Chương 78.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn không đến hai mươi ngài nữa là đến kỳ hạn chín chín tám mươi mốt ngày, cảm xúc của Thẩm Quân cảm càng ngày càng trở nên nôn nóng.

Trên đỉnh Liệt phong tập, nơi ở của cốc chủ giống như một trản đèn cô độc trong màn đêm, khảm giữa không trung, tản ra một luồng ánh sáng mỏng manh.

Ở một góc phòng, trong hồ đá đặc chế, thanh niên nhắm nghiền hai mắt, hai tay đều bị xích sắt khóa lại, chặt chẽ cố định ở trong huyết trì. Thanh niên để trần thân trên, ở vị trí trái tim có một đóa hoa nửa hồng nửa trong suốt thấm đẫm máu tươi, màu đỏ tươi ở giữa dần dần lan tràn ra xung quanh, có xu thế phủ kín cả đóa hoa che kín.

Y phục trên người Diệp Hữu Kỳ sớm đã bị máu nhuộm thành màu đen, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải lồng ngực vẫn còn hơi hơi phập phồng, nhìn qua thật giống như đã chết.

"Nếu không ngươi cứ hôn mê đi, miễn cho phải chịu khổ, không phải tốt hơn sao?" Thẩm Quân đi đến bên cạnh ao, hờ hững mở miệng, "Đau đớn trong lúc hôn mê, dễ chịu hơn đau đớn lúc còn tỉnh táo nhiều."

"......" Diệp Hữu Kỳ không hé răng, vẫn nhắm chặt hai mắt, cố gắng điều tức.

Thời điểm bị Thẩm Quân coi như "tế phẩm" lấy mạng đổi mạng đẩy vào trong huyết trì này, trong một ngày gần như hơn một nửa thời gian Diệp Hữu Kỳ không có ý thức, ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng chỉ cảm thấy cơn đau thấu xương từ ngực truyền đến khắp người, phảng phất giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn, sống không bằng chết.

Trải qua một thời gian dài, thân thể dường như đã quen với đau đớn, nhưng thần kinh lại bắt đầu chết lặng, huyết trì lạnh băng khiến cho người ta như rơi vào động băng, tứ chi dần dần mất đi tri giác, tựa như người chậm rãi chết đi trên nền tuyết, chỉ cần từ bỏ giãy giụa, lập tức có thể hoàn toàn giải thoát.

Nếu đổi lại là người bình thường, vị trói chặt ngâm trong một mảnh huyết tinh lâu như vậy, chỉ sợ không kiên trì được mấy ngày, tâm lý sớm đã hỏng mất, sao có thể còn có ý thức chống đỡ đến tận bây giờ.

Nhưng Diệp Hữu Kỳ lại khác, trùng hợp thay, hắn rất có kinh nghiệm ứng phó với các loại cục diện cửu tử nhất sinh.

Ban đầu, hắn đau đến mức muốn kêu thảm, muốn giãy giụa, muốn tự mình hại mình...... Nhưng hắn vẫn nhịn xuống tất cả, mười ngày đầu ở trong huyết trì, Diệp Hữu Kỳ gần như dùng ý chí cả đời này để duy trì thanh tỉnh.

Thời điểm đau đến mơ mơ màng màng muốn từ bỏ, hắn sẽ liều mạng nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa mình và sư phụ, lần đầu tiên gặp nhau tại trấn nhỏ ngoài thành Dương Châu, gặp lại ở Trường Nhạc phường dưới chân núi Côn Luân, bái sư tại Vạn Hoa Cốc, động tâm, một đêm tham hoan.

Hắn nhớ đến ở bên cạnh Lạc Tinh Hồ, lần đầu tiên Liêu Vân Quy kéo hắn vào trong lòng, nói với hắn từ nay về sau trong lòng chỉ có một mình hắn.

Trên đường bọn họ tới Nam Cương tìm Tống Tử Ngư, ban ngày sóng vai mà đi, ban đêm cùng giường mà ngủ, đó đúng là quãng thời gian hắn cảm thấy hạnh phúc nhất trong nửa đời đã qua -- mộng đẹp trở thành sự thật, không có chia ly, cũng không có bất đắc dĩ.

Nếu bên nhau dài lâu bất quá chỉ như vậy, hà cớ gì lại thưởng cho hắn quãng thời gian sớm sớm chiều chiều ở bên nhau kia?

Mang theo cảm giác không cam lòng này, ngày qua ngày, mặc dù Diệp Hữu Kỳ không nhớ rõ rốt cuộc mình đã bị nhốt bao lâu, nhưng chỉ cần có thể tỉnh lại, hắn sẽ dồn hết toàn lực điều tức, bảo trì thần trí. Trong bất tri bất giác, có lẽ là một thân công lực《 Không Minh quyết 》Diệp Cửu Từ truyền cho hắn đã phát huy tác dụng, hoặc là bởi vì hắn cả ngày liều mạng vận công chống đỡ đau đớn, khiến cho tu vi tinh túy chôn giấu trong thân thể hắn được vận chuyển hoàn toàn, so với cảm giác đau đớn không chịu nổi ngày đầu tiên, hiện giờ hắn đã tốt hơn rất nhiều.

Tuy rằng hắn không thể động đậy, đóa Huyết minh lan quỷ quái kia cũng vẫn chậm rãi hấp thụ máu trong tim hắn như trước, nhưng Diệp Hữu Kỳ biết, ít nhất bản thân còn có thể sống đến ngày đóa hoa kia thành thục -- chưa tới tuyệt cảnh, hắn không thể tuyệt vọng.

Hắn nghĩ, người viết xuống dòng chữ "Tâm hoàn vô hối", tất nhiên không muốn bị thi triển tà thuật, mạnh mẽ kéo trở về thế gian.

Cho nên, hắn yên lặng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi một cơ hội xa vời, không biết khi nào sẽ xuất hiện--một là hắn hủy diệt vọng tưởng của Thẩm Quân, hai là...... hắn sẽ bị Thẩm Quân hủy diệt.

"Cốc chủ, có người xông vào Liệt phong tập." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của thiết kỵ, "Thủ vệ đã tới cửa cốc tiếp viện ...... Nhưng người tới võ công cao cường, thuộc hạ không dám tự mình quyết định, cho nên tới đây bẩm báo Cốc chủ."

"Hả?" Thẩm Quân híp híp mắt, xoay người đi đến cạnh cửa, đẩy cửa gỗ nhỏ ra, "Tới bao nhiêu người?"

"Một người." Thiết kỵ trả lời, "Hình như là đạo sĩ một kiếm chém Trường Giang làm đôi ở Nam Bình Sơn ngày ấy."

"Bước vào cảnh giới Kiếm Thánh, đã cho rằng chính mình là thiên hạ vô địch sao?" Thẩm Quân cười lạnh một tiếng, "Nơi nào cũng dám đơn thương độc mã đi vào...... Xem ra, lần này không thể không để vị Kiếm Thánh đương thời này, táng thân tại Ác Nhân Cốc của chúng ta."

"Ý của cốc chủ là?"

"Đi, chúng ta tới đó xem."

"Vâng!"

Nghe tiếng bước chân đi xa của Thẩm Quân, Diệp Hữu Kỳ mở mắt ra, cắn răng cử động một chút, xích sắt không ngừng vang lên tiếng loảng xoảng.

Vừa cử động, bộ rễ trước ngực lại đâm vào sâu hơn một chút, truyền đến cơn đau xuyên tim thấu xương, Diệp Hữu Kỳ hít sâu một hơi, ngón tay đột nhiên nắm chặt.

Máu tươi sền sệt bao phủ thân thể, hắn tay không tấc sắt, tứ chi bị trói, giống như một con sơn dương đang đợi làm thịt, bị giam cầm trong không gian một tấc vuông, phải làm thế nào mới có thể trốn thoát?

Hắn có thể kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, nhưng điều kiện tiên quyết là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Sư phụ vì cứu hắn mà đơn thương độc mã giết vài Ác Nhân Cốc, hắn làm sao có thể bình tĩnh tiếp tục chờ? Hắn mẹ nó gấp đến điên rồi!

"Suỵt, Thiếu cốc chủ." Một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên giữa khoảng không trống rỗng, "Đừng nhúc nhích, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngài."

"!!"Diệp Hữu Kỳ đột nhiên mở lớn hai mắt, chỉ thấy một thiêu niên mang hoa tai vịn vào thành huyết trì thăm dò, "Tiểu Vân, muội có thể chặt đứt xích sắt này không?"

"Thử một chút sẽ biết." Một giọng nói ngọt ngào của nữ tử vang lên, ngay sau đó một tiểu cô nương mười mấy tuổi chống vách tường ngồi dậy, không hề sợ hãi trước hồ nước chứa đầy mãn máu tươi, duỗi tay cầm xích sắt lên quan sát một chút, "Huyền thiết, có chút phiền toái, tuy nhiên không thành vấn đề."

Nói xong, nàng liền lấy ra một cái bình nhỏ từ bên hông: "Ca ca, hình như ngoài của vẫn còn hai tên thiết kỵ canh giữ...... huynh có thể giải quyết bọn chúng không?"

"Chuyện nhỏ thôi, muội mau nghĩ cách thả Thiếu cốc chủ ra đi." Thiếu niên nhếch miệng cười cười, rời khỏi huyết trì đi đến bên cạnh cửa.

"Các ngươi......" Thanh âm Diệp Hữu Kỳ có chút nghẹn ngào, "Là ai?"

Hai thiếu niên này giống như quỷ mị, rốt cuộc là tiến vào từ khi nào? Vì sao có thể giấu diếm được Thẩm Quân, thậm chí còn không kinh động tới thiết kỵ canh giữ ngoài cửa?

Quan trọng nhất là, bọn họ là ai?

"Thật đau lòng nha, Thiếu cốc chủ người không nhớ chúng ta sao?." Tiểu cô nương vừa nói chuyện, động tác trên tay một chút cũng không ngừng. Diệp Hữu Kỳ chỉ thấy nàng rút ra một thanh loan đao rất không phù hợp với tuổi tác từ sau lưng, sau đó mở nắp bình nhỏ ra đổ một chút chất lỏng lên loan đao, ngay sau đó chém một đao lên xích sắt!

Diệp Hữu Kỳ vừa định nói xích sắt này không chém đứt được, đừng uổng phí khí lực, đã cảm thấy cổ chân buông lỏng, dây xích kia thế nhưng thật sự chặt đứt.

Thiếu nữ dùng cách đó, liên tục chém vài nơi, chém xích sát trói buộc tứ chi Diệp Hữu Kỳ thành vài đoạn-- xích huyền thiết này cứng rắn vô cùng, ở nàng trước mặt lại không đỡ được một kích, mỏng manh như tờ giấy vậy.

Dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Diệp Hữu Kỳ, thiếu nữ đóng kỹ nắp bình, nhét bình nhỏ vào lại trong lòng ngực, cười nói: "Đây là Thánh Nữ cho, có thể ăn mòn đao thương binh khí trong một thời gian ngắn, phối hợp với loan đao đặc chế trên người ta, là có thể chém sắt như chém bùn...... Thiếu cốc chủ ngài vẫn ổn chứ? Có thể đứng dậy được không?"

Thánh Nữ......

Diệp Hữu Kỳ chống người ngồi dậy, nhìn hai người trước mặt, y phục cùng trang sức bằng bạch kim giống nhau, mũ choàng giống nhau, hoa tai tròn tròn giống nhau, trên lưng cùng cõng song đao, lập tức nghĩ tới: "Các ngươi là...... huynh muội Kim thị?"

"Là chúng ta." Thiếu niên Kim Lân mười bảy tuổi Đã cùng tiểu nam hài gầy yếu lúc trước kia như hai người khác nhau, hắn nhét ống trúc có chứa mê dược trong tay nhét vào bên hông, duỗi tay đỡ Diệp Hữu Kỳ, "Không chỉ hai chúng ta, chúng ta còn mang tới một đội người ở trên Đỉnh Quang Minh, chỉ là nhiều người mục tiêu quá lớn, bọn họ tạm thời đợi ở nơi khác."

"Kỳ thật sau khi Thiếu cốc chủ từ Nam Bình Sơn quay về Ác Nhân Cốc không lâu, ta cùng tiểu Vân đã tới đây, Thánh Nữ nói đã chúng ta học nghệ thành công, nên tới đây giúp Thiếu cốc chủ, nhưng không nghĩ tới chúng ta vừa vào trong cốc, lại không tìm được bóng dáng của Thiếu cốc chủ."

"Võ công Minh Giáo am hiểu che giấu hành tung, chúng ta ẩn nấp dò xét khắp nơi, cuối cùng phát hiện Thiếu cốc chủ bị Thẩm cốc chủ nhốt lại." Kim lân nhìn Huyết minh lan yêu dã sinh trưởng trước ngực Diệp Hữu Kỳ, dường hồ tưởng kéo nó xuống nhưng lại không dám, "Chính là Thẩm cốc chủ vẫn luôn canh giữ ở nơi này, chúng ta ẩn núp ở gần đâu, vẫn luôn không tìm được cơ hội tiến vào giúp ngài...... Hại Thiếu cốc chủ phải chịu khổ lâu như vậy, đều là chúng ta vô dụng......"

"Ca ca gấp đến độ muốn khóc, rất nhiều lần vành mắt đều đỏ hoe." Kim Vân xen mồm nói, "Cũng mau hôm nay tên Cốc chủ kia mang theo vài tên thiết kỵ vội vàng rời đi, bằng không chỉ sợ hai chúng ta vẫn không vào được."

"Nói bậy!" Kim Lân xấu hổ đỏ mặt, phản bác nói, "Ai khóc!"

Kim Vân le lưỡi: "Được được được, muội không nói."

"......" Diệp Hữu Kỳ đứng thẳng người dậy, thử vận công một chút, phát hiện công lực trong cơ thể vô cùng trì trệ. Xem ra mặc dù lúc trước hắn đã cố gắng điều tức, nhưng Huyết minh lan cắm rễ trong tim, tham lam hấp thu sinh mệnh của hắn, rốt cuộc vẫn khiến hắn trở nên vô cùng suy yếu, một thân công phu hoàn toàn không thể sử dụng.

"Cảm ơn các ngươi đã tới đây cứu ta......" Diệp Hữu Kỳ không nghĩ tới lúc trước tiện tay cứu người, lại là gián tiếp cứu chính mình, càng không nghĩ tới thời điểm trước khi rời đi Lục Vũ từng nói "Không tới hai năm, ta sẽ tặng cho huynh một phần đại lễ", cư nhiên lại là tặng cho hắn một đội ngũ được huấn luyện đặc biệt của Minh Giáo.

Trên đời này, rốt cuộc vẫn còn nhân quả thiện ý.

Cửa gỗ bỗng nhiên "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Kim Lân Kim Vân phản ứng lại cực nhanh, nháy mắt bốn thanh loan đao đồng thời chém qua. Người tới cũng không chút yếu thế, một thân hắc y một chiếc sáo đồng, du tẩu qua lại giữa hai huynh muội Kim thị, hai đánh một, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.

Diệp Hữu Kỳ ngây người hai giây, sau đó mới hô lên: "Bùi Khinh?...... Tất cả dừng tay!"

"......" Bùi Khinh lùi về phía sau vài bước, đánh giá Diệp Hữu Kỳ một lượt, lại nhìn nhìn Kim Lân Kim Vân, vẻ mặt không thể tin nói, "Ta còn cho rằng có người hạ sát thủ với ngươi, không nghĩ tới lại có người tới cứu ngươi trước ta một bước ...... Hai kẻ bất tỉnh bên ngoài kia, là do hai tiểu quỷ này làm?"

Kim Vân không vui làm mặt quỷ với hắn: "Chúng ta mới không phải tiểu quỷ!"

"Đây là hai đứa nhỏ lúc trước ta mang về từ Cù Đường Hạp." Diệp Hữu Kỳ dùng sức đứng lên, tùy tiện kéo lại vạt áo, "Sư phụ ta tới Ác Nhân Cốc......"

"Ta biết, là ta dẫn y tới." Bùi Khinh từ trong lòng ngực móc ra một thanh đoản kiếm ném cho Diệp Hữu Kỳ, "Kế hoạch của chúng ta là, y khiến cho Thẩm Quân chú ý, ta nhân cơ hội tới cứu ngươi, không nghĩ tới ngươi đã thoát ra ...... Đợi đã, đóa hoa trên ngực ngươi là cái quỷ gì thế? Đó không phải...... Đó không phải là đóa hoa lúc trước mọc ra từ tim Kỳ Duẫn sao?"

Bùi Khinh nói, thần sắc dần dần thay đổi: "Thẩm Quân cắm cái này ở trên người ngươi, là có ý gì?"

Diệp Hữu Kỳ nắm chặt đoản kiếm Quy Kỳ trong tay, cười khổ nói: "Thẩm Quân muốn lấy ta...... Cứu cha ta. Không nói cái này nữa, Thẩm Quân người đông thế mạnh, sư phụ không ứng phó được, ta phải mau chóng qua đó......"

Lấy người sống...... Cứu một người chết? Chuyện vớ vẩn bực này, trước đây bọn họ chưa từng nghe qua.

Ba người còn lại trong phòng, đều không nhịn được mà hướng ánh mắt về phía băng quan.

Chủ nhân một cốc, không tiếc mọi giá, giống như phát điên muốn cứu sống bạn thân đã chết của mình, rốt cuộc là vì cái gì? Hắn không chịu cứu Diệp Phùng Quân từng có hôn ước với mình, lại không tiếc giết nhi tử duy nhất của bạn thân, cũng muốn làm Diệp Cửu Từ sống lại...... Là vì cái gì?

Không ai có thể trả lời, thời điểm Bùi Khinh ngẩng đầu lên, Diệp Hữu Kỳ đã cầm kiếm, đi ra khỏi cửa phòng.

Thanh niên cả người ướt đẫm máu tươi, ngay cả giày vớ cũng chưa xuyên, những nơi hắn đi, tất cả đều là dấu chân màu huyết hồng cùng vết máu hỗn độn. Cuồng phong trên Liệt phong tập cuốn tung đuôi ngựa bị máu dính vào nhau của hắn, tấm lưng kia thoạt nhìn vô cùng bi thương, cảm giác giống như lần này đi sẽ không bao giờ trở về nữa.

Biết rõ không thể làm, mà vẫn phải làm

Hai thầy trò này, thật sự đáng chết, đáng chết giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro