Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm người kia đều ngớ cả ra, mà riêng Asahina lúc này cũng hơi phấn khích xem gián tiếp và được xem trực tiếp rất khác cảm giác chính là không giống. Từ nãy đến giờ họ đi ra khỏi đây cùng lắm là 5 phút, dù có là ai đi nữa cũng không thể mang tất cả trang bị của bọn họ đi trong thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa từ phòng phụ đến hành lang chỉ có duy nhất một con đường, mấy thứ đó có thể đem giấu vào đâu?

Năm người người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi, đây đúng là chuyện trước chưa qua chuyện sau đã đến, Bàn Tử cũng bắt đầu sợ hãi bèn hỏi: “Chẳng lẽ dưới này không chỉ có một cái bánh tông?”

Ngô Tà hỏi Bàn Tử: “Lúc nãy Bàn Tử là người cuối cùng cởi bỏ trang thiết bị, lúc cậu bỏ ra có đem tất cả mang sang chỗ khác không?”

Bàn Tử nói: “Tất nhiên là không! Mấy cái bình khí nặng như vậy, tôi đâu có ăn no rỗi việc mà xách chạy tới chạy lui.”

Mọi người thấy cũng đúng, lúc đó họ đều có mặt, nếu ai đem mấy thứ đó dời đi chỗ khác nhất định sẽ bị phát hiện, hơn nữa những thiết bị đó đúng là rất nặng, nếu muốn một lần dọn dẹp sạch sẽ xem chừng là việc bất khả thi.

Ngẩn người ra ở đó một hồi, Bàn Tử thấy đứng đây nghĩ cũng vô dụng, bảo họ thử tìm kiếm ở xung quanh, nói rằng dù có là quỷ đến đem đồ đạc đi thì cũng sẽ lưu lại đầu mối gì đó, đến chỗ đặt mấy cái bình sứ kéo hết cả ra xem có thứ gì bị giấu đằng sau không. Kể ra làm thế cũng coi như tự lừa mình dối người, ở một nơi chật dí thế này, nếu có thứ gì bất thường thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay; nhưng lúc này tôi đâu còn lựa chọn nào khác, đành tìm cách chữa cho ngựa chết thành ngựa sống thôi.

Họ cẩn thận tìm kiếm chừng 4 phút gì đó, càng tìm càng cảm thấy có gì đó bất thường nhưng lại không biết là bất thường ở chỗ nào, chỉ thấy toàn bộ nơi này có vẻ cổ quái khó tả thành lời. Cuối cùng vẫn là Bàn Tử phát hiện ra, hắn đột nhiên mắng to một tiếng: “Mẹ nó! Đây căn bản không phải là nơi chúng ta dừng lại khi nãy!”

Mọi người nhìn chằm chằm vào Bàn Tử với ý tứ nói cần chi phải hét lớn thế không, hét như thế bị doạ ra bệnh tim làm sao bây giờ, Bàn Tử hiểu được ánh mắt đó của ho rải đầu cười ngượng. Rồi nhìn vào cái tay của hắn đang chiếu đèn pin vào một góc, theo họ nhớ thì trong đó vốn không có gì, bây giờ lại xuất hiện một cột đá, một bên khảm vào vách tường, bên kia lộ ra ngoài, trên đó chạm trổ rất nhiều trân cầm dị thú, kết cấu hoàn toàn khác biệt so với mộ thất vừa rồi.

Cả đám lập tức xem xét ba góc còn lại, quả nhiên, bốn góc tường đều biến đổi như nhau, chuyện này không chỉ là bất bình thường mà là thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Ngô Tà quay sang Muộn Du Bình, anh gật gật đầu: “Bàn Tử nói rất đúng, chỗ này dường như là một căn phòng khác, cái quan tài trẻ con trong góc bên kia cũng không thấy, vật bồi táng bày biện cũng không giống nhau, hơn nữa, cậu nhìn phía trên đi…”

A Kim đứng sau Ngô Tà vừa ngẩng đầu nhìn chỉ thấy phù điêu Âm dương tinh đồ trên đó tự nhiên biến thành hai con rắn to quấn lấy nhau uốn quanh trên xà nhà, hình khắc rất sống động, nhìn giống như muốn bổ nhào xuống cắn người vậy: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm cửa?”

Bàn Tử nói: “Làm sao có thể, chỗ này rõ ràng chỉ có một con đường duy nhất, hơn nữa nơi này lại khá rộng, chúng ta từ đây đi vào trong hành lang kia, bị bắn thành con nhím ở trong đó rồi lại chạy ra đây, đúng là vậy mà! Mẹ nó, như vậy mà còn nhầm thì tôi đây đem chữ Vương viết ngược lại?”

Một lúc sau Ngô Tà dần nhận ra, có thể họ đã gặp phải chuyện giống Ngô Tam Tĩnh gặp được 20 năm trước, nhưng tình hình trước mắt lại hơi khác so với lời kể của lão, không biết trong này lại xuất hiện biến cố gì. Lúc ấy lão vẫn chưa cởi bỏ trang thiết bị lặn nên mới có thể may mắn thoát ra được từ đài phun nước, lúc vào đây đã biết chuyện này sẽ xảy ra, vậy mà đến một chút phòng bị cũng không có.

Bàn Tử đã bị đùa giỡn đến mức đầu óc mơ hồ, hỏi y: “Không phải người Nam phái rất quen thuộc với các cơ quan trong cổ mộ sao? Chuyện thế này trước kia cậu đã gặp qua lần nào chưa?”

Tất nhiên là Ngô Tà chưa từng thấy, thở dài đáp lại: “Ở đây không có người ngoài, tôi nói thật với mấy anh vậy, đây là lần thứ hai tôi vào đấu, đừng nói gì tới xảo thạch cơ quan, ngay cả tên của mấy cái bình bình lọ lọ này tôi còn chưa gọi cho lưu loát, hai người đừng đặt hy vọng vào tôi.”

Bàn Tử nghe xong vẫn không tin: “Đồng chí, cậu đừng có làm tôi sợ nha, tôi vẫn luôn hy vọng cậu có thể nhìn tìm ra lối thoát.”

Asahina biểu tình thản nhiên nói:" Nha, tôi đã biết."

A Kim và A Hàn cùng Trương Khởi Linh thì không nói gì, cùng với ý kiến của cô. Vì để cho chuyện trở nên thú vị, cô chỉ nói cho A Kim và A Hàn khá mơ hồ về những việc tiếp theo thôi.

Ngô Tà hai tay đặt lên hai vai Asahina lắc lắc, rồi nói:" Có phải Hoài Khiếu nói cho cậu biết không?"

"Đúng vậy là cậu ấy!" Asahina chẳng chút do dự bán đứng bạn thân mình.

" Về sẽ tính sổ với cậu ấy." Ngô Tà tức giận nói.

A Hàn nói: “Chuyện xảy ra quá dị thường, cho dù tôi có thật sự tinh thông thì cũng không nghĩ ra cách, anh xem chỉ có vài phút đồng hồ, cơ quan nào có thể tráo đi toàn bộ đồ vật trang trí trong phòng, ngay cả cấu trúc căn phòng cũng bị thay đổi? Chuyện này hoàn toàn không thể làm được, chắc chắn phải có nguyên do khác.”

Muộn Du Bình thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Bàn Tử gãi gãi đầu, hỏi: “Đây không phải cơ quan thì là cái gì? Chẳng lẽ là phép thuật?”

Ngô Tà vừa nghe hắn nói vậy cũng nhớ ra một chuyện: “Cũng có thể, trước kia tôi đã nghe chuyện có người đổ đấu tiến vào cổ mộ, phát hiện bên trong tráng lệ như một cung điện, còn có người đang uống rượu. Người nọ thấy hắn đến, không chỉ mời hắn uống rượu, còn tặng cả đai lưng. Hắn cùng người nọ chén tạc chén thù, say ngã vào trong cổ mộ, đến khi tỉnh lại mới thấy mình đang nằm trên một cỗ quan tài rách nát, còn đai lưng kia là một con rắn. Không phải gần giống với tình huống hiện tại của chúng ta sao?”

Bàn Tử nói: “Giống cái rắm ấy! Mẹ nó, ít ra hắn còn có rượu uống, chúng ta thì chỉ có nước, sao mà so sánh với người ta được.”

Mọi người thấy cũng phải, sau đó Ngô Tà lại phân vân không biết có nên đem chuyện của Ngô Tam Tĩnh kể cho bọn họ biết hay không, chủ yếu là chuyện này không đầu không đuôi, nói ra còn có thể liên lụy đến Muộn Du Bình. Lúc này y vẫn chưa biết lập trường của anh ra sao, lỡ như nói sai điều gì thì lại càng phiền phức, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nói một nửa, giấu một nửa.

Bàn tử vẫn còn ở đó than thở, Ngô Tà bảo bọn họ ngồi xuống. Nhưng lại khiến cho đám người ăn cẩu lương, Muộn Du Bình lấy từ balo một chiếc ghế xếp đặt xuống, rồi lấy đâu ra một sợi dây ghi băng túng chiếc váy hán phục cổ cuốn lên gọn rồi cột lại cho ngắn gọn không đụng nền mộ thất làm dơ váy, rồi mới để cô ngồi, còn bản thân ngồi cạnh cô.

Mọi người nhìn xem có tức hay không hả? Các ngươi yêu đương rồi à!! Bọn ta cứ tưởng tên lạnh lùng mặt đơ đó ngàn năm mới tu thành chánh quả chứ! Quả thực là, đời không nói trước được điều gì. Mà khoan cái ghế xếp đó đem đi lúc nào đó!!!!

Ngô Tà lựa chọn vài chi tiết trong câu chuyện của Ngô Tam Tĩnh đem kể lại cho bọn họ, Bàn Tử không ngừng xen vào, Ngô Tà thật sự không nói hết được, đành phải kể vắn tắt lại, cuối cùng Bàn Tử mắng to: “Mẹ nó cái thằng nhóc chết tiệt này, cậu biết bao nhiêu chuyện hay ho mà không chịu nói ra, đáng ghét. Bây giờ cả đám lâm vào cảnh sống dở chết dở thế này, cậu đã vừa ý chưa!”

Muộn Du Bình nghe đến mê mẩn nhíu mày, bỗng nhiên chụp lấy y, hỏi: “Lúc chú Ba cậu thiếp đi đã nói gì? Cậu nhắc lại lần nữa đi!”

Ngô Tà thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy, cà lăm trả lời: “Chú… chú nói là ‘Thang máy’.”

Muộn Du Bình à một tiếng, đột nhiên cười, nói: “Thì ra chuyện là như vậy…”

Anh đứng dậy, tiến lại gần cánh cửa đá cuối hành lang, sờ sờ khung cửa, nói: “Đây đích xác là một cơ quan, nhưng cấu tạo lại cực kỳ đơn giản, chỉ lừa được trẻ con thôi. Cho nên chú Ba của cậu hai mươi năm trước không nhận ra, hai mươi năm sau lại có thể.”

Bàn Tử thấy Trương Khởi Linh hình như đã biết được điều gì đó, vội ngắt lời: “Tiểu Ca, cậu biết gì thì nói toẹt ra đi, cứ úp úp mở mở mãi sốt hết cả ruột!”

Muộn Du Bình nhìn cô gái biểu tình ngây ngô cười si mê ngồi trên ghế, luôn đưa mắt nhìn chăm chú vào bản thân, giống như mong đợi sự biểu diễn của anh. Muộn Du Bình có chút muốn cười với biểu hiện đáng yêu của Asahina, song anh đáp lời Bàn Tử: “Tôi lấy một ví dụ đơn giản, anh nghe qua là hiểu ngay. Nếu có một ngôi nhà hai tầng, mỗi tầng có một phòng; anh đi ra từ phòng ở tầng hai, đúng lúc đó tôi lại chồng thêm một tầng xuống dưới đáy tầng một. Đến khi anh quay về, phòng ở tầng hai đã chuyển lên tầng ba, mà phòng ở tầng một lại lên tầng hai.”

Ví dụ này kể ra cũng không được đơn giản cho lắm, Bàn Tử nghe như vịt nghe sấm, xòe hai ngón tay tính tính toán toán: “Một hai, hai một, một hai một, lại còn cái gì mà một hai ba nữa, mẹ nó cậu càng nói tôi càng rối.”

Asahina cũng mờ mịt không kém, dù xem phim đọc tiểu thuyết hay là trực tiếp trải nghiệm cô vẫn nghe không hiểu nhiều lắm, nhưng đại khái vẫn nắm được trọng điểm A Kim và A Hàn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Còn Ngô Tà vừa nghe đã hiểu “thang máy” mà Ngô Tam Tĩnh nói nghĩa là gì, có lẽ lão vừa phát hiện ra bí mật này thì trong đầu đã bật ra từ ấy. Y cảm thán, đồng thời cũng không khỏi chấn động. Chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu, nhưng lại hợp lý hợp tình, vả lại kết cấu như thế cũng không quá phức tạp, quả thực chỉ là trò hề để lừa trẻ con.

Ngô Tà thấy Bàn Tử hoàn toàn không hiểu, mới giải thích lại cho hắn một lượt. Hắn hiểu ra, có vẻ mất hứng: “Thì ra là thế, mẹ nó đúng là đơn giản thật. Tôi còn tưởng có bí mật gì ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ đến thế.”

Trong lòng Ngô Tà ngấm ngầm cảm thấy hổ thẹn, vốn là dân kiến trúc, cơ quan dạng này hoàn toàn thuộc phạm trù kiến trúc học, thế mà không mảy may phát hiện ra, có lẽ phải nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mới được. Xem ra xét việc gì cũng nên đi từ những điều cơ bản nhất mới phải đạo.

Nét mặt Muộn Du Bình cũng không giãn ra được chút nào, anh kiểm tra kĩ càng khung cửa rồi lại vòng qua nhìn nước trong đài phun, nhìn cử chỉ của anh thì hình như còn có gì đó khúc mắc. Ngô Tà hỏi anh: “Sao vậy, có chuyện gì à?”

Trương Khởi Linh gật đầu, đáp: “Những chuyện chú Ba cậu trải qua so với chúng ta có mâu thuẫn khá lớn, không biết cậu có nhận ra không?”

Y nghi hoặc nhìn anh, kỳ thực Ngô Tà cũng hiểu ý kiến anh vừa đề ra có gì đó mâu thuẫn, nhưng lại không nghĩ ra không hợp lý chỗ nào. Muộn Du Bình thấy vậy tiếp lời: “Chú Ba cậu từ đầu tới cuối chỉ nằm trong căn phòng này, không hề bước ra hành lang, cho dù các phòng có lên lên xuống xuống thì vẫn cứ là căn phòng ấy, làm sao mà thay đổi được ~”

Nghe anh nói mọi người lập tức sáng ra, nhất định là như thế rồi. Muộn Du Bình còn bồi thêm: “Vả lại phòng phụ trong cổ mộ xưa nay luôn có hai căn đối xứng ở hai bên trái, phải, làm gì có chuyện chỉ có một gian cọc cạch. Theo lẽ đó mà suy thì trước mặt chúng ta hẳn phải có một phòng nữa mới đúng.”

Mọi người bước vào hành lang, lấy đèn pin chiếu một vòng, nhưng chỉ thấy một bức tường lát cẩm thạch trắng chắn phía đối diện, không thấy cánh cửa nào cả. Muộn Du Bình ghé tai sát tường, hai ngón tay lần lần trong kẽ gạch, mò mẫm từng rất kĩ lưỡng. Lần mò đến hơn mười phút mới lắc đầu bỏ cuộc, xem ra đây đúng là một bức tường gạch xịn. Asahina ngồi trên ghế lòng có chút ê ẩm nhìn anh như vậy, nhưng nhìn anh rất soái a nên thôi ngồi xem kịch đi.

Bàn Tử chờ lâu phát sốt ruột, ngáp dài một cái: “Để ý chuyện phòng phụ làm cái gì, mẹ nó đường thoát còn chưa thấy đâu đây này. Dù biết được chuyện gì đã xảy ra thì cũng đến nối đuôi nhau chết là cùng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro