Chap 22: Hậu chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật trong 5 năm đem tiểu tình nhân về sống chung, Đới Manh chưa từng nhìn thấy Dụ Ngôn có quyết tâm lớn đến như vậy. Cái được gọi là mất tích 24 tiếng, đã duy trì đến ngày thứ bảy. Tính đến hôm nay đúng là đã bỏ nhà đi một tuần rồi, rõ ràng vô cùng nghiêm túc

Mấy hôm nay chú chó nhỏ bên cạnh nhà hàng xóm mập ra vài kg, chính bởi vì Đới Manh nấu xong bữa cơm cũng không muốn ăn. Bỏ đi thì hao phí, đặc biệt đem qua coi như góp phần nuôi nó lớn

Cũng rất may mắn hàng xóm đó là một cụ bà neo đơn, cũng không phải là con gái mới lớn. Nếu không để Dụ Ngôn phát hiện, có khi con chó nhỏ cũng phải theo chủ nhân lên nồi chung một lượt

- "Tiểu hung dữ đó vẫn chưa về sao?"

Hôm nay bộ dạng của Khả Ny nhìn đã đỡ hơn rồi, nhưng bộ dạng của Đới Manh giống như vừa phá sản vậy. Khó trách quan tâm hỏi han vài câu, đúng là con yêu hồ kia thật biết cách làm người ta tiều tụy

- "Tằng Khả Ny, nếu như em ấy thật sự bỏ rơi ta. Ngươi kiếm ở đâu ra đền cho ta đây?" - đáng ghét nhất là ngươi, đang yên đang lành về Thượng Hải làm cái gì chứ?

- "Lại còn uống rượu nữa cơ đấy"

Trước giờ cũng không thấy Đới Manh nát rượu như vậy, còn nói là bác sĩ trong bất cứ loại tình huống nào cũng không thể để quá say. Vì thế trong suốt bao nhiêu năm qua, nếu như có tiệc tùng gì đó, bất quá Đới Manh cũng vì nể mặt người ta mà nhấp môi lấy lệ. Xem đi, bây giờ rõ ràng cả người đều nồng nặc như ma men, không có chút tiền đồ nào cả

- "Không nói chuyện với ngươi nữa, ta còn phải về nấu cơm cho Dụ Ngôn" - cô là muốn tìm cửa phòng thôi mà, sao trước mắt tới ba bốn cánh cửa rồi biết đi đường nào

- "Nè nè, kêu xe về đi. Ngươi không sợ chết, nhưng cũng đừng báo người khác"

Chết tiệt thật, Khả Ny còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng âm thanh va chạm. Bác sĩ Đới ngươi cho rằng mình có khả năng đâm xuyên tường để đi, đúng là đem bộ dạng này ra ngoài lái xe còn không phải muốn hại chết người khác

Rốt cuộc xe của Đới Manh cũng phải để lại bệnh viện, Khả Ny giúp cô gọi điện cho Minh Hạo gì đó đến đưa mình về. Nhìn thấy chị Đới Manh của hiện tại, cậu ấy không biết rốt cuộc chị Dụ Ngôn nhìn thấy còn bỏ nhà đi được hay không?

- "Tiểu Hạo chết tiệt, em giấu em ấy đi đâu rồi"

Tên tâm phúc này của nàng, nhất định là thông đồng với nàng trêu chọc cô. Đới Manh tức giận từ ghế sau vung chân đá ghế lái, nếu như không có dây an toàn giữ lại, Minh Hạo rất có thể sẽ đập đầu vào vô lăng đến chấn thương hộp sọ

- "Em không biết thiệt mà, em cũng giống như chị đều rất lo cho chị ấy" - lần trước gây ra đại hoạ còn chưa đủ sao? Làm gì còn cái gan lớn đi trêu chọc Đới Manh được nữa

Đúng thật bộ mặt thỏ đế của Minh Hạo không có gan lừa cô, nhưng điều đó lại càng khiến Đới Manh lo lắng không yên. Bảy ngày không nhìn thấy Dụ Ngôn, cô thật sự hiểu rõ sự nhẫn nại của cô đã đến cực điểm rồi

Quay về căn hộ trong tình trạng chỉ còn có thể vịn tường vào nhà, ngay cả khuôn bếp ở đâu còn không xác định được. Nói chi đến việc nấu nướng gì đó, nghe qua đúng thật là xa xỉ. Bên ngoài tiếng của con chó nhỏ nhà hàng xóm vô cùng to lớn, chính là nó đang nhắc nhở "vú nuôi" họ Đới đã đến giờ cho nó ăn, nhưng xem ra hôm nay rõ ràng phải ăn đồ hộp mà chủ nhân nó mua sẵn

- "Dụ Ngôn, chị nhớ em rồi" - chai rượu vodka bình thường Dụ Ngôn rất thích, hôm nay lại triệt để bị cô đem ra uống đến cạn

Ngày mai dù sao cũng là chủ nhật, cô cũng không có lịch trực. Được lắm, hôm nay sẽ uống đến chết bỏ mới thôi. Xem thử rốt cuộc nàng còn có nhân tính hay không? Thật sự giận mà

-------------------

- "Đem đến cho tôi thêm một cái pizza nữa"

Dạo gần đây có một tiệm pizza nhận được đơn hàng hằng ngày, đến từ một cô gái sống cách họ một con hẻm khá lớn. Cứ mỗi lần đến đó liền bị bộ dạng của cô ấy làm cho thần hồn điên đảo, có hôm thì chỉ quấn khăn tắm đứng trước cửa phòng nhận bánh. Lúc thì lại mặc đầm "khuê phòng" giống như chỉ mặc cho có, lúc lại lười nhác lôi luôn cả tấm chăn quấn quanh người mình

Nhân viên giao bánh lúc đầu là nam, sau này cứ số phòng đó gọi toàn kêu nhân viên nữ đi thay. Ăn mặc như vậy rõ ràng không phải dạng tốt lành gì, tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách để tránh hậu hoạn về sau

- "Đám người này, nhìn thấy mình giống như thấy tà vậy?" - Dụ Ngôn nhận bánh xong liền đi vào phòng, vừa rồi nữ nhân viên đó còn không dám bước đến gần nàng hơn một chút

Lại phải nói đến trước đây sống cùng với Đới Manh, chuyện gì cũng phải tiết chế. Ngày ngày nghe cô giáo huấn cách ăn mặc, nào là không được như thế này thế nọ khi ra bên ngoài. Làm người ta vô cùng ức chế, bây giờ dù sao cũng đã chia tay với chị rồi, người ta thích mặc gì thì mặc đó. Đám người kia lại nhìn nàng giống như không có thiện cảm , đúng là đáng ghét

- "Sao lần nào cũng bỏ ớt chuông thế nhỉ? Mình đã căn dặn rất nhiều lần" - Dụ Ngôn chán ngắt việc phải loại bỏ lớp ớt kia, nàng rõ ràng không thích mùi nồng của nó

Mấy hôm trước lúc mới ôm vali bỏ đi, Dụ Ngôn thật sự có cuộc sống khá huy hoàng theo cách nàng nghĩ. Muốn thức cả đêm xem phim hay chơi game cũng được, ngủ cho đến tối bỏ qua các bữa ăn cũng không sao. Muốn uống bao nhiêu rượu liền uống, thậm chí chỉ mặc duy nhất nội y đi trong phòng cũng không ai cấm cản

Sau đó liền đút kết ra một chân lý, không có bồ bịch cuộc sống thật thú vị. Không bị cô suốt ngày càm ràm, vô cùng tự do tự tại. Rất tiếc thứ chân lý gì đó của Dụ Ngôn không tồn tại được quá lâu. Mấy hôm thôi liền sinh ra chán nản

- "Nếu như là lão công, mình không ăn gì chị ấy đều nhớ"

Thứ bánh pizza này Dụ Ngôn từng khá thích, nhưng ăn đến 7 ngày thật sự ngán đến mức muốn chết người ta rồi. Những thứ khác cũng nuốt không trôi, càng ngày càng thấy nhớ đến mấy bữa cơm Đới Manh nấu cho mình

- "Chẳng qua là chị nấu ngon thôi, không có nghĩa là em đang nhớ chị đâu"

Thứ bánh béo ngậy đó nàng chỉ ăn đúng một góc liền để sang bàn, một thân sơ mi trắng cũng cảm thấy vô cùng phiền phức. Quăng bừa chiếc áo đó sang một bên giường, chỉ chừa lại đúng bộ nội y siêu ren mà nàng ưa thích chôn vùi vào lớp chăn ấm áp

Mấy hôm nay cũng không có việc gì làm, Dụ Ngôn đã như thế coi xong vài bộ phim để giết thời gian. Ở một mình tính ra cũng thật sung sướng, xem tới mấy cảnh cảm động muốn khóc liền khóc, không giống như trước đây cứ mỗi lần như vậy đều bị Đới Manh cười cho thối mặt

Tình huống không có gì đáng nói, nếu như Dụ Ngôn không tùy tiện chuyển kênh. Trên tivi lúc này đang chiếu một bộ phim chiếu rạp của một năm trước, đôi nam nữ trong đó chính là đang cố tình đốt mắt người xem đến vô cùng khó chịu

Không biết có phải nàng nhạy cảm quá mức, hay đã lâu đến như vậy cũng chưa cùng lão công ân ân ái ái. Chỉ mới xem được hơn năm phút, giữa hai chân của nàng thật sự truyền lên cảm giác vô cùng khó chịu. Loại phim như vậy cũng chiếu lên, còn diễn đến chân thật như vậy, làm cho người khác có cảm giác ngồi không yên

Cả tuần nay Dụ Ngôn đều đem điện thoại tắt đi, cho dù nàng có gọi pizza cũng sử dụng loại điện thoại bàn của khách sạn. Hôm nay lại chính thức nhấn nút mở nguồn, với một lý do vô cùng chính đáng

- "Cái gì, người ta là người có công ăn chuyện làm. Chỉ muốn mở lên xem nhóm biên kịch có gọi đến không thôi"

Cũng không ai hỏi nên không cần giải thích, ấy vậy mà Dụ Ngôn vẫn nhất mực đưa ra một lý do hợp thức quá hành động của mình. Điện thoại đã mở lên được một tiếng hơn, cũng không có ai gọi cho nàng. Tổn thương đến thế là cùng...

Lão công, nếu như chị còn không gọi cho em nữa. Cả đời này em sẽ bỏ đi luôn cho coi...

Có đôi khi lão thiên gia thật biết cách tạo tình huống trêu đùa, phải nhắc lại một chút tình huống của Đới Manh bây giờ. Đã nói là nhậu chết bỏ rồi mà, bây giờ chẳng phải đang ngủ bờ ngủ bụi trên quầy rượu của Dụ Ngôn. Làm gì còn có thể gọi cho ai được nữa?

Quả thật đã qua nhiều tiếng đồng hồ liền, Dụ Ngôn vẫn không hề nhìn thấy bất cứ cuộc gọi nào từ tên phụ bạc của nàng. Cả người quấn trong chăn khóc một trận đến tê tâm liệt phế, lòng tự tôn cuối cùng bị chà đạp không thương tiếc. Quyết định đêm nay sẽ làm chuyện có lỗi với cô, để cho cô biết không phải chỉ có cô mới biết ra ngoài ăn vụng

Nửa đêm, cả gan bắt một chiếc xe ra ngoài tìm náo nhiệt, cho đến ba giờ sáng hôm sau vẫn biệt vô âm tín

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro