4. Đó Là Ba Mươi Đề Gì / Bịt Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Thời điểm Ngụy Vô Tiện mở to mắt thì ngây ngẩn cả người, cái gì cũng không thấy được, chỉ nhìn đến một mảnh đen nhánh.

       Hắn theo bản năng mà đi sờ hai mắt của mình, lại sờ đến một mảnh vải dệt bóng loáng. Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có một sức mạnh nắm chặt hắn, đem hắn đẩy về phía sau, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác được phía sau lưng mình hung hăng đập vào cái gì đó. Ngay sau đó, đôi môi của hắn bị người ngậm lấy, một mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi hắn. Trong lúc điện quang hoả thạch hắn lập tức phản ứng được, là ban ngày nhàn tới không có việc gì đem cái lư hương heo vòi kia ra thưởng thức, buổi tối liền lại đi vào giấc mộng. Tình cảnh này nghĩ đến chính là lúc vây săn trên núi Bách Phượng không thể nghi ngờ. Nếu biết người trước mặt này là Lam Trạm, hắn lúc đầu giả vờ mà tránh hai cái, liền hoàn hoàn toàn toàn thả lỏng.

       Môi Lam Vong Cơ mềm mại ấm áp, ấn ở trên môi hắn ôn nhu mà cọ xát. Ngụy Vô Tiện giờ phút này còn có thể phân tâm, rõ ràng mà cảm giác được Lam Vong Cơ rất là khẩn trương, ngay cả tay ấn hắn đều đang run rẩy. Hắn đã lâu không gặp qua Lam Vong Cơ trúc trắc như vậy, tâm làm ác trong lòng bành trướng, liền hơi hơi ngửa mặt, chủ động đem đầu lưỡi của mình đưa đến trong miệng đối phương.

       Ai ngờ Lam Vong Cơ vừa đụng tới đầu lưỡi của hắn, tựa như bị thứ gì cắn một ngụm, lập tức buông lỏng hắn ra. Ngụy Vô Tiện thấy tình thế không ổn, đi phía trước kéo một cái, kéo lại vạt áo Lam Vong Cơ, lại thuận thế nhào tới, liền nhào vào trong lòng ngực y.

       Lam Vong Cơ vừa bị hắn ôm như vậy, cả người đều cứng đờ, cứng ngắc ở nơi đó tiến thoái lưỡng nan. Ngụy Vô Tiện dựa vào trên người y, vừa lúc có thể cảm giác được hô hấp của y đều dồn dập hơn so với ngày thường. Hắn cười một tiếng, từ từ nói:

       "Tốt nhỉ, 'Quân tử trong sáng trạch thế minh châu'? Lam Nhị công tử, không nghĩ tới ngươi là loại người này, giậu đỗ bìm leo hôn xong rồi liền muốn chạy?"

       Đối diện sau khi trầm mặc thật lâu, khi lại mở miệng ngay cả thanh âm đều nhân khẩn trương mà áp lực đến có chút thay đổi điệu:

       "Ngươi..... Biết là ta."

       Ngụy Vô Tiện vòng lấy cổ y, cố ý dán ở bên tai Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói:

       "Ta đương nhiên đã biết."

       Hắn bịt mắt, tự nhiên cũng nhìn không thấy Lam Vong Cơ giờ phút này quẫn bách, nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu:

       "Thực xin lỗi..... Ta tự biết......"

       Lời nói còn chưa nói xong, Ngụy Vô Tiện liền lấy một bàn tay chỉ để ở trên môi y, phong bế lời nói kế tiếp. Ngụy Vô Tiện nói:

       "Đừng xin lỗi a, Lam Nhị công tử, đây chính là nụ hôn đầu tiên, chỉ nói lời xin lỗi làm sao có thể tính được."

       Lam Vong Cơ ngẩn ra một chút, chưa nói ra lời, bởi vì ngón tay Ngụy Vô Tiện còn ở trên môi của y nhẹ nhàng mà vuốt ve. Ngụy Vô Tiện lại nói:

       "Hôn cũng hôn rồi, Lam Trạm, ngươi phải phụ trách đến cùng, không bằng tiếp theo cũng cùng nhau làm đi?"

       Không đợi Lam Vong Cơ phản ứng lại "Phụ trách đến cùng" là có ý tứ gì, hắn liền vươn lên ngậm lấy đôi môi Lam Vong Cơ.

       Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên cảm giác được chung quanh mùi đàn hương nhàn nhạt lập tức nồng đậm lên, dường như là có thực thể, đem hắn toàn bộ lôi cuốn vào trong đó, thế nhưng cũng câu tới hắn kích động lên. Ngay sau đó, Lam Vong Cơ liền đem hắn ấn trở về trên cây, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không chút khách khí mà xâm nhập khoang miệng hắn. Chỉ trong chốc lát Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hắn nghĩ đẩy Lam Vong Cơ, tay lại bị một phen nắm lấy. Hắn chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, loại cảm giác này kỳ quái mà xa lạ, hắn tựa hồ chưa từng có giống như bây giờ, gấp không chờ nổi mà muốn Lam Trạm. Thẳng đến hắn cảm thấy mình sắp đứng không vững, Lam Vong Cơ mới chậm rãi buông lỏng hắn ra, còn chưa đã thèm mà ở trên môi dưới của hắn nhẹ nhàng cắn một chút.

       Cái động tác nhẹ nhỏ này chọc đến Ngụy Vô Tiện phụt cười một tiếng, liền nghe Lam Trạm nhỏ giọng gọi hắn:

       "Ngụy Anh."

       Ngụy Vô Tiện còn dựa vào trên cây không phục hồi tinh thần lại, lúc tách ra hắn không chỉ không cảm thấy tốt hơn, ngược lại càng khó chịu. Hắn chần chờ một chút, nói:

       "Lam Trạm, ta giống như...... Ra nước."

       Thật là buồn cười, làm sao mà thân thể của hắn vào cảnh trong mơ này liền trở nên mẫn cảm như vậy, chẳng qua cùng Lam Trạm hôn nhiều trong chốc lát, thế nhưng liền đến loại trình độ này? Hắn nhẹ nhàng cọ cọ, tựa hồ giữa hai chân đều đã bị dịch thể làm ướt, dính nhớp một mảnh, cơ hồ muốn theo kẽ mông chảy xuống. Mà mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ càng kích thích tới hắn, nghe thấy tới cái hương vị này, hắn liền hận không thể trực tiếp tan ra ở trên người Lam Vong Cơ.

       Lam Vong Cơ lại nói:

       "Ngụy Anh, ta......"

       Ngụy Vô Tiện dựa vào vị trí trong ấn tượng chụp tới, quả nhiên vớt tới một chỗ căng phồng, xem ra Lam Vong Cơ cũng cùng hắn giống nhau. Mà Lam Vong Cơ tắc bởi vì động tác này của hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng quyết định, một bên nhanh chóng bắt lấy tay Lam Vong Cơ thăm dò vào trong quần áo của mình, một bên thấp giọng cầu nói:

       "Lam Trạm, ta không được, ngươi không thể thấy chết mà không cứu....."

       Theo Lam Vong Cơ chạm vào mình, Ngụy Vô Tiện toàn thân trên dưới đều run rẩy lên, phảng phất mỗi một tấc da thịt đều đang khát vọng y vuốt ve. Chờ đến khi Lam Vong Cơ đem bàn tay đưa đến giữa hai chân, hắn càng là trực tiếp hừ ra tiếng. Ngón tay Lam Vong Cơ mang theo vết chai do đàn duỗi ra đưa vào trong hậu huyệt của hắn, tầng tầng thịt mềm liền áp lên, cơ hồ không cần làm mở rộng gì, liền dễ như trở bàn tay mà ăn vào ba ngón tay. Ngụy Vô Tiện đã sớm không rảnh bận tâm chỗ quái dị này, hắn treo ở trên người Lam Vong Cơ, đem mặt chôn ở chỗ cổ y, không nhịn được than nhẹ nói:

       "Ca ca tốt, đừng đùa, trực tiếp đến đây đi, có thể......"

       Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi:

       "Có thể chứ?"

       Ngụy Vô Tiện ừ một tiếng, ngay sau đó, Lam Trạm làm ra một động tác mà hắn không tưởng tượng được -- y cắn một ngụm sau cổ Ngụy Vô Tiện.

       Ngụy Vô Tiện sợ tới mức toàn bộ thân mình bắn ra, "A" mà kinh hô một tiếng:

       "Lam Trạm!"

       Nhưng mà, lúc ban đầu đột nhiên đau đớn sau đó trong thân thể hắn lại thoáng dâng lên một đợt tình triều, kích động đem hắn đẩy về phía Lam Vong Cơ. Hắn cảm giác được Lam Vong Cơ đem hắn chuyển qua ghé vào trên thân cây, ngày sau đó một đồ vật cứng rắn liền đỉnh ở huyệt khẩu của hắn.

       Chỗ cửa huyệt đã sớm ướt tới rối tinh rối mù, nếu như hắn có thể thấy chỉ sợ cũng muốn kinh ngạc với nơi này thế nhưng có thể chảy ra nhiều nước như vậy. Mà giờ phút này hắn chỉ cảm thấy dương vật của Lam Vong Cơ ở chung quanh thong thả mà thử, kích thích đến Ngụy Vô Tiện da đầu tê dại, không nhịn được ngồi xuống về đằng sau, thế nhưng lập tức liền nuốt vào hơn phân nửa.

       Hắn nghe thấy Lam Vong Cơ ở phía sau trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, trong lòng lại không khỏi có chút đắc ý, cũng không quay đầu lại đè thấp thanh âm nói:

       "Hiện tại ta là của ngươi, Lam Trạm, thế nào?"

       Lam Vong Cơ không nói một lời, đỡ lấy eo hắn bắt đầu đưa đẩy. Đôi mắt hắn còn che vải, ngũ cảm mất một cảm, cảm quân còn lại liền rõ ràng gấp bội. Khi dương vật đi vào thịt mềm trong hậu huyệt của hắn liền gấp không chờ nổi mà chào đón, khi muốn rút ra lại lưu luyến không rời mà cuốn lấy, trong khi ra vào mang theo mật dịch đầm đìa, bắn tung tóe ở trên mông hắn, Lam Trạm lại duỗi ra một bàn tay tới xoa nắn thịt ở đùi của hắn, đem chất lỏng xoa tới chỗ nào cũng có. Khi giao hợp thân thể va chạm cùng tiếng nước ở trong rừng cây tựa hồ đặc biệt rõ ràng, nghe được hắn cũng nổi lên một chút hổ thẹn. Lam Vong Cơ ngậm lấy một bên vành tai của hắn nhẹ nhàng liếm láp thấp giọng kêu lên:

       "Ngụy Anh."

       Ngụy Vô Tiện giờ phút này chỉ là nhịn xuống rên rỉ cũng đã dùng hết toàn lực, một khi mở miệng, sẽ tràn ra một tiếng ngâm nga. Hắn đứt quãng mà nói:

       "Lam Trạm, Lam Nhị công tử, chúng ta đổi chỗ được chưa?"

       Lam Vong Cơ liền từ trong thân thể hắn lui ra. Ngụy Vô Tiện dưới chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, cũng may Lam Vong Cơ tay mắt lanh lẹ, một tay đem hắn chặn ngang ôm lên. Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng mũi chân bước qua mặt cỏ, sau một lát, hắn cảm giác được mình được đặt ở trên một tảng đá. Lam Vong Cơ tách ra hai chân của hắn, lại một lần nữa đâm vào.

       Hình trụ của Lam Vong Cơ hơi hơi nhếch lên, bởi vậy tư thế mặt đối mặt càng có thể chiếu cố đến một điểm kia trong thân thể hắn. Ngụy Vô Tiện vươn tay ôm cổ Lam Trạm, đem nhỏ vụn thở dốc cùng rên rỉ tất cả đều phun ở bên tai hắn. Hắn cảm thụ được hô hấp dồn dập của Lam Vong Cơ, thấp giọng hỏi:

       "Lam Trạm, ngươi nói thật, có phải muốn làm như vậy thật lâu rồi hay không?"

       Lam Vong Cơ ngưng một chút, Ngụy Vô Tiện liền nhẹ nhàng kẹp:

       "Đừng dừng nha, dùng sức một chút..... Ư! Nói, ngươi rốt cục thích, thích ta đã bao lâu?"

       Lam Vong Cơ dưới sự thúc giục của hắn, nhiều lần thọc vào rút ra đều dùng tới mười phần sức lực, đâm đến mức Ngụy Vô Tiện thẳng ngửa ra sau. Sau một lúc lâu, y mới ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói:

       "Từ lúc mới gặp."

       Nửa khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện chôn ở trong lòng ngực của y, chóp mũi đều là mùi đàn hương trên người y cùng với mùi cỏ xanh, giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên ở bên tai hắn, lại là một trận tâm tình lay động. Hắn buông Lam Vong Cơ ra nói:

       "Lam Trạm, ngươi nhìn ta sao?"

       "Ừ."

       Ngụy Vô Tiện sờ soạng đem hai bàn tay phủ lên gương mặt y, không nhịn được cười khẽ:

       "Ngươi người này..... Nếu nói sớm một chút, đại khái cũng không đến mức......"

       Hắn không có nói tiếp. Lam Vong Cơ hỏi:

       "Không đến mức cái gì?"

       Ngụy Vô Tiện cười lắc đầu, hơi hơi hé miệng hướng về phía y hôn lên. Lúc môi răng cọ xát, hạ thân của Lam Vong Cơ cũng càng thêm dùng sức, nhiều lần đâm thẳng hoa tâm. Giữa lúc hoa mắt tinh thần trì độn, Lam Vong Cơ bỗng nhiên đâm tới một khe hẹp trong thân thể hắn. Ngụy Vô Tiện cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, dương vật đã mở ra tầng tầng lá chắn xông vào.

       Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong cơ thể như là có một dòng nước lũ ào tới, chất lỏng ấm áp tưới ở đằng trước của Lam Vong Cơ, hắn nắm lấy quần áo của Lam Vong Cơ, nửa câu "Lam Trạm" còn mắc kẹt ở trong miệng, đã bị khoái cảm ngập đầu xông lên trời. Trong chỗ sâu vách tường gắt gao mút dương vật của Lam Vong Cơ, cơ hồ ngay cả gân xanh ở mặt trên cũng có thể tỉ mỉ miêu tả ra hết, mà Lam Vong Cơ không lưu tình chút nào mà hướng đến chỗ càng sâu đâm mạnh hơn mười cái.

       Loại khoái cảm mới mẻ này ở thời điểm quy đầu của Lam Vong Cơ to ra đạt tới đỉnh, ngay sau đó một dòng chất lỏng liên tục không ngừng bắn ở trong thân thể hắn, bắn tinh dài đến hơn mười giây làm cho Ngụy Vô Tiện sinh ra một loại ảo giác bản thân hoàn toàn bị rót đầy. Hắn há miệng thở phì phò, có chút hoảng loạn mà túm lấy Lam Vong Cơ:

       "Lam Trạm..... Sao lại thế này..... Ưm!"

       Hắn kéo mảnh vải che mắt xuống, ánh sáng thình lình xuất hiện đâm vào khoé mắt hắn tràn ra nước mắt sinh lý. Lam Vong Cơ lấy một bàn tay ngăn trở ánh sáng trên mặt hắn, hôn lên nước mắt của hắn.

       Sau khi dần dần thích ứng, hắn liền thấy Lam Vong Cơ nửa quỳ ở trước mặt mình, hắn thì giương hai chân dựa vào một phiến đá lớn ở phía sau, dưới thân bởi vì vừa mới trải qua tính sự hỗn độn không chịu nổi, thủy dịch trong suốt ở giữa háng của hắn cùng Lam Vong Cơ đều thấm ra một mảnh đậm màu lớn. Kỳ quái chính là tinh dịch Lam Trạm bắn ở trong thân thể hắn lại không có chảy ra bao nhiêu. Hắn nhịn không được sờ sờ bụng, cảm giác chỗ bụng nhỏ phồng lên còn chưa có biến mất.

       Hắn có chút khó có thể tin mà nhìn nhìn Lam Vong Cơ:

       "Lam Trạm, này....."

       Vừa dứt lời, một cảm giác không trọng lượng đánh úp lại, hắn ở trên giường trong Tĩnh thất mở mắt ra.

       Hắn có chút mờ mịt mà trở mình, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ. Hắn hỏi:

       "Lam Trạm, ngươi có nằm mơ không?"

       Lam Vong Cơ nói: "Có."

       Ngụy Vô Tiện liền cười ha hả:

       "Tốt nhỉ, ta liền nói giấc mơ này thật là kỳ quái, Lam Trạm ngươi nói thật, kỳ thật rất muốn làm ta sinh một đứa nhóc cho ngươi đi?"

       Lam Vong Cơ cũng không giận, chỉ là nhẹ nhàng đem hắn ôm vào trong ngực nói:

       "Ngươi lại không thể sinh."

       Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn bụng mình, không nhịn được cảm thán nói:

      "Ai, nếu là thật có thể có một đứa không chừng cũng chơi rất vui....."

      Lam Vong Cơ ở ấn đường của hắn hôn một chút, nhàn nhạt nói:

      "Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ. Chưa tới giờ Thìn, ngủ tiếp một hồi đi."

______Hoàn______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro