Phiên ngoại 1: Đệ tử thần bí của Kiếm Thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi nghe nói gì không, lần này Liêu sư thúc trở về núi, mang theo đệ tử đích truyền trở về...... Các ngươi nói xem, Liêu sư thúc còn thu đồ đệ nữa không?"

"Không có! Có người từng trộm hỏi rồi, đệ tử phụng dưỡng nói Liêu sư thúc không thu đồ đệ nữa."

"Ô...... thật đáng tiếc. Các ngươi gặp qua vị đồ đệ kia của Liêu sư thúc chưa? Là sư huynh hay sư tỷ? Có lợi hại không?"

" Ngày bọn họ trở về núi ta nhìn qua rồi! Là một sư huynh! Chỉ là nhìn giống như đang bị bệnh, chắc không lợi hại đâu."

"Nói bậy! Đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh, sao có thể không lợi hại được!"

"Nếu không chúng ta lén lút tới chỗ ở của Liêu sư thúc nhìn một chút? Vạn nhất gặp được Liêu sư thúc đang chỉ điểm võ công cho đồ đệ, chúng ta cũng có thể mở mang tầm mắt?"

"Ý kiến hay, đi đi đi!"

......

Bên ngoài rừng trúc tuyết mịn bay tán loạn, trong phòng bầu không khí lại vô cùng ấm áp hòa hợp.

"Sư phụ, tiểu sư thúc phái người đưa mứt táo tơ vàng tới, người có muốn ăn thử một chút không?" Diệp Hữu Kỳ ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ rảo bước tiến vào trong phòng, "Nghe nói là Hoàng Thượng ban thưởng, cũng không nhiều lắm đâu!"

"Ngươi ăn đi." Liêu Vân Quy buông bút trong tay xuống, "Tay có lạnh không?"

"Lạnh, sư phụ xoa xoa cho con ta đi." Diệp Hữu Kỳ mỉm cười cởi áo choàng, ngậm một viên mứt táo, rất tự nhiên mà khóa ngồi trên đùi Liêu Vân Quy, ngón tay luồn vào mái tóc sau đầu đối phương, đẩy quả táo đến bên miệng đối phương, "Sư phụ nếm thử một chút?"

"......" Hơi thở ấm áp cùng mùi mứt táo thơm ngọt bao trùm lại đây, Liêu Vân Quy bất đắc dĩ há miệng, thuận tay ôm lấy eo đồ đệ-- tỉ mỉ nuôi dưỡng mấy ngày, cuối cùng không gầy đến cộm người nữa.

Diệp Hữu Kỳ được ngầm cho phép, lập tức dùng đầu lưỡi đẩy quả táo sang. Mùi mật đường hòa tan giữa răng môi, trong khoảnh khắc khiến cho bầu không khí biến thành ngọt nị.

Cấm dục đã lâu, ôm hôn như vậy một lát, hô hấp hai người đều trở nên rối loạn, Diệp Hữu Kỳ xoay xoay eo, cọ xát nói: "Sư phụ...... Người con ngứa quá, người xoa xoa giúp con đi......"

"Ngứa chỗ nào?" Ngón tay Liêu Vân Quy từ sau cổ hắn dọc theo sống lưng trượt xuống sau eo, kéo thắt lưng ra, một tay đặt lên đùi hắn, nói giọng khàn khàn, "Nơi này? Hay là nơi này?"

Ngón tay cách một lớp y phục nắm lấy nơi đó, Diệp Hữu Kỳ khẽ kêu một tiếng, đuôi lông mày đáy mắt đều là xuân tình mềm mại ẩm ướt. Hình ảnh làm Liêu Vân Quy nhớ tới, thời điểm lần đầu tiên hai người hoan hảo, đồ đệ quỳ gối ở mép giường ngẩng mặt lên, mỗi một tấc ánh mắt đều giống như lấy nhu tình làm bút cùng mực, tránh cũng không thể tránh mà múa bút ở trong lòng y.

Viết hết tương tư, chưa thành một chữ.

Mặc dù hiênn giờ công phu của Diệp Hữu Kỳ vẫn chưa khôi phục, nhưng thân thể mỗi ngày đều tốt lên, ôm vào trong ngực cũng không bị cộm người như trước. Giờ phút này thắt lưng rơi trên mặt đất, vạt áo trước rộng mở, lộ ra một ấn ký như hoa thủy mặc trước ngực.

Rất kỳ quái, từng đau đớn thống khổ, thậm chí từng tử sinh một đường, những ký ức tàn khốc đó, dường như đều biến thành mật đường pha lẫn vị đắng. Đầu lưỡi đảo qua thân cây khô héo hơi nhô lên, phảng phất giống như đủ loại cực khổ trước đây, đều được an ủi, tiêu tan.

"Sư phụ......" Diệp Hữu Kỳ cúi đầu liếm láp vành tai Liêu Vân Quy, dường như bị y hôn đến thoải mái, hơi hơi thẳng người dậy, khẽ thở dài, "Con còn muốn......"

Giờ này khắc này, dù cho có suy nghĩ "Không thể ban ngày tuyên - dâm", Liêu Vân Quy cũng có chút không nhịn được.

Ai ngờ, y mới vừa bế người lên muốn đi vào nội thất, lại nghe được bên ngoài viện vang lên một loạt tiếng bước chân, không biết là ai không biết điều như thế, một hai phải ở thời khắc mấu chốt đến đây quấy rầy.

"Lúc con vào phòng đã khóa kỹ cửa rồi." Diệp Hữu Kỳ ôm sát y, đáng thương nói, "Sư phụ đừng đi."

Ban ngày ban mặt đóng cửa không tiếp khách, cái danh xưng " Kiếm Thánh Thuần Dương Cung" này của y thật đúng là gọi uổng rồi.

Bất quá lúc này thật sự không phải thời điểm rối rắm những chuyện đó, Liêu Vân Quy hơi do dự một chút, sau đó tiếp tục đi vào trong nội thất: "Được, không đi."

Màn lụa màu trắng rơi xuống, tựa như ngăn cách tất cả ồn ào náo loạn bên ngoài, trở thành một nơi đào nguyên nho nhỏ.

Lên giường, Diệp Hữu Kỳ càng thêm lớn mật hơn, một bên tự mình duỗi tay cởi thắt lưng, một bên yêu cầu nói: "Con nói trước nhé, hôm nay phải bù lại tất cả lúc trước mới được."

Thật giống như quỷ đói sáng nay có rượu, sáng nay say đến chết.

"...... Bậy bạ." Liêu Vân Quy muốn cười nhưng lại có điểm thương tiếc, duỗi tay véo véo đồ đệ eo, "Thân thể mới tốt lên, đã muốn lăn lộn?"

"Tĩnh dưỡng lâu như vậy, chỉ chờ một ngày này thôi đó." Có lẽ là ở chung lâu rồi, hiện tại Diệp Hữu Kỳ nói cái gì cũng không đỏ mặt, thoải mái hào phóng từ bên cạnh gối đầu lấy ra một lọ thuốc cao, chính mình chấm thử sau đó thăm dò xuống phía dưới, "Sư phụ, hoa đang thắm sắc thì nên hái......"

"......" Liêu Vân Quy duỗi tay nhận lấy thuốc cao, dở khóc dở cười, "Hồ nháo!"

Đã lâu không làm, sợ không cẩn thận làm đồ đệ bị thương, cho nên Liêu Vân Quy làm công tác chuẩn bị rất cẩn thận, sâu sâu nông nông bôi thuốc mỡ, lúc xoa lúc vê, làm đến Diệp Hữu Kỳ vừa thoải mái vừa sốt ruột, phía trước sớm đã tràn đầy tinh thần, phía sau lại luôn không được thỏa mãn.

Lúc đầu thuốc mỡ hơi lạnh thấm vào thân thể, cùng với ma sát tới tới lui lui khiến cho trở nên có chút nóng.

Diệp Hữu Kỳ dùng chân câu lấy eo Liêu Vân Quy, giọng khàn khàn nói: "Sư phụ tốt, mau tiến vào, yêu con...... A!"

Tiếng rên rỉ mơ hồ trong cổ họng, môi lưỡi giao hòa, hơi thở ngọt nị như hoa, vô hình vô sắc, nhưng lại khiến người ta sa vào không muốn tỉnh lại.

Trong rừng trúc sau sân nhỏ, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, làm thiên địa có vẻ nhu mỹ mà mông lung.

"Hình như không có ai a, có phải Liêu sư thúc bọn họ đi ra ngoài rồi hay không?"

"Không thể nào, không nghe nói bên phía chưởng môn tìm người mà." Đệ tử trẻ tuổi gãi đầu, "Có phải bọn họ ở trong phòng không, chúng ta đến gần hơn xem sao."

"Như vậy không tốt lắm nhỉ? Chúng ta vụng trộm tới đây, vạn nhất bị phát hiện......"

"Sợ cái gì, bị phát hiện thì dứt khoát sảng khoái xin lỗi nha! Còn có thể gặp Liêu sư thúc một lần, không tốt sao?"

"...... Có đạo lý!"

Nhưng mà, mấy tiểu đệ tử trẻ tuổi rất nhanh đã gặp phải một cái "khó khăn" không thể vượt qua-- có một con hắc báo cao bằng nửa thân người chậm rì rì từ trong viện đi ra, dùng đôi mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm bọn họ một lát, sau đó trực tiếp bò nằm trước cửa tiểu viện.

Đệ tử giáp: "......"

Đệ tử Ất: "......"

Đệ tử Bính: "...... Sao nơi này lại có một con báo?"

Đệ tử lúc trước tuyên bố gặp được Liêu Vân Quy mang theo đồ đệ trở về núi quả thực muốn khóc: "Đó đó đó là ngày Liêu sư thúc trở về núi...... Mang theo, nghe nói là đồ đệ nuôi...... Hình như nó rất có hứng thú với chúng ta thực, nó có bỗng nhiên nhào tới đây hay không!?"

"Ngươi sợ cái gì hả! Học kiếm lâu như vậy còn sợ một con báo sao!"

"Nhưng đây là con báo của Kiếm Thánh a?"

"......"

Trong lúc mấy đệ tử trẻ tuổi đang nhỏ giọng tranh cãi, có một tiếng hạc minh vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức đều đứng thẳng, cung cung kính kính hành lễ nói: "Lạc sư thúc."

Người tới mặc một bộ đạo bào màu trắng, lưng đeo trường kiếm, tay cầm phất trần, bên người còn có hai con bạch hạc ưu nhã đi theo, đúng là Lạc Cảnh Hành.

"Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

"...... Chúng ta......" Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, mắt thấy hơn nửa ngày mà không ai bịa ra được một câu nói dối, đành phải thành thật công đạo, "Chúng ta muốn đến nhìn xem Liêu sư thúc chỉ điểm võ công cho đồ đệ như thế nào......"

Mấy tiểu bối này công lực vẫn còn thấp, nhưng Lạc Cảnh Hành vừa đến nơi này, đã cảm giác được trong phòng có người, nhưng lại đóng cửa, thậm chí người bên ngoài la hét ầm ĩ hơn nửa ngày mà cũng không lộ diện, nói rõ giờ phút này người bên trong "không tiện" lộ diện.

Về phần tại sao không tiện......

Không muốn nghĩ tới hồi ức bản thân làm chuyện ngu xuẩn ở Côn Luân lúc trước, Lạc Cảnh Hành ôn tồn khuyên nhủ: "Trước kia Diệp sư huynh của các ngươi bị trọng thương, quay về Thuần Dương Cung là để dưỡng thương, lúc này có lẽ đang đả thông mạch kinh mạch, các ngươi chớ có quấy rầy. Muốn chiêm ngưỡng cảnh giới Kiếm Thánh, mấy ngày nữa sư huynh sẽ thử kiếm ở quảng trường Thái Cực, đến lúc đó các ngươi tới xem là được."

Lực chú ý chạy về phía đệ tử giáp: "Diệp sư huynh vì sao lại bị thương nặng?"

"Nghe nói là bị thương lúc giết Truy mệnh thương Thẩm Quân." Lạc Cảnh Hành cười cười, "Tương lai có cơ hội, trực tiếp hỏi Liêu sư thúc của các ngươi ấy."

Truy mệnh thương Thẩm Quân!

Mặc dù Thẩm Quân đã không phải nhân vật phong vân đứng đầu thời đại này, nhưng danh hào của hắn đã nổi danh từ trận huyết chiến tại Phong hoa cốc huyết chiến, cốc chủ Ác Nhân Cốc, đại thắng Nam Bình Sơn, đối với người trẻ tuổi trên giang hồ mà nói cũng là nhân vật truyền kỳ vang dội, một vị anh hùng tràn ngập sắc thái bi tình mà cô dũng.

Giờ phút này Lạc Cảnh Hành còn không có nghĩ đến, bởi vì một câu này của hắn, vài ngày sau, toàn bộ người trên Hoa Sơn đều biết một câu chuyện xưa về "Đệ tử Kiếm Thánh, Diệp sư huynh một thân một mình tiến vào Ác Nhân Cốc, khiêu chiến Truy mệnh thương Thẩm Quân, huyết chiến ba ngày ba đêm, hai bên đều bị trọng thương, cuối cùng Diệp sư huynh giết chết Thẩm Quân, thành công lui thân", thậm chí còn có xu thế thêm mắm thêm muối.

-- Chuyện này dẫn tới rất nhiều năm sau, Diệp Hữu Kỳ ở trong lòng đám tân đệ tử của Thuần Dương Cung, vẫn luôn duy trì hình tượng thần bí, "Sâu không lường được, võ công cực cao, lại vô cùng điệu thấp không thích gặp người".

Nhìn theo mấy tiểu đệ tử rời đi, Lạc Cảnh Hành tùy ý tìm một khối đá xanh ngoài cửa tiểu viện ngồi xuống, sau khi cùng hắc báo A Dao bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, tự mình phụt cười một tiếng.

"Ta nói này, dù sao chúng ta cũng phải cùng nhau ngồi chờ ở chỗ này, không bằng tâm sự chút nhé?"

Thực kỳ lạ mà, Lạc Cảnh Hành mang đến hai con bạch hạc, cũng không vừa nhìn thấy A Dao đã trốn giống như động vật tầm thường, ngược lại ưu nhã mà dạo bước lại đây, rất là tò mò mà đánh giá sinh vật đen như mực trước mặt.

Lạc Cảnh Hành tính cách tao nhã, không nhanh không chậm, mấy năm nay trải qua rèn luyện, sớm đã rút đi hăng hái cùng bồng bột khi xưa, giờ phút này ngồi cùng một chỗ với mấy con động vật cũng có thể nói chuyện rất vui vẻ. Chờ đến khi tuyết ngừng rơi, sắc trời cũng thay đổi, Liêu Vân Quy đẩy cửa phòng ra, lập tức nhìn thấu tiểu sư đệ của y ngồi ngoài cửa tiểu viện, vừa cười vừa duỗi tay gãi gãi cằm A Dao, người sau thoải mái mà nheo mắt lại.

-- Có lẽ từ rất lâu rất lâu trước kia, y đã từng ảo tưởng, về sau có thể ở trong rừng hoa, đẩy cửa phòng ra, người này lễ đứng ở nơi đó, năm tháng tĩnh hảo, giống một giấc mộng ôn nhu.

Chính là không ai nghĩ tới, y không có được cây trúc trong núi tuyết gian, lại ngoài ý muốn có được một đóa hàn mai.

Thời gian càng lâu, hoa mai kia ở trong lòng ngực y tỏa ra mùi hương chân thật mà mê say, không tỏa ra vẻ đẹp lộng lẫy diễm lệ bắt mắt, ngược lại càng có vẻ giống như một đóa mai trong tranh thủy mặc, mang theo ba phần sắc màu.

"Diệp sư điệt đâu rồi?" Lạc Cảnh Hành đứng lên, vỗ vỗ bụi tuyết trên người, cười nói, "Thân mình tốt hơn chút nào không."

"Ngủ rồi." Mới vừa trải qua một hồi tình ái nhẹ nhàng vui vẻ, Liêu Vân Quy cũng không cột tóc lên, tùy ý xõa trên vai, có vẻ vô cùng tự tại, "Mứt táo ngươi phái người đưa tới ăn rất ngon, Hữu Kỳ rất thích."

"Ha ha, không nghĩ tới sư huynh cũng cảm thấy thứ này ăn ngon a." Lạc Cảnh Hành ngoài ý muốn nói, "Từ trước đến nay không phải huynh chưa bao giờ động tới mấy thứ điểm tâm đồ ngọt này sao?"

"Người sẽ luôn thay đổi." Liêu Vân Quy nhớ tới vẻ mặt thỏa mãn ngủ say của Diệp Hữu Kỳ mới vừa rồi, bật cười, "Trước kia ta cũng sẽ không không buộc tóc đã đi ra ngoài."

Lạc Cảnh Hành nghĩ nghĩ, tán đồng: "Không sai, sư huynh trước nay đều không chút cẩu thả, nghiêm túc đến dọa người......hiện giờ ngược lại nhìn vui vẻ hơn trước."

Sống ở trên đời này, thay đôi, hoặc là không thay đổi, có lẽ, đều là duyên pháp khả ngộ bất khả cầu.

May mà, bọn họ có thể thay đổi, cũng càng ngày càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro