Chương 80.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy, Thẩm Quân chết trong tay Diệp Hữu Kỳ, dựa theo quy củ người thắng làm vua của Ác Nhân Cốc, chúng đà chủ đang bị khống chế đương trường quỳ xuống, thừa nhận vị Tân cốc chủ trẻ tuổi này.

Mặc dù Huyết minh lan tuy bị chém đứt sau đó khô héo, nhưng nửa đoạn còn dư lại vẫn cắm rễ trong tâm mạch Diệp Hữu Kỳ, không thể nhổ ra. Đoạn rễ kia cả trở hắn vận chuyển nội lực, khiến hắn trở nên vô cùng suy yếu, cùng ngày liền bắt đầu phát sốt, gần như không còn ý thức.

Trong cốc đúng thế lực cũ và thế lực mới luân phiên, tân cốc chủ vừa thượng vị đã bị bệnh, Bùi Khinh e sợ phát sinh biến hóa, chỉ có thể để Liêu Vân Quy ở lại trong cốc tọa trấn, phái Kim Vân dẫn theo người suốt đêm chạy tới Vạn Hoa Cốc đưa Tống Tử Ngư tới đây, còn hắn thì lật tung hết tất cả các nơi chứa đan dược trong cốc, phàm là thuốc có chút tác dụng thanh nhiệt giải độc, đều bị hắn lấy tới đút cho Diệp Hữu Kỳ.

Hắn hoàn toàn không biết gì về Huyết minh lan, chỉ có thể cố gắng hết sức ở trước khi Tống Tử Ngư tới, không để cho tình trạng của Diệp Hữu Kỳ tiếp tục chuyển biến xấu.

Nhưng mà khiến người buồn bực chính là, tuy rằng Tống Tử Ngư mang theo không ít linh dược vội vàng chạy tới đây, nhưng hắn cũng bó tay không có biện pháp đối với đóa hoa quỷ dị này, không ai biết sau khi thứ đồ chơi này bị chém đứt có ảnh hưởng gì không, càng không ai biết nửa đoạn rễ còn lại trong thân thể Diệp Hữu Kỳ, sẽ lấy mạng hắn, hay sẽ chậm rãi thoát ly.

"Có thể làm ta đều đã làm." Tống Tử Ngư một đường bôn ba, lại suốt đêm không ngủ lao lực hao tâm tổn sức, giờ phút này vẻ mặt đầy mệt mỏi, "Tiếp theo phải xem Hữu Kỳ...... Có thể vượt qua được không."

Bọn họ đã không có bất luận biện pháp gì, chỉ có thể khẩn cầu ông trời đủ hậu đãi Diệp Hữu Kỳ.

Chờ đợi là chuyện tra tấn người nhất, trong lúc đó, Liêu Vân Quy một tấc cũng không rời mà canh giữ trước giường đồ đệ, y bình sinh hiếm khi nói nhiều như vật, những chuyện bọn họ cùng nhau trải qua từ khi mới quen biết cho tới bây giờ, tất cả đều nói một lần.

Như là đang nói cho người hôn mê nghe, lại như là đang nói cho chính mình nghe.

Y nhớ năm ấy thất ý xuống núi, gặp được thiếu niên tươi cười xán lạn, tuy rằng lúc ấy y còn không tự biết, nhưng sau này nhớ lại, đó rõ ràng chính là một tia sáng chiếu vào sinh mệnh khô khan của y, lúc đầu không chút thu hút, về sau lại càng ngày càng sáng ngời ấm áp, khiến cho người nghiện.

"...... Một màn này đúng là giống như đã xảy ra ở Dương Châu a." Bùi Khinh tựa vào cạnh cửa, chậm rãi nói, "Hắn nằm, ngươi canh giữ ở một bên."

"Cảnh đời đổi dời." Liêu Vân Quy nhìn mặt đồ đệ, thở dài, "Bùi huynh, tạ......"

"Không cần." Bùi Khinh xoay người, ngửa đầu nhìn sắc trời âm u trên Liệt phong tập, "Lúc trước đã rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh nhiều lần như vậy, hắn đều không chết được, lần này cũng nhất định có thể sống sót -- khó khăn lắm mọi chuyện mới kết thúc, hắn làm sao có thể bỏ được mà chết đi?"

Diệp Hữu Kỳ đúng là không bỏ được.

Dục vọng muốn sống của hắn mãnh liệt như thế, vài lần bị đẩy đến quỷ môn quan, lại dựa vào ý chí mà bò trở về. Sốt cao liên tục ba ngày, vào rạng sáng ngày thứ tư, hắn mở mắt, chỉ cảm thấy cả người đầy mồ hôi, phảng phất giống như đã trôi qua một đời.

Nhưng hắn cuối cùng cũng tỉnh lại.

Liêu Vân Quy canh giữ ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh lập tức nhìn phía hắn, ngay sau đó cúi người lại đây. Dưới ánh nến bập bùng, cặp mắt bình tĩnh quanh năm không gợn sóng kia, như là đang cố gắng trấn định, lại vẫn không thể khống chế mà đỏ hốc mắt.

Trằn trọc nửa đời, dù cho có người thù đồ, rốt cuộc, cũng có người cùng về.

"Cốc chủ, tất cả đều đã thỏa đáng, hiện tại bắt đầu sao?"

"......" Diệp Hữu Kỳ ho khan, quấn chặt áo khoác trên người, nhìn về phía Liêu Vân Quy bên cạnh: "Sư phụ, con như vậy đúng không?"

"Đó là cha mẹ ngươi, đương nhiên là nghe ngươi an bài." Liêu Vân Quy duỗi tay ôm đồ đệ, sờ sờ trán hắn, "Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không trách ngươi...... Ngươi vẫn chưa hết sốt, đợi lát nữa trở về sớm một chút."

Sau khi Diệp Hữu Kỳ tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng vẫn còn một số việc cần hắn giải quyết, cho nên giãy giụa bò dậy, tự tay xử lý vấn đề an táng cha mẹ.

Quan tài băng chứa thi thể Diệp Cửu Từ bị phong ấn chặt chẽ, thi thể bị huyết dưỡng lâu nên hiện ra tơ máu giống như huyết ngọc. Diệp Hữu Kỳ suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc không mở nắp quan tài ra, mà ở nơi Thẩm Quân "Sớm đã an bài mộ phần cho ba người" kia, chôn Diệp Cửu Từ gần cùng một chỗ với Diệp Phùng Quân.

Vài chục năm ly tán, từng người nhận hết tra tấn, ít nhất trên đường xuống hoàng tuyền, còn có người làm bạn một đoạn đường.

Mà thi thể của cốc chủ tiền nhiệm, cũng là một vấn đề lớn.

Phơi thây thị chúng? Xuống mồ an nghỉ? Nếu chôn, vậy chôn ở chỗ nào?

Diệp Hữu Kỳ còn nhớ rõ, sau khi Thẩm Quân bị hắn đâm một kiếm vào ngực, không lùi mà tiến tới, ném trường thương trong tay đi, dùng tay trái còn sót lại liều mạng bắt lấy túi gấm cùng mộc bài nhỏ rơi trên mặt đất.

Nam nhân kia giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Hận Thẩm Quân sao? Diệp Hữu Kỳ để tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy trừ bỏ hận ý, càng nhiều hơn chính là bi thương -- sau khi bị Kỳ Duẫn tính kế, bạn thân ly tán, Thẩm Quân giống một con sói cô độc một mình đi khắp thế gian, cho dù sắp chết, cũng không nguyện ý lộ ra một chút mềm yếu.

Hắn hung ác, bất chấp hậu quả, chỉ biết làm theo ý mình.

Nhưng rốt cuộc, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, giữa trường thương lạnh lẽo cùng di vật của bạn cũ, hắn lựa chọn vế sau.

Tâm toàn vô hối, một đời Trường An.

"Chôn cùng một chỗ đi." Diệp Hữu Kỳ nhắm mắt lại, "Những thiết kỵ tự vẫn, cũng đều chôn ở gần chỗ đó đi...... về phần 《 Không Minh quyết 》, để nó cùng xuống mồ với Thẩm Quân thôi."

"Cẩn tuân mệnh lệnh của cốc chủ!"

Chuyện của bậc cha chú, hắn không có quyền quyết định, yêu hoặc oán hận, cứ để cho người thế hệ trước tự mình giải quyết đi. Mặc kệ kiếp sau bọn họ hy vọng gặp lại hay là vĩnh viễn không tương ngộ, ít nhất kết thúc đời này, bọn họ còn có thể gặp lại, hồn phách sống chung, cốt nhục tương tùy, không cần tiếp tục lưu lạc.

Đó chính là việc tốt nhất hắn có thể thành toàn cho bọn họ.

Tuy rằng đã trải qua một trận huyết tẩy tranh giành quyền lực, nhưng cùng với mùa đông tiến đến, Ác Nhân Cốc vẫn ăn tết trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

"...... Từ khi nào Ác Nhân Cốc cùng võ lâm Trung Nguyên lại có quan hệ tốt như vậy." Bùi Khinh tựa vào cạnh cửa, nhìn Diệp Hữu Kỳ thu thập đồ đạc, bất đắc dĩ nói, "Ngươi đường đường là cốc chủ một, vậy mà lại muốn tới Thuần Dương Cung ăn tết, đúng là một cái kỳ văn."

Gần tân niên, ấn theo quy củ, đệ tử Thuần Dương Cung đều phải trở về núi tế tổ, tất nhiên Liêu Vân Quy cũng không ngoại lệ.

"Ta sẽ không trở lại." Diệp Hữu Kỳ cười cười, "Ta thực hiện hứa hẹn lúc trước ở Cù Đường Hạp, vị trí cốc chủ, liền giao cho ngươi."

"......" Bùi Khinh hận sắt không thành thép, "Khát vọng đâu? Chí hướng đâu? Lúc trước ngươi nói muốn cho nơi này biến thành bộ dáng ngươi muốn, kết quả hiện giờ tình hình vừa mới ổn định, ngươi đã sốt ruột chạy đi thành thân?"

"Hiện tại không phải đều rất tốt sao?" Diệp Hữu Kỳ đẩy cửa sổ gỗ ra, chỉ vào mảnh đất rộng lớn bên ngoài Liệt Phong Tập, hòa nhã nói, "Thẩm Quân không còn nữa, Giang Lâm không còn nữa, tất cả vấn đề cũ trong cốc đều đã được giải quyết -- Kim Lân Kim Vân cùng nhân thủ Minh Giáo sẽ lưu lại giúp ngươi, về phần các đà chủ hiện tại trong cốc, đều thế lực thường thường, chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh, không xốc nổi gợn sóng gì......"

"Ngươi xem, không có tàn nhẫn sát hại người khác, không có bá tánh thịt cá, cũng không có bạch cốt khắp nơi giống địa ngục nhân gian, mọi thứ hoàn toàn mới, ánh sáng có thể chiếu vào Ác Nhân Cốc, đây chính là bộ dáng ta muốn lúc trước."

"Dù là mảnh đất cằn cỗi đầy sỏi đá, cũng sẽ hoa nở."

Nơi ngón tay của thanh niên áo vàng chỉ đến, núi cao cùng mặt đất lộ ra ánh mặt trời mênh mang, đó là ánh sáng mặt trời vào đông, đang chậm rãi dâng lên.

"Bùi Khinh, ngươi có thể bồi dưỡng thế lực thuộc về ngươi, cũng có thể trợ giúp những người cùng đường giống ngươi lúc trước." Ánh sáng chiếu lên sườn mặt Diệp Hữu Kỳ có vẻ thanh tú mà bình thản, "Tương lai còn dài, mặc kệ ta cùng sư phụ đi đến nơi nào, đều hoan nghênh ngươi tùy thời, tùy chỗ tới cửa."

"Một ly rượu ngon, vĩnh viễn chuẩn bị vì bạn thân."

Thời tiết rét đậm, tân nhiệm cốc chủ Ác Nhân cốc Diệp Hữu Kỳ lấy lý do thân thể không tốt, nhường vị trí cốc chủ cho phó cốc chủ Bùi Khinh, cứ thế nhẹ nhàng rời khỏi Ác Nhân Cốc.

Đây có lẽ là lần thay đổi cốc chủ an ổn và yên bình nhất từ trước tới nay của Ácn nhân cốc.

"Sư phụ, con đã khỏe rồi...... Đêm nay người đừng đả tọa nữa, được không." Trên đường từ thành Trường An tới Vạn Hoa Cốc, Diệp Hữu Kỳ túm tay áo Liêu Vân Quy, nhỏ giọng nói, "Con muốn ngủ cùng sư phụ a."

A Dao đi theo một bên, rất là không cho mặt mũi mà ngáp một cái.

"Không được, trước khi rời đi Tử Ngư đã nói hiện giờ ngươi thân thể hư nhược, cấm hành phòng." Liêu Vân Quy không châm chước chút nào, "Tới Vạn Hoa Cốc để Tử Ngư kiểm tra tình huống hiện tại của ngươi trước đã."

"...... Tống sư bá chỉ biết nói tiết chế, tiết chế, cấm cái này, cấm cái kia." Diệp Hữu Kỳ thở dài một tiếng, "Sư phụ, con lại không phải giấy, chúng ta chỉ cần nhẹ một chút......"

"Không biết xấu hổ." Liêu Vân Quy giúp hắn quấn chặt lại áo choàng, thuận tay nhéo hắn cái mũi, "Cái gì cũng dám nói trên đường cái!"

Từ lúc Diệp Hữu Kỳ tỉnh lại cho đến nay, một đoạn Huyết minh lan cắm rễ ở trên ngực hắn dùng tốc độ vô cùng thong thả chậm rãi khô, hiện giờ, chỉ còn lại một đoạn thực vật hơi hơi nhô lên ở trên làn da, giống một hình xăm màu xanh. Diệp Hữu Kỳ thử điều động chân khí trong cơ thể để khơi thông gân mạch, nhưng luôn là đang tới gần trái tim đã bị ngăn cản. Mọi người không tìm được biện pháp, chỉ có thể chờ nó tự bóc ra -- hoặc là ngày sau, có thể tìm được biện pháp giải quyết khác.

Đáng tiếc võ công Diệp Hữu Kỳ mấy năm nay tích cóp đều mất sạch-- hiện tại hắn giống như người bình thường không tập võ, nửa phần nội lực cũng không có.

Nhưng bản thân Diệp Hữu Kỳ lại không quá để ý, với hắn mà nói, tìm được đường sống trong chỗ chết, còn có thể cùng sư phụ êm đẹp sống trên thế gian này, bắt hắn lấy cái gì đổi hắn cũng đồng ý.

...... Chuyện duy nhất không tốt chính là, đại khái bởi vì nguyên nhân thân thể, cả ngày nhìn được mà không ăn được mà thôi.

Thời điểm đến gần tiểu viện của Tống Tử Ngư tiểu, thầy trò hai người thấy ngoài viện buộc hai con ngựa trắng, mã cụ trên lưng ngựa là màu lam Hạo Khí Minh quen dùng, không biết là ai ở thời tiết giá lạnh này tới chơi.

"Tống đại phu, ngài yên tâm, Dương tướng quân tuyệt đối sẽ không mất hứng." Là giọng nói trong sáng của nữ tử, "Mặc dù ngài ấy ngoài miệng không nói, nhưng chúng ta đều nhìn ra được, ngài ấy vẫn rất nhớ ngài."

"Đúng vậy tỷ phu, minh chủ nói, lần này chúng ta nhất định phải làm mang huynh về."

"Đúng đúng đúng, Quý minh chủ dặn dò hơn nửa ngày...... Hả, ai tới vậy? Trời lạnh quá." Cửa phòng trúc bị đẩy ra, khuôn mặt quen thuộc, tràn ngập sức sống cùng sáng ngời ánh vào mi mắt của nữ tử.

Tựa như năm xưa, lần đầu gặp mặt bên bờ Tây Hồ bên bờ.

"A..... Đã lâu không gặp." Diệp Hữu Kỳ cười nói, "Diệp tam tiểu thư."

"Hữu Kỳ!" Diệp Xuân Thâm vô cùng kinh hỉ, "Còn có Liêu đạo trưởng! Sao các ngươi lại tới đây! Mau tiến vào!"

"Ta muốn cùng sư phụ quay về Thuần Dương Cung tế tổ, thừa dịp đi ngang qua, thuận tiện tới thămTống sư bá một chút." Diệp Hữu Kỳ mỉm cười bước vào trong phòng, "Ngươi đây là?"

"Ta cùng Dương Dặc, hiện giờ đều gia nhập Hạo Khí Minh, đi theo dưới trướng Dương tướng quân." Diệp Xuân Thâm giải thích nói, "Mùa đông vừa đến, vết thương ở chân Dương tướng quân, đau đến khó có thể nhúc nhích, cho nên hai người chúng ta liền phụng lệnh minh chủ, tới đây mời Tống đại phu lên Hành Sơn."

"Ngươi mau đi đi, chỉ có đối mặt mới có cơ hội giải quyết vấn đề." Liêu Vân Quy nhìn thoáng qua Tống Tử Ngư đang ngồi bên cạnh cửa sổ, "Dù sao cũng là người một nhà...... Hiện giờ mọi việc đã yên ổn, đừng chậm trễ thời gian giải thích."

"A đúng rồi, sau khi Dương Dặc tỉnh lại các ngươi còn chưa gặp hắn đúng không?" Diệp Xuân Thâm xoay người muốn Dương Dặc, "Hắn cái gì cũng không nhớ rõ, bất quá thân thể không có vấn đề....."

Nhưng tay nàng lại chạm vào khoảng không.

Không biết từ khi nào Dương Dặc đã chạy tới trước mặt Diệp Hữu Kỳ, cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn.

Thanh niên thân hình thon dài mặc một bộ khinh giáp màu lam, đôi đồng tử màu nâu đỏ, mặc dù khác biệt rất lớn với người bình thường, nhưng so với cổ vương mất đi thần trí ở Lạc Đạo khi đó đã thay đổi hoàn toàn.

Dương Dặc ấn ngực một chút, trong đó hỗn tạp đủ loại cảm xúc chua ngọt đắng cay rối rắm, hắn gắt gao nhìn chằm chằm người thanh niên khoác áo choàng màu vàng nhạt trước mắt, luôn cảm thấy màu vàng ôn nhu chói mắt cùng gương mặt xinh đẹp kia, cho hắn một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, rất muốn tới gần.

-- Sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Xuân Thâm mặc một thân áo vàng, cũng từng có loại cảm giác này, nhưng không giống như hôm nay, trong vui vẻ còn kèm theo cảm giác đau đớn không rõ nguyên.

Cảm giác chua xót xa lan tràn khắp cơ thể, chờ đến khi Dương Dặc lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện chính mình khóc.

Hắn há miệng thở dốc, gian nan mở miệng: "Sư...... Huynh......?"

Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Xuân Thâm cùng Tống Tử Ngư, Diệp Hữu Kỳ mỉn cười tiến lên trước một bước, ôm lấy thanh niên trước mặt, nhẹ giọng nói: "Hoan nghênh trở lại nhân thế gian, sư đệ."

Bên cạnh Lạc Tinh Hồ, tuyết đầu mùa rơi xuống, chôn vùi toàn bộ vết thương cùng sai lầm, chờ đợi xuân về hoa nở, lại sẽ là một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Trần tẫn quang sinh, vạn vật cùng huy.

------ chính văn xong --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro