Nhìn qua một lượt liền hoảng hồn: đây là một mộ thất hình tròn, ở giữa còn có một cái ao lớn, mà họ lại đang đứng ngay sát mép ao, chỉ cần lùi lại một bước là sẽ rơi tòm xuống đó.

Ngay giữa ao nước có một vật nổi lên, thoạt nhìn trông giống cái chậu rửa chân; dựa vào hình vẽ và phù điêu trên đó có thể nhận ra nó chính là một cỗ quan tài.

Ngô Tà lại chiếu đèn xuống nước, chỉ thấy ao sâu hun hút không đáy, chẳng biết là sâu đến mức nào, không chừng còn thông thẳng tới đáy mộ. Đang còn đang thắc mắc không biết thiết kế như vậy là có ý đồ gì, đột nhiên thấy cổ ngưa ngứa, thử sờ sờ ra sau lưng mới biết cảm giác ấy xuất phát từ vị trí trúng liên hoa tiễn ban nãy. Bốn cái móc sắt đâm vào da thịt tuy không lấy mạng người, nhưng vẫn dứt đi mấy mảng da. Lúc này mồ hôi lại tuôn đầm đìa, thành ra ngứa ngáy không tả. Chẳng những thế, những vị trí trúng tên khác trên người cũng bắt đầu râm ran ngứa, nhưng ngứa cỡ này vẫn còn chịu được.

A Hàn nhìn Ngô Tà xem xét người này có gì đặc biệt mà tiểu thư lại dặn dò, bảo vệ người này. Quả thực nhìn một cái không có gì, nhưng nhìn nhiều liền có cảm giác như nhìn sinh mệnh của một thế giới, như có như không ẩn hiện. Trên khuôn mặt đơ của A Hàn xuất hiện một tia ý cười không rõ, hắn cở balo xuống khỏi vai, lấy một chiếc khăn và một vài miếng băng dán vết thương, đưa qua cho Ngô Tà.

" Cầm đi."

" A, cảm ơn."

" Không cần cảm ơn."

Ngô Tà nhận khăn lau sơ sơ, rồi cầm dán vào mấy vết thương, tiếp tục đi nghiên cứu căn mộ thất kỳ quái này. Y không thông hiểu lắm kết cấu địa cung phổ biến của mộ táng thời Minh, chỉ biết một chút về mộ táng của quý tộc, không biết giữa hai cái này có sai biệt nhiều lắm hay không, đành miễn cưỡng đem những tri thức trong đầu đối chiếu với cảnh tượng trước mắt.

Dựa theo suy đoán, hiện tôi đang đứng ở điện thờ phụ bên trái, nhìn sang phía đối diện chính là điện thờ phụ bên phải. Hai điện thờ trái phải hẳn là đối xứng nhau, bên trong lí ra phải có một quan sàng bằng cẩm thạch trắng nhô cao hẳn lên, trên mặt quan sàng lát toàn gạch vàng, chính giữa có một lỗ hổng hình chữ nhật, trong đổ đất vàng, gọi là “Giếng vàng”. Hiện nơi đây hoàn toàn trống trơn, chỉ có một cái ao lớn.

Nơi này nói sao cũng thật kỳ quái, hai người đang đứng trước cánh cửa nằm giữa hai căn điện thờ phụ, cánh cửa này hẳn là thông với hậu điện, đó mới chính là nơi đặt quan tài. Vậy vì sao trong phối thất có quan tài, nhưng quan tài lại có dạng cái thau rửa mặt? Phải biết loại bồn quan này chỉ thời Chiến quốc mới có, thời Minh hoàn toàn không dùng.

Nói đến Chiến quốc, y lại nhớ tới con Xà Mi Đồng Ngư lấy ra từ Lỗ Vương cung. Cả hai nơi đều tìm được vật này, mà ở đây lại đặt một cỗ quan tài chỉ có ở thời Chiến quốc, lẽ nào chỉ là trùng hợp? Nhất thời tâm trí rối như tơ vò, nghĩ mãi vẫn chẳng ra. Cái bát sứ y dùng làm hung khí khi nãy vẫn nằm chỏng chơ gần đó, chợt nảy ra một ý, bèn nhặt nó lên, ngắm nghía hình vẽ trên bề mặt.

Vật này vốn nằm trong căn phòng phụ phía bên kia, có điều một bức vẽ đơn lẻ cũng chẳng chứa được thông tin gì đáng giá. Ngô Tà chỉ thấy một người mặc triều phục đời Minh, đứng trên một ngọn núi, nhìn xuống công trường dưới chân. Cạnh đó còn của mấy người mặc quan phục, xem ra là một bức tranh vẽ lại cảnh thị sát công trường, dựa vào hoa văn trên đám đồ gốm sứ, đại khái có thể đoán ra chủ nhân ngôi mộ này nhất định không phải vương công quý tộc gì, mà rất có thể là một nghệ nhân hoặc kiến trúc sư. Chỉ có dạng nhân tài này mới đủ năng lực lẫn tri thức để áp dụng những thiết kế cổ quái như thế trong mộ. Kẻ khác cho dù có ý tưởng tương tự cũng không đủ khả năng thực thi.

Người tài và thợ giỏi sống vào đầu thời Minh không nhiều lắm, xem quy mô ngôi mộ này, nhất định là một người có địa vị hiển hách, có thể huy động một lượng tài lực lớn. Kẻ này không những cần có kinh nghiệm thi công một công trình lớn cỡ hoàng cung triều Minh, mà còn phải thông hiểu phong thủy lẫn những mánh khóe tinh vi xảo quyệt, người như thế kể ra cũng không khó đoán.

Chỉ mất vài giây suy nghĩ, một cái tên đã lóe lên trong đầu y – Uông Tàng Hải.

Kẻ này có thể coi là kỳ nhân, hiểu biết về phong thủy của ông ta đã đạt tới đỉnh cao. Vì thế Uông Tàng Hải được bổ nhiệm tham gia thiết kế hoàng cung triều Minh, ngoài ra còn thiết kế thêm vài thành phố lớn của Trung Quốc, đương thời chỉ một câu nói của ông ta thậm chí có thể xóa sổ vài thành thị. Lúc y đọc sách cổ còn biết Uông Tàng Hải có một quyển sách viết về phong thủy, nội dung trong đó vô cùng sâu xa bí hiểm, thực tình có thể nói ông ta đã nhìn thấu thiên cơ; tiếc thay con cháu ông ta chỉ sao lại vài bản, về sau đều thất truyền cả.

Vả lại, tương truyền mộ của Thẩm Vạn Tam dưới đáy sông Ngân Tử ở Chu Trang cũng do kẻ này thiết kế; một người như ông ta thừa sức tự thiết kế một mộ huyệt cho riêng mình.

Thấy suy đoán của mình khá hợp lý, hiện giờ chỉ cần tìm được chút văn tự hoặc tư liệu là có thể kiểm chứng xem suy đoán ấy đúng hay sai, đáng tiếc chủ nhân ngôi mộ này hình như là một kẻ thất học, không hề lưu lại chút minh văn nào.

Đúng lúc này, trong ao nước đột ngột truyền tới mấy tiếng ùm ùm, suy nghĩ của y nhanh chóng bị cắt ngang, A Hàn đang tĩnh tâm ngồi đại chỗ nào đó, cả hai vội lấy đèn pin rọi về hướng ấy. Chỉ thấy khắp ao nước kia bắt đầu sủi bọt, lúc mạnh lúc yếu, từng đợt từng đợt một không theo quy luật nào, tựa như trong cái ao sâu không thấy đáy này có thứ gì đó đang hoạt động

Ngô Tà hoảng hốt, vội vã giương súng, căng thẳng nhìn chằm chằm vào đám bọt khí kia, lại bị A Hàn đè xuông vỗ bàn tay y vài cái. Gần như cùng lúc, một cái bóng trắng lao lên bờ, lăn tròn một vòng đến tận góc tường, há miệng thở phì phò. Hai người nhìn kỹ, thì ra là Bàn Tử, thật vui mừng không sao tả xiết. Áo hắn đã cởi ra từ lúc nào, lộ ra cái bụng to kềnh càng như trống. Hắn vừa thở hồn hển vừa ngó y một cái, lắc lắc đầu, nói: “Mẹ…nó, suýt nữa tôi đã chết…chết ngạt rồi”

Hai người vừa định hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra thì bên cạnh chợt có ba người ngoi lên mặt nước. Vừa nhìn sang, thấy Trương Khởi Linh đang nắm lấy tay phải Asahina và A Kim đang nắm lấy tay còn lại, cũng đã nổi lên, phần thân trên cũng để trần, nhưng hình xăm kỳ lân màu đen đã bay đâu mất, rồi kéo cô lên bờ, A Hàn vội vàng lấy một cái khăn tắm lớn trong balo khi cô vừa lên bờ liền bao lấy kín người cô, lấy ghế xếp ra để cô ngồi. Asahina rất muốn nói, chỉ cần vận nội công là có thể hông khô quần áo rồi, không cần khăn đâu.

Bàn Tử thở gấp gáp hỏi: “Đây là bên trái hay bên phải?”

Ngô Tà đáp: "bên trái."

Hắn mới thở phào, nhanh chóng ngồi xuống, bụm lấy cổ tay mình. Ngô Tà thấy trên cổ tay hắn hằn lên một dấu tay đen sì, chợt có dự cảm chẳng lành.

Bàn Tử thở hổn hển hồi lâu mới ổn định trở lại, ôm bụng thở một hơi dài. Ngô Tà hỏi hai người làm sao tới được đây, hắn khạc ra mấy bãi nước bọt, nói: “Đừng hỏi nhiều, may mà cậu không thấy cảnh ấy, nếu không đảm bảo sẽ sợ muốn vỡ tim. Má ơi, may mà bên dưới phiến đá đặt quan tài có một cái động thông đến chỗ này, bằng không chúng tôi sẽ chết hết trong ấy.”

Ngô Tà sốt ruột hỏi: “Có thứ gì đáng sợ đến thế ư?”

Bàn Tử đáp: “Mẹ kiếp, tôi cũng chẳng biết phải miêu tả thế nào, thôi ngắn gọn là trong bụng cái thi thể ghép sáu kia… mẹ nó còn có một vật.”

Bàn Tử vừa nói xong lại ho khan, văng cả nước bọt ra ngoài, y sốt ruột giục hắn nói tiếp, hắn gãi gãi lưng, bảo: “Từ từ đã nào, việc này xảy ra quá bất ngờ, tạm thời tôi không thể nói rõ được, cậu chờ tôi sắp xếp lại ngôn từ đã.”

Ngô Tà thấy sắc mặt hắn trắng bệch, giọng nói vẫn chưa trở lại bình thường, chắc trong khí quản vẫn còn đọng nước, mới giúp hắn vỗ vỗ vài cái vào lưng. Hắn bị y vỗ mạnh đến nỗi thân thể bắt đầu co giật, nôn ra một đống chất lỏng màu trắng dinh dính, nói: “Được rồi, mẹ nó cậu còn vỗ nữa sẽ vỗ chết tôi mất!”

Ngô Tà giục: “Bây giờ đã nói được chưa, rốt cuộc bốn người gặp phải thứ gì?”

Bàn Tử cơ bản là vẫn còn tiếc mấy thứ trang sức ngọc ngà quý giá kia, bèn quay lại lấy trước. Lúc đó hắn nghĩ Ngô Tà xem xong sẽ tự đuổi theo, hơn nữa có A Hàn bên cạnh cũng an toàn hơn, hai nhĩ thất chỉ cách nhau năm sáu bước chân, không thể xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu.

Bàn Tử và A Kim quay lại chỗ đặt quan tài, rồi cùng Muộn Du Bình múc nước ra, khối thi thể kia cũng nhanh chóng nổi lên. Bởi vì ba người kia đều lo múc nước, nên Asahina cũng vì tò mò không biết giống trong phim không. Bốn người nhìn kĩ, thì ba người không khỏi hoảng sợ, người còn lại ngoài thấy muốn nôn và nghiên cứu sự khác biệt giữa phim và hiện thực. Mà cái thứ Bàn Tử vẫn tưởng là bướu thịt trên đầu lại là những bầu ngực to mọng của phụ nữ rủ xuống trên cơ thể dị dạng. Bàn Tử lúc đó rất choáng, hắn vốn không ngờ đây lại là một nữ thi.

Có điều theo lý mà nói, có mười hai cánh tay thì phải có mười hai bầu ngực mới đúng, tại sao phía trước mới chỉ có năm? Chẳng lẽ trên lưng vẫn còn? Bọn họ suy nghĩ một lúc, quyết định mang thi thể ra khỏi quan tài.

Đầu tiên Bàn Tử thử dùng móc câu để mang thi thể lên, nhưng thi thể này đã mềm nhũn từ lâu, từ trên xuống dưới trắng mịn, gần như sáp hóa, không thể chọc vào bất cứ chỗ nào được. Mang găng tay rồi tự mình lôi lên lại càng không ổn, cảm giác cứ như nắm cục xà phòng, vừa đụng tới đã chạm phải một lớp mỡ người, tởm muốn chết. Cuối cùng Muộn Du Bình cũng nghĩ ra một cách, hai người bọn họ cởi áo ra, một người trùm đầu, một người trùm chân, dùng súng làm đòn gánh mới mang được nữ thi kia ra khỏi quan tài.

Dưới ánh đèn sáng lóa, thi thể nhanh chóng khô lại rồi hóa đen, cả ba người nghiên cứu kỹ lưỡng, ngoài việc phát hiện một vài bầu ngực đã bị cắt đi, để lại mấy vết sẹo lớn bằng miệng bát hai bên sườn, còn biết được thân thể người này hóa ra không bị dị dạng, mà là do phát phì, mỡ thừa trên người đắp đống cao như núi.

Sau khi thi thể được nâng ra, bên dưới xuất hiện một tấm bia đá. Muộn Du Bình nói:" Đó là Áp Quan Thạch, dù cho sau này kết cấu kín khí trong mộ bị phá hỏng, quan tài cũng sẽ không nổi lên. Áp quan thạch kia xù xì thô ráp, bên trên khắc đầy những hàng chữ lớn."

Bàn Tử sau vài lần xem đi xem lại mà vẫn không hiểu, sực nhớ tới Ngô Tà, lúc này cả ba mới phát hiện ra cánh cửa đã biến mất. Bàn Tử lập tức phát hoảng, đoan chắc chẳng phải là quan tâm y gì đâu, là lo cho mình không ra được thôi.

Asahina dù đang nói cho họ nghe, nhưng ánh mắt luôn quan sát cái thi thể kia không rời:" E hèm, thực ra lúc nãy người ta có thấy cánh cửa biến mât, định nói với cho ba người mà đang bận múc nước trong quan tài."

Lúc này cả ba người không hiểu tại sao Asahina cứ nhìn vào bụng nữ thi, chỉ nghĩ do cô chưa thấy người phì cổ đại, mà hoàn toàn không nghĩ tới bụng của nữ thi này lại lớn đến vậy không phải cô ta phát phì, mà cô ta đã chết trong thời gian mang thai, trong bụng vẫn còn thai nhi.

Bàn Tử than:" Trời, Asahina cô sao không nói sớm chứ!"

Asahina cười hì hì:" Nói ra các cậu cũng không thể làm được gì đâu! Hơn nữa có Hàn ở cạnh tiểu Ngô không sao, còn chúng ta chắc ở đây sẽ có đường ra mà."

Muộn Du Bình và A Kim không nói gì, hai người trấn an Bàn Tử, nói cánh cửa này cứ cách một khoảng thời gian sẽ tự động xuất hiện, có cuống lên cũng không được gì, chuyện quan trọng lúc này là làm cho xong việc trước mắt đã. Bàn Tử thấy ba người bình tĩnh như vậy cũng an tâm hơn.

Ba người muốn mang nốt tấm bia đá bên trong quan tài ra, chẳng ngờ nó quá nặng, hơn nữa bốn phía còn rót thêm nhựa thông, khiến cho tấm bia đá dính chặt vào đáy quan tài. Bàn Tử thấy sự tình không được thuận lợi, dùng lực gõ vào phiến đá, chợt phát hiện ra bên dưới trống không.

Bọn họ châm ống đánh lửa rồi thả vào bên trong cho nhựa thông chảy ra, sau đó ra sức lật phiến đá lên, bên dưới lộ ra một cái động lớn. Con người Bàn Tử tuy có phần thô kệch nhưng kinh nghiệm của hắn phải nói là phong phú vô cùng, nhưng chứng kiến cảnh này hắn cũng phải kinh ngạc đến mức không khép miệng lại nổi. Động này không phải do người thiết kế mộ cổ cố ý tạo ra, mà là một đạo động!

Đây thực sự là một phát hiện mang tính đột phá, không nói đến những phương diện khác, chỉ tính riêng kỹ thuật định vị thì đạo động này đã có thể coi là thiên hạ vô song, đào một phát trúng ngay đáy quan tài. Nếu không nhờ khối Áp Quan Thạch chắn lại, có lẽ thi thể kia đã sớm bị kéo vào trong động. Khó hiểu hơn nữa là mộ này vốn đặt ở đáy biển, đạo động kia rốt cuộc được đào như thế nào?

Thêm vào đó, nếu mộ thất này có kết cấu trên dưới kiểu thang máy thì phía dưới quan tài phải là một mộ thất khác mới đúng, sao lại có đủ không gian cho một cái động sâu đến thế? Bàn Tử khẳng định ngay:" Chúng tôi có thể đã hiểu sai về kết cấu ngôi mộ này."

Mọi việc lại rơi vào sương mù, ba người đều trầm mặc. Bàn Tử hiểu rất rõ, vì cái đạo động kia mà kết cấu dưỡng khí tàng thi trong ngôi mộ này đã bị xáo trộn. Tuy thi thể đã hóa sáp, không thể xảy ra thi biến, nhưng địa thế nơi này đã không còn, đương nhiên phong thủy của cả ngôi mộ sẽ bị ảnh hưởng. Hiện tại tuy không rõ chiều hướng biến đổi là như thế nào, nhưng cũng không loại trừ khả năng linh huyệt sẽ chuyển thành bại huyệt. Bàn Tử đối với thuật phong thủy không có nhiều hiểu biết, nhưng dù gì cũng là người thuộc Bắc phái, hắn biết chắc sự thay đổi này không hay chút nào.

Có điều hắn không phải chuyên gia thuộc lĩnh vực này, đụng việc gì cần lí giải cặn kẽ một chút thì kiến thức lại không đủ. Hắn cho rằng những chữ khắc trên bia đá này có thể là mấu chốt, định chép lại thì nghe Muộn Du Bình đang ngồi bên nữ thi kêu lên: “Nguy rồi!”

Bàn Tử và A Kim vừa quay đầu đã thấy Asahina đứng cách nữ thi tầm 2m, lấy tốc độ nhanh như chóp kéo Trương Khởi Linh ra sau lưng mình, tay trái đeo găng tay bằng gai rộng thùng thình của cô, bị một bàn tay bé nhỏ đầy lông trắng vươn ra từ bên trong nữ thi túm chặt lấy.

Hai người không ngờ bên trong nữ thi kia vẫn còn một thai nhi chết yểu, lúc đầu hơi hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần hai người liền giương súng bắn một phát vào bụng nữ thi, hình như đã chạm vào tử huyệt, Asahina từ từ lọt găng tai dài bằng gai ném cho thai nhi kia. Bàn Tử còn muốn bắn nữa, Muộn Du Bình không nghĩ ngợi ôm lấy eo nhỏ mãnh khảnh của cô : “Không bắn chết được! Đi mau!”

Rồi kéo bốn người chui vào động bên dưới quan tài. Bàn Tử đi trước A Kim có điều khi hắn quay đầu nhìn lại, chợt thấy trên bụng nữ thi lộ ra một khuôn mặt đang liều mạng giãy dụa muốn chui ra, lớp da nơi bụng nữ thi đã gần biến thành trong suốt, ngũ quan trên khuôn mặt kia đều thấy rõ.

Đạo động này đào gạch mà thành, kết cấu vô cùng xảo diệu. Mỗi viên gạch chỉ bị đập vỡ một nửa, như vậy hiển nhiên có thể tạo ra một mái vòm bằng gạch trên đỉnh đạo động, những thứ bên trên cũng không thể đè xuống được. Loại kĩ thuật này tốn rất nhiều thời gian, hoàn toàn khôxem, thể làm xong trong ngày một ngày hai.

Trương Khởi Linh đi trước cùng Asahina, Bàn Tử và A Kim liều mạng đuổi theo, không rõ đạo động này dẫn đến đâu, đi được một lúc nữa thì phát hiện động này có chiều hướng đi xuống, phía dưới có nước, nhưng đoạn ngập nước hình như cũng không dài.

Bốn người thấy có ánh đèn lấp loáng, nghĩ là Ngô Tà, liền lặn ngay xuống nước. Mới bơi được một đoạn thì phía trước quả nhiên rộng ra thành một ao lớn, mới ngoi lên mặt nước, vừa ra khỏi nước đã thấy Ngô Tà cầm súng chĩa về phía bọn họ.

Ngô Tà nghe đến đó, cười nhạo: “Thì ra anh cũng chỉ thấy có một bàn tay thôi.”

Bàn Tử đã được A Hàn giúp hông khô quần áo, nói: “Bàn Tử tôi thực ra không sợ vật đó, nhưng Tiểu Ca và Nại Quyển lợi hại thế mà thấy nó cũng phải chạy, cậu nói tôi có thể làm gì? Mà giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó lại phải chạy, Tiểu Ca, thứ đó rốt cuộc là gì, thực sự lợi hại đến thế? Tôi thấy dùng lao đâm vài cái là có thể giải quyết còn gì.”

Trương Khởi Linh hông khô quần áo của mình, đi lại chỗ Asahina ngồi canh cô, chỉ vào tay cô, cô ngoan ngoãn kéo tay áo lên đưa tay trái cho anh xem, chỉ thấy da dẻ trắng hồng không có giấu vết gì khác, ai cũng thở phào ra. Trương Khởi Linh đáp lời Bàn Tử:“ Đó là một Hạn Bạt Lông Trắng, muốn giết phải chém đầu, nhưng nếu làm vậy thì một lượng lớn hơi độc từ thi thể nó sẽ bốc ra, với không gian đóng kín sẽ rất bất lợi.”

Hạn Bạt Lông Trắng: Còn trong "Bình Châu Khả Đàm" của Chu Úc người Tống, Hạn Bạt là yêu quái do phụ nữ sinh ra. Thời kỳ Minh Thanh, cách giải thích Hạn Bạt là cương thi được tiếp nhận rộng rãi. Từ sau giữa thời Minh, hình tượng tiểu quỷ chuyển thành hình tượng cương thi, dần dần hình tượng Hạn Bạt đã bị biến đổi thành cương thi. Không ít nơi, mọi người đều cảm thấy Hạn Bạt là do tử thi biến thành, một khi xảy ra đại hạn thì phải nhanh chóng đi kiểm tra mả mới. Nếu trên mộ phần có ánh lửa, lúc đào ra khắp cả người tử thi đều là lông trắng, đó chính là Hạn Bạt, phải phá hủy nó mới có thể xóa bỏ hạn hán.

Mọi người nghe thế liền giật mình, Hạn Bạt vừa nói đến tương truyền có thể gây ra nạn hạn hán, nghe nói cương thi chết khô sau một thời gian vùi trong loại đất dưỡng xác có thể biến thành Hạn Bạt. Trong Kinh Thi có nói, Hạn Bạt vi ngược, như đàm như phần (hạn bạt gây họa, như thiêu như đốt), tóm lại có không ít chuyện kể về nó, ai ngờ nó lại có hình dáng như thế.

Nhưng đây không phải điểm quan trọng, từ khi tôi bước vào ngôi mộ này đã chuẩn bị tinh thần đối phó với đủ loại chuyện kỳ quái, chỉ là đạo động kia xem ra không phải để tìm tàng bảo mà là để thông đến cái ao này, khả năng ấy không phải là không có. Có lẽ một trong số những đạo động dưới đáy ao này chính là lối ra, có lẽ người làm ra đạo động này lúc đầu không thể xác định vị trí chính xác, mới đào đạo động về nhiều hướng, đây có thể là một trong số đó.

Đạo động này, nếu không phá vỡ kết cấu kín khí của mộ thì lối vào chắc chắn cũng nằm trong mộ thôi, có tìm được cũng vô ích, họ đoán khi kẻ đó lần theo đài phun nước vào căn phòng phụ thì cánh cửa vẫn chưa xuất hiện, hắn không còn cách nào khác mới phải đào cái động ấy. Có điều kẻ này cũng thật xui xẻo, đào đến phòng phụ thì gặp Áp Quan Thạch, đào đến xứng thất thì gặp cái ao này, không biết hắn đã đào đến mộ chính chưa nữa.

Nghĩ một hồi, Bàn Tử bỗng hỏi: “Mọi người nói xem, Hạn Bạt có biết bơi không?”  Hắn bèn chỉ vào mặt nước, mọi người nhìn theo, chỉ thấy giữa hồ có vô số bọt khí đang ùng ục nổi lên.

Đám bọt nước cứ sủi lên ùng ục, mật độ dày đặc, hơn nữa còn khuếch tán càng ngày càng rộng, tựa như dưới cái ao kia có con vật bự chảng nào đó đang hít thở. Mọi người đều đề cao cảnh giác, giương súng lên. Đám bọt nước sủi được chừng năm phút, bất chợt dưới đáy ao truyền lên những âm thanh trầm đục không nghe ra là tiếng gì.

Đúng lúc đó, mực nước trong ao cũng bắt đầu rút xuống, trên mặt ao xuất hiện mười mấy xoáy nước. Chỉ thấy bọt bắn lên tung tóe tựa như mười mấy cái bồn cầu tự hoại xả cùng một lúc; cái quan tài hình chậu kia cũng xoay xoay theo dòng nước như một con quay. Trong nháy mắt nước đã rút đi tầm hai ba mét, không hiểu có chuyện gì xảy ra, vội chiếu đèn pin xuống ao, bất ngờ phát hiện ra một lối đi hình trôn ốc tạo nên từ những bậc đá gắn vào thành ao, hình như nó dẫn thẳng xuống đáy.

Nước rút đi rất nhanh, họ còn chưa kịp nhìn cho kỹ thì lượng nước khổng lồ ấy đã mất hút dưới đáy ao đen kịt, chỉ có tiếng òng ọc phát ra từ xoáy nước vẫn vang vang không dứt. Mỗi người cần lấy một cây đèn pin gọi khắp cả căn phòng, phát hiện cái ao này có dạng bát, trên rộng dưới hẹp, sâu hơn mười mét. Vả lại bên dưới hơi nước mờ mịt, đáy ao ẩn sau làn sương mù.

Asahina lên tiếng:" Này chúng ta còn có loại đèn chuyên dùng chiếu sáng trong nước, khả năng xuyên thấu rất mạnh, không biết nó có tác dụng với hơi nước hay không."

Năm người nghe vậy vội vàng bảo cùng bật đèn lên, điều chỉnh cho tia sáng loe rộng hết mức, đồng loạt chiếu xuống từ các hướng khác nhau. Loại đèn này tuy cũng không thể chiếu xuyên qua màn hơi nước, nhưng tạm thời cũng có thể phác họa sơ lược địa hình bên dưới. Đáy ao là một mặt phẳng hình tròn đường kính tầm 10 mét, bên trên khắc phù điêu, cụ thể là hình gì thì không rõ, nhưng có thể khẳng định trên mặt đáy có vài lỗ hổng lớn, xem ra chính là cửa thoát nước.

Khoảng giữa đáy ao phủ kín hơi nước, giữa làn hơi nước có bóng đen lúc ẩn lúc hiện, chẳng biết là vật gì. Bàn Tử nhìn chằm chằm vào nó, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Này nhìn xem, giữa đáy ao kia hình như có một tấm bia đá?"

Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ của hắn, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ. Bàn Tử tiếp: “Những bậc thang đá này dẫn xuống dưới, không biết điểm cuối ở đâu. Không chừng bên dưới còn một thông đạo nữa, chúng ta xuống xem thử đi!” Nói rồi nhảy phốc một cái lên đầu thang đá.

Cổ mộ này cực kỳ quái dị, họ không đồng ý để hắn tùy tiện đi xuống, mới la lên: “Anh việc gì phải vội thế, lúc này xuống dưới đó rất nguy hiểm, muốn xuống thì chí ít cũng phải đợi cho đám hơi nước bên dưới tan hết đã chứ.”

Bàn Tử đã xuống được vài bước, cãi bay: “Không sao đâu, tôi xuống nhìn qua một chút thôi mà, nếu gặp phải trở ngại đương nhiên sẽ quay lên.”

Mọi người hiểu tính hắn nên cũng không ngăn cản nữa, chỉ thấy hắn xuống được khoảng hai vòng thì hình như đụng phải thứ gì đó, bèn ngồi xuống nhìn cẩn thận, mới được vài giây đã ngẩng đầu gào lên với họ: “Chết tiệt, chỗ này lại có chữ Tây!”

Ngô Tà nghe thế thì đờ người luôn, quái, trong cổ mộ thời Minh làm sao có chữ Tây được chứ. Bèn lớn tiếng đáp lời: “Mẹ nó, anh ăn nói linh tinh cái gì thế? Trong cổ mộ thì đào đâu ra chữ Tây, chắc anh nhầm với hoa văn chứ gì?”

Bàn Tử điên tiết quát lên: “Mẹ nó, Bàn gia đây dù không biết tiếng Tây, nhưng cũng đâu có dốt đến độ không biết mấy chữ ABCD cơ bản, cậu xem thường tôi vừa vừa thôi chứ! Nếu không tin thì cậu xuống mà xem!”

Ngô Tà đáp: “Trên đó khắc chữ gì, anh đọc lên xem nào.”

Bàn Tử hình như đã cáu lắm rồi, quát lớn: “Mẹ kiếp, tôi mà đọc hiểu được thì còn gọi cậu xuống làm qué gì!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro